"Nương tử, nàng đang nhìn gì thế?"
Chu Phú ôm Trì Nam từ sau lưng nàng, theo ánh mắt của nàng nhìn về phía
đỉnh giá sách, nơi đó để một số sách cổ và mấy cái hộp nhỏ bình thường,
không có gì đặc biệt.
Trì Nam tựa cơ thể vào trong ngực Chu Phú, cảm thấy an tâm hơn, từ khi
nào mà nàng lại lệ thuộc vào sự ấm áp mà nam nhân này cho nàng như vậy?
Giống như chỉ cần hắn ở bên cạnh, vô luận nguy hiểm cỡ nào, mệt mỏi cỡ
nào, đều không cảm thấy sợ.
"Không có gì. . . . . Ta chỉ đang suy nghĩ, tại sao trời cao lại cho
chàng và ta ở cùng nhau, vì sao không phải người khác, cố tình là chàng
và ta." gương mặt của Trì Nam và Chu Phú cọ sát vào nhau, nàng nói như
vậy.
Chu Phú nhìn gương mặt mỹ lệ của nương tử, nội tâm dấy lên lo lắng: "Tại sao hỏi như thế? Nương tử, chẳng lẽ nàng hối hận sao?"
Chu Phú tự nhận không có bản lãnh gì, có thể cưới được nương tử, đối với hắn mà nói, chính là kỳ tích. Bởi vì nương tử nguyện ý ở cùng với hắn,
cho nên mới thúc đẩy kỳ tích này xảy ra. Hắn là bên bị động, bị động đến chỉ cần nương tử hơi không muốn, hắn liền không biết mình có thể dựa
vào thứ gì giữ lại nàng.
Trì Nam xoay người, đôi tay leo lên cổ Chu Phú, hôn nhẹ lên môi hắn, cười nói: "Nếu như ta nói hối hận, chàng sẽ làm thế nào?"
Vừa dứt lời, Trì Nam liền bị Chu Phú ôm thật chặc vào trong ngực, hai
cánh tay siết chặt thân thể của nàng, không chịu buông lỏng chút nào,
siết cho xương sườn nàng cũng đau.
"Ta sẽ điên mất! Ta không có bản lĩnh gì, không biết làm sao giữ lại
nàng, nhưng chỉ cần ngày nào nàng còn cần ta, ta cũng sẽ không xa không
rời."
Trì Nam nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Phú, rốt cuộc biết nguyên nhân,
cho tới nay, nàng luôn theo đuổi sự không xa không rời mà không cần dùng bất kỳ thủ đoạn hay tâm kế gì, bốn chữ này nhìn như đơn giản, nhưng thế gian rất ít người có thể làm được.
Nở nụ cười dịu dàng, Trì Nam nhắm hai mắt lại, chủ động đưa môi đỏ lên,
Chu Phú không hiểu nương tử muốn làm gì nên thử dò xét chạm nhẹ môi nàng một cái.
Sao đoán được Trì Nam lại đột nhiên mở mắt, hai cánh tay ôm Chu Phú chợt dùng lực, đẩy Chu Phú vào giá sách sau lưng rồi hôn mạnh lên.
Chuyện hôn hít trước giờ đều là Chu Phú chủ động, lúc này Trì Nam chủ
động khiến Chu Phú bị sợ đến cứng đơ ngay tại chỗ, ôm hông của nương tử, để nàng tỉnh táo, nhưng đôi môi ngọt ngào lạnh trợt lại giống như bị
nghiện, không ngừng gặm cắn hắn.
Lửa nhiệt tình vốn không thể trêu đùa, hô hấp cực nóng của nương tử phun lên, khiến Chu Phú ngứa ngáy khó nhịn, muốn đảo lại thế cục, nhưng bị
nương tử hết sức phản đối.
"Lần này. . . . . ta ở trên."
Thừa dịp hôn, nương tử nói bên tai hắn thế đó.
Nương tử có lệnh, Chu Phú tự nhiên không dám không nghe lệnh, mặc dù hắn rất muốn nói, bản lĩnh tay và miệng của nương tử xác thực không tốt
lắm, nhưng quý ở thực hành, quý ở nhiệt tình, Chu Phú liền vô cùng nhẫn
nại, buông lỏng thân thể, mặc cho nương tử thi triển.
Trì Nam hồi tưởng những bước động tác của Chu Phú trong đầu, đầu tiên là dùng hôn đoạt đi ý thức của nàng, sau đó thừa dịp nàng mơ hồ, cởϊ qυầи
áo, vác súng nhảy ra. . . . .
Nàng không biết mình hôn vậy có khiến Chu Phú mất đi ý thức hay không,
nhưng mình đã có chút ý loạn tình mê rồi, liền học bộ dáng của Chu Phú,
khí phách nghiêm nghị đẩy hết mọi thứ trên bàn xuống, bảo Chu Phú nằm ở
phía trên không được cử động.
Thu xếp xong tất cả, nàng mới bắt đầu bắt tay vào cởϊ qυầи áo, quần áo
của nam nhân không có phức tạp như nữ nhân, chỉ có áo khoác, áo trong,
cởi hai ba lượt thì l*иg ngực cường tráng liền lộ ra, Trì Nam vuốt ve
ngực của Chu Phú, chọc cho Chu Phú phản kháng, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn.
Mấy tiếng rêи ɾỉ không cao không thấp này đối với Trì Nam mà nói là loại khích lệ khó có thể dùng lời diễn tả được, nàng mượn cái ghế bò lên
người Chu Phú, ngồi xuống trên cái bụng bền chắc của hắn, le nhẹ cái
lưỡi thơm ra, nhẹ nhàng ngậm ngực Chu Phú, chỉ nghe nam tử phía dưới bị
kí©ɧ ŧɧí©ɧ hít sâu một hơi, Trì Nam chỉ cảm thấy phía sau cái mông có đồ khẽ nâng lên, ý thức được đó là cái gì, Trì Nam liền mắc cở đỏ bừng
mặt, nhưng đã làm đến đây, cởi hổ khó xuống, hơn nữa Trì Nam cũng không
nguyện ý kết thúc, dứt khoát liều mạng, lưu luyến quên về ở trước ngực
Chu Phú, mọi cách giày xéo hai nụ hoa đáng yêu của hắn.
Chu Phú cố nén kích động trở mình, lần đầu tiên cảm nhận được kinh
nghiệm chưa đủ sẽ lúng túng hại chết người. Xem ra, nương tử vẫn chưa
được dạy dỗ đủ, chưa nắm giữ được kỹ thuật miệng hoàn toàn, dạy không
tốt là lỗi của hắn, cuối cùng cũng hại khổ hắn.
"Nương tử, đừng chỉ cắn ở trên, phía dưới cũng muốn. . . . . đã giơ cao
thật lâu rồi, nương tử cũng liếʍ liếʍ đi." Chu Phú cảm thấy không lên
tiếng hướng dẫn nữa, nương tử rất có thể dùng nửa người trên của hắn làm vật thí nghiệm, vậy quá gian nan rồi.
Trì Nam ngẩng đầu từ trước ngực Chu Phú, đôi môi nho nhỏ bởi vì ‘hoạt
động hồi lâu’ trở nên hồng bóng, Chu Phú tưởng tượng thấy cái miệng tinh xảo há ra, thì có thể mang đến cho nửa người dưới của hắn trải nghiệm
mất hồn cỡ nào.
"Phía dưới. . . . . Ta không biết." Trì Nam là nữ tử đàng hoàng, nàng
biết sau khi thành thân, tay và miệng của thê tử có thể mang đến cao
triều cho trượng phu, tay thì nàng còn có chút tự tin, nhưng miệng. . . . . .
Chu Phú hết cách, thôi, chuyện như vậy nương tử chưa từng làm, tùy tiện
cho nàng làm cũng không có gì tốt cho hai bên, kỹ xảo này phải từ từ dạy mới tốt, hiện tại hắn muốn nhất, là làm sao có thể khiến nương tử thuận lợi giải tỏa du͙© vọиɠ cho hắn.
"Vậy thì lần sau đi." Chu Phú vịn vòng eo mảnh khảnh của nương tử, ánh
mắt như mặt nước, hướng dẫn: "Hiện tại, nàng chỉ cần ngồi lên là được."
Ý của từ ‘ngồi lên’ Chu Phú nói, Trì Nam tự nhiên hiểu, đưa tay sờ sau
lưng, vật dưới quần đã sớm gắng gượng, đỉnh ướŧ áŧ, sờ lên nóng bỏng,
nàng còn cảm nhận được mạch đập của nó.
Cởϊ qυầи áo, Trì Nam tách hai chân ra, nâng cao cái mông, chậm rãi đưa
vật nóng bỏng vào cơ thể, Chu Phú phát ra một tiếng thở dốc vui vẻ, Trì
Nam chịu đựng sự khó chịu lúc đầu, bắt đầu lên xuống.
Thở dốc nóng bỏng nhất thời tràn ngập ra trong thư phòng.
——— ——————CQH———— —————
Mấy ngày mưa dầm, mang đến phiền toái không nhỏ cho công việc tuần thành của Chu Phú, ngày hôm đó, hắn mặc áo tơi đi lại ở trên đường, A Thu
Dắt ngựa theo sát phía sau, người đi đường không nhiều lắm, trước của hàng có thể giăng lưới bắt chim, buôn bán đều ít ỏi.
“ Phò mã, mấy ngày nay mưa gió, mọi người đều không ra khỏi cửa, sẽ
không có chuyện gì, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi.” A Thu
mặt mày ủ ê đưa ra đề nghị với Chu Phú.
Chu Phú nhìn trước sau một lát, quả thật không có nhiều người, nhận thấy biểu lộ đáng thương của A Thu, Chu Phú liền đồng ý, khi hai người chạy
về phía quán trà trên đường, A Thu chợt phát ra một tiếng kêu ngạc
nhiên: “ Ah? Đó không phải là…. Biểu muội của ngài sau? Trời mưa như vậy nàng ta vào ngõ tối làm gì?”
Chu Phú nhìn theo hướng A Thu chỉ, quả thật thấy biểu muội Điệp Chi cầm
cây dù xanh lá, trên trang phục thanh lịch đã bị dính không ít hạt mưa,
chỉ thấy nàng ta không để ý xung quanh, vùi đầu đi vào một cái hẻm nhỏ.
“ Ngõ hẻm kia là địa phương nào?”
A Thu là một người biết nhiều thứ, tương đối nhạy cảm với mọi chuyện
trong kinh thành, ngõ hẻm kia nhìn không giống bình thường, nhất định có chuyện gì.
Chu Phú hỏi xong, A Thu quả nhiên không phụ kì vọng, đối đáp trôi chảy: “ Đó là ngõ Yên Liễu, rất nhiều quan lại quyền quý đều mua nhà trong đó.”
Chu Phú không hiểu: “ Mua nhà trong ngõ làm gì?”
A Thu liếc phò mã mình một cái: “ Đương nhiên là tang kiều.” Thấy Chu
Phú vẫn không hiểu lắm, A Phú bất đắc dĩ chỉ đành phải giải thích đơn
giản sự việc: “ Chính là nơi các đại quan quý nhân dùng để nuôi thϊếp
thất và cô nương bên ngoài.”
“……..”
Chu Phú trầm mặc. Hắn không biết tại sao Điệp Chi lại xuất hiện ở nơi
này, nhưng nhớ lại hình ảnh hắn thấy ở lầu hai thi xã Vận Âm mấy hôm
trước, vị công tử áo gấm kia- công tử phủ Trấn Quốc Công có ở trong đó
không?
Nhìn bốn phía, đúng lúc đối diện ngõ hẻm có một quán rượu lớn, Chu Phú chỉ chỉ nơi đó, rồi bảo A Thu qua đó nghỉ ngơi một lát.
A Thu cảm thấy kinh hoàng vì hôm nay phò mã lại hào phóng tốt với mình
như thế, đang muốn dắt qua, lại bị Chu Phú kéo cánh tay lại, nói: “ Là
ta đi nghỉ ngơi, A Thu ngươi giúp ta làm một chuyện đi.”
“……..”
A Thu khóc không ra nước mắt, thua thiệt hắn vừa rồi còn khen phò mã,
không ngờ lại là mừng hụt, phò mã chưa bao giờ hào phóng với hắn, hắn
nên sớm biết, aizzz.
Chu Phú thuê một nhã gian trong quán rượu, yêu cầu đối diện đầu hẻm, tùy tiện gọi một ít trà bánh rẻ, rồi chuyên chú giám sát dưới ánh mắt khinh thường của tiểu nhị, đại khái đợi nửa canh giờ, mới nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp bất phàm của biểu muội Điệp Chi.
“ Điệp Chi.”
Chu Phú ở lầu hai kêu một tiếng, chỉ sợ biểu muộ không thấy được, còn đưa thân thể ra ngoài lan can, phất phất tay với nàng.
Liễu Điệp Chi đi ra từ hẻm Yên Liễu, bản thân cũng không muốn cho người
khác nhìn thấy, đi có chút né tránh, chợt nghe Chu Phú gào thét, trong
lòng liền kinh hoảng, vốn muốn chạy trốn thật nhanh, nhưng nhìn gương
mặt ngăm đen trung hậu của Chu Phú thì lại chần chờ.
Nhớ tới hôm đó mình bị khuất nhục bởi Tiêu Trì Nam, Liễu Điệp Chi liền
nổi lòng trả thù, nàng nở nụ cười mỹ lệ với Chu Phú, ngọt ngào kêu một
tiếng: “ Phú ca ca.”
Sau đó liền đường hoàng đi tới lầu hai.
Tiêu Trì Nam nàng ta tạm thời không đối phó được, nhưng lại có thể cướp
đi thứ nàng quan tâm, rất dễ nhận thấy, Chu Phú chính là thứ đó, dựa vào khuôn mặt đẹp của mình, trên đời này còn chưa có nam nhân nào có thể bỏ qua sự tồn tại của nàng ta, nàng ta tin tưởng Chu Phú cũng sẽ không
ngoại lệ.
“ Điệp Chi, ta ở đây đợi muội lâu ròi.” Chu Phú đến cửa cầu thanh đón
Liễu Điệp Chi, dẫn nàng ta vào trong gian phòng trang nhã: “ Sao muội
lại xuất hiện ở hẻm Yên Liễu? Nơi đó không phải địa phương tốt gì, muội
biết không?”
Mặt Liễu Điệp Chi cứng đờ, ngay sau đó khôi phục, ra vẻ lã chã chực
khóc: “ Phú ca ca, ĐIệp Chi giờ mới biết. Ta ngu ngốc, kinh nghiệm sống
chưa nhiều, khó nhận ra người ác độc, hơi sơ sót sẽ bị người ta cợt
nhã.”
Nói xong, Liễu Điệp Chi dần dần tựa cơ thể mềm nhũn vào đầu vai Chu Phú. Chu Phú không biết nàng ta muốn làm gì, chỉ tránh vè phía sau, ai ngờ
Điệp Chi giống như bị người lấy hết xương cốt, mềm nhũn dán vào người
hắn không chịu rời.
“ Điệp Chi, muội đừng như vậy. Nói chuyện đàng hoàng.” Chu Phú có chút
gấp gấp rồi, muốn đẩy nàng tar a, lại không biết xuống tay từ đâu.
Liễu Điệp Chi thấy bộ dáng Chu Phú như vậy, trong lòng cười thầm, một
đôi mắt long lanh ẩn tình chớp chớp với Chu Phú, rồi cởi đai lưng bên
hông mình ra.
“ Phú ca ca, huyng cũng biết Điệp Chi và mẫu thân bị đuổi ra khỏi cửa,
nên giờ càng thêm không có chỗ dựa, lẻ loi hiu quạnh, không ai trông nm, nếu Phú ca ca có lòng giúp mẹ con Điệp Chi vượt qua cửa ải khó khăn
này, thân thể này của Điệp Chi, liền tùy huynh xử trí.”