Tiếng nước róc rách từ nhà tắm truyền tới, kể cả âm thanh của ti vi cũng không át được, ôi… Sắc Sắc đang tắm à?
Đường Sinh vuốt mũi một cái theo thói quen, bỗng nhảy xuống từ sô pha, rón ra rón rén chạy về hướng phòng tắm, trong đầu hắn là thân hình đầy đặn mê người của La Sắc Sắc… Ôi chao, thật là gợi cảm, Sắc Sắc tỷ, không phải là tôi muốn nhìn trộm chị tắm, chỉ là…Trong lòng hắn vui sướиɠ tìm cho mình một cái cớ để làm chuyện xấu, chuẩn bị nhìn xuyên qua lớp kính lờ mờ kia…
Nào có biết nơi lối đi nhỏ giữa nhà tắm và phòng ngủ, Đường Cẩn đứng đó nôn nóng, tay vòng trước ngực, giống như đang chờ ai đó, trong mắt ngập tràn sự khinh thường và oán giận đối với kẻ nhìn lén, Đường Sinh xấu hổ, quay mình lại định chạy đi.
- Tôi… tôi, chỉ là tôi muốn vào nhà vệ sinh để rửa cái tay thôi… Thực sự không phải tôi muốn, muốn…
Đường Sinh giống như đứa bé phạm lỗi, từ từ cúi đầu xuống, đồng chí Đường Cẩn, cô thật chẳng mấy tốt bụng, lại đứng đây để chờ tôi?
Đường Cẩn tức giận cắn môi dưới, cũng chẳng nghe lời giải thích thều thào của hắn, chỉ cúi đầu nhìn căn phòng vệ sinh của mình, ý bảo hắn vào trong, Đường Sinh không nói gì chỉ cười gượng, đành rón ra rón rén đi vào, Đường Cẩn đi theo, lại còn đóng cửa lại.
- Tôi thực sự là mắc tiểu thật, Đường Cẩn, tôi sao có thể hồ đồ như vậy? Đúng không nào? Tôi là loại người nào chứ? Đúng không?
Giải thích đi, giải thích loạn lên đi, Đường Cẩn nhăn cánh mũi xinh đẹp lại, đấm nhẹ vào cánh tay hắn:
- Đừng giả bộ là người tốt nữa…
Mỗi lần các cô gái muốn làm nũng, sẽ phát ra tín hiệu “ Đến chọc tôi đi”, về điểm này Đường Sinh rất rõ, vừa hay đứng nơi cửa phòng ngủ, hắn mạnh dạn ôm chặt lấy Đường Cẩn, Đường Cẩn hoảng hốt, hai tay giơ ra chặn trước ngực hắn:
- Buông tôi ra…
Đây là lần thứ hai “chính thức” bị hắn ôm, lần trước hắn trúng đạn nên ngã xuống không tính, không khí rõ ràng không được dễ chịu. Bây giờ thì khác rồi, thanh niên mười bảy tuổi, tình cảm đang rạo rực, hai người nghe tim đập dồn trong l*иg ngực.
Đường Sinh mạnh bạo đè cơ thể tráng kiện như trâu của hắn trên thân hình mềm mại của Đường Cẩn, ép sát cô vào cửa, khiến phần dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng của hắn tiếp xúc với vùng bụng dưới nhạy cảm của Đường Cẩn, bàn tay thon dài của hắn nắm đôi cổ tay nuột nà của Đường Cẩn, đưa nó lên ấn vào cánh cửa, cánh tay còn lại nhẹ nhàng nâng đôi gò má thơm tho của mĩ nhân, khiến cô muốn xoay khuôn mặt trắng nõn đang đỏ bừng sang hướng khác cũng không được.
Mười bảy năm nay, đây là lần đầu bị nam giới xâm phạm ở khoảng cách gần như vậy, kề sát nhau một cách ngượng ngùng, giữa hai bên có sự chuyển giao cảm giác xao xuyến và bất an, Đường Sinh hoàn toàn kích động, còn Đường Cẩn thì hoàn toàn thất kinh, khi thấy mắt hắn hừng hực toả ra ánh lửa…
Khuôn mặt tuấn tú thiếu chút nữa là áp sát mặt của mình, gần quá, toàn bộ hơi thở đều phả vào mặt, xấu hổ chết đi được.
Nói về việc tán gái, đây là một trong những sở trường của người đã từng được gọi là Nhị Thế Tổ như Đường Sinh, số người con gái hắn đã từng chơi bời trong kiếp trước thì không biết bao nhiêu, người con gái trong sáng chưa từng trải sự đời, đoan trang dịu dàng, xinh đẹp, buồn phiền muốn bày tỏ sự bất mãn, phóng đãng có kinh nghiệm phong phú, những cô làm việc ở những ngành nghề phải mặc đồng phục như nữ cảnh sát, bác sĩ, quan tòa, nữ quân nhân, nữ tiếp viên… gần như là không một ai Nhị Thế Tổ của chúng ta chưa từng động đến.
Hơi thở mạnh, dồn dập cùng với mùi đàn ông khiến cô muốn ngất.
- Không… Tôi không nói… Anh ức hϊếp tôi, nhanh, buông tay ra nhanh lên…
Đường Cẩn hết sức ngượng ngùng, chỉ nhỏ giọng kháng cự.
Đường Sinh cười cười rồi buông hai cổ tay của Đường Cẩn ra, thế nhưng lại càng ra sức ép sát cô, xuôi theo bờ vai thơm tho của cô tay hắn bắt đầu đi xuống, lưng, thắt lưng, rồi đưa xuống bộ mông đẹp đẽ của Đường Cẩn, sau đó bóp chặt nó
- Được rồi, tôi nói, tôi yêu cô, Đường Cẩn.
Hai cánh tay được giải thoát của Đường Cẩn cũng không có nổi tự do, nghe những lời tình tứ của Đường Sinh, trong lòng giận hừng hực, khiến thân thể càng mềm ra, thêm nữa lại phải chịu lực ép của hắn, hô hấp càng thêm khó khăn, không khỏi đưa hai tay để lên cổ hắn, thực sự không còn chỗ để thả tay ra, hai người dính vào nhau rất chặt.
- Đường Sinh, tôi xin anh đấy…Không, không muốn, sẽ, sẽ bị Sắc Sắc tỷ nghe thấy đó…
Cánh tay còn lại của Đường Sinh cũng đi xuống, hai tay cùng xoa nắn nơi bộ mông kiều diễm của Đường Cẩn, khiến cho chiếc quần bò có sự co dãn kinh người, rất tròn, đầy đặn, căng chắc, đầy nhục cảm.
- Đường Cẩn, tôi sẽ không ép buộc, cô không nói, tôi sẽ không hôn cô, nhưng tôi không ngăn được tay của tôi, chúng nó bị rút gân rồi, nếu tôi có làm gì với cặp mông của cô thì đừng có trách tôi.
Đường Cẩn lúc này chỉ muốn ngất, mông để hắn vuốt ve, phía trước còn để dươиɠ ѵậŧ của hắn áp vào, trời ơi, muốn chết quá.
- Đường Sinh…
Chịu không nổi, hai tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của hắn, Đường Cẩn bấn loạn, người con gái mười bảy đã biết tơ tưởng chuyện tình cảm trai gái, có rất nhiều suy nghĩ, chỉ có điều là từ trước tới giờ vẫn chưa có cơ hội để bộc phát, lúc này mới bùng ra.
- Anh, tên tiểu tử thối, anh ép tôi đau quá… không được đưa vào giữa…
Sau đó thì cô khóc lóc, cảm giác được bàn tay xấu xa của Đường Sinh đang đưa vào chính giữa…
- Tôi đau lòng lắm, không chế ngự được ngón tay nữa rồi, hóa ra Đường Cẩn không yêu tôi, không biết lý trí của tôi có khống chế được hay không?
Một cái bạt tai nhẹ nhàng trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, Đường Cẩn xấu hổ, dở khóc dở cười:
- Yêu, Đường Sinh, tôi yêu anh…
- Tôi biết cô yêu tôi, chỉ có điều ngại mở miệng ra nói? Không đủ to, nói lại lần nữa đi, Đường Cẩn…
- Tôi không đâu…
Đường Cẩn giãy giụa, ngón tay vô liêm sỉ của Nhị Thế Tổ thật ức hϊếp người quá, sờ vào nơi nhạy cảm.
- Đừng!
- Cẩn à, phản xạ sinh lí của tôi rất mạnh mẽ, phải làm sao đây? Nghe bác sĩ nói, nếu kiềm chế lại sẽ bị liệt dương đấy...Haiz!
Đường Cẩn vốn là cô gái tốt bụng, nào biết Đường Sinh nói bậy nói bạ, mặt không khỏi biến sắc:
- Vậy, vậy làm sao đây?
Yêu là ngọn nguồn của tất cả tội ác, khi thiếu nữ động tình, cũng không quan tâm tới hậu quả sau này, dẫu sau này có thể sẽ phải hối hận…
Đường Cẩn thực sự yêu hắn, quan tâm đến hết thảy mọi điều ở hắn ta, cô không muốn người mình yêu chịu chút tổn hại, giống như Đường Sinh không muốn cô chịu chút tổn thương gì, lúc này, cô thực sự cảm nhận được nỗi khổ của Đường Sinh khi phải kiềm chế ham muốn…
Sinh đại ca vốn là kẻ khôn ngoan, lập tức đeo bộ mặt đau khổ:
- Chúng ta còn nhỏ, không thể dính vào chuyện này, tôi sẽ cố kiềm chế lại…
Chiêu này gọi là “ Lùi một bước tiến hai bước”, chuyên để đối phó với những cô gái thuần khiết chưa dính bụi trần như Đường Cẩn, bởi vì cô vẫn còn quá non nớt, đổi lại với một cô gái sành sỏi hơn, lúc này sẽ tát hắn thất điên bát đảo, dám đùa giỡn với chị đây à?
Đáng thương thay Đường Cẩn của chúng ta không thể hiểu được, cứ nghĩ là Đường Sinh thực sự đang phải kiềm chế, vì thế mà lo lắng cho hắn?
- Anh, thủ da^ʍ đi!
Ôi, Đường Sinh tức giận, tôi đã đóng một màn kịch tình cảm sau cùng kết cục là vậy? Tôi thủ da^ʍ thì còn nói với cô như vậy làm gì?
Đường Sinh không trực tiếp hôn lên đôi môi căng mọng tựa cánh hoa của cô, nhẹ nhàng dùng môi chạm vào đôi má xinh đẹp trắng nõn của cô:
- Cẩn, cô giúp tôi đi.
- Tôi không… Ghê tởm chết được, đánh chết tên tiểu tử nhà ngươi…
Đường Cẩn hận không tìm được cái lỗ để chui xuống.
- Sao số tôi đen đủi vậy, bạn gái của người ta đều làm vậy mà, muốn để tôi nhịn chết luôn à? Được rồi, cứ để tôi bị liệt dương luôn đi…
Đường Cẩn trợn tròn mắt, không biết chính xác tên này có phải đang dụ dỗ mình không, chỉ giận mình biết quá ít.
- Anh ức hϊếp tôi…
Trong đôi mắt đẹp của Đường Cẩn giấu đầy oán hận, cũng như không kiềm chế được cái sự ngượng ngùng và hiếu kì, tay nhẹ nhàng đẩy bờ vai hắn ra.
- Tránh ra một chút, làm sao tay với xuống dưới được?...
Đáng thương cho Đường Cẩn thuần khiết bị tên xấu xa kia lừa tình. Đường Sinh lại càng kích động, không ép chặt cô tiếp nữa, hai tay thu lại rồi vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô.
- Cẩn, cô thật tử tế…
Đường Cẩn khẽ gắt một tiếng, cổ ửng đỏ, thở dốc, tay run rẩy lần xuống cạp quần hắn… Cạp quần là dây chun, nên dễ dàng cho tay vào trong, lần đầu tiên, lần đầu tiên chạm tay vào cái của quí của đàn ông…
Trong thời khắc đó, tim Đường Cẩn gần như ngừng đập, trời ơi, thật không ngờ cái đó của hắn to đến vậy? Cương lên à? Bị ngón tay nuột nà của Đường Cẩn nắm giữ, Đường Sinh nhắm mắt lại, hai tay cũng run run ấn chặt vào đôi vai thơm tho của cô
- Cẩn…
- Ừ? Anh đang cương à? Thật là biếи ŧɦái, tôi đã từng nhìn qua cái đó của lũ trẻ con, nó bé xíu… còn của anh, thật không ngờ…
- Anh không biết chứ, ghê tởm muốn ói…Phóng đãng như vậy, Đường Sinh, ngươi có phải bệnh không đấy?
Đường Sinh tức giận
- Bạn Cẩn đáng yêu của tôi ơi, tôi đang phát dục, được chưa? Chứ không phải là phát sốt… Làm nhanh lên!
- Tôi, tôi không làm đâu…Anh, anh phải dạy tôi.
Trong lòng Đường Cẩn vẫn nhớ đến vấn đề “liệt dương, mặc dù giây phút này phải cầm lấy cái vật dơ bẩn có thể làm con gái xấu hổ chết đó cô cũng đành chịu, cái đồ vật kia thật to quá, hình dạng của nó chắc là xấu xí?
Đường Sinh nắm chặt tay đấm vào tường.
- Ồ, ngốc quá, bạn Cẩn, cái này, cũng phải dạy à?
- Chẳng nhẽ không cần ai dạy sao?
Đường Cẩn đã không còn cái cảm giác ngại ngùng khi lần đầu tiếp xúc với nó nữa, đây cũng có thể nói là đã trải nghiệm, kì thực khi nằm cùng giường ở bệnh viện, cô cũng đã từng nhìn trộm cái ấy của Đường Sinh, nhìn thấy lúc hắn lấy bô tiểu, mặc dù tối om không bật đèn, nhưng cũng coi là thấy chút hình dáng, và cảm thấy không giống của trẻ con, rất tò mò.
Đối với những vấn đề như thế này, bình thường mỗi lần nghĩ đến, Đường Cẩn sẽ nhanh chóng xua đuổi cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu, tiết học về vấn đề sinh lí cứ rối tinh rối mù, cô căn bản không muốn học môn này, trong khi sau lưng có một người rất chăm chỉ xem những bộ sách này. Cái việc này cần có “ thực tiễn”, thực tiễn mang lại hiểu biết chính xác, những lời này là danh ngôn chí lí, đến hôm nay mới tiếp xúc được với cái vật dơ bẩn thần bí trong những câu chuyện truyền tai nhau.
- Anh đừng đấm tường, lỡ chị Sắc Sắc nghe thấy mà đến đây thì sao?
Đường Cẩn nhẹ giọng hờn dỗi, việc này thực đáng xấu hổ.
- Xem ra… tôi phải cho cô xem đĩa sεメ trước, bằng không tôi bị nghẹn lại muốn chết cũng chẳng ai thương.
- Tôi khinh… Ngươi ta chưa xem, bóp chết tên xấu xa nhà anh…
Đường Cẩn xấu hổ, tay mới dùng lực…
- Ôi… Bạn Cẩn, là như thế này này, nắm rồi lại thả…A…lực vừa phải, khỏi làm tôi đau.
Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng La Sắc Sắc
-… Đường Sinh đâu, nhanh nghe máy, Ninh Hân gọi đến đó…
Lời nói này khiến hai con người làm việc không hay trong phòng ngủ sợ chết khϊếp, Đường Cẩn đẩy mạnh hắn ra.
- Mau đi ra…
- Tôi, tôi phải đi ra sao?
Tay của Đường Sinh sờ thắt lưng, cúi xuống nhìn “cậu nhỏ”, Đường Cẩn xì một tiếng, xấu hổ mỉm cười.