Dịch Cân Kinh

Chương 17: Ꮆiết người!

"Ta muốn thế chấp một vài thứ."

"Ân?" Người tuổi trẻ thấy khách nhân, tuy rằng vừa thấy cách ăn mặc đã biết là thiếu niên từ trong núi đi ra, nhưng vẫn hiện ra nụ cười, lễ phép hỏi: "Xin chào, ngài cần thế chấp cái gì?"

Tần Thứ cởi xuống bao tải, từ bên trong lấy ra một chuỗi vòng cổ trân châu cùng hai khối vàng thỏi, nói: "Là mấy cái này."

Ánh mắt người trẻ tuổi ngưng lại, có chút giật mình nhìn thiếu niêndung mạo bình thường trước mắt, lại nhìn đồ đặt ở trên quầy, vội vàng nâng kính mắt, cầm vàng thỏi lên nhìn, rồi lại cẩn thận kiểm tra vòng cổ trân châu, lúc này mới biến sắc, nói với Tần Thứ: "Thỉnh ngài chờ một lát, ta đi gọi lão bản tới."

Lão bản theo lời người trẻ tuổi nói là một trung niên nhân khoảng 40 tuổi, đầu láng bóng, hiển nhiên hói đầu đã lâu, một đôi mắt nhỏ như đậu xanh tản mát ra quang mang khôn khéo. Vừa nhìn thấy Tần Thứ đã vội vàng vươn hai tay, sang sảng cười nói: "Đợi lâu đợi lâu, nghe nói tiểu tiên sinh muốn cầm một vài thứ."

Tần Thứ cũng không cảm thấy hứng thú với bộ dáng dối trá của y, tùy ý bắt tay, rồi gọn gàng dứt khoát chỉ vàng thỏi cùng vòng cổ trân châu: "Nói cái giá đi."

Lão bản sửng sốt, tiếp theo vừa cười vừa gật đầu nói: "Hảo hảo hảo, xem ra tiểu tiên sinh rất gấp, ta lập tức làm ngay."

Tần Thứ gật đầu, hắn quả thực không thèm để ý giá trị vàng thỏi cùng trân châu này, chỉ muốn mau chóng đổi thành tiền mặt, nếu không cũng sẽ không xuất ra một khối vàng thỏi để trả tiền xe .

Chẳng qua hắn biểu tình lạnh nhạt làm người khác khó dò, lão bản cẩn thận xem xét vàng thỏi cùng vòng cổ, trong lòng đã có tính toán, một bên bảo người trẻ tuổi đi cân phân lượng vàng thỏi cùng trân châu, một bên cười nói với Tần Thứ: "Tiểu tiên sinh, 2 thứ này của ngài rất tốt, không biết ngươi muốn thế chấp cách nào?"

Tần Thứ nhàn nhạt hỏi: "Các ngươi có cách nào?"

Lão bản thăm dò sắc mặt, thấyTần Thứ biểu tình thong dong, cũng không dám coi thường thiếu niên xuất thủ chính là vàng thỏi cùng trân châu này, cười nói: "Chúng ta có 2 cách sống và chết. Sống thì giá cả thấp hơn nhưng lại có thể thu hồi vật phẩm, chỉ cần mất chút tiền lời. Còn phương pháp chết thì giá cả sẽ cao rất nhiều, tiền thanh toán ngay, vàng thỏi cùng trân châu này sẽ là của bổn điếm."

Tần Thứ gọn gàng dứt khoát mở miệng : "Phương pháp chết."

"Hảo, thống khoái." Lão bản mừng rỡ, hôm nay đây chính là một bút đại mua bán a, vén lên tay áo muốn đích thân bưng trà rót nước cho Tần Thứ, Tần Thứ khoát tay nói: "Ta không có thời gian, phiền ngài nhanh lên, trước nói cái giá đi."

Lão bản cười nói: "Ha ha ha, tiểu huynh đệ nếu gấp, chúng ta sẽ làm nhanh." Nói xong, vẫy tay bảo người trẻ tuổi đem phân lương báo lại, rồi quay đầu lại cười nói: "Hai miếng vàng thỏi đều là một cây hai, vòng cổ tổng cộng 36 khỏa trân châu, dựa theo phép tính phương pháp chết, có thể đổi cho ngài 20 vạn nhân dân tệ."

Nói xong, lão bản hí mắt thật cẩn thận quan sát Tần Thứ, giá cả này so với phong cách trước kia của hắn mà nói là đã rất cao. Bởi vì hắn không đoán được chính xác thiếu niên trước mắt lạnh nhạt cùng thong dong này, cũng sợ đại sinh ý này không cánh mà bay.

Tần Thứ không có gì dị nghị gật đầu nói: "Tiền lấy ra, chúng ta thành giao."

"Thống khoái." Lão bản cười, đôi mắt nhỏ tựa hồ tiêu thất, phảng phất sợ sinh ý trước mắt này không cánh mà bay, vội vàng dặn dò người trẻ tuổi ghi nhanh biên lai cầm đồ, rồi đứng dậy đi đến két bảo hiểm lấy tiền mặt.

Rất nhanh, lão bản liền mang tới hai mươi xấp tiền mặt đỏ tươi, Tần Thứ im lặng đứng dậy, đem 20 vạn toàn bộ cất vào bao tải. Cũng may bao tải đủ lớn, mặc dù bỏ vào 20 xấp tiền, cũng chỉ là hơi chút phình lên.

Đem miệng túi buộc lại, vắt trên lưng, Tần Thứ lưu loát đi ra.

Người tuổi trẻ luống cuống tay chân làm biên lai, thấy Tần Thứ đã ra cửa, vội vàng kêu to: "Uy, biên lai cầm đồ của ngươi."

Lão bản trợn mắt, thấp giọng mắng: "Kêu cái gì, đầu ngươi bị cửa kẹp sao, hắn không cần biên lai cầm đồ thì tốt, vàng thỏi cùng trân châu từ lúc này đã có thể hoàn toàn thuộc về chúng ta ." Nói xong, lão bản 2 con mắt đậu xanh nhỏ vừa cười đã nhìn không thấy .

Ra khỏi tiệm cầm đồ, Tần Thứ định tìm một chỗ ăn cơm, lúc hắn đến chỗ góc chết gần nơi quẹo vào hẻm, đột nhiên lao tới hai người trẻ tuổi, đều cầm chủy thủ, nhe răng cười: "Thằng nhãi con, tiền trên tay không ít. Nhìn ngươi trong bao tải căng phồng, vừa mới tại tiệm cầm đồ đổi không ít tiền mặt sao?"

Này hai người đúng là Cẩu Tử cùng Đại Pháo một đường đi theo Tần Thứ.

Tần Thứ ánh mắt ngưng lại, mắt lạnh nhìn hai người trẻ tuổi trước mắt, hỏi: "Các ngươi là ai?"

"Chúng ta là ai không trọng yếu, quan trọng là 2 ta rất có hứng thú với thứ trong bao tải của ngươi." Tên mặc áo đen là Đại Pháo giương chủy thủ trong tay lên, nhe răng cười: "Thành thật chút, lưu lại bao tải, nếu không ca ca cho ngươi cái lỗ thủng. Nói cho ngươi biết, 2 chúng ta trên lưng đều mang án gϊếŧ người."

Tần Thứ nhìn chủy thủ, trên mặt vẫn không sợ hãi. Lúc trước sở dĩ ở trong núi bị đoàn người Bưu ca bắt giữ, là bận tâm súng ống trong tay bọn họ, mà uy hϊếp từ chủy thủ tự nhiên nhỏ rất nhiều. Huống chi, hắn hiện tại đã đột phá tiên thiên cảnh giới, nội khí có thể ly thể, tuy rằng chưa thử qua, nhưng hắn không ngại lấy 2 tên trước mắt thử xem.

"Tránh ra." Tần Thứ nhàn nhạt nói.

"A, mẹ nó, cấp cho mặt mũi cũng không biết xấu hổ sao." Cẩu Tử không quen nhìn thái độ này của Tần Thứ , dao găm trong tay vung lên, dữ tợn nói: "Lão tử xin ngươi tí huyết!"

Tần Thứ không tránh cũng không né, trong nháy mắt, đồng tử híp mắt giống như kim. Bụng căng ra, một lũ bạch khí từ trong miệng bắn thẳng ra, như một thanh lợi kiếm, cực nhanh bay ra, xuyên qua mi tâm Cẩu Tử đến cái gáy rồi đánh thẳng vào tường, sâu vài thước mới tiêu tán vô hình.

Tần Thứ ở trong núi liệp sát dã thú không ít, vẫn chưa thấy so với gϊếŧ người có cái gì khác nhau, cho nên tuy một lần xuất thủ liền lấy mạng người ta, đồng thời cũng là lần đầu tiên gϊếŧ người, nhưng hắn không có phản ứng gì khác, biểu tình bình tĩnh làm cho người ta kinh ngạc, chỉ khẽ lắc đầu thở dài: "Không nắm được độ mạnh yếu, vốn chỉ muốn giáo huấn hắn, không ngờ lấy tính mạng của hắn, xem ra mình còn cần tôi luyện nhiều hơn mới được a.

Lúc này, Đại Pháo tuy rằng trong tay còn nắm chủy thủ, nhưng là đã sợ ngây người, đặc biệt chứng kiến Tần Thứ hà hơi gϊếŧ người, còn có thời gian tự nói, nhất thời giống như thấy quỷ hốt hoảng hét lớn: "Yêu, yêu quái..."

"Yêu quái?" Tần Thứ khóe miệng co lại, lập tức thấy người nọ xoay người chạy trốn, nghĩ đến mình một khi đã gϊếŧ một người, dựa theo hiểu biết trong sách, thế giới bên ngoài gϊếŧ người sẽ bị pháp luật chế tài, nếu để người này chạy trốn, tất mình phiền toái không ngừng. Hắn còn muốn đi Thiên Xà Mật Cảnh, cũng không có thời gian bị liên lụy, liền nghĩ, không bằng gϊếŧ luôn người này, dù sao trong hẻm này nửa ngày cũng không ai lui tới, thần không biết quỷ không hay.

Vì thế Tần Thứ bụng co rụt lại, một đám bạch khí còn đậm hơn so với lúc nãy bắn thẳng ra, đuổi theo tên đang chạy, như lợi kiếm xuyên qua não hắn. Tần Thứ trong lòng vừa động, tia bạch khi sau khi chui vào gáy tên kia liền hóa thành hoa sen, bạo tán ra.

Đại Pháo giống như say rượu nằm xụi lơ trên mặt đất, thất khiếu chảy máu, sọ não mềm như đậu hủ, rơt trên mặt đất liền nứt ra, trắng đỏ loang lổ.

Tần Thứ có chút vừa lòng với khống chế nội khí, ánh mắt hướng bốn phía nhìn nhìn, rồi bước nhanh ly khai con hẻm, chỉ chốc lát sau liền biến mất.

Không lâu sau, có người phát hiện hai cổ thi thể vội vàng báo nguy. Cảnh sát điều tra hiện trường vẫn chưa tìm ra hung thủ và thủ đoạn, liền điều tra trong vòng một canh giờ có ai xuất hiện trong hẻm không, lão bản sợ vàng thỏi cùng trân châu xảy ra chuyện liền giấu diếm chuyện Tần Thứ từng tới. Về sau cảnh sát phát hiện hai người chết này chính là nghi phạm gϊếŧ người đang bị truy nã cả nước, lại tìm không ra hung thủ, án tử liền không giải quyết được gì .