Cùng Thú Triền Miên

Chương 2: Dã thú động dục

Edit: BAT

Mắt của Arthur mịt mờ, chân trước ôm lấy đầu, xoay người lại, quay mông

về phía Đường Lâm, đuôi nhỏ dài vung lên, giống như đang muốn nói đừng

có chọc tôi, hiện tại tôi đang rất tức giận. Đám lông xù trên đầu dựng

lên, vành tai thỉnh thoảng lại rung rung, thấy thế đáy lòng Đường Lâm

khẽ động, biểu hiện kia thật sự quá đáng yêu!

Liền nhào tới ôm cổ Arthur hôn tới tấp một trận, Arthur đáng thương nhất thời bị bối rối, để mặc cho Đường Lâm chiếm tiện nghi, toàn thân cao

thấp đều bị Đường Lâm vuốt ve khắp nơi sợ hãi lui về phía sau, có chết

cũng không buông ra! Đường Lâm cười gian, nâng cằm Arthur lên nói: “Vật

nhỏ, chẳng lẽ lại đang xấu hổ sao, đồ chơi kia tốt xấu gì cũng sờ qua

rồi!” Cô giống như tên trộm đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng chạm vào vành tai

của Arthur.

“Ử ử!” Đường Lâm cầm vào thứ giữa hai chân Arthur, làm hắn không nhịn

được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ thật thấp, tựa như vui vẻ, cũng tựa như

đang khó chịu.

“Sao vậy?” Nghi ngờ nhìn vật nhỏ ở trên đùi, chẳng lẽ là đang đói bụng?

Cái tay đang vuốt ve Arthur tạm thời ngừng lại. Hình như cũng đã nhận

thấy Đường Lâm đang nghi ngờ, Arthur liền cẩn thận kẹp chân sau lại, rồi nhìn Đường Lâm gầm nhẹ mấy tiếng, chạy đến chỗ đống lửa trước mặt, chân trước gạt gạt củi đốt, ném vào bên trong đống lửa, rồi quay đầu lại

nhìn Đường Lâm, quơ quơ chân, ý bảo cô tới đó.

Đường Lâm kinh ngạc nhìn thú nhỏ, có linh tính thật tốt, cầm chén gỗ ở

trên bàn đá lên, mắt vẫn quan sát thạch động, bên trong đặt không ít

dụng cụ, lại đều rất mới, chẳng lẽ là của chủ nhân vật nhỏ? Cửa động

đang có một con trâu lớn vừa bị bắt về nằm ở đó, đã bị cắt ra thành từng phần vô cùng chỉnh tề, thủ pháp gọn gàng linh hoạt. .

“Vật nhỏ, đây là đồ mà chủ nhân của mày đã chuẩn bị sao? Hắn đi đâu rồi

hả ?” Cô cũng không hề nhận ra vật nhỏ trước mắt có thể đưa cô từ trong

hồ đến nơi này, mặc dù vẫn chưa biết đây là chỗ nào, nhưng vừa gặp một

màn kia, linh hồn chợt thấy rung động, có những ba mặt trời, dã thú thì

lại vô cùng kỳ lạ, trước kia chưa từng thấy qua bao giờ.

Arthur buồn bực không thôi, nếu không phải lo lắng hù dọa giống cái bỏ

chạy mất, hắn đã sớm hóa thân thành người rồi, cứ phải hành động như thế này thật biệt khuất, chỉ là tay của giống cái thật sự rất thoải mái,

mắt thú híp lại say mê nhìn Đường Lâm, lửa nóng nơi đáy mắt khiến Đường

Lâm hơi khó chịu. Vừa mới chuẩn bị ăn, thì đột nhiên cửa động lại rung

lên, tiếng gầm nhẹ huyên náo từ xa truyền đến, xuyên qua thạch động

Đường Lâm bất ngờ nhìn thấy một đôi mắt của dã thú màu xanh lục, mắt của nó phải to bằng cái chén gỗ trong đêm tối lại có vẻ cực kỳ dữ tợn. .

Đường Lâm để thức ăn xuống, vọt đến cầm con dao găm đàn đặt ở trên da

thú, cảnh giác nhìn chăm chú vào dã thú ở cửa động, trong không khí

truyền đến một mùi thật hôi thối, nhưng giống như đang e ngại đống lửa,

nên dã thú chậm chạp chưa muốn tiến lên. Nhờ vào ánh lửa bập bùng, Đường Lâm rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ diện mạo chân thật của dã thú ở bên

ngoài, hơi giống sói, thân hình lại cao gần năm mét, bộ lông cứng rắn

trên người đang dựng thẳng, bốn chân cường tráng có lực, móng vuốt sắc

bén u ám lạnh lùng, cái miệng to như chậu máu đang mở to, nước miếng hôi tanh không ngừng nhỏ xuống, cái nanh thật dài nhe ra vẫn còn lưu lại tơ máu.

Đường Lâm nhìn dã thú trước mặt, đây tột cùng là địa phương nào? Tại sao lại có dã thú cao lớn như thế này? Run rẩy hạ xuống dao găm nhỏ bé đang cầm trong tay, cắn chặt môi dưới, chuẩn bị tư thế công kích.

“Sói khát máu!” .

Đột nhiên trong thạch động truyền đến một giọng nói mềm dẻo, Đường Lâm

kinh ngạc quét mắt quanh thạch động, cuối cùng tầm mắt mới rơi vào thú

nhỏ trước mắt, kinh ngạc trợn to hai mắt, ngón tay hơi run rẩy, liếʍ

liếʍ cánh môi bởi vì khẩn trương mà hơi khô của mình, nói: “Vật nhỏ, mới vừa rồi là tiếng của mày sao?”

“Thế nào? Nên lui về phía sau mấy bước, đừng lộn xộn, sói khát máu rất

hung tàn, lại cực kỳ yêu thích gϊếŧ chóc, không nên đi ra thạch động.”

Arthur dặn dò xong, cái đuôi cuồn cuộn quấn quanh eo của Đường Lâm, kéo

cô đến trên da thú, rồi chậm chạp nện từng bước chân ưu nhã , từng bước

từng bước đi tới cửa động.

Vừa đến cửa động thì vật nhỏ vốn nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, trong nháy

lập tức biến đổi, ngẩng đầu vươn mình, hơi thở sát phạt dần dần tràn

ngập khoảng không, Arthur từ từ lớn lên, thú nhỏ màu trắng trong nháy

mắt cao hơn đến gần sáu, bảy mét, một đôi cánh chim trắng như tuyết từ

sau lưng từ từ mọc ra, đôi mắt màu vàng cũng trở nên lạnh lùng hơn,

khiến cho con sói khát máu ở bên ngoài cũng trở nên nóng nảy hơn, xao

động lo lắng gầm nhẹ.

Hả, chuyện gì đang xảy ra ở đây? Đường Lâm nghẹn họng, trân trối nhìn

một màn bất thình lình xảy ra trước mắt, đây là nguyên hình của vật nhỏ

sao? Không đùa chứ! Nếu như nói vật nhỏ trước đây nhỏ nhắn, xinh xắn,

đáng yêu, hiện tại khi biến thành dã thú cao lớn hung mãnh, thân hình

trắng nõn lại không hề có tỳ vết nào, dưới ánh trăng sáng trong, không

thể nào nói ra được sự thần thánh đang diễn ra ở đây. Đường Lâm không

khỏi hoài nghi nhìn cự thú trước mắt, thật sự trước đây không lâu vật

nhỏ còn ở trong lòng cô nũng nịu cơ dấy, mặt đột nhiên đỏ lựng lên, thật đáng chết mà! Trước đây không lâu dường như cô còn đùa giỡn cái kia của hắn.

Móng nhọn vươn ra không trung, bản lĩnh thật dũng mãnh lao vào bầy sói,

trong thời gian uống cạn nửa ly trà ngắn ngủi, bầy sói khát máu tan bạo

liền bị Arthur tiêu diệt toàn bộ, thân thú màu bạc khẽ run rẩy mấy cái,

trên người vẫn còn dính vết máu đạp lên ánh trăng đi vào trong thạch

động. Thấy thân thể Đường Lâm đang cứng ngắc nhìn mình, đáy mắt của hắn

tràn đầy ranh mãnh, lại còn ác ý đi rất chậm, thân thú cao lớn tạo cho

người ta cảm giác bị áp bức rất lớn .

Đường Lâm nắm chặt dao găm trong tay, nuốt nước bọt liếc nhìn cự thú màu bạc đang cất bước đến gần, đáy mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc: “Mày là ai? Muốn, muốn làm cái gì?” .

“Làm cái gì? Cô có thể đoán thử xem.” Giọng nói mềm dẻo cất lên, lại còn khẽ cười, thuận thế đưa tay ép Đường Lâm xuống, móng nhọn nhẹ nhàng

đoạt lấy con dao găm, vất sang một bên, mắt thú màu vàng nhìn chằm chằm

vào cô, mang theo đầy vẻ khát vọng, cái lưỡi to thật dầy đưa đến trước

mặt Đường Lâm nhẹ nhàng liếʍ láp lên gò má của cô, thô ráp chạm vào da

trong nháy mắt khiến Đường Lâm cảm thấy đau nhói, gò má trắng nõn liền

đỏ rực lên.

Mà cái đồ chơi nóng bỏng kia đang dán chặt vào bắp đùi Đường Lâm, xúc

cảm của nó khiến cho toàn thân cô căng thẳng, không dám nhúc nhích: “Yên tâm, tôi sẽ không làm cô thương tổn ••••••” vừa nói xong, liến đưa đầu

lưỡi thử dò xét chạm lên đôi môi đỏ mọng của cô, lưỡi dài thật dầy nhanh chóng cạy môi của Đường Lâm ra chuẩn bị thưởng thức ngọt ngào ở bên

trong. Đồ chơi phía dưới từ từ co rúm, đặt hẳn lên bắp đùi của cô, đã

đến mức này mà Đường Lâm còn không biết cự thú muốn làm gì thì quả thất

cô chính là kẻ ngu ngốc, đần độn, hay là thiểu năng trí ruệ rồi

Bàn tay không yên phận qua lớp quần áo vuốt ve bộ ngực mềm mại, thật

giống như chưa bao giờ được chơi qua món đồ chơi giống như vậy, mùi xạ

hương nồng nặc khiến Đường Lâm không thích, gò má nhất thời hồng rực

lên, tay không thể cử động được.

“Ưmh ưmh ••••••” .

“Dừng

tay.”

Đến bây giờ cô vẫn không cách nào hiểu rõ được, đến tột cùng cô đã rơi

vào địa phương nào, trong lòng vô cùng hoảng loạn. Một người có thế đơn

lực bạc như cô cho dù có ý niệm gì cũng không dám hành động, ai biết

được cự thú trước mắt có thể thừa dịp cô không chú ý mà làm những gì,

khóe môi không ngừng tràn ngập ra tơ bạc mập mờ, bộ ngực mềm mại khẽ đau nhức, trong miệng phát ra âm thanh yêu kiều thật thấp, khuôn mặt trong

trẻo từ trước đến giờ vẫn luôn lạnh lùng, phảng phất ham muốn nhàn nhạt, đáy mắt mờ mịt, khe khẽ thở ra.

Nghe thấy giống cái phía dưới truyền đến tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, nam căn

trên người Arthur càng thêm dữ tợn, mơ hồ sẫm lại, liếʍ láp khắp người

giống cái, Arthur nảy sinh cảm giác muốn ngừng mà không ngừng được,

trước kia hắn không cảm thấy giống cái nào có mị lực lớn như vậy, từ

trước tới giờ cũng có không ít giống cái đưa đẩy với hắn, nhưng mà hắn

đều cự tuyệt, lại nhìn giống cái dưới thân, hắn hận không thể ngay lập

tức khảm cô vào trong thân thể mình, tan vào trong xương tủy, ăn cho đỡ

nghiện, nặng nề thở dốc, gắt gao liếc nhìn giống cái, một lúc sau mới bỏ tay ra.

Vì quần áo đã bị xé tan, nên thân thể trắng như tuyết phiếm hồng lộ lộ

hiện ra bên ngài, Arthur nhìn thấy không nhịn được mà thở gấp, thấy

giống cái động tình nhưng thủy chung không thể biến thân thú, đáy lòng

liền nhộn nhạo, sắc mặt trở nên vui mừng, trong lòng đã tiếp nhận giống

cái này, đủ năng lực để có thể chuyển hóa đối phương thành thú.

Thở hổn hển khẽ liếc nhìn cự thú đang rất hưng phấn kia, Đường Lâm cơ hồ không giải thích được, khóe miệng run rẩy nhìn đồ chơi dưới bụng của

nó, nhất thời nảy sinh ý niệm muốn bất tỉnh! Trời đất ơi! Bị thứ đồ chơi kia đâm vào, cô còn có thể sống đến ngày mai sao? Hung tợn nhìn chằm

chằm nam căn trên người cự thú, nhấc chân đá đá, liên quan đến tính

mạng, ai còn có thể chú ý nhiều như vậy, cất giọng giận dữ nói: “Này!

Mày muốn làm gì! Sẽ chết người đấy có biết hay không” Đường Lâm tức giận hung hăng véo tai trái của Arthur, rống to, rồi chỉ vào thứ đồ chơi kia củaArthur, nếu không phải dao găm đã bị đoạt đi, sợ rằng cô sẽ trực

tiếp chém đứt nó.

“Ha ha… tên tôi không phải là Này! Tên tôi là Arthur, là một giống

đực.”Arthur lười biếng ngọ nguậy thân hình, thân thú khổng lồ trong nháy mắt liền hóa thành người, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo mấy phần hồn nhiên, gò má đẹp đẽ hồng nhuận sáng bóng, mắt vàng ẩn chứ hơi nước nhàn nhạt, cánh mũi cao, đôi môi mềm mại, nhìn vô cùng mê người. Hắn đè lên

trên người Đường Lâm, ép đến gắt gao, ngón tay thon dài vươn ra nhẹ

nhàng chạm vào gò má cô, rồi từ từ trượt xuống cổ, cánh mũi phập phồng,

khẽ ngửi mùi hương trên người cô, hương thơm thoang thoảng thoáng chốc

bay vào mũi, liền đưa lưỡi ra nhẹ nhàng liếʍ láp cần cổ xinh đẹp, bàn

tay không hề khách khí chạy dọc trên thân thể của cô.

Mắt vàng như phủ thêm một tầng sương mỏng, nhìn chằm chằm vào thân thể

trần trụi của Đường Lâm, nam căn thẳng tắp chống đỡ lên trên người cô,

nóng bỏng nhẹ nhàng giật giật, răng môi ở trên cổ của cô mà nhẹ nhàng

gặm cắn, sức lực vừa phải khiến cho Đường Lâm muốn phát điên, không nhúc nhích nhìn yêu nghiệt trên người mình, ngay cả hơi sức đẩy ra cũng

không có.

Đây, là cái thế giới gì? Vật nhỏ, tiểu thú? Rõ ràng lại chính là một sắc lang đói khát, cổ tay nhói không dứt, thân thể mềm mại cũng bị sờ nắn,

nặng nề vuốt ve, nụ hoa yêu kiều đỏ thắm lặng lẽ đứng thẳng. Liền mở

miệng hỏi: “Anh đến tột cùng là cái gì? Người, thú, hay là yêu quái?”

Liếc nhìn vào ánh mắt mờ mịt của giống cái ở trong ngực mình, bụng trắng xanh càng căng thẳng, nam căn ưỡn lên cao hơn, con mắt màu vàng óng

nhộn nhạo sáng loáng, quấn lấy hương vị ngọt ngào ở đầu lưỡi, chất lỏng

thơm ngọt này khiến cho Arthurmuốn ngừng mà không được, khóe miệng tràn

ra tiếng cười khẽ, khuôn mặt nhỏ tinh xảo rạng rỡ sáng ngời.

Nhìn vào cánh môi sưng đỏ của Đường Lâm, đáp: “Tôi là giống đực, hình

như là sư tử trắng, là người của bộ lạc Thanh Sơn, tên gọi Arthur. Giống cai tại sao cô lại tới biên giới này, nơi đây nguy hiểm vô cùng, có

biết không? Nếu như tôi không xuất hiện kịp thời, thì dù cho cô có mười

cái mạng cũng không đủ chết.” Nhẹ nhàng ôm Đường Lâm, vào trong ngực,

hài lòng hít hà mùi thơm ngọt ngào trên người giống cái.

“Giống đực, Sư tử trắng, bộ lạc Thanh Sơn?” Đầu Đường nghe xong liền cảm thấy choáng váng, tách những chữ này ra, cô xác định mình cũng hiểu rõ, nhưng tổ hợp lại với nhau, liền hoàn toàn là không hiểu gì cả! Không để ý đến cơ thể của mình đang lộ hết ra ngoài, liền chạy như bay tới cửa

động, nhìn hai vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời đen kịt, thân

thể trắng xanh liền cứng đờ, run lên nhè nhẹ.