Chờ sau khi chịu đựng qua, liền tiếp tục trở lại trên giường nằm.
Vân Phiếm Phiếm ở đây, Quân Trì chẳng có tâm tình xem tấu chương, nàng hỏi: "Bình thường bệ hạ không xem tấu chương sao?"
Quân Trì trả lời: "Tấu chương có gì đẹp."
Nói xong, hắn liếc Vân Phiếm Phiếm một cái, lại nói, "Nếu nàng chịu đọc cho ta nghe, có lẽ ta sẽ nguyện ý nghe."
Vân Phiếm Phiếm biết tấu chương là thứ không thể tùy ý xem.
Trước đó nàng có xem qua, bất quá là vì Quân Tiểu Ao cho nàng xem.
Quân Tiểu Ao ngây thơ vô tri, nhưng Quân Trì lại không giống.
Thấy nàng do dự, Quân Trì tức khắc hiểu ra nàng đang cố kỵ cái gì.
Hắn ngồi xuống trước án kỷ, vẫy vẫy tay với nàng, chờ tới khi nàng đi qua liền kéo nàng vào trong ngực, ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc vào trong ngực.
Quân Trì nói: "Người khác không được xem, nàng thì có thể."
Vân Phiếm Phiếm nhận được đặc quyền tối cao, liền cầm lấy sổ con bắt đầu đọc.
Đọc xong một cái, Quân Trì cũng không phê, trực tiếp bảo nàng đọc quyển tiếp theo.
Nàng biết những sổ con này sau đó sẽ bị đưa tới chỗ thái hậu, cho nên cũng không nói gì, sau khi đọc xong quyển thứ hai, Vân Phiếm Phiếm mới cảm thấy lịch sử luôn luôn lặp lại một cách thần kỳ.
Trước kia nàng đọc truyện cổ tích cho hắn.
Bây giờ lại đọc tấu chương cho hắn.
Sau khi đọc xong, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy khát nước.
Quân Trì tự mình bưng trà cho nàng, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy mình đã tới đỉnh cao của nhân sinh rồi.
Đường đường là vua của một nước, giờ đây lại đi hầu hạ nàng.
Mới đọc có mấy cuốn, Quân Trì liền nói: "Nghỉ ngơi đi, không đọc nữa, ngày mai mang nàng đi xem hoa đào."
Vân Phiếm Phiếm thấy hắn đứng dậy, theo bản năng bắt lấy cánh tay hắn.
Sắc mặt Quân Trì khẽ biến, không quá rõ ràng, nhưng vẫn là bì Vân Phiếm Phiếm chú ý tới.
Nàng lập tức buông tay hắn ra, sau đó cũng mặc kệ có vô lễ hay không, trực tiếp vén cái ống tay áo to rộng của hắn lên.
Trên cánh tay là những vết thương dài ngắn đan xen, một cái lại chồng lên một cái.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Quân Trì, trên ngón tay hắn cũng có thương tích, lúc ấy còn không biết là tại sao, hiện tại xem ra là có cùng một nguyên nhân.
Mặt nàng bỗng nhiên trầm xuống, Quân Trì còn có chút bị dọa tới.
Ở trong ấn tượng của hắn, từ trước tới nay nàng đều không phải là người thích tức giận, nàng đại khái là người có tính tình tốt nhất mà hắn từng gặp, cho dù hắn bảo nàng đi ra ngoài, nàng cũng rất nghe lời mà đi, một câu nghi vấn cũng không hỏi.
Sau đó hắn tới tìm nàng, nàng cũng không có lạnh mặt không gặp hắn.
Hiện tại nàng cư nhiên lại giống như có chút tức giận.
Là bởi vì hắn bị thương sao?
Quân Trì thấy nàng không nói một lời mà đi ra ngoài điện tìm người.
Còn nghe được thanh âm của nàng đang nói với tiểu thái giám hầu hạ ở bên ngoài: "Phiền ngươi đi lấy thuốc mỡ bôi vết thương ngoài da tới đây, có được không?"
Nàng đối với thái giám cũng đều ôn hòa như vậy, làm Quân Trì hiểu rõ, hắn không phải người đặc biệt gì.
Bất quá tính tình nàng như thế, Quân Trì chỉ hận không thể đem nàng cột ở bên người mình, chỉ đối tốt với một mình mình, hận không thể biến nàng thành một nữ nhân phế vật, như vậy nàng sẽ không thể rời khỏi hắn được nữa.
Hận không thể để nàng ác liệt với mình một chút.
Tựa như nữ nhân kia, chưa từng xem hắn là người mà đối đãi.
Tựa như những người ở đây, vẫn luôn sợ hãi hắn.
Hắn hận thấu thế giới này, đối đãi với sinh mệnh giống như cỏ rác.
Nhưng cố tình hắn lại càng muốn tiếp tục giãy giụa ở trên thế giới này.
Ánh mắt trống rỗng bởi vì nàng xoay người mà có chút quang mang, nàng cầm lấy thuốc mở, thấy hắn mờ mịt ngồi ở chỗ đó, nàng chung quy vẫn cảm thấy mềm lòng.
Ôn tồn nói: "Ngồi xuống đi."
Quân Trì nghe lời ngồi lên ghế.
Nàng nhẹ vén tay áo hắn lên, móng tay phấn hồng như cánh hoa đào nhẹ nhàng chấm chút thuốc mỡ, sau đó chậm rãi bôi lên trên cánh tay của hắn.