Giác Ngưu Thánh phải bắt buộc mình bĩnh tĩnh lại, nếu không, chắc chắn sẽ tự mình hại mình. Tuy đầu óc của hắn toàn là cơ bắp, nhưng cũng không phải là người ngu.
Câu Phá Thiên cười khổ, nói:
- Chắc giờ ngươi đã hiểu ta và ngươi giống nhau, đều là thân bất do kỷ thôi!
- Thân bất do kỷ?
Lòng Giác Ngưu Thánh vẫn còn sợ hãi, mặt kinh sắc, không có người nào rõ cảm giác thân bất do kỷ hơn hắn nữa. Đó là cảm giác sợ hãi làm cho người ta gần như muốn điên, không cách nào làm chủ hành động của mình, hoàn toàn phản phịch với ý muốn trong tâm. Loại cảm giác thân bất do kỷ bị điều khiển vô hình thế này rất kinh khủng.
Câu Phá Thiên nói:
- Mặc dù chúng ta còn có suy nghĩ của mình, ý nghĩ của mình, nhưng linh hồn của chúng ta không thể do chính mình làm chúa tể nữa, bởi vì hắn, tất cả nằm trong tay của hắn.
Giác Ngưu Thánh biết “hắn” trong lời nói Câu Phá Thiên chính là Lệnh Hồ.
Câu Phá Thiên tiếp tục nói:
- Ta từng có ý nghĩ giống ngươi, dù cận kề cái chết cũng không khuất phục. Nhưng mà chính bản thân chúng ta cũng không làm chủ được cái chết nữa, bởi vì chúng ta không còn làm chủ được linh hồn chính mình. Ta cho là cuộc sống mình đã mất đi màu sắc, con đường tu tiên rất tăm tối, nhưng Lệnh Hồ chủ nhân nói với ta, ngài sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì của chúng ta, ngài chỉ muốn chúng ta trở thành thế lực sau lưng, khi ngài cần sự giúp đỡ thì phải giúp đỡ. Lúc bình thường, ngài sẽ không tham dự bất cứ chuyện gì chúng ta làm, chúng ta vẫn có thể như trước kia, muốn tu luyện cứ tu luyện, muốn tranh đấu cứ tranh đấu...
Giác Ngưu Thánh cười lạnh, nói:
- Ngươi tin tưởng hắn?
Câu Phá Thiên thở dài:
- Không tin thì chúng ta có thể làm gì?
Giác Ngưu Thánh trầm mặc, trên mặt hiện rõ thần sắc do dự.
Câu Phá Thiên nói tiếp:
- Hiện giờ Lệnh Hồ chủ nhân chỉ muốn chúng ta chỉnh hợp Cửu Yêu sơn, thu lấy toàn bộ Yêu tộc ở Cửu Yêu sơn trở thành thế lực sau lưng ngài.
Nhìn Giác Ngưu Thánh, giọng nói Câu Phá Thiên có chút khổ sở:
- Có lẽ ngươi không tin, nhưng chúng ta không phải là tôi tớ duy nhất và đầu tiên của chủ nhân...trước chúng ta, đạo tôn Tiêu Đỉnh Thiên Yêu Thân đạo mới là tôi tớ thứ nhất của người.
- Ngươi nói gì?
Giác Ngưu Thánh không thể tin được, mở to hai mắt ra:
- Đạo tôn Tiêu Đỉnh Thiên Yêu Thân đạo vậy mà...
Câu Phá Thiên buồn bã gật đầu.
Lúc này âm thanh Lệnh Hồ chậm rãi vang lên bên tai hai cường giả Yêu tộc này:
- Trừ việc bọn ngươi phải phục tùng ta ra, thật ra không có gì phải thay đổi cả. Các ngươi vẫn là cường giả tất cả Yêu tộc sùng bái, ngoài bọn ngươi, sẽ không ai biết sự tồn tại của ta, sẽ không người nào biết các ngươi là tôi tớ của ta. Mà ta chỉ tồn tại sau lưng, trừ khi cần thiết, thậm chí ta còn không xuất hiện trong linh hồn các ngươi. Các ngươi vẫn là các ngươi, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi không được phép có ý nghĩ bất lợi đối với ta. Nếu không, người bị thống khổ, bi thương...chính là các ngươi! Các ngươi chỉ có thể tin tưởng ta, dù không tin tưởng cũng phải tin tưởng!
Giác Ngưu Thánh trầm mặc một hồi, cuối cũng phải quỳ sát dưới Lệnh Hồ, tỏ ý thần phục, nói:
- Chủ nhân!
Lệnh Hồ mỉm cười, nói:
- Sẽ có một ngày các ngươi không hối hận lựa chọn ngày hôm nay!
Giác Ngưu Thánh thu hồi nguyên hình bò xanh bốn mươi trượng lại, biến trở về hình thể đầu bò thân người. Hắn và Câu Phá Thiên nhìn nhau cười khổ, bất đắc dĩ đáp:
- Hi vọng đúng như lời chủ nhân nói, chúng ta sẽ không hối hận vì lựa chọn hôm nay.
Lệnh Hồ cười ha ha, nói:
- Còn làm mặt đưa đám ư? Như vậy đi, các ngươi đã trở thành tôi tớ của ta, nhưng là do các ngươi bị bắt buộc, chắc chắn trong lòng vẫn không phục. Tuy nhiên, ta sẽ tặng cho các ngươi một phần thưởng để giúp các ngươi thoải mái hơn. Nhưng có thể được bao nhiêu thì phải dựa vào sự lĩnh ngộ các ngươi. Nếu như không đạt được thứ gì, chỉ có thể trách căn nguyên các ngươi quá kém.
Câu Phá Thiên cùng Giác Ngưu Thánh nhìn Lệnh Hồ, bộ dáng không hiểu chuyện. Rốt cuộc phần thưởng mà Lệnh Hồ muốn tặng bọn hắn là cái gì?
- Giác Ngưu, dẫn đường đi, đến Đô Thiên sơn ngươi tìm một động phủ thanh tịnh, ta sẽ sắp xếp!
- Vâng, chủ nhân!
Hai người Giác Ngưu Thánh và Câu Phá Thiên chỉ đành tạm thời kiềm chế mê hoặc trong lòng, thu khối Nhân Uân Băng ngọc trên đất vào trong túi trữ vật, sau đó bay trở về Đô Thiên sơn.
*****
Đô Thiên sơn.
Lúc này các Yêu thú - Yêu tu trên Đô Thiên sơn đang dò xét không ngừng, bộ dáng như đang đối mặt với đại địch, thần niệm thường xuyên quét tới quét lui, dò xét khắp nơi.
Sau khi nhìn thấy Giác Ngưu Thánh lão tổ bọn họ cùng Độc Câu Thiên lão tổ mang theo một tu sĩ Nhân tộc quay về, tất cả Yêu thú - Yêu tu đều hoan hô, ai ai cũng cho rằng lão tổ bọn họ đã bắt được tên tặc tử trộm Nhân Uân Băng ngọc về. Nhưng không ai biết rằng lão tổ bọn họ không những không bắt được tặc tử trộm bảo, mà còn biến thành tôi tớ của tên trộm đó.
- Người này là khách quý lão tổ ta, không ai được phép mạo phạm! Nên làm gì thì đi làm đi, tụ tập chung một chỗ nói cái gì? Đi hết cho ta!
Âm thanh Giác Ngưu Thánh ầm ầm chấn vang ngọn Đô Thiê sơn, phá vỡ mọi phỏng đoán các Yêu thú - Yêu tu.
Ý chỉ lão tổ lớn hơn hết thảy, cả trời cũng không bằng. Đám Yêu thú - Yêu tu nghe vậy lập tức giải tán, dù trong lòng còn nghi vấn, nhưng không ai dám mở miệng!
Giác Ngưu Thánh dẫn Lệnh Hồ và Câu Phá Thiên vào trong Ma Vân động.
Ma Vân động là chỗ Giác Ngưu Thánh để Nhân Uân Băng ngọc, trừ hắn ra, trước giờ chưa có ai được phép tiến vào. Nhưng bây giờ hắn đã trở thành tôi tớ Lệnh Hồ, nếu xét theo góc độ nào đó, tất cả mọi thứ thuộc về hắn cũng trở thành của Lệnh Hồ, nên hắn phải dẫn Lệnh Hồ tới nơi quan trọng nhất của mình.
Thông qua Mệnh hồn trong linh hồn Giác Ngưu Thánh, tất nhiên Lệnh Hồ hiểu rõ tâm tư Giác Ngưu Thánh, nên Lệnh Hồ rất tán thưởng thái độ người này.
Sau khi để Nhân Uân Băng ngọc vào chỗ thường ngày, Giác Ngưu Thánh lại dẫn Lệnh Hồ và Câu Phá Thiên vào một gian phòng đá khác.
Nhường bồ đoàn chủ tọa cho Lệnh Hồ, còn Giác Ngưu Thánh và Câu Phá Thiên lại phân phải trái ngồi bên dưới.
Thái độ lạnh nhạt của Lệnh Hồ càng làm cho hai yêu cảm thấy chủ nhân mình hết sức thâm sâu khó lường.
Lệnh Hồ thản nhiên nói:
- Phần thưởng ta dành cho các ngươi là một môn đạo pháp tập hợp những lĩnh ngộ của chúng sanh, có tên là Chúng Sinh đạo. Ta nghĩ nó sẽ trợ giúp được các ngươi, về việc có thể lĩnh ngộ hay không, phải xem cơ duyên các ngươi đã.
Nói xong, hai mắt Lệnh Hồ chậm rãi đóng lại, đồng thời Nê Hoàn cung trên đỉnh đầu toát ra một mảnh linh quang màu xanh. Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân mặc trang phục cổ sơ hiện ra trong đám mây, hai tay kết xuất những ấn ký huyền ảo, rồi đưa một ngón tay về phía Giác Ngưu Thánh và Câu Phá Thiên. Bỗng nhiên linh quang trên người Giác Ngưu Thánh và Câu Phá Thiên bùng cháy mạnh mẽ, mấy ấn ký kỳ lạ chậm rãi phiêu động xung quanh, rồi nguyên thần hai yêu nhất thời buông lỏng, thoát xác đi ra.
Bàn tay nhỏ bé của Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân nhẹ nhàng vẫy, hai nguyên thần Giác Ngưu Thánh và Câu Phá Thiên liền bay về phía đỉnh đầu Lệnh Hồ, bước vào trong mảnh linh quang như mưa lất phất, theo Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân từ Nê Hoàn cung tiến vào tinh thần thức hải Lệnh Hồ.
Nhìn thấy tinh thần thức hải sinh động, tinh khí dạt dào giống như một thế giới chân thật, hai yêu kinh hãi không thôi.
Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân lại phất tay một cái, dưới lòng bàn chân lập tức xuất hiện một đám mây, nâng Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân cùng nguyên thần Giác Ngưu Thánh và Câu Phá Thiên bay về Tri Căn Phong.
- Thần thông Giá Vân!
Nguyên thần hai yêu chấn động.
Phải biết rằng việc ngự mây cưỡi gió là pháp thuật chỉ có các tiên nhân trong truyền thuyết mới có thể nắm giữ, nhưng nguyên thần Lệnh Hồ bây giờ lại thi triển được thần thông Giá Vân, chẳng lẽ...
Trong lúc hai yêu đang kinh hãi phán đoán, thì Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân lại cười ha ha:
- Các ngươi nghĩ lầm rồi, ta không phải là nguyên thần mà các ngươi vẫn nghĩ. Ta là Linh Tuệ phách trong ba hồn bảy phách của linh hồn bổn tôn!
Trong lúc hai yêu chưa hiểu, Mệnh hồn trong nguyên thần hai yêu đã giải thích hình thái ba hồn bảy phách, giúp hai yêu nhanh chóng hiểu được.
Ngay lúc này hai yêu mới biết được thì ra thần thông Hồn đạo của Lệnh Hồ đã cường đại đến mức như thế. Ba hồn bảy phách Lệnh Hồ hiện giờ đã đạt tới trình độ độc lập hóa hình, không nói đến ba hồn, chỉ bất kỳ phách nào trong bảy thần phách thôi đã cường đại đến mức người khác không thể tưởng tượng được.
Hai yêu đi tới đàn tràng Khung Lư tại Tri Căn phong của Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân, hòa mình vào trong ba nghìn đệ tử, lắng nghe Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân ở trên đài cao truyền bá giảng giải thần thông Chúng Sinh đạo. Tuy không có cảnh tượng xa hoa tráng lệ, dị tượng nổi lên, nhưng vào lúc nghe giảng, hai yêu có thể cảm nhận được sự rộng lớn của thần thông Chúng Sinh đạo.
Khi đến đoạn Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân nói về các loại đạo pháp của các sinh linh khác nhau, tuy hai người không thể lĩnh ngộ được điều gì, nhưng trong lòng lại có chút hiểu được. Lúc này khoảng cách đột phá chỉ là tờ giấy mỏng, có thể xuyên thủng bất cứ lúc nào.
Vì vậy hai yêu cũng biết cơ duyên lần này không hề tầm thường, nhất định phải cố gắng bắt lấy mói được. Cho nên, tâm thái hai người hoàn toàn lắng nghe cảm ngộ những gì Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân giảng giải, tích lũy từng chút một.
Nhưng điều kỳ lạ là những gì họ nghe được lại "tiến vào tai trái, đi ra tai phải", bọn họ căn bản không nhớ được. Bởi vì những đạo pháp Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân mới giảng giải một giây trước đó, thì ngay giây sau bọn họ đã quên đi, nhưng điều này không hề cản trở bọn họ lĩnh ngộ.
Thật ra vô số Tự nhiên thần thức sinh linh ở Khung Lư vào lúc lắng nghe Linh Tuệ phách giảng đạo cũng có cảm giác giống như nguyên thần hai yêu.
Mà tất cả đều này là do thần thông Chúng Sinh đạo, bởi vì Chúng Sinh đạo không khác gì một loại thần thông phụ trợ, có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ linh căn chúng sanh, giúp họ ngộ ra một loại thần thông huyền bí.
Cho nên, tuy Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân nói cùng một loại đạo pháp, nhưng vô số sinh linh lại có cách hiểu khác nhau. Mà Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân lại hấp thu những gì hiểu được của chúng sanh, rồi đưa vào bên trong thần thông Chúng Sinh đạo, sau đó lại nói ra. Vì vậy, chỉ cần có sinh linh nghe đạo, có được cảm ngộ riêng của mình là thần thông Chúng Sinh đạo sẽ không ngừng phát triển, ngày một thâm ảo sâu xa hơn.
Lúc nguyên thần hai yêu nghe đạo, trong lòng đã có chút hiểu được, tuy bọn họ còn chưa đột phá tờ giấy mỏng kia để lĩnh ngộ hoàn toàn, nhưng ý niệm hiểu mơ hồ của họ lại truyền đến cho Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân, và Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân lại tập hợp ý niệm hai người họ và những người khác, bổ sung vào trong đạo pháp, giảng đạo lần nữa.
Vào giờ khắc này, nếu như hai yêu đã hiểu được, tất nhiên là tốt. Nhưng nếu không hiểu được, họ cũng không cần gấp gáp. Bởi vì chỉ cần có sinh linh khác hiểu được đạo pháp hai yêu ngộ ra, hoặc lĩnh ngộ được, hoặc có cách hiểu khác thì ý niệm này cũng truyền về Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân, và qua đó hai yêu sẽ càng hiểu thêm về đạo pháp mình đang cảm nhận. Càng nhiều sinh linh hiểu được, cảm nhận hai yêu về đạo pháp đó càng tăng cao, cho đến khi hoàn toàn lĩnh ngộ được.
Có thể nói thần thông Chúng Sinh đạo là một thần thông huyền bí vô cùng rộng lớn và rộng rãi, được xây dựng dựa trên việc tập hợp cảm ngộ và trí khôn của chúng sanh!
Với môn thần thông này, cho dù căn cốt tư chất có thấp đến đâu, nhưng chỉ cần nghe Chúng Sinh đạo, chắc chắn sẽ hiểu được một chút huyền ảo bên trong. Cứ như vậy qua nhiều ngày, người căn cốt tư chất thấp này sẽ hiểu nhiều hơn, và có ngày lĩnh ngộ được.
Thật ra cả Lệnh Hồ và Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân đều không biết rằng ba nghìn Tự nhiên thần thức sinh linh luôn lắng nghe bọn họ giảng đạo đã có thần thông và đạo hạnh bất phàm, chẳng qua còn chưa chân chính đạt tới trình độ hóa hình hiển thánh mà thôi.
Không sai! Những Tự nhiên thần thức sinh linh này được diễn sinh ra bên trong tinh thần thức hải Lệnh Hồ, cho nên, ngay từ lúc bọn họ ra đời, vốn đã có năng lực hiển chân hình thể. Nhưng năng lực hiển chân hình thể họ có được này không phải do tu luyện, nên họ cũng giống như những đứa trẻ nhỏ mới ra đời ở thế giới bên ngoài, chỉ có thân thể chứ không có lực lượng. Tỷ như người phàm, họ cũng phải tu luyện, lúc đó mới trở thành người tu tiên nắm giữ thần thông pháp thuật, có năng lực lớn lao.
Cho nên, các Tự nhiên thần thức sinh linh cần phải đi nghe giảng đạo, có cảm nhận, lĩnh ngộ, và một khi tu luyện thành công, đạt đến cảnh giới hiển thánh, họ mới trở thành người tu tiên chính thức.
Còn hiển thánh là gì? Đó là khả năng có thể biến hóa. Nếu một Tự nhiên thần thức sinh linh ban đầu được diễn sinh ra có nguyên hình là một chú chim nhỏ, khi đạt tới cảnh giới hóa hình biến thành một loại sinh linh khác, thì coi như nó đã hiển thánh được!
Khi đó, bọn họ mới xem như có thần thông.
Nguyên thần hai yêu không biết đã nghe đạo ở đàn tràng Khung Lư bao lâu. Nhưng bọn họ tuyệt không muốn rời khỏi đàn tràng Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân, không muốn rời khỏi tinh thần thức hải Lệnh Hồ.
Đến một lúc nọ, nguyên thần hai yêu đã có được sự cảm nhận đầu tiên, lĩnh ngộ "đạo" trong đạo pháp của Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân.
Cái Giác Ngưu Thánh hiểu được chính là thuật Hóa Hình, có được sự đột phá vô cùng hoàn mỹ.
Phải biết rằng Giác Ngưu Thánh vì không thể nào toái đan hóa hình, nên mới lấy bản thể để tiến giai lên thành Thánh thú cấp mười!
Một khi đã lấy bản thể để tiến lên Thánh thú cấp mười, điều này có ý nghĩa Giác Ngưu Thánh không thể nào hiển hiện ở hình dạng con người được. Tuy nhiên, khi tu vi đạt đến Độ Kiếp trung kỳ, đạo hạnh ổn cố thì hắn lại lĩnh ngộ được thuật Hóa Hình, có thể biến thành hình thể thân người đầu bò. Nhưng thuật Hóa Hình này lại chưa hoàn mỹ, bởi vì chỉ giúp phần thân thể biến hóa được thôi, còn đầu lại không thể được. Hơn nữa, mỗi lần sử dụng chỉ kéo dài được nửa canh giờ, và nếu muốn biến hình tiếp, hắn phải chờ sau ba canh giờ nữa.
Thuật Hóa Hình này vẫn luôn là tâm bệnh của Giác Ngưu Thánh, vì có ai muốn hiển thể ở hình dáng như hắn chứ? Người nào lại không muốn đường hoàng lấy tư thái hình người để đứng thẳng ở Tu Tiên giới?
Cho nên, khi Giác Ngưu Thánh tới đàn tràng Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân nghe đạo lần này, linh căn được kí©ɧ ŧɧí©ɧ chính là điều chấp nhất sâu trong tiềm thức của hắn, thuật Hóa Hình.
Mà Giác Ngưu Thánh đã nhờ lần nghe đạo này mà đạt ước ý nguyện.
Giác Ngưu Thánh chợt hiểu ra, hắn chợt hiểu được một môn thần thông biến hóa. Thật ra môn thần thông này chỉ là pháp thuật bình thường nhất ở Tiên giới, nhưng lại là thần thông độc nhất ở Tu Tiên giới Cửu Châu đại lục này.
Nhưng mà thần thông biến hóa này còn chưa đạt tới mức thần kỳ như thuật biến hóa của các tiên nhân trên Tiên giới, nó chỉ có thể giúp Giác Ngưu Thánh biến thành mười loại sinh linh mà thôi.
Hơn nữa, hắn không thể tùy ý biến hóa được, mà cần phải đạt được khí tức "ảnh hồn" của sinh linh cần biến hóa, đưa vào bên trong nguyên thần, sau đó mới có thể biến thành hình dáng sinh linh đó.
Trước lúc Giác Ngưu Thánh lĩnh ngộ được thần thông biến hóa này hoàn toàn, có đánh chết hắn, hắn cũng không hiểu được khí tức ảnh hồn là cái gì. Nhưng sau khi lĩnh ngộ được, hắn đã biết: ảnh hồn chính là linh hồn của cái bóng.
Dù là sinh linh, hay là cây cỏ, con người, thậm chí là cá trong nước, cho tới một tảng đá, tất cả đều có cái bóng của mình. Mà cái bóng cũng có linh hồn riêng nó.
Chỉ cần Giác Ngưu Thánh bắt được một tia linh hồn cái bóng, sau đó vận dụng thuật biến hóa là có thể biến thành hình dáng đối phương.
Sau khi ở trong tinh thần thức hải Lệnh Hồ được hai tháng, mà thực tế mới chỉ qua hai ngày thì nguyên thần hai yêu đã thoát ra khỏi tinh thần thức hải Lệnh Hồ, trở về thể xác.
Chuyện đầu tiên Giác Ngưu Thánh làm chính là lợi dụng lúc Câu Phá Thiên không để ý, hắn liền biến thành hình thể thân người đầu bò, hai tay kết bấm pháp quyết huyền ảo, chỉ về cái bóng Câu Phá Thiên trên mặt đất một chút. Chỉ thấy trên cái bóng Câu Phá Thiên có một tia khí đen mà mắt thường cũng thấy được bị tách ra, sau đó được Giác Ngưu Thánh hút vào trong miệng.
Ngay giây khắc đó, cái bóng Câu Phá Thiên có dấu hiệu bị nhạt đi, nhưng nhanh chóng khôi phục lại màu sắc đen nồng như ban đầu.
Lệnh Hồ khẽ nhếch miệng một cái. Rồi thừa lúc Câu Phá Thiên và Giác Ngưu Thánh không để ý, hắn cũng lấy tay bấm pháp quyết, len lén thu lấy linh hồn cái bóng hai người.
Thật ra vào lúc Giác Ngưu Thánh hiểu được thuật biến hóa trong tinh thần thức hải Lệnh Hồ, Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân cũng nhờ đó mà hiểu được thuật biến hóa từ tay Giác Ngưu Thánh, thậm chí thuật biến hóa của Lệnh Hồ còn thâm sâu, thần diệu hơn Giác Ngưu Thánh nhiều.
Thuật biến hóa Giác Ngưu Thánh nhiều nhất chỉ có thể hấp thu linh hồn cái bóng mười sinh linh, biến hóa thành bộ dạng mười sinh linh. Hơn nữa, chỉ có hiệu quả khi hấp thu linh hồn cái bóng của sinh linh.
Mà thuật biến hóa của Lệnh Hồ tuy cũng cần hấp thu linh hồn cái bóng sinh linh, nhưng số lượng lại đạt đến ba mươi sáu. Hơn nữa, không chỉ giới hạn trong sinh linh, mà hắn còn có thể hấp thu linh hồn cái bóng của cây cỏ, tảng đá, núi non...để biến hóa.
Nhưng mà thuật biến hóa dùng cho những vật không phải sinh linh này lại không vĩnh cửu như thuật biến hóa dùng cho sinh linh, mà còn rất nhiều hạn chế!
Tỷ như, khi Lệnh Hồ hấp thu linh hồn cái bóng một ngọn núi, theo lý thuyết hắn có thể biến thành ngọn núi này. Nhưng thật ra không phải, nhiều lắm hắn chỉ có thể biến lớn đến trăm trượng, bởi vì một trăm trượng chính là cực hạn mà không gian tại Tu Tiên giới Cửu Châu đại lục cho phép, dù là sinh linh nào cũng không thể vượt qua điểm này. Nếu không, sẽ bị lực lượng quy tắc không gian tại thế giới này trừng phạt.
Có thể lấy ví dụ về thần thông Vạn Trượng của Trung Khu Bảo Quang thượng nhân. Khi sử dụng bên trong tinh thần thức hải, thần thông này không bị hạn chế gì, có thể cao lớn đến vạn trượng. Nhưng khi ở thế giới bên ngoài, cũng chính là Cửu Câu đại lục ngoài cơ thể Lệnh Hồ, thần thông Vạn Trượng của Trung Khu Bảo Quang thượng nhân chỉ được phép đạt đến một trăm chín mươi trượng. Một khi đột phá đến hai trăm trượng sẽ xúc phạm đến quy tắc không gian, làm cho thiên lôi hạ xuống trừng phạt, hậu quả chắc chắn là tan thành mây khói.
Thần thông biến hóa đối với các vật không phải là tự nhiên còn bị hạn chế hơn, chỉ được phép đến trăm trượng.
Đó là hạn chế thứ nhất, mà sau khi biến thân thành núi lớn trăm trượng xong, Lệnh Hồ không thể tùy tiện hóa giải thuật biến hóa, cần phải duy trì trong vòng ba mươi sáu ngày. Chỉ khi đủ số ngày trên, hắn mới có thể giải trừ thần thông này, trở lại bản thể.
Nhưng khi biến thành sinh linh lại không có hạn chế gì. Tỷ như lúc nãy Lệnh Hồ đã lén thu lấy linh hồn cái bóng Giác Ngưu Thánh và Câu Phá Thiên, một khi biến thành Câu Phá Thiên hoặc Giác Ngưu Thánh, chỉ cần Lệnh Hồ muốn là hắn có thể duy trì sự biến hóa này cho đến khi hắn chủ động giải trừ mới thôi.
Tâm tình Câu Phá Thiên cũng hết sức kích động, bởi vì hắn cũng có những cảm ngộ riêng. Trong khi còn phấn chấn vì hiểu được đạo pháp thì hắn lại thấy Giác Ngưu Thánh đã biến trở lại thành hình thể đầu bò thân người, tay còn kết xuất pháp quyết kỳ quái. Tuy lúc ấy cảm thấy người này có chút khác thường, nhưng hắn không quan tâm đến, tiếp tục tìm hiểu đạo pháp vừa hiểu được.
Qua một lúc sau, bỗng nhiên Câu Phá Thiên nghe được bên cạnh có một tràng cười vô cùng quen thuộc, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác quái dị, không khỏi thu hồi tâm thần, quay đầu lại nhìn. Lập tức Câu Phá Thiên kinh hãi, hai mắt mở trừng ra, bộ dáng giống như thấy quỷ vậy.
Thì ra, ở trước mắt Câu Phá Thiên bây giờ, lại là một "Câu Phá Thiên" nữa!
Tên "Câu Phá Thiên" này, dù là quần áo hay tướng mạo, cho tới khí tức, đều không khác gì hắn cả, phải nói là giống y như đúc!
"Đây là...chuyện gì vậy?", Câu Phá Thiên há to miệng, trong lòng hoảng hốt!
- Ngươi là ai?
Câu Phá Thiên đứng lên, quát to một tiếng, nhưng giọng nói lại run rẩy. Hiển nhiên người trước mắt làm cho tâm thần hắn bị chấn động mạnh!
- Ta là Câu Phá Thiên, ngươi là ai?
Giác Ngưu Thánh bắt chước giọng nói Câu Phá Thiên, lớn tiếng kêu lại.
- Ngươi...
Câu Phá Thiên chỉ vào Giác Ngưu Thánh, nhưng chợt phát hiện ra: khi cái tên "Câu Phá Thiên" giống mình xuất hiện này, Giác Ngưu Thánh bên cạnh cũng không thấy đâu nữa.
- Thì ra là ngươi, tên Giác Ngưu lão quái ngươi thật tốt, thì ra là ngươi! Lại dám biến hóa ra ta để hù dọa ta ư?
Câu Phá Thiên căm giận, nói ra:
- Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Giác Ngưu Thánh cười ha ha nói:
- Không bỏ qua cho ta thì thế nào? Ta bây giờ cũng là Câu Phá Thiên ngươi, hãy xem thử ai là giả, ai là thật?
Đúng lúc này, bên cạnh lại có một tiếng cười to truyền đến, hai Câu Phá Thiên vội vàng quay đầu nhìn lại. Thì ra tại chỗ Lệnh Hồ ngồi ban nãy, đã có một Câu Phá Thiên khác ngồi đó!
Trong gian phòng đá có ba Thạch Phá Thiên giống nhau như đúc, khó phân biệt được thật giả. Ba người này đưa mặt nhìn nhau, rồi đồng loạt cười ha ha!
Lệnh Hồ tiếp tục từ Câu Phá Thiên, biến hóa ra bộ dáng của Giác Ngưu Thánh. Hai người Giác Ngưu Thánh và Câu Phá Thiên thấy vậy liền bội phục sát đất, sùng bái nhìn Lệnh Hồ.
Không ngờ sau khi thấy Lệnh Hồ biến hóa như vậy, Giác Ngưu Thánh lại cho rằng mình có thể hiểu được môn thần thông biến hóa trong tinh thần thức hải Lệnh Hồ, là do Lệnh Hồ cố ý dùng phương thức giảng đạo truyền thụ cho mình, giúp cho mình hoàn thiện được khuyết điểm lúc trước, đạt được thuật Hóa Hình chân chính.
Tuy Lệnh Hồ biết Giác Ngưu Thánh hiểu lầm, nhưng hắn lại không nói ra.
Tuy nói thần thông biến hóa Lệnh Hồ có được là do học từ những điềm Giác Ngưu Thánh cảm ngộ được, nhưng trước đó Giác Ngưu Thánh vì nhờ nghe thần thông Chúng Sinh đạo Linh Tuệ Khung Lư đạo nhân truyền đạo nên mới hiểu được môn thần thông này. Cho nên, có thể nói rằng chính Lệnh Hồ đã truyền cho Giác Ngưu Thánh môn thần thông biến hóa.
Dịch truyện là một hành trình dài, và để đi đến đích thì cần mất nhiều thời gian, nếu như mình ra truyện chậm thì các bạn đọc giả đừng giận, mình sẽ cố gắng theo hết bộ.