Hai người này trang phục làm cho ta có chút quen thuộc, cẩn thận nghĩ, bắt đầu nhớ lại, Mộc Y Linh trước kia cũng không phải thường mặc loại quần áo này sao? Chẳng lẽ hai người này là cảnh sát? Khẽ nhíu mày, trực giác nói cho ta biết, hai người cảnh sát này vì ta mà tới.
“Các ngươi là ai? Chẳng lẽ không thấy lão tử đang dạy học sao?” Hùng Phách lớn tiếng hét lên.
Hai người nọ cũng không liếc mắt nhìn Hùng Phách một cái, ánh mắt đảo qua, nhanh chóng cố định trên người ta, trực tiếp hướng ta đi tới. Lúc này Hùng Phách nhìn ra những người này đến tìm ta, lập tức nhớ tới chuyện của Lục Tử Khiêm, sắc mặt trầm xuống, thân hình thoáng một cái, ngăn trở đường đi của hai người, nói:
“Các người muốn làm gì? Ta là sư phụ nơi này, có chuyện gì thì nói với ta!”
Hai người lúc này mới liếc sang nhìn Hùng Phách, nhưng cũng không nhìn ra động tịnh gì, một người trong đó rút ta một cái thẻ kim loại, đưa trước mặt Hùng Phách, thanh âm có chút kiêu ngạo:
“Ngân tổ làm việc, tránh ra.”
Tên còn lại vô thanh vô thức vừa động, trong nháy mắt tới trước mặt ta, mặt không thay đổi nói:
“Dương Đào, ta bây giờ buộc tội ngươi cố ý gây thương tích!”
“Ngân tổ?”
Hùng Phách sắc mặt khẽ biến, thân hình manh động, liền bị ngăn cản, tiếng người nọ bình tĩnh nhắc:
“Người không phận sự, không nên cản trở chúng ta tiến hành công vụ.”
Hùng Phách cười lạnh một tiếng, nói:
“Lúc nào Ngân tổ cũng biến thành tay chân của Lục Đỉnh vậy? Tưởng mượn cớ bắt người sao? Có chứng cớ không? Cho dù là cố ý gây thương tổn, cũng phải tới lượt Ngân tổ các ngươi ra mặt sao? Bây giờ ta đang dạy học, người không phận sự, lăn ra ngoài cho ta!”
Người nọ ngăn cản Hùng Phách sắc mặt biến đổi, trầm giọng nói:
“Ngân tổ làm việc, không cần giải thích, ngươi vẫn nên an phận của mình thì tốt hơn!”
“An cái đầu con mẹ ngươi!” (dịch giả: tội lỗi tội lỗi thiện tai thiện tai!!!! ta không muốn chửi thề đâu!)
Hùng Phách nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền hướng người nọ đánh tới. Người nọ nhướng mày khinh thường, không nghĩ Hùng Phách nóng nảy như vậy, nói đánh là đánh, nhưng cũng không nghĩ sinh chuyện quá mức, chỉ là ra tay gạt đỡ. Nào tưởng Hùng Phách chỉ là hư chiêu, thời khắc mấu chốt chợt thu tay lại, người nọ vốn một chiêu gạt đỡ liền đánh thẳng vào ngực Hùng Phách.
Hùng Phách khoa trương oa oa kêu thảm, bay ra sau năm sáu thước, lui thêm năm sáu thước mới gượng dừng lại được. Người nọ sững sốt, hoàn toàn không nghĩ một chưởng của mình lại có hiệu quả như thế.
Thấy chuyện này ta khóe miệng mỉm cười. Chỉ thấy Hùng Phách trợn tròn mắt, khoa trương phẫn nhiên hét lớn:
“Không có vương pháp mà! Người của Ngân tổ đánh loạn người ta! Tiểu tử kia, là nam nhân thì cùng lão tử lên gặp thượng cấp của ngươi!
“Úc!”
Hiện tại đệ tử ở chỗ này, đại bộ phận đều là người thừa kế của tập đoàn thế gia, thường là không sợ trời không sợ đất, bình thường Hùng Phách lại trấn trụ bọn họ, trước đó lại liên tục chiến đấu, làm cho họ nhiệt huyết sôi trào, lúc này nghe Hùng Phách la lên một tiếng, lập tức nhất hô bách ứng, tất cả ánh mắt đều lộ ra hung quang nhìn về phía hai người Ngân tổ.
Thấy những người này tiến tới, hai gã Ngân tổ này cũng cảm thấy chút khó khăn. Ngân tổ là một ngành đặc thù, tự nhiên phải sở hữu lực lượng tình báo, ở đây có rất nhiều đệ tử tướng mạo đã nằm trong bản hồ sơ, đều xếp loại nhân vật đặc biệt chiếu cố tránh trêu chọc, đối mặt với loại tình huống này, bọn họ thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, chẳng lẽ ra tay với tất cả lũ đệ tử này? Trước tiên không nói bọn họ có năng lực này hay không, cho dù đánh ngã tất cả, làm thế nào giải thích với cấp trên?
“Muốn bắt lão Đại ta, trước tiên phải qua cửa Hoàng Phủ Phi Long này!” Hoàng Phủ Phi Long thở hồng hộc trừng mắt, đằng đằng sát khí nhìn hai gã thành viên Ngân tổ.
“Không sai! Lãnh đạo ban chúng ta vất vả lắm mới ra được đệ nhất cao thủ học viện, như thế nào để các ngươi dễ dàng bắt đi như thế!”
“Đúng vậy!”
.....
“Còn muốn bắt ta sao? Cảnh sát tiên sinh?”
Ta trào phùng nhìn hai gã thành viên Ngân tổ trước mắt. Người này trong mắt hàn quang chợt lóe, bình tĩnh nói:
“Ngươi muốn chống cự sao?”
Ta nhún nhún vai, nói:
“Ta không có ý như vậy, bất quá, ngươi trước tiên hãy giải quyết chuyện này cho thỏa đáng.”
Hai người Ngân tổ liếc nhau một cái, chậm rãi lui về sau, đến khi ra đến cửa Phược lực tràng, mới quay lại nhìn ta nói:
“Dương Đào, ngươi trốn không thoát đâu, luật pháp liên bang, sẽ không bỏ qua tội danh của một người nào.”
Thủy Hương Vân lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng:
“Có đúng không? Ta nghe nói trước kia Lục Tử Khiêm đánh tàn phế chết không ít người, không lẽ hắn cũng đã bị pháp luật chế tài?”
Hai gã Ngân tổ cũng biết thân phận của Thủy Hương Vân, nghe nàng nói lời này, lập tức sắc mặt xấu hổ khó coi, không nói lời nào đã rời đi.
“Tiếp tục luyện tập thực chiến!”
Hùng Phách quát lũ đệ tử, bọn đệ tử mặt mày khổ sở, tản ra. Đánh mắt ra hiệu, ta cùng Thủy Hương Vân còn có Hoàng Phủ Phi Long đang mệt gần chết hội ý, đều vào phòng quản lý không gian.
“Dương huynh đệ, dám chắc là lão cha Lục Tử Khiêm, Lục Đỉnh này nhúng tay rồi.” Hùng Phách nhíu máy nói.
Ta mỉm cười, cũng không thèm để ý, hỏi Thủy Hương Vân:
“Hương Vân, Ngân tổ là cái tổ chức gì?”
Thủy Hương Vân trầm ngâm trả lời:
“Trong tân liên bang có hai tổ chức đặc thù, phân biệt là Kim tổ cùng Ngân tổ, người của hai tổ chức này vũ kỹ đều hết sức cao cường. Kim tổ do minh thủ trực tiếp chưởng quản, có thể nói là lực lượng tư hữu của minh thủ, mà còn lại là Ngân tổ do nghị hội quản hạt, cũng không nghe lệnh minh thủ.”
Ta gật đầu, nói: “Xem khí chất của bọn hắn, người trong Kim tổ Ngân tổ hẳn là được lựa chọn kỹ càng từ quân đội đi ra phải không?”
“Không sai, trong quân đội, có phụ trách chuyên môn của Kim tổ và Ngân tổ chịu trách nhiệm lực chọn đội viên dự bị, một khi người trong Kim tổ hoặc Ngân tổ không đủ, liền đưa vào bổ sung.”
Thủy Hương Vân hỏi lại:
“Dương ca, đến tột cùng phát sinh chuyện gì? Người của Ngân tổ sao lại đến tìm huynh?”
Ta cũng không muốn giấu diếm, đem chuyện tối ngày hôm qua từ chuyện Kim Tiểu Uyển đến tìm ta một năm một mười kể ra. Nghe xong, Thủy Hương Vân mày liễu khẽ nhíu, nói:
“Dương ca, lần này hơi lớn chuyện một chút, huynh phế đi Lục Tử Khiêm, Lục Đỉnh dám chắc sẽ không chịu bỏ qua, bất quá huynh không cần lo lắng, ta nói cùng thái gia gia một tiếng, hắn sẽ không có vấn đề gì.”
Hoàng Phủ Phi Long ha ha cười nói:
“Về nhà thấy con mình thành phế vật, Lục Đỉnh bây giờ nhất định tức giận không chịu được, bằng không sẽ không xúc động đến nổi lớn chuyện dùng tới Ngân tổ!”
Hùng Phách gật đầu, nói: “Không sai, theo lý thuyết người của Ngân tổ sẽ không gặp chuyện trọng đại sẽ không ra mặt, Lục Đỉnh nếu phái ra Ngân tổ, dám chắc là tức giận đến mất đi tỉnh táo.”
Thủy Hương Vân đã bắt đầu liên lạc với Thủy Thanh Hoa, ánh sáng chợt lóe, Thủy Thanh Hoa hình ảnh lập tức xuất hiện phía trước, mà hắn bây giờ đang.... câu cá?
“Nha đầu, ngươi không thấy ta đang câu cá sao?” Thủy Thanh Hoa trừng mắt dựng râu mép, “Có chuyện gì nói nhanh một chút!”
“Là như thế này thái gia gia .....” Thủy Hương Vân nói nhanh chuyện của ta. Thủy Thanh Hoa sau khi nghe xong thì sửng sốt, lập tức ha ha cười to:
“Phế hay lắm! Lũ cường hào ác bá lão tử không quen nhìn, Dương lão đệ ra tay thật thống khoái! Lục Đỉnh lão già kia chỉ có một con trai, bây giờ chỉ sợ hắn giận đến khóc không ra nước mắt! Ha ha! Thống khoái! Dương lão đệ ngươi yên tâm, có chuyện gì ta đảm nhận hết cho ngươi, Lục Đỉnh hắn mặt dù thế lớn, nhưng lại chỉ là một cái nghị viên mà thôi, lão ca còn không để hắn vào mắt! Việc này ta sẽ lo, ngươi an tâm bồi tiếp tiểu Vân nhi qua ngày tháng là được rồi! ha ha, ta có nghe nói các ngươi tiến triển thần tốc nga! Ha ha, lúc nào cho ta bồng tôn tử đây?”
“Thái gia gia!” Thủy Hương Vân vẻ mặt đỏ bừng sẵng giọng yêu kiều, tắt nhanh phi phi.
Thấy Hùng Phách cùng Hoàng Phủ Phi Long đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn ta, ta cả người không được tự nhiên, ho khan hai tiếng nói:
“Thanh minh trước, ta cái gì cũng không có làm a.”
“Hiểu rồi hiểu rồi!” Hùng Phách cùng Hoàng Phủ Phi Long lộ ra nụ cười da^ʍ tiện.
05-09-2009, 06:56 PM
Cực Phẩm Chiến Thần