Triển lãm tranh do Thương Vân mở lần này có đủ loại người lui tới. Lâm Viễn nhà họ Lâm, Tô Nham nhà họ Tô, Ngôn Phong nhà họ Ngôn, cậu hai Lục Tê và cậu ba Lục Di nhà họ Lục. Mấy vị này, vị nào cũng là cậu ấm đang có địa vị phong nhã.
Tuy Lâm Viễn không định thừa kế tập đoàn nhà họ Lâm, chỉ muốn làm một bác sĩ bình thường nhưng mọi người đều ngầm hiểu đó chẳng qua chỉ là tạm thời. Chờ tới lúc đỏ, dù cậu ta khöng muốn thừa kế tập đoàn thi cũng có người bắt cậu ta thừa kế. Đây đều là quy tắc của nhà giàu, không ai có thể thay đổi được.
Nếu không phải vì vậy. Thì sao Thương Hiển lại đồng ý cho Thương Vi gả cho Lâm Viễn. Dù con gái ông ta có thích cậu ta đến đâu chăng nữa thì nếu cậu ta không có thân phận là người thừa kế này mà chỉ là một bác sĩ bình thường thì Thương Hiển hoàn toàn sẽ không đồng ý cho họ đến với nhau. Ngôn Phong và Lục Di có quan hệ khá thân thiết với Thương Đình Lập. Vi vậy nên khi nhìn thấy Thương Đình Lập dẫn Sầm Dao vào thì hai người kề vai sát cánh đi tới chỗ anh. Theo lẽ thường, trong triển lãm tranh, mỗi người đều nên duy trì đáng vẻ nên có, vì dù sao đây cũng là một nơi trang nghiêm.
Nhưng đối với Ngôn Phong và Lục Di đã biết thân phận khác của Thương Vân thì chuyện này chẳng đáng. Cậu là một đứa con ngoài giá thú, họ vốn dĩ không để cậu vào mắt. Dù hiện tại cậu đã có danh tiếng trong giới hội họa thì sao chứ, chỉ cần họ muốn thì có thể nhanh chóng phá hủy mọi thứ cậu đã gây dựng nên. Hai người còn chưa khoác tay đi tới trước mặt Thương Đình Lập thì vẻ mặt vốn đang lạnh nhạt của Thương Đình Lập bỗng trở nên âm trầm, rõ ràng là mất hứng.
Ngôn Phong đẩy tay Lục Di, chân mày đẹp đề hơi nhếch, ánh mắt lộ vẻ hứng thú, hỏi: “Ai ai ai, lão Lục, cậu nói xem lão Thương nhìn thấy gì mà vẻ mặt đột nhiên thay đổi thế. Thật khiến người khác vừa khó hiểu vừa hưng phấn” Tính tình Ngôn Phong vô tư, thích nhất là nghe người khác kể chuyện và xem trò vui. Lúc này, trong lòng anh ta lại bät đầu ngứa, níu tay Lục Di, lại gần bên kia. Trong triển lãm tranh cỏ rất nhiều người, tất cả mọi người đứng xung quanh bức tranh tỉ mỉ thưởng thức và bình luận.
Trong lúc đi lại khó tránh khỏi chen lấn. Đợi tới khi khó khăn lắm mới chen tới cạnh Thương Đình Lập thì vẻ mặt anh ta đã bình thường trở lại.
Trong lòng Ngôn Phong vừa tới nơi không khỏi cảm thấy nhàm chán, nhưng cuối cùng anh ta vẫn tò mò cái gì khiến vẻ mặt Thương Đình Lập thay đổi nên cứ nhìn đông nhìn tây, ánh mắt dừng trên một bức tranh chân dung nửa người.
Ngôn Phong lập tức vui vẻ. Quả nhiên là do bức tranh.
“Thương, sao bạn gái cậu lại trở thành người trong tranh của người ta vậy. Chậc chậc, cậu nói tên nhóc Thương Vân này có phải cố ý hay không? Tôi thấy nha, cậu ta chính là cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Thương, không thì cậu cứ sai tôi một tiếng, tôi sẽ giải quyết tên nhóc này giúp cậu” Ngôn Phong am hiếu nhất việc vừa đấm vừa xoa, bình thường hay không lớn không nhỏ kêu lão Thương. Thường những lúc anh nghiêm túc kêu anh Thương thì trong lòng chẳng biết đang tính toán gì.
Đều cùng nhau lớn lên, ai mà không biết ai chứ. Vì vậy Thương Đình Lập chỉ hừ nhẹ, tùy tiện nói một câu liền chặn họng' Ngôn Phong.
“Nghe nói gần đây bà cậu đang giúp cậu chọn đối tượng kết hôn phù hợp. Cậu nói xem nếu bà biết cậu ở chỗ này thì sẽ thế nào?” “Đừng đừng đừng, lão Thương, cậu đừng vậy. Anh em nhiều năm, cậu đừng hại tôi thế chứ” Ngôn Phong không phải bị lời của anh 'chặn họng' nữa mà là sợ hãi. Không có cách khác, nhà họ sợ nhất là bà. Đã lớn tuổi rồi mà còn cực kỳ thích tác hợp người khác. Trước đây đều tác hợp giúp người ngoài, bây giờ thì tác hợp tới người nhà. Nhớ tới người phụ nữ mập mạp đến làm khách ở nhà lần trước, Ngôn Phong cảm thấy cả người đều không ổn. Lúc này, Lục Di vẫn luôn mỉm cười tiến tới giải hòa.
“Lão Thương, sao anh không giới thiệu với tôi cô gái xinh đẹp bên cạnh anh. Người đẹp như vậy, hẳn là nên sớm làm quen mới đúng” Lục Di thích ba hoa, thật ra lại có trái tim lạnh lùng nhất. Nhưng nếu người đứng cạnh không phải Sầm Dao thì Thương Đình Lập sẽ hoàn toàn không vì người khác nói chuyện.
Nhưng khi Lục Di trêu ghẹo Sầm Dao, ánh mắt thanh triệt như băng của anh nhìn thẳng Lục Di, lạnh lùng nói: “Lục Di, cậu đi quá giới hạn rồi” Nhưng người cần giới thiệu thì anh vẫn không quên.
Thương Đình Lập nắm tay Sầm Dao, nói với Ngôn Phong: “Đây là vợ mới cưới của tôi, Sầm Dao. Sau này hai người nên gọi cô ấy là chị dâu” Sầm Dao đứng cạnh bị lời tuyên bố chủ quyên này của Thương Đình Lập làm cho thẹn thùng đỏ bừng mặt, dùng bàn tay mềm mại nhéo anh một cái. Thương Đình Lập chỉ hơi nhíu mi, không kêu một tiếng.
Anh như vậy khiến Sầm Dao tức khắc ngượng ngùng. Trong lòng mềm mại, nổi đầy bong bóng. Tay nhỏ bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vừa bị cô nhéo, nhẹ giọng hỏi: “Anh có đau không? Nếu đau thì nói với tôi” Rõ ràng Sầm Dao rất lo cho anh. Dù sao thì lúc cô tức giận cũng nhéo anh khá mạnh.
Thương Đình Lập là một người kinh doanh, am hiểu nhất việc nằm bắt cơ hội.
Dù anh không định giăng bẫy Sầm Dao nhưng vì được đến két quả mong muốn thì anh cũng không để bụng việc cố ý tỏ ra yếu kém một chút. Anh nhíu chặt lông mày, khàn giọng nói: “Hơi đau. Nhưng sau khi được em xoa bóp thì cả người đã thoải mái không ít rồi. Hay là em tiếp tục xoa bóp đi” Đôi mắt Sầm Dao lập tức có chút đỏ, cô cảm thấy Thương Đình Lập thật sự đối xử rất tốt với cô.
Dù cho cô không cẩn thận làm tổn hại đến sự an toàn của anh thì anh vẫn hết lòng vì cô như vậy. Đời này, e rằng cô sẽ không tìm được một người nữa cưng chiều, chăm sóc cô tới vậy như anh. Ngôn Phong và Lục Di đứng bên cạnh tận mắt nhìn thấy cảnh con thỏ nhỏ bị sói xám lừa gạt. Trong lòng hai người thầm run rấy, quyết định sau này dù là ai cũng đừng nên gài bẫy Thương Đình Lập. Nếu không sẽ là đã bị người ta gài bây lại mà còn phải chạy tới cảm ơn nữa đấy. Thương Đình Lập không biết suy nghĩ của hai người bên cạnh. Lúc này, trong mắt anh chỉ còn lại Sầm Dao đang nhìn anh với ánh mắt cảm động.
Anh xoa đầu cô, cưng chiều nói: "Không xem tranh à? Đôi mắt đẹp đẽ, quyến rũ của em nhìn anh như vậy rất dễ khiến anh làm ra một vài chuyện không đúng mực đấy. Vì vậy, Dao Dao, thu hôi ánh mắt quyến rũ của em, xem xong cuộc triển lãm tranh này đi. Đợi tới khi kết thúc, anh sẽ thỏa mãn đầy đủ cho em” Sầm Dao liếc anh, thầm măng anh không kiềm chế. Nhưng trong lòng cũng rất ngọt ngào. Lục Di và Ngôn Phong liếc nhìn nhau, đồng thời nhún vai. Hết thuốc chữa rồi. Đôi bên đều tình nguyện mà.
Cho nên vì sao con thỏ nhỏ luôn bị sói xám ăn tươi nuốt sống chứ? Không phải bởi vì nó cũng bằng lòng sao? “Dao Dao, chủ tịch Thương, không ngờ hôm nay hai người lại cùng tới?” Thương Vân không biết từ khi nào đã đi từ phòng khách lớn tới, lúc tới cạnh Sầm Dao thì dừng bước.