Tiên Y

Chương 628: Muốn biến cường sao? Muốn báo thù?

Nói thật ra, đối với loại võ giả cấp bậc như Tào Minh, Trương Văn Trọng thật không xem hắn là đối thủ. Thế nhưng nếu Đàm Thanh đã mở miệng nhờ vả, hắn cũng sẽ không cự tuyệt, huống chi đối với kẻ ba hoa này, hắn cũng không có hảo cảm.

Lúc này thấy vẻ mặt Tào Minh kiêu ngạo bày ra hình dáng động tác võ thuật như trong phim võ hiệp, nhìn qua như uy phong kỳ thực lại vô dụng, hắn không khỏi bật cười.

Xem ra, Tào Minh này thật sự xem hắn là một người thường thể chất yếu ớt.

“Nhường tôi ba chiêu sao? Vậy tôi không khách khí.” Lắc đầu, Trương Văn Trọng cười nói, đồng thời hướng Tào Minh bước ra một bước, đem khí thế vẫn luôn trong trạng thái thu liễm trong thoáng chốc phóng ra, mang theo toàn bộ áp lực hướng về phía Tào Minh.

Trong mắt những hình cảnh chung quanh, Trương Văn Trọng chỉ giản đơn hướng Tào Minh bước tới một bước. Thế nhưng theo Tào Minh xem ra, sự tình không đơn giản như vậy.

Trương Văn Trọng bước ra một bước, ở trong ánh mắt Tào Minh là một người thường thể chất suy nhược mặc cho người chèn ép. Thế nhưng ngay khi hắn bước ra, thân hình của hắn trong mắt Tào Minh trong nháy mắt biến thành cao to, giống như một tòa núi lớn nguy nga khó có thể vượt qua, lại mang theo khí thế khiến kẻ khác tuyệt vọng bao trùm trời đất áp về phía hắn.

Thực lực của Tào Minh trong phương diện võ đạo, trong những võ giả trẻ tuổi, xem như là không tệ. Tuy rằng so ra kém Trần Hi ngày trước, nhưng cũng đã bước vào hàng ngũ địa cấp võ giả. Tuy rằng hắn biểu hiện ra tư thái khinh miệt coi rẻ Trương Văn Trọng, nhưng ở trong lòng lại rất coi trọng. Dù sao hắn cũng không phải đầu đất, nếu Đàm Thanh dám phóng xuất ra lời nói như vậy, đã nói lên người nhìn qua như suy nhược này, ít nhiều cũng có bản lĩnh. Mà sở dĩ hắn bày ra tư thái khinh miệt, chính vì muốn chọc giận Trương Văn Trọng, để chính mình có thể thừa cơ mà vào.

Trong chiến lược coi rẻ địch nhân, lại trong chiến thuật coi trọng địch nhân, đạo lý này hắn nhiều ít cũng hiểu được một chút.

Trên thực tế, phía sau chiêu thức nhìn như vô dụng của hắn, cũng đích thật ẩn giấu sát chiêu sắc bén. Đáng tiếc chính là tuy rằng hắn đoán được Trương Văn Trọng là một cao thủ thâm tàng bất lộ, nhưng không hề ngờ tới, thực lực của Trương Văn Trọng đã mạnh mẽ tới loại tình trạng này. Thậm chí không cần động thủ, chỉ dùng khí thế đã làm hắn không còn lực chống đỡ.

Sống nhiều năm như vậy, trong lòng Tào Minh lần đầu tiên sinh ra cảm giác tuyệt vọng.

Tào Minh cắn chặt răng, kiệt lực muốn chống cự khí thế do Trương Văn Trọng phóng xuất ra.

Nhưng mà cỗ khí thế cũng không phải do võ giả bình thường phóng xuất ra tới, mà là do một người tu chân tu vi Hóa Thần kỳ hàng thật giá thật phóng xuất ra. Hơn nữa Trương Văn Trọng tu luyện Y Giám Tâm Kinh, cảnh giới Dưỡng Khí Cảnh, vốn xem trọng chính là vận dụng về “khí”. Mà khí thế cũng thuộc khí. Hiện tại do hắn phóng xuất ra khí thế, dù là người tu chân cũng phải bị ảnh hưởng chứ đừng nói gì tới Tào Minh chỉ có tu vi địa cấp sơ kỳ.

Tào Minh chỉ cảm thấy, cỗ khí thế do Trương Văn Trọng phóng xuất ra, giống như một tòa núi lớn đặt lên trên người hắn, ép tới hắn không thở nổi, ép đến choáng váng cả người. Tào Minh không chịu được nữa, phác thông một tiếng ngã xuống trên mặt đất.

Còn may Trương Văn Trọng hạ thủ lưu tình, chỉ phóng xuất ra một chút khí thế. Bằng không Tào Minh cũng không chỉ té dưới đất, mà trực tiếp bị bạo thể nổ tung bỏ mình.

“Tôi…tôi chịu thua.” Tuy rằng không cam lòng, nhưng Tào Minh vẫn cố lấy chút lực lượng cuối cùng còn sót lại trong cơ thể, nghẹn ra một câu nói như vậy. Hắn biết rõ, mình đã đá trúng tấm sắt. Người nhìn như suy nhược trước mắt, căn bản là một cường giả đáng sợ tới cực điểm. Dù những trưởng bối trong gia tộc, cũng không có khí thế đáng sợ như vậy. Nếu còn tiếp tục kiên trì chống cự, chính hắn bị mất không chỉ là mặt mũi đơn giản như vậy.

Ngoại trừ Trương Văn Trọng và Tào Minh hai người trong cuộc, những người còn lại vô luận là Đàm Thanh đang đứng bên cạnh hay những hình cảnh đang vây xem, cũng không rõ ràng ở giữa hai người rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Theo bọn họ xem ra, Trương Văn Trọng chỉ bước về phía trước một bước, sau đó Tào Minh lại thật kỳ lạ đổ mồ hôi toàn thân ngã xuống trên mặt đất, đồng thời rất nhanh đầu hàng chịu thua.

Đây…rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Nghi vấn như vậy hầu như trong cùng một thời gian xuất hiện trong lòng những hình cảnh. Đồng thời bọn họ cũng hiếu kỳ suy đoán nguyên nhân việc này:

“Lẽ nào tên Tào Minh này thoạt nhìn có vẻ khôi ngô nhưng là người trông được nhưng dùng không được? Lá gan so với con chuột còn nhỏ hơn? Bị Trương tiên sinh vừa bước ra như thế đã hoảng sợ té trên mặt đất?”

“Lẽ nào Trương tiên sinh tu luyện Vô Ảnh Cước trong truyền thuyết? Tuy rằng nhìn qua như không động đậy, thực tế lại dùng tốc độ mắt thường không nhìn thấy được hướng tên Tào Minh đá ra, đá cho hắn trực tiếp ngã lăn trên mặt đất?”

“Anh nói vậy chẳng phải vô nghĩa sao? Trương tiên sinh dùng Vô Ảnh Cước? Vậy Đàm đội chúng ta chẳng phải là dì Thập Tam? Thật sự tổn hại hình tượng hoàn mỹ của dì Thập Tam trong lòng tôi nha…”

“Nghe ý tứ các anh, chẳng phải giữa Đàm đội và Trương tiên sinh…”

Thấy những hình cảnh thảo luận rì rầm càng ngày càng dùng những lời kỳ cục, sắc mặt Đàm Thanh nhất thời âm trầm lên, quay đầu quát một tiếng chói tai: “Các anh vây xem thì cũng thôi, không ngờ còn dám nói bậy bạ về tôi. Mau nhanh câm miệng, bằng không tôi sẽ cho các anh tiến hành huấn luyện ma quỷ bây giờ.”

Đám hình cảnh lại càng hoảng sợ, vội vã ngậm miệng lại không dám nói tiếp, lại giả ra dáng dấp như đang bận rộn làm việc. Chỉ có mấy người hình cảnh thảo luận về Trương Văn Trọng và Đàm Thanh cảm thấy trong lòng sợ hãi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng vô cùng kịch liệt.

Khi quát bảo những hình cảnh im miệng, Đàm Thanh đưa ánh mắt nhìn về hướng Tào Minh đang miễn cưỡng từ dưới mặt đất đứng lên.

Ngay khi Tào Minh vừa chịu thua, Trương Văn Trọng đã thu liễm khí thế trở lại. Đối với Trương Văn Trọng mà nói, loại võ giả như Tào Minh, thực sự chẳng có chuyện gì đáng nói, cho nên chỉ khiển trách, để hắn sau này không dám trở lại quấy rối Đàm Thanh, như vậy cũng đủ rồi.

Đàm Thanh hừ lạnh một tiếng nói: “Tào Minh, tôi hi vọng anh nói được thì làm được, sau này đừng dây dưa tôi nữa. Bằng không sau này không chỉ đơn giản cho anh té dưới mặt đất như thế đâu.” Nàng cũng không cờ Tào Minh trả lời, lôi kéo Trương Văn Trọng bỏ đi: “Đi thôi Trương ca, tôi đưa anh đi lấy xe.”

Nhìn theo bóng lưng hai người biến mất nơi ngã rẽ hành lang, ánh mắt Tào Minh hiện lên hàn mang, nghiến răng nghiến lợi thầm nói trong lòng: “Đôi gian phu da^ʍ phụ, đừng quá đắc ý, sớm muộn có một ngày ta sẽ đem sỉ nhục hôm nay trả cho các ngươi trăm ngàn lần. Cho đến lúc đó, ta nhất định sẽ làm cho các ngươi cầu sống không được cầu chết không yên.”

Ngay lúc này, một thanh âm tràn ngập vẻ mị hoặc đột nhiên vang vọng lên bên tai Tào Minh: “Ngươi muốn biến cường sao? Ngươi muốn báo thù không?”

Tào Minh bị thanh âm thình lình này làm hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn quét đám hình cảnh chung quanh, gương mặt giận dữ hỏi: “Ai? Con mẹ nó ai đang nói? Tiêu khiển lão tử sao?”

Tào Minh đột nhiên bão nổi, làm đám hình cảnh không khỏi sửng sốt.

Đối với hắn đám hình cảnh cũng không có hảo cảm gì, nếu nói chuyện cũng sẽ không lưu mặt mũi cho hắn, sau thoáng sửng sốt, đều hèn mọn cười nhạt nói:

“Người này không phải là điên rồi chứ? Vừa rồi có ai nói gì?”

“Theo tôi thấy, hắn hơn phân nửa bị Trương tiên sinh làm hoảng sợ đến phát ngu ngốc đi?”

“Hừ, vừa rồi trước mặt Trương tiên sinh thì nhận thua, bây giờ muốn tìm về uy phong với chúng ta? Trên đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy?”

Tào Minh bị những hình cảnh châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức mặt mày xanh lét run rẩy lên. Nhưng ngay khi hắn tức giận muốn bão nổi, thanh âm kia lại vang lên: “Ngươi muốn biến cường sao? Ngươi muốn báo thù không? Ta có thể đạt thành nguyện vọng của ngươi.”

Lần này Tào Minh có thể xác định thanh âm kia không phải từ đám hình cảnh vọng tới. Bởi vì hắn vạn phần khϊếp sợ phát hiện, thanh âm này lại vang lên từ trong đầu hắn.

Tào Minh không khỏi cả kinh, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch: “Lẽ nào…ta chàng quỷ hay sao?”

Thanh âm lại vang lên lần nữa: “Ta không phải quỷ, nhưng ta là thần có thể thực hiện được nguyện vọng của ngươi. Nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể cho ngươi biến cường, cho ngươi có thể báo thù rửa hận…Ngươi ngẫm lại, đem nam nhân ghê tởm kia giẫm nát dưới chân, đem nữ nhân kia ở dưới khố của ngươi cầu xin khoan dung, là một chuyện sảng khoái đến cỡ nào…”

Tào Minh không tự chủ được chợt huyễn tưởng theo nội dung thanh âm kia nói, khóe miệng dần hiện ra dáng tươi cười quỷ dị, lại sử dụng thanh âm chỉ có hắn nghe thấy được: “Ta nên làm thế nào mới có thể biến cường, mới có thể báo thù?”

“Rất đơn giản, chỉ cần ngươi làm theo lời ta là được…”

Ánh mắt Tào Minh dần dần biến thành sắc bén băng lãnh.

“Chờ xem, ta sẽ cho các ngươi biết cười nhạo ta phải trả giá bằng máu tươi là thế nào.” Dùng ánh mắt băng lãnh quét nhìn những hình cảnh, hắn xoay người rời khỏi phòng làm việc đội hình cảnh, đi làm nhiệm vụ mà thanh âm kia vừa giao phó cho hắn…

Tao ngộ và biến hóa của Tào Minh, Trương Văn Trọng và Đàm Thanh cũng không hay biết, lúc này bọn họ đã đi tới bãi đỗ xe.

“Trương ca, vừa rồi anh chỉ dùng khí thế chế phục Tào Minh phải không?” So sánh với những hình cảnh phổ thông, Đàm Thanh là người tập võ, đối với chuyện vừa xảy ra cũng nhìn ra chút mánh khóe.

“Không sai.” Hắn gật đầu đáp.

Đàm Thanh cảm khái nói: “Không nghĩ tới mới bao lâu không gặp, thực lực của Trương ca lại đề thăng. Có thể dùng khí thế chế phục Tào Minh, thực lực của anh chỉ sợ đã ở cảnh giới thiên cấp võ giả rồi chứ?”

Hắn mỉm cười, vẫn không trả lời.

Đàm Thanh đột nhiên vỗ tay một cái, nói: “Trương ca, hay tôi bái anh làm sư phụ nhé?”