Dịch Cân Kinh

Chương 5: Bảo khố quân Nhật lưu lại

Đứng dậy, Tần Thứ xiết chặt kình nỏ trong tay, trong mắt dấy lên căm giận ngút trời, hắn tuy rằng hắn sợ súng ống trong tay đối phương, nhưng không có nghĩa là có thể tùy tiện chịu nhục. Tay để trên nỏ, năm mũi tên nhọn bằng xương thú liền bắn về phía Bưu ca.

Bưu ca không hổ là người đứng đầu nhóm 8 người, quả nhiên là có chút bổn sự, trong nháy mắt Tần Thứ vừa nâng cánh tay lên đã nhanh chóng tránh ra, nhưng ba đại hán phía sau hắn đều bị cốt tiễn bắn trúng thân thể, máu chảy ròng ròng, trong đó còn có tên mũi hèm rượu.

"Mẹ nó, chán sống sao?" Mũi hèm rượu phản ứng nhanh nhất, nâng súng lên chuẩn bị bóp cò.

Đúng lúc này, nữ nhân kia dẫn ba nam tử đã tới, thấy vậy hét lên một tiếng nói: "Không được nổ súng, Sơn Bản tiên sinh cần đứa nhỏ này trợ giúp."

Bưu ca chật vật đứng thẳng thân mình, trên mặt sát khí dày đặc, xua tay bảo người phía sau không cần nổ súng, lúc này mới như độc xà nhìn chằm chằm Tần Thứ, hừ lạnh một tiếng.

Tần Thứ việc cần làm thì phải làm, không thể để ai miệt thị mình, đồng thời tìm kiếm công sự có thể tránh đạn, cốt tiến trên kình nỏ đã phóng ra xong rồi. Tuy rằng trong bao tải còn có một bó tên, nhưng đối phương hiển nhiên sẽ không cho hắn thời gian lắp tên trở lại.

Cục diện giằng co của song phương bị đánh vỡ bởi nữ nhân dẫn ba gã nam tử đến, nữ nhân che ở trước người Tần Thứ, sợ mấy hán tử cùng hung cực ác kia có thể nổ súng. nàng khẩn trương nhìn Tần Thứ nói:

"Tiểu tử ngươi sao xúc động như vậy, những tên này đều là loại liều mạng, bọn họ thật sự sẽ gϊếŧ ngươi."

Tần Thứ cảm giác được nữ nhân này thiện ý, gật đầu xem như đáp lại. Ánh mắt xẹt qua thân thể của nàng, phát hiện ra nữ nhân này thật xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, lông mi lá liễu, ánh mắt bởi vì khẩn trương mở rất lớn, lông mày nho nhỏ làm thành một độ cong duyên dáng, cái miệng nhỏ hình thoi thỉnh thoảng đóng mở. Làn da cũng không thô ráp giống nữ nhân trong thôn, mà là rất trơn bóng, gió núi thổi qua thêm ửng hồng.

Ba gã nam tử cũng đi tới, tên mang kính đen và đeo võ sĩ đao dò xét nhìn Tần Thứ, bĩu môi nói với nữ nhân: "Ngươi nói hắn hữu dụng, hắn có tác dụng gì?"

Nữ nhân quay đầu nói: "Hắn là đứa nhỏ sinh trưởng ở địa phương này, đối với địa hình trong này rất quen thuộc, có hắn trợ giúp, các ngươi có thể mau chóng tìm được cái các ngươi muốn."

Nam nhân đó nghe xong quay đầu đối mặt hai người khác huyên thuyên nói, cuối cùng trung niên nhân nhỏ người ở giữa gật đầu, liền quay đầu nói: "Sơn Bản tiên sinh đáp ứng lưu lại đứa nhỏ này dò đường cho chúng ta, nhưng vì an toàn..., trên người hắn không thể có vũ khí cùng vật phẩm nguy hiểm."

Nữ nhân gật gật đầu, nói với Tần Thứ: "Đem cung nỏ và đao của ngươi giao cho bọn hắn được chứ?"

Tần Thứ nhíu mày, hỏi: "Bọn họ là ai?" Nói xong, liếc mắt nhìn ba tên nam tử thần tình ngạo khí, nhớ tới trong sách có ghi lại, cùng người trong thôn kể lại, nhẹ giọng nói: "Ba tên này là người Nhật Bản?"

Nữ nhân gật đầu, thở dài nhẹ giọng nói: "Nghe tỷ tỷ nói, đem mọi thứ giao cho bọn họ, nếu không bọn họ sẽ làm ngươi bị thương."

Ánh mắt Tần Thứ xẹt qua súng ống trong tay mấyđại hán, rốt cục gật đầu, đem liệp đao trên lưng gỡ xuống, lại đưa kình nỏ trên tay qua.

"Còn có bao tải trên lưng hắn." Bưu ca chỉ tay.

Tần Thứ nhìn hắn một cái, cởi bao tải xuống.

Toàn thân trang bị đều giao cho đối phương, Tần Thứ giờ một thân sạch sẽ.

Trung niên nhân nhỏ bé kia không biết nói gì đó, quay đầu hướng đi vào trong rừng, tên nam tử đeo kính liền nói: "Sơn Bản tiên sinh nói, có thể mở đường ."

Bưu ca lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Thứ, vẫy tay nói: "Đi." Tám đại hán cầm súng, giục Tần Thứ cùng nữ nhân đi tới.

Nữ nhân nắm chặt tay Tần Thứ, trong lòng bàn tay lạnh ngắt, mi tâm đầy vẻ ưu tư.

"Đại tỷ." Đi một lát, Tần Thứ rốt cục nhịn không được nói chuyện .

Nữ nhân nghe vậy cảm thấy vui vui, chu miệng nói: "Ta già như vậy sao? gọi ta là đại tỷ?"

Tần Thứ nháy mắt, đương nhiên nói: "Trong thôn đều kêu như vậy."

Nữ nhân cười khanh khách : "Ta tên là Đường Vũ Phỉ, ngươi kêu Đường tỷ đi, nếu không thì Phỉ tỷ cũng được, tóm lại đừng gọi ta là đại tỷ, khó nghe chết đi được. Đúng rồi, ngươi tên gì?"

Tần Thứ thực không để ý vấn đề này, nói ra tên của mình, ánh mắt nhìn những người đang đi theo, hỏi: "Bọn họ là ai, ngày băng thiên tuyết địa như thế này đến nơi hoang sơn dã lĩnh muốn làm gì?"

Đường Vũ Phỉ nghe vậy, thở dài một hơi nói: "Bọn họ cũng không là người tốt gì, ta cũng bị bọn họ cưỡng bức tới đây. Không nghĩ tới nửa đường lại đem ngươi lôi vào, ngươi chớ có trách ta. Lúc ấy ta sợ bọn họ có thể đương trường gϊếŧ ngươi, bọn họ đều là những tên gϊếŧ người không chớp mắt bỏ."

Nói xong Đường Vũ Phỉ nhìn ba nam tử trước mặt, bảo: "Ba tên kia đều là người Nhật Bản, đầu lĩnh là tên nhỏ người đến từ Sơn Bản gia tộc, tên là Sơn Bản Thái Nhất Lang, 2 tên còn lại thì tên mang kính đen nói Hán ngữ là Tỉnh Hạ Nguyên, tên kia là Thượng Dã Trực Thụ, hai người này là tay sai của Sơn Bản gia tộc. Sơn Bản gia tộc chiếm được bản đồ của bảo khố mà năm đó quân Nhật sau khi thất bại đã lưu lại, trong bảo khố có rất nhiều tài vật. Lần này chính là tới tìm địa điểm giấu bảo khố."

Nói xong liên nhìn Tần Thứ cười khổ: " Nói mấy cái này với ngươi, ngươi chắc không hiểu đâu."

Đường Vũ Phỉ cho rằng, thiếu niên này ở tại thâm sơn, tất nhiên sẽ không biết nhiều lắm.

Tần Thứ lắc đầu, lịch sử cận đại hắn nghiên cứu không ít, đối với việc quân Nhật xâm lược, đặc biệt một đoạn thời gian đóng quân tại đông bắc, hắn tự nhiên sẽ không lạ lẫm, người thế hệ trước trong thôn cũng thường xuyên kể về nợ máu năm đó. Hắn nhíu mày: "Nói như vậy, nếu là bọn hắn lấy được rồi, sợ là gϊếŧ người diệt khẩu sao?"

Đường Vũ Phỉ sắc mặt thất vọng, có chút kinh ngạc nhìn Tần Thứ, thiếu niêntrong núi này tuổi tác không lớn, lại hiểu biết như vậy, ảm đạm cười khổ nói: "Có lẽ vậy."

Lúc này, đội ngũ bỗng nhiên ngừng lại, Tỉnh Hạ Nguyên đi tới nói với Tần Thứ và Đường Vũ Phỉ : "Hai người các ngươi đến đây, Sơn Bản tiên sinh có việc muốn hỏi."

Đường Vũ Phỉ cầm tay Tần Thứ, đi theo Tỉnh Hạ Nguyên.

Sơn Bản Thái Nhất Lang đang cầm một tờ giấy da dê nhìn đến nhập thần, thấy hai người đi tới, liền hướng Tỉnh Hạ Nguyên bảo một tiếng, đem cuốn da dê đưa cho hắn.

Thái độ của Tỉnh Hạ Nguyên đối với hắn thật cung kính, tiếp nhận cuốn da dê, rồi quay lại hung hăng nhìn Tần Thứ cùng Đường Vũ Phỉ nói: "Sơn Bản tiên sinh muốn hỏi các ngươi một chút, trên cuốn da dê này có ghi lại địa hình, các ngươi có thể nhìn ra chỗ nào hay không? Đặc biệt là tiểu tử này, một khi đã là người sinh trưởng ở đây, chắc có chút quen thuộc chứ?"

Đường Vũ Phỉ biết rơi xuống bước này, chỉ có thể hành sự theo hoàn cảnh, tuy rằng nàng không muốn thay mấy người Nhật Bản này làm việc, nhưng là dưới tình huống sinh mệnh bị uy hϊếp, nàng cũng chỉ có thể giả vờ tiếp nhận cuốn da dê nhìn nhìn.

Đường Vũ Phỉ là nghiên cứu sinh khảo cổ chuyên nghiệp, kế thừa học vấn của khảo cổ đại sư nổi tiếng, sau khi tốt nghiêpk đã tham dự nhiều hạng mục khảo cổ trọng đại, thực có vài chiêu khảo cổ độc môn. Lúc này đây, bị Sơn Bản gia tộc vận dụng vũ lực bắt giữ đến, tương trợ bọn họ khai quật địa điểm giấu bảo.

Đường Vũ Phỉ nhìn bản đồ, lúc đi nàng cũng có quan sát địa hình phụ cận, nhưng những điểm đánh dấu trên bảo đồ nàng lại không rõ ràng, đương nhiên, mặc dù biết rõ ràng nàng cũng sẽ không nói. Chỉ cần kéo dài thời gian, sinh mệnh của nàng còn có nhất thời bảo đảm, có thể có cơ hội thoát hiểm nhiều hơn. Hơn nữa, nàng cũng không muốn bảo tàng ở trong nước lại rơi vào trong tay người Nhật.

Lắc đầu, nhìn Tỉnh Hạ Nguyên nói: "Ta nhìn không ra cái gì?"

Tỉnh Hạ Nguyên không kiên nhẫn chỉ Tần Thứ nói: " Để hắn nhìn xem."

Tần Thứ tiếp nhận cuốn da dê Đường Vũ Phỉ đưa qua, nhìn vài lần, bỗng nhiên mắt sáng rực lên, hắn theo gia gia vào núi mấy lần, lại lớn lên trong núi, phụ cận địa hình rât quen thuộc . Nhìn vài lần, liền phát giác địa hình miêu tả trên cuốn da dê nhìn rất quen mắt.