Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 396: Cho ta mượn long bào của ngươi (29)

Edit by Shmily

#Do not reup#

-----------------------------------

Lư công công đã gấp muốn chết.

Hắn như thường lệ, cứ tới giờ là liền đứng ở bên ngoài điện nhắc nhở Quân Trì đã tới lúc vào triều.

Bình thường Quân Trì đều trả lời hắn rất nhanh, dù không muốn đi cũng sẽ nói thẳng ra là không đi.

Hôm nay đã hô vài tiếng rồi mà bên trong lại chẳng có chút động tĩnh nào.

Hai tên thái giám đứng ở cửa mới đầu cũng không dám nói lời nào, sau đó bỗng nhiên quỳ xuống nói: "Công công, hôm qua bệ hạ ra ngoài một chuyến, nói là tự mình ra ngoài giải sầu, còn không cho người đi theo, mãi cho tới hiện tại còn chưa có trở về..."

Càng nói càng cảm thấy sợ hãi.

Nếu bệ hạ thật sự xảy ra chuyện gì không hay, mệnh của họ sợ là khó giữ được.

Lư công công cũng không dự đoán được cư nhiên còn có chuyện như vậy, gấp đến độ muốn mệnh.

Hắn cả giận nói: "Còn không mau đi tìm, tìm không thấy bệ hạ, tất cả những người gác đêm hôm qua đều tới Bạo Thất đi."

Bạo Thất là nơi nào chứ, nó là nơi xử lý tư hình trong hoàng cung.

Người vào đó, không nói có thể sống sót đi ra hay không, thi thể có thể hoàn chỉnh đã xem như là rất may mắn rồi.

Ngay lúc bọn họ đang sợ tới mức nửa cái mạng cũng sắp mất thì Quân Trì xuất hiện.

Lư công công là người đầu tiên nhìn thấy hắn.

Thấy hắn vẫn khỏe mạnh, Lư công công lập tức tiến lên nghênh đón, hỏi: "Hôm qua bệ hạ đi đâu vậy?"

Lời này hắn vốn dĩ không nên hỏi, Quân Trì là cửu ngũ chí tôn, người khác sao có thể tùy ý thăm dò hành tung của hắn.

Nhưng mà Lư công công đã đi theo bên người Quân Trì lâu rồi, tự nhiên cũng không giống những người khác.

Quân Trì cũng biết hắn là người duy nhất thật tình tốt với mình, liền nói: "Đêm qua đi giải sầu, ngủ quên ở đình hóng gió."

Lúc này Lư công công mới nhẹ nhàng thở ra.

Quân Trì nói với hai tiểu thái giám đang quỳ đằng kia: "Đứng lên đi."

Lư công công nghe được, liền liếc xéo hai tiểu thái giám một cái, thanh âm có chút bén nhọn nói: "Lần này các ngươi không có việc gì, không đại biểu cho lần sau có thể tránh được một kiếp, lần sau nhớ chú ý một chút."

Hai tiểu thái giám liên tiếp gật đầu, sau đó canh giữ ở cửa không hề nhúc nhích nữa.

...

Lúc Vân Phiếm Phiếm đang ở trong sân chơi đánh đu thì có hai cung nữ tiến vào trong sân viện.

Nhìn thấy nàng đang ngồi trên xích đu, hai người liền đi tới hỏi: "Ngươi là Tề cô nương?"

Vân Phiếm Phiếm đứng lên từ xích đu, gật đầu: "Là ta."

"Thái Hậu nương nương cho mời, tỉnh Tề cô nương đi với chúng ta một chuyến."

Nói là thỉnh, nhưng tư thế lại không có chút nào là giống thỉnh.

Còn có cung nữ muốn trực tiếp đưa tay kéo nàng.

Vân Phiếm Phiếm biết lần thị phi này không thể không đi.

Vị Thái Hậu kia, hình như đã theo dõi mình rồi.

Nàng lui về sau hai bước, mỉm cười nói với hai cung nữ: "Ta tự mình đi."

Vân Phiếm Phiếm vô cùng phối hợp, một câu không muốn đều không có, càng đừng nói tới việc hỏi các nàng rốt cuộc muốn làm gì.

Chính là chỉ an an tĩnh tĩnh đứng ở nơi đó.

Hai cung nữ cũng lười đi bắt ép nàng, dứt khoát một người đi phía trước, một người đi phía sau nhìn nàng chằm chằm.

Cung điện của Thái Hậu cực kỳ xa hoa, sau khi tiên đế qua đời, Quân Trì trở thành con rối hoàng đế, tất cả quyền lợi đều nằm ở trong tay Thái Hậu.

Người ngoài nhìn vào thì bà ta chính là một mẫu thân tốt biết săn sóc nhi tử, cho dù tân đế không phải thân tử của bà ta, nhưng bà ta vẫn đối đãi với hắn như con ruột của mình, tân đế ngốc nghếch, cho nên Thái Hậu mới phải buông rèm chấp chính, không khác gì đang hiệp trợ cho hắn.

Kỳ thật đấy chỉ là do bà ta muốn nắm lấy quyền lợi một cách chặt chẽ nhất mà thôi.

Bà ta nắm được quyền lợi tối cao, trong cung tự nhiên cũng toàn là bảo bối.

Thời điểm Vân Phiếm Phiếm nhìn thấy Thái Hậu, bà ta đang nằm nghiêng người trên cái giường nhỏ.

Trên đầu gối bà ta đắp một tấm da hổ màu trắng, bên người có hai thái giám diện mạo âm nhu đang hầu hạ.

Một người đang bóp vai cho bà ta, một người lột vỏ nho đưa tới bên môi bà ta.