"Chu Phú, ngươi có
chừng có mực cho ta. Muốn uống nước, lăn xuống cho ta uống nước!" Trì
Nam thừa hoan dưới cơ thể ngăm đen cường tráng đó, mặc dù triền miên,
nhưng bây giờ khó có thể tiêu thụ, không thể không lên tiếng ngăn lại.
"Xuân Không, nàng thật là chặt, tựa như đêm hôm chúng ta động phòng." Hai mắt Chu Phú mê ly, chìm đắm trong cảm giác trống rỗng tuyệt vời khó có thể
kiềm chế, hắn hồi tưởng chuyện cũ, càng thêm lửa nóng sôi trào.
Lật người Trì Nam lại, bàn tay đen nâng bụng của nàng, làm cái mông nàng
nâng cao, một cái tay khác đẩy cái chân mềm nhũn của Trì Nam ra, rồi lại động thân đâm vào, trải qua sự khai phá vừa rồi, hạ thân Trì Nam đã vô
cùng ướŧ áŧ, Chu Phú chỉ cảm thấy giống như bị một vũng nước hồ khít
khao bao lấy, vừa nóng vừa trơn, để hắn rong chơi trong đó.
"Im miệng!"
Sắc mặt Trì Nam ửng hồng, thân thể bị Chu Phú dùng sức đυ.ng lay động trước
sau, nàng dùng hai cùi chõ cật lực chống thân thể, nhưng cái mông bị
buộc nâng cao nghênh hợp Chu Phú, hai nụ hoa trước ngực cọ vào cái mền
hơi xù xì, ngứa ngáy tê tê, cảm giác nơi đó nở ra, kêu gào người ta lắp
đầy khoảng trống.
Chu Phú giống như đọc hiểu tư tưởng Trì Nam,
đôi tay liền dùng tư thái ngang ngược cầm chặt hai quả cầu thịt không
ngừng đung đưa, cảm giác lành lạnh, mềm mại hơn bất kỳ loại tơ lụa nào.
"Còn nhớ rõ, khi đó chất độc trên người của nàng vừa được giải, là da như
trứng gà vừa lột vỏ, trơn bóng vô cùng, ta cứ sợ sờ sẽ hư, nàng biết
không?" Chu Phú chảy mồ hôi đầm đìa, phía dưới không ngừng cày cấy,
trong miệng cũng không nhàn rỗi, nhớ lại trí nhớ tốt đẹp trước kia cùng
với Trì Nam.
Trì Nam nhắm hai mắt lại thừa nhận từng đợt lại từng đợt vui thích, nửa năm trước nàng bị độc thủ, trúng kịch độc, toàn thân thối rữa không chịu nổi, bất đắc dĩ mới tìm ông già kia,
diễ♦n☽đ✶àn☽lê☽q✶uý☽đ♦ôn ông ta mặc dù khốn kiếp, nhưng bản lãnh lại hết
sức cao, võ công cao cường, y thuật cũng cao minh, chẳng trách khi còn
sống tiên đế tin chìu ông ta thế.
Mà yêu cầu duy nhất để ông ta cứu nàng, là nàng phải gả cho nhi tử của ông ta, trời mới biết tại sao ông ta có thể có nhi tử.
Vừa bắt đầu, Trì Nam tất nhiên không muốn, nhưng nhớ tới trách nhiệm trên
vai và mối thù chưa báo, nên chỉ đành phải cắn răng đồng ý với ông ta.
Nhưng nàng không ngờ, kết hợp với Chu Phú, cũng không khổ sở như tưởng tượng, mặc dù không có long trời lở đất, thề non hẹn biển, cũng không có vinh
hoa phú quý, mỗi ngày đều là cơm rau dưa, nhưng Chu Phú luôn có thể mang đến sự cảm động cho nàng trong lúc bình thản, từ từ vào tim, vòng vòng
tận xương, chưa từng có ai thương nàng như Chu Phú, cho nàng tình yêu
chân thật nhất, tinh khiết nhất trên đời này, nên vài tháng sau, nàng
phát hiện, nàng thật sự yêu người nam nhân nhìn như bình thường không có gì lạ này.
Mà người nam nhân này lại có rất nhiều điều cổ quái
khiến nàng khó có thể tưởng tượng! Một trong những điều cổ quái này đang bi thảm xảy ra trên người nàng. . . . .
Trì Nam khống chế không
được ưm ra tiếng, phối hợp với cử động của Chu Phú, nên nàng đưa mông
gần sát hơn, để cho hắn đâm mỗi một cái vào cũng sâu đến tử ©υиɠ, đυ.ng
đến bụng dưới lửa nóng tê dại, Trì Nam miệng đắng lưỡi khô, thở hồng
hộc, chỉ cảm thấy mình sắp lên thiên đường.
Được nương tử chủ
động phối hợp, Chu Phú càng thêm nhiệt tình nhiều hơn, hắn lật người Trì Nam lại, đôi tay nắm hai chân của nàng, để nàng khoác lên trên vai
mình, khi hai chân chụm lại, chỉ cảm thấy hạ thân nương tử càng thêm
khít khao, hắn vô cùng sung sướиɠ không ngừng vuốt ve cái mông trắng của nương tử, mạnh mẽ tách ra hai bên, cúi đầu nhìn chỗ kết hợp của hai
người, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác.
"Xuân Không, nàng còn nhớ rõ cái này không?" Hắn lấy cái cây nhỏ lớn bằng hai ngón tay mà lúc nãy
đưa vào cơ thể Trì Nam ra trước mắt nàng: "Lúc trước khi nàng chưa thể
tiếp nhận ta, cũng nhờ dùng cái này để tạo mở đầu d✫đ✫l✫q✫đ".
Trì Nam bị kɧoáı ©ảʍ bao phủ, ánh mắt mê ly, đã không có hơi sức trả lời
vấn đề của Chu Phú, chỉ là trong lòng thoáng qua chút lo lắng.
Quả nhiên, đợi Chu Phú nói xong câu kia, Trì Nam lại cảm thấy hậu môn có
vật trơn lạnh xâm nhập, con cây kia bị Chu Phú giữ lấy không vào hết
trong cơ thể nàng, nhưng thình lình bị chướng bụng làm cho Trì Nam cương thân thể, nàng không biết là khổ sở hay vui thích, chỉ cảm thấy thân
thể đang bị hắn khiêu chiến cực hạn, bị sự cực hạn này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến nàng muốn sống muốn chết, quên mất tất cả, chỉ muốn phối hợp động tác
của hắn, khiến sự hưng phấn đạt tới tột cùng.
Không nhớ rõ đổi
bao nhiêu loại tư thế, không nhớ rõ trước sau bị thay phiên đâm bao
nhiêu lần, nàng chỉ biết, mặc kệ mấy lần, Chu Phú cũng không cho nàng
nghỉ ngơi chốc lát, bị thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân thể tê dại khiến Trì Nam
quên mất phản kháng, dần dần trầm luân trong cuộc làʍ t̠ìиɦ không tính là ngươi tình ta nguyện, nhưng tuyệt đối nhiệt tình nóng bỏng.
Thôi, nếu không phản kháng được, vậy cũng chỉ có thể hưởng thụ.
Đêm triền miên còn đang tiếp tục, tiếng rêи ɾỉ thở gấp vang lên trong phòng không dứt, đúng là xuân sắc vô biên.
Sáng sớm hôm sau, Chu Phú từ trong cảm xúc thoả mãn tỉnh táo lại, còn chưa
mở mắt, liền giang hai cánh tay duỗi lưng, chỉ cảm thấy cả người thoải
mái cực kỳ, tứ chi tê dại, thân thể rã rời tràn đầy lực lượng.
Hắn mở hai mắt ra, nhìn nhìn bốn phía, trong nháy mắt liền mất hồn, hắn. . . . sao lại ở nhà? Không phải nên ở phủ công chúa sao?
Vuốt vuốt
hai mắt, Chu Phú ngồi dậy từ trên giường, không đứng lên không biết, vừa đúng, quả là sắp dọa hắn mất hồn mất vía rồi.
Chỉ thấy nương tử bị lột sạch như cái trứng bóc vỏ, cặp chân bị chia ra cột vào hai bên
khuông treo màn giường, mở ra thật to, đúng rồi, bị trói vậy, mà không
mở ra được sao?
Chu Phú muốn đắp y phục lên cho nương tử, lại
phát hiện trên giường trên đất đều là vải vụn, đâu có y phục nào hoàn
chỉnh, hắn vội vàng hấp tấp lấy mấy miếng vải vụn che vùng mẫn cảm của
nương tử lại, sau đó nhắm mắt, nhìn về phía mặt của nương tử.
Đó
là gương mặt âm trầm tới cực điểm, trong sự tinh xảo mang theo sát khí
trí mạng, ánh mắt đen cực kỳ lo lắng, giống như sóng lớn nhấp nhô, biển
đột nhiên gào thét, Chu Phú chỉ cảm thấy sau lưng vọt qua một dòng khí
lạnh rét người.
"Nương tử, tại sao có thể như vậy? Là ai khiến
nàng thành như vậy?" Chu Phú vừa đau lòng vừa tức giận, vội vàng đứng
lên giúp nương tử cởi dây trói chân ra.
Trì Nam nghiêm mặt lạnh
lùng, cả đêm nàng không ngủ khiến dưới mắt thâm quầng, dùng một ánh mắt
sắc bén gϊếŧ chết người nhìn chằm chằm gương mặt thật thà của Chu Phú.
Chu Phú bị ánh mắt của nàng nhìn xém chút muốn mổ bụng, chỉ đứt quãng, ấp a ấp úng hỏi
"Chẳng lẽ là. . . . . . Ta?" diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn
Chu Phú hoàn toàn bị ý nghĩ này đánh sụp, sao lại là hắn đây? Mặc dù phương thức này hắn đã tưởng tượng trong đầu nhiều lần, nhưng chỉ là nghĩ
thôi, hắn chưa bao giờ muốn hành động, được rồi, coi như có muốn hành
động, cũng không có lá gan đó.
Sắc mặt của Trì Nam càng thêm âm
trầm, được cởi trói, nhưng hai chân đã cứng ngắc chết lặng căn bản không sử dụng ra hơi sức, nên rớt cái bộp trên ván giường.
Chu Phú nhìn càng thêm đau lòng, liền ôm đôi chân ngọc vào trong ngực, vuốt ve yêu thương vô hạn.
Trì Nam nhìn bộ dáng của hắn, nếu như bây giờ nàng còn có hơi sức, nhất
định sẽ nhào tới, cắn rớt một miếng thịt của hắn mới bằng lòng bỏ qua,
hắn lại còn hỏi nàng, tại sao có thể như vậy? Là ai biến nàng thành như
vậy?
Tối hôm qua bị thuốc khống chế, nàng và Chu Phú đã cuồng
hoan trắng đêm, vốn mệt mỏi vô cùng, lại không ngờ D✬Đ✬L✬Q✬Đ, trước khi
ngủ Chu Phú còn làm ra hành động này, hắn nói như thế nào chứ, nói là
làm vậy thì chất lỏng bắn vào cơ thể nàng sẽ không chảy ra được, như vậy nàng sẽ có thể mang thai.
Con mẹ nó không thể chảy ra, con mẹ nó mang thai, hiện tại nàng chỉ muốn chính tay đâm con cầm thú khoác da dê này, không, cầm thú còn có linh tính, hắn nhiều lắm chỉ là loài bò sát
không bằng cầm thú.
Chu Phú uất ức nhìn nương tử, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở ngực, khó có thể nói ra, chỉ liều mạng xoa bóp vết bầm cho nương tử.
Sau nửa canh giờ, Trì Nam mặc chỉnh tề, sắc mặt cực kỳ tiều tụy được Chu Phú ôm lên xe ngựa của Ngọc Khanh, trở lại trong cung.
Dọc theo đường đi, sắc mặt của Trì Nam đủ để đông lạnh trời đất, đôi mắt
tối đen nhìn chòng chọc Chu Phú, còn Chu Phú núp ở một góc xe ngựa, xấu
hổ không dám ngẩng đầu.
——— —————— —————— ———————–
Trì Nam trở lại phủ công chúa liền tắm ngủ, ra lệnh ai cũng không được phép
quấy rầy, Chu Phú thì tích cực hưởng ứng mệnh lệnh này của nương tử, tự
động xin gϊếŧ giặc đứng nghiêm ở ngoài cửa phòng, lời thề son sắt bảo
đảm sẽ không thả vào một con ruồi nào, Trì Nam âm trầm cho hắn một chữ:
cút!
Chu Phú không dám lỗ mãng, chỉ đành phải biến mất.
Qua cả đêm truyền bá, sự tích giương oai trong cung của đại phò mã đã
truyền khắp, mọi người rối rít thảo luận, đại phò mã trung hậu chất
phác, nhìn thật thà vô cùng, có võ công hết sức cao cường không nói, hắn ta lại còn dám ra tay với Văn Viễn hầu, không phải quá ngu ngốc, chính
là quá có gan rồi.
Phải biết, kể từ Bách Lý Kiêu tướng quân chết
đi, Văn Viễn hầu Bách Lý Quân chính là chí bảo trong tướng phủ, bình
thường đừng nói là đánh nhau, dù ở bên ngoài bị nói nửa câu linh tinh,
thì Định Viễn Thừa Tướng gia cũng sẽ cầm vũ khí liều mạng với kẻ đó.
Nói đến Định Viễn Thừa Tướng gia, là thừa tướng duy nhất được phong quan từ đường võ, ở trên triều đình mặc dù không đến nỗi một tay che trời,
nhưng có thế lực khổng lồ.
Thừa Tướng gia dưới trướng có hai tử,
nhưng một đứa con chết trận sa trường, một đứa con lại gãy chân mà về,
thấy họ Bách Lý ngày càng điêu linh, tướng gia dù có thực lực ở cường
đại cũng không khỏi mỗi ngày lo lắng không có ai nối nghiệp, cho nên vô
cùng cưng chiều Văn Viễn hầu - nam nhân duy nhất của họ Bách Lý.
Trước kia có người mắng Văn Viễn hầu một câu ‘tên què đáng chết’ liền bị
tướng gia mang binh đến nhà vào ban đêm, lúc này đại phò mã đánh Văn
Viễn hầu sưng mặt sưng mũi, cánh tay trật khớp, xương sườn gãy ba cái,
oán thù này, chắc chắn khiến vị tướng gia quyền cao chức trọng nóng nảy
kia kêu la như sấm.
Tất cả mọi người đang phỏng đoán, lúc này đại phò mã của bọn họ còn có thể trốn được sao?
Trì Nam không cho Chu Phú đến gần nàng trong mười thước, nên Chu Phú không
dám nghịch lại, bèn đi vòng vo ở trong phủ công chúa nửa ngày, lại muốn
đi Luật Cần quán, nhưng lo lắng sức khỏe của nương tử, nghĩ tới nghĩ
lui, hắn vẫn không yên lòng, nên ra cửa mua ít thuốc cho nương tử.
Chu Phú muốn ra khỏi cửa, tự nhiên không ai dám ngăn trở, nhưng, dựa theo
tình thế hôm nay xem ra. . . . đám người trong phủ công chúa cũng âm
thầm đổ mồ hôi lạnh vì đại phò mã.