Người Tiêu Trì Dã nóng rực, phi ngựa đến tận nửa đêm, lúc này cảm thấy khắp người toàn là mồ hôi. Hắn thu tay về tiếp tục cởi giáp, nhìn Thẩm Trạch Xuyên chống thân dậy, nói: “Buổi tối ăn chưa? Ta có tìm ít đồ lót bụng đấy. Trên đường về gặp ngựa trạm dịch đưa thư, ta chặn lấy rồi, thư ngươi gửi đang ở trên người ta.”
Thẩm Trạch Xuyên vốn chuẩn bị xuống giường lại ngừng động tác, y lập tức ngả thân xuống, cứ như vậy nhìn Tiêu Trì Dã, ánh mắt mang chút ý vị mê hoặc, hỏi hắn: “Cất ở đâu rồi?”
Tiêu Trì Dã nhấc ngón tay chỉ chỉ vào ngực.
Thẩm Trạch Xuyên đưa bàn tay phải ra, đây là tư thế yêu cầu.
Tiêu Trì Dã đặt giáp qua một bên, đứng dậy chống đầu gối, cứ thế nhìn chằm chằm Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Muốn đòi lại à? Tự mình lấy đi.”
Thẩm Trạch Xuyên bị Tiêu Trì Dã nhìn chăm chú đến ngứa ngáy, y sờ tới l*иg ngực Tiêu Trì Dã, ngón tay thuận theo ngực lướt xuống, vân vê đều là bắp thịt mướt mồ hôi. Y giống như không hiểu, nhỏ nhẹ nói: “Trả cho ta.”
Trên mặt Thẩm Trạch Xuyên vẫn là vẻ mơ màng chưa tỉnh thấu, nhưng ngón tay lại quen nẻo thăm dò. Ngón tay như có như không mân trượt, không ngại nói cho Tiêu Trì Dã dáng vẻ hồ đồ này của mình chỉ là ngụy trang.
Hô hấp của Tiêu Trì Dã thả ra rất nhẹ, hắn sợ mình quên mất khắc chế, trong thoáng chốc lại chiếm đoạt Thẩm Trạch Xuyên không chút dư thừa. Hắn thật giống thờ ơ chẳng động lòng, chỉ dùng ánh mắt đủ nóng đuổi theo Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên sờ khắp cả l*иg ngực kia, theo động tác cùng Tiêu Trì Dã đan xen hơi thở. Bọn họ một cao một thấp dần tiến sát lại. Trong đôi mắt ngậm tình của Thẩm Trạch Xuyên là dao động phóng đãng, miệng lại vẫn nói: “Sách An, ta không tìm được.”
Tiêu Trì Dã mặc động tác ngón tay của Thẩm Trạch Xuyên, hắn hơi nghiêng đầu, ngửi thấy mùi hương của Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên thuận thế dán má tới, khẽ cọ cọ hắn, thoả mãn lộ nơi khóe mắt y túm chặt trái tim Tiêu Trì Dã rồi.
Tiêu Trì Dã chảy mồ hôi cười thành tiếng, ngắn ngủi lại hung ác. Hắn nhấc bàn tay phủ sau eo lưng Thẩm Trạch Xuyên, trói lại khiến Thẩm Trạch Xuyên cơ hồ dán sát vào ngực mình. Hai người không còn khoảng cách, giao cổ hôn nhau. Thẩm Trạch Xuyên là hôn, Tiêu Trì Dã lại cắn.
Thẩm Trạch Xuyên bị đè tiến vào đệm chăn, y nhanh chóng duỗi cánh tay, khoát tay trái bị thương lên sau gáy Tiêu Trì Dã. Đệm chăn nhận trọng lượng lún xuống. Áσ ɭóŧ trong của Thẩm Trạch Xuyên xốc xếch, Tiêu Trì Dã quỳ thân, lúc cúi đầu nhìn thấy quạt của y đã rơi mất.
Thẩm Trạch Xuyên nhặt nó lên, vừa mới nắm ở trong tay, nhìn thấy thư kia cũng rớt ra rồi.
Tiêu Trì Dã đi nhặt thư. Thẩm Trạch Xuyên nhanh nhẹn dùng quạt gạt bức thư ra, đẩy đến tận mạn giường. Ngay sau đó y lật quạt, đặt dưới cằm Tiêu Trì Dã, ngẩng đầu hôn lên.
Tiêu Trì Dã dường như chẳng hề phát giác, trong lúc hôn bị Thẩm Trạch Xuyên mυ'ŧ đến nỗi bừng bừng khí thế. Hai người đã nhiều ngày không làm rồi, lại vừa mới gặp nhau, Tiêu Trì Dã thuận theo kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Thẩm Trạch Xuyên, xoa nắn cho người ửng hồng lan rộng, khiến con sóng tình vỗ tới Thẩm Trạch Xuyên không nhịn được run rẩy.
Thẩm Trạch Xuyên khép con ngươi, dùng chút lý trí còn sót lại để nghĩ, một lát nữa phải vứt thư kia xuống gầm giường mới được… Y còn chưa nghĩ xong đã bị Tiêu Trì Dã lật lại.
Tiêu Trì Dã nắm chắc eo Thẩm Trạch Xuyên, thưởng thức đường nét phần lưng này, nó tạo thành độ cong cực kỳ xinh đẹp. Áσ ɭóŧ bị mồ hôi thấm ướt của Thẩm Trạch Xuyên hơi xuyên thấu, nhìn từ phía sau như thể liếc một cái chẳng còn sót gì, lại như thể sương mù cách đám mây.
Thẩm Trạch Xuyên ngoái lại nhìn, khóe môi đã nhuận ướt.
Tiêu Trì Dã công thành đoạt đất —— đây đều là của hắn. Khô nóng, mồ hôi ẩm ướt, rêи ɾỉ, ánh mắt, run rẩy, thậm chí là mùi vị Thẩm Trạch Xuyên toả ra theo sự đưa đẩy, đều là của hắn, đều là của Tiêu Trì Dã hắn.
Tiêu Trì Dã chỉ cần nghĩ thế liền sẽ sinh ra niềm phấn khởi vô hạn. Thẩm Trạch Xuyên quá hiểu hắn rồi, mỗi một ánh mắt trao cho hắn đều gãi trúng chỗ yếu. Tiêu Trì Dã dùng sức lực, trong tim càng thương yêu, lực đạo lại càng kinh khủng.
Muốn vò nhuyễn y.
Tiêu Trì Dã cắn tai phải của Thẩm Trạch Xuyên, ngậm ngọc châu giữa răng môi.
Tư thế này Thẩm Trạch Xuyên không chịu được, sâu đến mức mồ hôi nước mắt không ngừng rơi. Nhưng trước sau đều chẳng có chỗ nào để trốn, bên eo cùng mắt cá chân như bị chụp lại dây khóa. Y hơi mệt, còn có chút đau, thế nhưng sự đau này khiến toàn thân y tê dại, không còn nhớ tới bất kỳ ác mộng nào nữa, chỉ có Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã —— Thẩm Trạch Xuyên run lên, mồ hôi đầm đìa, vào khắc cả người sắp mất khống chế y rêи ɾỉ gọi: “… Sách An.”
Tiêu Trì Dã rõ ràng chưa xong, lại bị y vừa khẽ vừa lười gọi ra mất rồi.
Nửa thân Thẩm Trạch Xuyên nằm sấp, y vùi đầu trong cánh tay, không nhịn được thở dốc. Người vẫn còn hơi run rẩy, đệm chăn dưới gối đã ẩm ướt một vùng.
Tiêu Trì Dã giữ nguyên tư thế, cúi thân dùng l*иg ngực phủ lên Thẩm Trạch Xuyên. Người vẫn chưa rút ra, theo tư thế đè xuống không lùi mà tiến tới, khiến Thẩm Trạch Xuyên nghẹn ngào kêu rên. Tiêu Trì Dã tiện tay đẩy gối ngổn ngang ra, cứ vậy ôm lấy người, nói: “Ôm ngươi là ngủ ngon.”
Vành tai Thẩm Trạch Xuyên bị cắn đỏ hồng, lúc này thở hơi nóng vào liền vừa tê vừa đau. Y chếch lộ gò má qua khe cánh tay, đôi mắt vừa hồng lại ướt, làm khẩu hình với Tiêu Trì Dã: Ác quá rồi.
Tiêu Trì Dã hôn y, y cũng không động, nhẹ nhàng “ba” thành tiếng, trạng thái đói khát cồn cào của hai người đã được hoãn bớt chút. Thẩm Trạch Xuyên nhận trọng lượng đè lên của Tiêu Trì Dã, toàn thân lại vô cùng thả lỏng, dường như chỉ cần Tiêu Trì Dã xuất hiện, tấm khiên của y liền vững vàng.
Tiêu Trì Dã sờ người, hắn thăm dò bằng cách này, chỉ cần ôm Thẩm Trạch Xuyên vào lòng là biết y đã gầy bao nhiêu. Hắn đưa chóp mũi cọ tóc bên tai Thẩm Trạch Xuyên, trầm khàn nói: “Tại Trà Châu thuận lợi không? Gầy đi nhiều lắm rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên suy tư chốc lát, lắc lắc đầu.
Tiêu Trì Dã nói: “La Mục thế nào, hắn thuận ý ngươi không?”
Thẩm Trạch Xuyên mím chặt phiến môi, lại lắc đầu.
Tiêu Trì Dã thở ra khí nóng, đùa y: “Thổ phỉ Trà Châu làm loạn hả? Ta điều Cấm quân cho ngươi nhé.”
Thẩm Trạch Xuyên hơi híp mắt, nói: “Nhớ ngươi nhớ cực kỳ.”
Tiêu Trì Dã không nói tiếp.
Thẩm Trạch Xuyên vẫn tiếp tục nói: “Trên giường trống trải, lạnh lắm đấy.”
Tiêu Trì Dã ôm trọn người từ đằng sau, nắm lấy đôi tay Thẩm Trạch Xuyên, muốn nói câu gì đó, kết quả khóe mắt thoáng nhìn thấy điểm màu trắng. Hắn kéo tay trái Thẩm Trạch Xuyên đang giấu dưới chăn qua, đột nhiên lật lại, nhìn thấy băng gạc bó quấn, sau đó hắn nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên không nhìn hắn, một đầu im lìm trốn vào trong chăn.
“Thẩm Lan Chu, ” Tiêu Trì Dã nắm lấy cằm y, nói từng chữ từng chữ, “ngươi, giỏi, giấu, quá, nhỉ!”
* * *
Sáng sớm hôm sau, Kiều Thiên Nhai dắt Lãng Đào Tuyết Khâm từ ngoài thành trở về, vào đình viện thấy Mãnh đang bước bộ, một mình vờn chơi dưới hiên. Hắn huýt sáo với Mãnh, hỏi nhỏ: “Chủ tử của ngươi đâu?”
Mãnh không phản ứng hắn, tự xoay mình lại.
Kiều Thiên Nhai nhìn rèm trúc trong chính thất đã vén lên, thế nhưng dưới hiên không có ai đứng hầu. Bên trong rộng thoáng, Thẩm Trạch Xuyên đang cầm quyển sách, ngồi ở sau bàn che mặt lại, chỉ lộ mỗi đôi mắt nhìn Tiêu Trì Dã phía đối diện.
Tiêu Trì Dã gác chân dài, dựa vào ghế, chống một tay xoay nhẫn xương. Hắn không quay đầu lại, nghe thấy tiếng bước chân của Kiều Thiên Nhai liền bảo: “Ngươi tiến vào.”
Kiều Thiên Nhai thấy tình hình không ổn lắm, khom lưng đi vào, cười nói: “Hôm nay khí trời tốt ghê, hay là dùng cơm trưa trong viện đi?”
Tiêu Trì Dã không tiếp lời.
Thẩm Trạch Xuyên chuyển động ánh mắt, ra hiệu Kiều Thiên Nhai nói tiếp.
Tiêu Trì Dã nói: “Ngươi ngậm miệng.”
Kiều Thiên Nhai đứng ở phía sau, thức thời ngậm miệng, lộ ra biểu tình muốn giúp mà đành chịu.
Tiêu Trì Dã xoay qua vết nứt của nhẫn xương, nhớ tới một chuyện, nói: “Trước tiên đi gọi Đinh Đào lại đây.”
Đinh Đào đang đứng ở cửa viện, thấy Kiều Thiên Nhai đi ra dưới hiên vẫy tay với mình, có chút không muốn đi. Hắn giấu tay, xoa xoa đất bẩn mới nắm, cứng nhắc từng bước dịch tới dưới bậc, hơi hơi sợ sệt vô cớ, ló đầu nhỏ giọng nói: “Ta ở đây này.”
Tiêu Trì Dã nói: “Mau tiến vào cho ta.”
Đinh Đào nhảy lên bậc, lại hoãn bước chậm lại, cẩn thận dè dặt đi vào. Hắn thấy Kiều Thiên Nhai đứng nghiêm một bên như cọc gỗ, lại thấy Thẩm Trạch Xuyên rũ con ngươi đọc sách, liền cảm thấy hôm nay sắp bị ăn đòn rồi.
Tiêu Trì Dã nghiêng thân qua, hỏi: “Con ếch trong bể nước đâu ra vậy?”
Đinh Đào chắp tay sau lưng cúi thấp đầu nói: “Bắt ở ngoài đó…”
Tiêu Trì Dã nói: “Bắt từ tận ngoài thành vào trong nhà không dễ dàng nhỉ? Có hơi xa.”
Đinh Đào căng da đầu nói: “Cũng, cũng bình thường…”
Tiêu Trì Dã cười lạnh: “Không ai ở nhà ngươi liền lật trời, trước khi ta đi đã sai người làm sạch cái bể kia rồi, ngươi lại ném con ếch vào trong đó.”
Đinh Đào bắt để chơi thôi, vốn là muốn đặt trong viện của mình, nhưng trong viện bọn hắn không có bể. Nửa tháng trước Thẩm Trạch Xuyên không ở nhà, hắn cùng Lịch Hùng bắt một đống bỏ vào đấy, kết quả chưa tới mấy ngày đã quên béng việc này, ai biết được chủ tử lại về rồi chứ!
Đinh Đào vừa thầm nghĩ tiêu đời rồi, vừa liếc trộm Thẩm Trạch Xuyên.
Tiêu Trì Dã nói: “Nhìn ai đấy?”
Đinh Đào lập tức thu hồi ánh mắt, hệt như chim cút cúi đầu nghe mắng.
“Đi, ” Tiêu Trì Dã nói tiếp, “hôm nay trước giờ dậu, ngươi mang toàn bộ chúng nó đi. Tối nay ta mà còn tiếp tục nghe thấy tiếng ếch kêu, ta liền sai người ném vào phòng ngươi.”
Đinh Đào nào dám có dị nghị, gật đầu mạnh một cái, nhảy dựng lên là bỏ chạy ngay. Vọt ra khỏi gian phòng rồi, chạy trên hành lang la: “Đại Hùng ——” vừa la xong một tiếng này, hắn lại đột ngột hiểu chuyện bụm miệng lại, đặc biệt nói nhỏ, “Bắt con ếch đi!”
Thẩm Trạch Xuyên đã thay đổi tư thế, cầm vững quyển sách.
Tiêu Trì Dã nhìn y, trong miệng lại nói với Kiều Thiên Nhai: “Trà Châu có chuyện gì? Chủ tử ngươi nói không rõ ràng. Ngươi nói đi.”
Kiều Thiên Nhai nắm mấy sợi tóc rủ xuống, lúc này thật sự hâm mộ Phí Thịnh vẫn còn ở Trà Châu. Tối hôm qua hắn ngủ ngon, gần đây có hơi lôi thôi chút, râu còn chưa kịp cạo, đứng trong nắng sớm dùng lời ít ý nhiều báo cáo sự tình.
Chuyện bệnh tật Kiều Thiên Nhai đều không che giấu, việc này nếu như Tiêu Trì Dã không trở về, hắn không nói là bởi vì Thẩm Trạch Xuyên dặn dò, thế nhưng Tiêu Trì Dã trở lại rồi, Kiều Thiên Nhai nhân cơ hội này cũng muốn nhắc nhở Tiêu Trì Dã một chút.
Kiều Thiên Nhai nói xong, không đợi bọn họ dặn, tự mình nói: “Việc bên Chu phủ tối qua còn chưa thương nghị xong, nếu hôm nay chủ tử không ra khỏi cửa, thế thì ta đi nhé.”
Dứt lời hất rèm trúc ra, chạy thoát nhanh hơn bất kỳ ai.
Tối qua Thẩm Trạch Xuyên không ngủ được bao lâu, lúc này đọc sách chút liền buồn ngủ. Ánh mắt y dịch đến mặt Tiêu Trì Dã, thấy Tiêu Trì Dã đang nhìn mình, liền chớp chớp mắt như vừa mới biết sự tình, giả bộ đến độ như thật.
Tiêu Trì Dã không lên tiếng.
Thẩm Trạch Xuyên buông lỏng ngón tay, lộ gương mặt ra, nói: “A Dã, ta đói lắm.”
Tiêu Trì Dã gấp bức thư lại, nhét về nguyên trạng.
Thẩm Trạch Xuyên duỗi chân ra thăm dò, giẫm đến mũi giày Tiêu Trì Dã. Y đặt sách lên bàn, nhoài thân ra, mũi chân dọc theo cẳng chân Tiêu Trì Dã cọ cọ.
Tiêu Trì Dã quan sát y, ngồi ngay gần đó nói một cách lạnh lẽo: “Ngươi đâm nát tim gan của ta rồi, hết cứu rồi, Thẩm Lan Chu, ta chết rồi.”