Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 320: Đoạn đường độc thân cuối cùng

Sau khi Sầm Dao quay về Nguyên Thịnh làm việc, đương nhiên không thể thường xuyên liên lạc với Khương Oánh Oánh như trước đây.

Bởi vì Oánh Oánh là phụ nữ mang thai, không bàn đến chuyện phóng xạ điện thoại lớn đến cỡ nào, có hại với phụ nữ mang thai ra sao.

Chỉ nói đến chuyện dạo gân đây Sầm Dao phải bận rộn vẽ vời cho Thần Hành Cửu Thiên đã không rảnh quan tâm đến chuyện khác nữa rồi.

Sau khi Thương Vân và Thương Đình Lập hợp tác, vì không muốn thường xuyên nhìn thấy Thương Vân nên Lục Di và Ngôn Phong đang ở nhờ ở Tĩnh Viên, không bao lâu sau không biết đã chạy đến nơi nào rồi.

Lúc xuất hiện một lần nữa cũng vì nhận được thiệp mời đám cưới của Khương Oánh Oánh.

Ngôn Phong cà lơ phất phơ ngồi trên ghế sofa của Thiên Thượng Nhân Gian, tấm thiệp mời vừa mới cầm trên tay bị anh tùy ý quăng lên bàn pha lê.

Khương Húc Đông thấy anh đối xử với thiệp mời của Oánh Oánh như thể, lập tức giận dữ mảng: "Ngôn Phong, đừng không lễ phép như thế"

Ngôn Phong bị anh mảng lập tức không vui: "Lão Khương, tôi cũng chỉ bất bình thay cậu mà thôi, cậu cực khổ canh chừng hơn hai mươi năm, bây giờ lại bị một thằng nhóc cướp chỗ mất, tôi cũng muốn đi cướp hôn thay cậu"

Trước khi anh mở miệng nói chuyện thì Lục Di đã đoán được sẽ có chuyện không hay rồi, khi nghe thấy anh nói mấy câu này, anh ta lập tức đẩy anh nói khẽ: "Im đi, cái hay cậu không nói cứ nói cái dở"

Nhắc đến chuyện này với lão Khương có khác gì đang rải muối lên miệng vết thương của anh chứ.

Trong lòng Ngôn Phong còn chứa một đống lời oán giận chưa kịp nói ra, cuối cùng chỉ đành uể oải ngậm miệng.

Bởi vì trên đời này ai cũng đều có thể trách anh ta, chỉ có anh là không có tư cách này.

Nếu không phải vì hôm đó anh gặp chuyện, lão Khương cũng sẽ không đột ngột đưa ra quyết định này.

Thấy cuối cùng Ngôn Phong cũng yên lặng lại, Lục Di lại gần chỗ Khương Húc Đông, cướp đi chén rượu giải sầu trên tay anh ta, hiếm khi mở miệng khuyên nhủ: "Lão Khương, không phải phụ nữ đều là như thế sao? Cậu không thể đi đến cuối với cô ấy là vì không có duyên, Sau này cậu cũng sẽ gặp được người sẽ yêu cậu thôi"

Gương mặt lạnh tanh của Khương Húc Đông lộ ra vẻ xa cách, mặt anh đã không còn vẻ ôn hòa như trước kia, lạnh chẳng khác gì một cục đá.

Anh nói: "Không có ai có thể làm tôi yêu như em ấy cả, tôi và Oánh Oánh lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lần đầu tiên em ấy nói chuyện đã gọi anh Hai, các cậu có biết lúc đó tôi vui đến cỡ nào không?"

Mắt anh chứa ý cười, hình như nhớ lại chuyện rất lâu trước kia, ấm áp như ngọc.

Lòng Lục Di giống như bị thứ gì đó nghẹn lại.

Anh không phải lão Khương, có tư cách gì mà khuyên anh ta bỏ cuộc chứ.

Khương Húc Đông vẫn còn tự nói một mình: "Lúc đó tôi đã nghĩ cả đời này tôi sẽ che chở em ấy, nếu tôi không biết Oánh Oánh không phải là em gái ruột của tôi thì tốt biết bao, có lẽ chúng tôi đã có thể ở bên nhau vĩnh viễn"

Nhưng anh đã biết được từ đầu, từ lúc Oánh Oánh được nhận nuôi.

Anh từng tận tay ôm cô, cho nên anh không thể nào quên được cái người đã khắc sâu vào trong xương cốt anh không thể nào nhổ ra được.

Lục Di và Ngôn Phong nhìn nhau, lại nhìn người đang chìm đắm trong hồi ức không muốn tỉnh lại, thầm thở dài.

Lúc nhận được thiệp mời, chỉ còn lại năm ngày ngắn ngủi là đến ngày Khương Oánh Oánh kết hôn.

Tuy rằng Khương Oánh Oánh có tính tình rộng rãi, nhưng là người được sinh ra trong gia đình giàu có, trong lòng đương nhiên vẫn rất kiêu căng.

Tuy rằng đã được che giấu rất kỹ không thể nhận ra được.

Cũng vì vậy mà cô không có bạn bè quá nhiều.

Bạn thân nhất chỉ có một, người đến dự lễ chỉ có vài người bạn thời đại học ít ỏi.

Người bên Cố Hi lại càng ít hơn, vợ chồng nhà họ Cố đến buổi lễ, dù sao thân phận của Oánh Oánh vẫn chưa được công khai, trong mắt bọn họ chính là Cố Hi đã bám lên người cô Hai nhà họ Khương.

Ông bà Khương không có đến, bọn họ cũng chỉ cho rằng hai người đó không hài lòng về Cố Hi.

Nhưng họ cũng không quá để ý, dù sao bây giờ người làm chủ nhà họ Khương là Khương Húc Đông đã có mặt, cái này quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Nhưng nhà họ Cổ trừ hai người bọn họ ra thì không còn ai đến nữa.

"Không ngờ thời gian đã trôi qua nhanh đến thế"

Sầm Dao nhìn Oánh Oánh đã được trang điểm vô cùng xinh đẹp, giọng nói đầy vẻ cảm thán.

"Em cũng không ngờ"

Trong mắt Khương Oánh Oánh có hơi hốt hoảng, nhìn bản thân làm cô cảm thấy cực kỳ xa lạ trong gương, cô mím đôi môi đỏ, đôi môi đỏ như máu kia nhanh chóng được thấm ướt.

Khương Oánh Oánh nhanh chóng chớp mất làm chút ướŧ áŧ trong mắt biến mất, cầm tay Sầm Dao hỏi: "Dao Dao, chừng nào chị mới làm lễ cưới vậy, rõ ràng em đã chậm hơn chị rất nhiều rồi, không ngờ rằng lễ kết hôn của em lại sớm hơn của chị"

Mắt Sầm Dao hiện lên chút do dự, không biết sao cô cứ luôn phản cảm đối với đám cưới, giống như là sẽ có một vài chuyện không hay xảy ra.

Tuy rằng nhanh chóng đá bay cái suy nghĩ này ra ngoài, nhưng cô cũng không trả lời mà lại dời sang chủ đề khác: "Oánh Oánh, hôm nay em chính là cô dâu đẹp nhất, để chị nắm tay em, đưa em đi hết đoạn đường độc thân cuối cùng này nha"

Khương Oánh Oánh cũng đã nhận ra Dao Dao đang né tránh, đành không hỏi đến chủ đề này nữa, nói theo Sầm Dao: "Được, vậy em cho chị cơ hội này đó."

Khương Oánh Oánh chớp mắt tinh nghịch nói.

Buổi hôn lễ của Khương Oánh Oánh được tổ chức ở một khách sạn.

Sầm Dao cũng không biết Khương Húc Đông đã âm thầm nhét bao nhiêu người vào.

Nhưng nhìn thảm đỏ được trải trước cửa, khi cửa lớn được mở ra, trên mặt Cố Hi đã không còn nụ cười trong trẻo như trước kia nữa.

Sầm Dao không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô lại nhìn thấy một chút hưng phấn trong ánh mắt của anh ta.

Vẻ hưng phấn kia giống như cuối cùng cũng đạt được điều mong muốn.

Sầm Dao không rõ nhưng trong lòng vẫn có hơi lo lắng, thậm chí cảm giác mỗi bước chân đều đang đi trên con đường không thể quay đầu lại.

Cô đành phải nhìn sang những người đến xem lễ xung quanh.

Sầm Dao nhíu mày, nhìn vị trí người nhà bên đàn trai, chỉ có cặp nam nữ trung niên đang đứng.

So ra thì bên chỗ đại diện cho người nhà của Khương Oánh Oánh có Khương Húc Đông, Lục Di, Ngôn Phong và Thương Đình Lập.

Thật sự chẳng trang trọng chút nào cả.

Chờ đến khi Sầm Dao dắt tay Oánh Oánh đi đến thảm đỏ của hôn lễ, sự khó chịu đối với Cố Hi cũng dâng lên đến đỉnh điểm.

Cho dù Sầm Dao mất trí nhớ nhưng nội tâm luôn mách bảo với cô rằng, buổi lễ kết hôn này hoàn toàn không xứng với cô công chúa nhỏ Oánh Oánh.

Cô phải nên làm một cô công chúa nhỏ sống trong một tòa lâu đài cổ xưa, những chuyện khác chỉ cần người yêu cô làm là được.

Nhưng thấy người đàn ông phải đi đến dắt cô lên sân khấu hoàn toàn không có ý định nhấc chân, nhìn cứ như là bị ép phải kết hôn.

Thiếu chút nữa Sầm Dao đã không khống chế được cảm giác tức giận trong lòng mà xông thẳng lên sân khấu.

Hình như Khương Oánh Oánh cũng đã nhận ra điều gì đó, cánh tay đang nắm tay Sầm Dao cũng cứng còng.

Cũng may Sầm Dao lấy lại phản ứng kịp lúc, trực tiếp dẫn Oánh Oánh yên ổn lên sân khấu, cũng không trao tay của Oánh Oánh sang cho anh ta.

Bởi vì Sầm Dao không dám tưởng tượng nếu như anh ta dám đẩy tay Oánh Oánh ra trước mặt mọi người, Oánh Oánh phải làm thế nào.

Khương Húc Đông đứng ở vị trí nhà gái tức giận trừng mắt nhìn Cố Hi đang đứng yên trên sân khấu, anh đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cũng không rảnh quan tâm đến lễ cưới, lập tức gọi điện thoại.