Bạch Hoài An cảm thấy rất kỳ quái, tại sao bà Hoa lại làm việc của người giúp việc.
“Lạc Thanh Du đâu?” Cô ta tò mò hỏi.
“Chăm sóc bọn nhỏ” Giọng Chiến Hàn Quân không có độ ấm.
Chiến Hàn Quân là người tích chữ như: vàng nên sau màn chào hỏi, anh ngồi im không nói một lời.
Bầu không khí trở nên đặc biệt áp lực.
Bà Hoa bưng trà đến, cười nói: “Cậu chủ, tôi có nên gọi cô Thanh Du không?”
*Không sao, cứ để cô ấy chơi”
Trong giọng nói có một chút độ ấm.
Cũng may mắn là Lạc Thanh Du biết Bạch Hiểu Phong sẽ đến, sớm quay trở lại với lũ trẻ Một người lớn và ba trẻ em dính đầy bùn đất.
Một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
Bạch Hoài An nhìn thấy Lạc Thanh Du cả người đầy bùn đất nhếch nhác không chịu nổi thì thầm đắc ý.
Người phụ nữ này thật ngu ngốc, lại để lộ hình ảnh khiếm nhã của mình trước mặt cậu Quân, một người mắc bệnh sạch sẽ như Chiến Hàn Quân thì sao có thể thích người như vậy?
“Hiểu Phong” Lạc Thanh Du hăng hái chạy tới “Cậu chủ Bạch” Chiến Hàn Quân không hài lòng sửa lại.
Lạc Thanh Du giật mình, không phải chỉ là một cách xưng hô mà thôi sao.
“Sao anh lại tới đây?”
Ánh mắt Bạch Hiểu Phong rơi vào Bạch Hoài An: “Không phải tôi đến tìm cô mà là em gái tôi tìm cô”
Lạc Thanh Du phát hiện ra Bạch Hoài An cũng đã đến “Cô đi tắm trước đi” Chiến Hàn Quân cau mày nhìn người phụ nữ lấm lem bùn đất.
“Hả?”
Lạc Thanh Du lập tức đưa ba đứa trẻ lên lầu.
Chờ đợi một thời gian.
Một lúc sau, Lạc Thanh Du chạy xuống với mái tóc dài ướt đẫm.
Chiến Hàn Quân nhìn gương mặt trắng bệch không còn chút máu của cô, nhớ tới bác sĩ nói cô bị suy dinh dưỡng, sức đề kháng kém, liền nói: “Đi sấy khô tóc đi”
“Anh Quân, bọn họ đã đợi cũng lâu rồi”
Dù sao thì để khách phải đợi lâu cũng là hành vi bất lịch sự.
Sự dạy dỗ của Lạc Thanh Du khiến cô không thể làm điều đó.
Chiến Hàn Quân nhìn cô băng một ánh mắt sắc bén, Lạc Thanh Du bị anh uy hϊếp, nhanh chóng chạy đi.
Mặt Bạch Hoài An trăng bệch.
Cậu Quân rõ ràng là cố ý làm cô ta khó xử, hai lần liên tục viện cớ bắt họ đợi.
Cô ta cũng không tin anh không có cảm xúc gì với cô ta cả.
“Hàn Quân, chúng tôi…”
“Gọi tôi là cậu Quân”
Bạch Hoài An cản môi, anh và cô ta thật sự xa lạ đến mức này sao?
*Cậu Quân, xin anh hãy giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho nhà họ Bạch chúng tôi được không?”
Ánh mắt của Chiến Hàn Quân rơi vào người phụ nữ nhỏ bé đang ở cầu thang: “Đi xuống đây đi”
Lạc Thanh Du không khỏi khϊếp sợ.
Chiến thị và Bạch thị thân thiết từ đời này sang đời khác, theo cô thấy, anh Quân có thể hợp nhất công ty, cũng sẽ đặc biệt ban ân với Bạch thị.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Hai nhà Chiến Bạch xích mích sao?
Lạc Thanh Du bước tới, không muốn ngồi giữa Bạch Hoài An và Chiến Hàn Quân. Cô đi về phía Bạch Hiểu Phong, “Lại đây” Chiến Hàn Quân võ ghế sô pha bên cạnh anh.
Lạc Thanh Du cảm thấy cô làm bóng đèn thực sự có công suất quá cao.