Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Chương 79: Anh chỉ là công cụ để mượn tinh

Hàn Thiên quyết định đứng lên thông báo cho Chu Hạo biết thì bị Di Nhã nhanh tay hơn cướp lấy điện thoại từ tay của cậu.

Cậu tức giận nhíu mày lại nhìn cô ấy, nhưng Di Nhã đâu phải là một cô gái yếu đuối nên đâu có sợ gì cậu. Cô ấy còn hếch cằm lên xong lắc lư chiếc điện thoại trong tay nhằm thách thức Hàn Thiên.

"Cô làm cái trò gì vậy? Mau trả điện thoại lại cho tôi ngay."

“Không trả đấy, ai kêu anh ăn không ngồi rồi thích xen vào chuyện của người ta là gì. An Hạ đã muốn giấu diểm không cho người đàn ông kia biết thì anh cớ gì cứ nhất quyết muốn cho anh ta biết."

"Tôi vì muốn tốt cho An Hạ mà thôi."

Di Nhã siết chặt điện thoại sợ anh giật lại và chậm rãi đi lại gần cậu.

"Chu Hạo bây giờ đang cùng người đàn bà khác đính hôn thì anh nghĩ anh nói cho anh ta biết liệu anh ta có chịu để đứa bé sinh ra đời không hay lại bắt An Hạ phải phá bỏ đứa bé?"

An Hạ ngồi yên một bên không muốn nói lời nào với Hàn Thiên sợ cậu hỏi tới khiến cô không có cách nào trả lời được. Đến khi nghe những lời của Di Nhã, tay bất giác sờ lên vùng bụng của mình.

Trong đây đang có một sinh linh bé nhỏ từng ngày lớn lên, nó là đứa con máu mủ ruột thịt đối với cô. Nếu như Chu Hạo dám bắt cô bỏ đi nó cô sẽ sống chết với anh ta đến cùng.

"Cô im đi, tôi không tin Chu Hạo lại nhẫn tâm muốn gϊếŧ con của mình như vậy."

Di Nhã không sợ hãi mà đưa tay ra đánh mạnh vào ngực của cậu, chân tiến tới vài bước ép người gần sát với Hàn Thiên. Cậu bị khí thế hung tàn của cô ấy mà hốt hoảng dần lùi về sau.

"Anh nên biết rõ bạn của anh là người nổi tiếng tàn nhẫn chứ nhỉ, anh cũng biết anh ta yêu cô gái đó nhường nào rồi. Thế anh có biết luôn việc từ đầu khi kết hôn với An Hạ anh ta luôn muốn ly hôn với cậu ấy để lấy cô gái kia không? Bao nhiêu đó cũng đủ để chúng tôi không muốn đứa bé có quan hệ gì với anh ta rồi."

"Tôi nói cho anh biết, nếu An Hạ và đứa bé có chuyện gì tôi là người đầu tiên sẽ tìm đến anh để tính số." Hàn Thiên dĩ nhiên hiểu những lời mà Di Nhã nói, cậu là bạn thân của Chu Hạo, tính cách của anh như thế nào cậu là người hiểu rõ nhất và biết luôn anh xem Uyển Nhi như sinh mạng của mình mà ra sức bảo vệ. An Hạ sợ mọi chuyện sẽ đi quá xa mà đã nhân lúc hai người cãi nhau qua lại đã nhanh chân bỏ chạy lên lầu trốn xong còn khóa trái cửa lại.

Cô đi lại giường ngồi xuống, mắt thơ thẩn nhìn ra bên ngoài.

Những lời nói của họ khi nãy cô nghe không sót một chữ nào. Tay lần nữa đưa lên đặt ngay bụng, miệng thì thầm nói:

“Con có trách mẹ không khi mẹ không cho ba biết sự tồn tại của con? Mẹ xin lỗi vì không thể cho con một gia đình hoàn hảo có cả ba và mẹ. Là mẹ không tốt, con có thể tha thứ cho mẹ không hả con yêu?”

Nghĩ đến cục cưng của mình sau này sẽ bị người đời chế giễu là một đứa bé không cha mà An Hạ không kìm được nước mắt mà rơi ra như suối.

Cả đời cô không được ba ruột yêu thương thì đã đành đi, nay đến chính đứa con của mình còn ngang trái hơn là không có ba.

Cô đã từng nói rồi, đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho những việc làm mà anh đã gây ra cho cô và gia đình của cô. Nên anh càng không có tư cách biết đến sự xuất hiện của đứa con này. Nói đúng hơn với cô, anh chỉ là công cụ cho cô mượn tinh để sinh con mà thôi.

"Đúng thế, chỉ là mượn tinh mà thôi." An Hạ gật nhẹ đầu lẩm bẩm câu nói ấy trong miệng. Cô muốn dùng lý do này để làm xoa dịu tiếng lòng của mình.

[.]

Dưới lầu hai người Di Nhã và Hàn Thiên vẫn cãi nhau nhưng bây giờ tình thể đã thay đổi người nói vẫn là Di Nhã nhưng Hàn Thiên chỉ còn ngồi nghe chứ không lên tiếng cãi lại.

Trong lòng cậu thầm khinh bỉ bản thân. Chỉ là một luật sư tầm thường thôi mà mình vẫn đấu không lại.

Tuy nói vậy nhưng cậu đã có cái nhìn khác về Di Nhã, lập luận của cô đưa ra rất sắc bén và đúng với trọng tâm của chủ đề mà hai người đang hướng tới. Cậu đã hiểu được lý do An Hạ lại thích cô bạn này đến như vậy rồi.

Có một người bạn thấu đáo, hiểu được mọi chuyện thì sau này trong công việc An Hạ sẽ thuận lợi làm tốt hơn.

Ân Khánh trở về vừa đến cổng đã nghe được tiếng nói chuyện lớn trong phòng khách, cậu sợ cô xảy ra chuyện gì mà gấp gáp chạy vào trong. Đến khi thấy hai người ngồi đó lời qua tiếng lại và thấy Hàn Thiên ngồi yên nơi đó, mày vô thức nhíu chặt lại. "Anh tới đây làm gì?"

Đột nhiên có thêm một giọng nói vang lên, cả hai đồng loạt hướng về phía Ân Khánh nhìn. Hàn Thiên thu lại dáng vẻ nôn nóng khi nãy mà thay vào đó là dáng vẻ phong lưu ngày thường, ngồi ngay ngắn lại trả lời cậu.

"Tôi đến tìm An Hạ, không lẽ chuyện này cũng phải xin phép Hoàng tổng nữa hay sao?"

"Tôi không nói như thế, nhưng đột nhiên anh lại đến đây khiến tôi có chút lo ngại."

Hàn Thiên khẽ nhếch môi lên, chân bắt chéo lại, mày nhướng nhướng với Ân Khánh.

"Anh sợ tôi đến đây đem An Hạ đi giấu hay lén đem An Hạ về cho Chu Hạo à?"

Mày Ân Khánh nhíu ngày càng chặt hơn, mặt lộ rõ tia không vui. "Tôi chắc anh không có dám làm như thế đâu, hơn nữa An Hạ sẽ không đi theo anh.”

Hàn Thiên dù rất muốn cười nhưng cậu không thôi được muốn trêu Ân Khánh tiếp. Cậu đưa tay lên vuốt nhẹ sống mũi của mình, ánh mắt xuất hiện tia sắc bén, lạnh lùng, mặt hướng lại gần Ân Khánh thì thầm bên tai cậu.

"Vậy anh nói xem, nếu tôi nói với Chu Hạo là An Hạ đã mang thai thì anh nghĩ Chu Hạo có đến đây để bắt An Hạ về không?"

Như chạm đến điểm yếu của Ân Khánh, cậu nhanh chóng đứng lên, tay không do dự nắm lấy cổ áo Hàn Thiên, đôi mắt của cậu giờ đây đỏ ngầu trông rất đáng sợ.

"Tôi cảnh cáo anh, nếu anh để cho An Hạ bị tổn thương một lần nữa thì tôi không nể tình anh từng giúp cô ấy mà ra tay với anh đâu."

Di Nhã ngồi kế bên chọn cách im lặng không lên tiếng, thấy Hàn Thiên bị Ân Khánh đánh cô ấy còn vui thêm trong lòng.

Đáng đời anh ta, đánh cho anh ta sưng hết mặt mũi luôn càng tốt. Nhìn là biết công tử đào hoa, ăn chơi trác táng rồi.

Hàn Thiên không ngờ bản thân chỉ nói đại vài câu trêu tức Ân Khánh vậy thôi nhưng cậu lại phản ứng mạnh như thế. Xem ra Chu Hạo thật sự là một cái gai trong mắt Ân Khánh.

Hàn Thiên bật cười thành tiếng, tay đánh nhẹ lên mu bàn tay Ân Khánh.

"Tôi đùa với cậu thôi, lúc đầu tôi cũng muốn làm như vậy, nhưng.."

Nói đến đây cậu nhìn qua Di Nhã. .

||||| Truyện đề cử: Cho Dù Là Khổng Tước Cũng Bị Vu Giáo Sư Ăn Sạch |||||

Không hiểu sao bị Hàn Thiên nhìn, mặt Di Nhã nóng bừng lên vội nhìn sang chỗ khác tránh né. Khóe môi Hàn Thiên khẽ nâng lên khi thấy hành động đó của cô ấy.

"Sau khi nói chuyện với cô Di Nhã tôi đã suy nghĩ thấu đáo hơn rồi, là tôi quá nóng vội mà xém làm hại An Ha."

Mặc dù cậu đã lên tiếng giải thích nhưng Ân Khánh chỉ buông tay ra nhưng mắt vẫn nửa tin nửa ngờ nhìn cậu.

"Không tin tôi nói sao?"

Hàn Thiên vừa chỉnh lại cổ áo của mình vừa hỏi khi thấy thái độ thái quá mà Ân Khánh nhìn mình. "Tôi tạm thời tin anh, tốt nhất anh nên làm đúng những gì mình đã nói.”