Bùi Vận Nhi cảm thấy mình như đang bị thôi miên. Cô ngơ ngẩn nhìn vào đôi mắt thâm thúy mà sâu xa của Lãnh Thiên Hi, bất giác lên tiếng: “Anh Thiên Hi, ánh mắt anh đẹp như sao trên trời vậy...”
Lãnh Thiên Hi khẽ cười: “Vậy à?”
Dứt lời, anh cúi đầu xuống, càng áp sát mặt vào gần cô hơn.
Bùi Vận Nhi kinh hãi nhưng lại càng thêm thẹn thùng.
Đôi môi của cô thật mềm mại! Cảm giác vừa rồi khiến năng lực tự chủ của Lãnh Thiên Hi nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi...
Không do dự gì nữa, Lãnh Thiên Hi chỉ muốn làm theo ý nghĩ trong đầu mình. Anh hơi ngẩng đầu lên, nhân lúc Bùi Vận Nhi vẫn còn đang kinh ngạc liền hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại đó của cô.
Cánh tay anh vừa ấm áp vừa mạnh mẽ ôm chặt lấy Bùi Vận Nhi khiến cô không thể động đậy.
- A...
Bùi Vận Nhi hé môi định cự tuyệt Lãnh Thiên Hi nhưng hành động đó của cô lại khiến đầu lưỡi ấm áp của Lãnh Thiên Hi linh hoạt tấn công vào khoang miệng cô, hút hết mật ngọt trong cái miệng nhỏ bé đó.
Tay anh càng lúc càng siết chặt người cô hơn.
Đầu lưỡi của anh càng lúc càng khuấy đảo mạnh mẽ trong miệng cô, quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô...
Bùi Vận Nhi cảm thấy sắp không hít thở nổi nữa rồi. Anh bá đạo như vậy, mạnh mẽ như vậy...
Ngay sau đó, Lãnh Thiên Hi bế Bùi Vận Nhi lên...
Cánh cửa từ từ mở ra...
Bên trong là phòng nghỉ ngơi hoàn toàn xa hoa và thoải mái.
Ngọn đèn trên tường tản ra ánh sáng màu tím nhè nhẹ, bao trùm lên khắp căn phòng. Dưới đêm mưa, trong một căn phòng như vậy lại càng thêm phần lãng mạn.
- Anh Thiên Hi...
Lúc Bùi Vận Nhi phát hiện mình bị Lãnh Thiên Hi ôm vào phòng ngủ, cô càng thêm căng thẳng. Không biết tại sao, cô cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh.
Đầu cô tựa sát vào vòm ngực rộng lớn của Lãnh Thiên Hi, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ và trầm ổn của anh bên tai, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ như quả hồng chín.
Anh Thiên Hi nhất định là thường xuyên luyện tập thể dục mới có cơ thể cường tráng như vậy!
Lãnh Thiên Hi nhẹ nhàng đặt Bùi Vận Nhi lên giường. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đang đỏ ửng của cô, anh mỉm cười cúi đầu xuống, lại hôn lên đôi môi non mềm của cô, mê muội nhấp nháp từng sự ngọt ngào trong đó.
- Ưʍ... anh Thiên Hi… – Bùi Vận Nhi bị sự thâm trầm trong đáy mắt Lãnh Thiên Hi dọa, cảm giác bất an và xao động trong lòng khiến cô vô thức lắc đầu kháng cự.
Nhưng tay Lãnh Thiên Hi nhanh chóng giữ chặt đầu cô, nhân lúc cô mở miệng, đầu lưỡi ấm áp lại xâm nhập vào khoang miệng anh đào nhỏ nhắn, đùa giỡn với chiếc lưỡi thơm tho của cô, hút lấy hương thơm ngọt ngào trong miệng cô, khiến cô bất lực khẽ rêи ɾỉ.
Bùi Vận Nhi cố mở miệng lên tiếng: “Anh Thiên Hi, đừng như vậy...”. Nhưng sự cầu xin của cô chỉ càng khiến Lãnh Thiên Hi thêm mãnh liệt mà thôi.
Bàn tay Lãnh Thiên Hi đặt lên người cô, cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay vượt xa sự dự đoán của anh.
Khi anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đã dần thay đổi, sự thương tiếc đầy dịu dàng trong đó đã hoàn toàn biến thành cảm giác muốn chiếm hữu...
Bàn tay to chậm rãi lướt trên người cô, đến chỗ nào đều khiến quần áo trên người cô xộc xệch...
- Anh Thiên Hi...
Toàn thân Bùi Vận Nhi đỏ ửng lên, cô mất tự nhiên vặn vẹo cơ thể, vừa sợ hãi vừa chống đỡ cảm giác rung động đến từ những đầu ngón tay thon dài của Lãnh Thiên Hi đang mơn trớn trên từng tấc da thịt của cô.
- Vận Nhi… – Bụng dưới Lãnh Thiên Hi truyền đến một cảm giác nóng bỏng, trước phản ứng ngô nghê của cô, khóe miệng anh cong lên nụ cười.
Cơ thể cô thật quá đẹp, làn da vừa trắng lại vừa hồng, bầu ngực tròn đầy, nụ hoa ngạo nghễ, phần eo không chút mỡ thừa, dưới nữa...
Anh chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt muốn chiếm hữu một người nào như thế!
Lãnh Thiên Hi lập tức cúi đầu hôn cô lần nữa, ra sức triền miên, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô.
Dần dần, cơ thể đang căng cứng của Bùi Vận Nhi cũng được thả lỏng, sắc mặt cô ửng hồng, đôi tay trắng trẻo không tự chủ được ôm lấy cổ anh, ý loạn tình mê đáp lại anh.
Đôi môi Lãnh Thiên Hi như châm lên từng ngọn lửa nóng bỏng trên người Bùi Vận Nhi. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt cái mông trắng nõn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm trầm thấp vang lên: “Vận Nhi, anh muốn em, em là của anh...”
Anh cảm thấy cả người như căng ra, ý nghĩ muốn có được cô càng ngày càng mãnh liệt.
- Anh Thiên Hi… – Động tác của Lãnh Thiên Hi khiến Bùi Vận Nhi như bừng tỉnh. Khi cô nhìn vào đôi mắt đang đỏ lên vì du͙© vọиɠ của Lãnh Thiên Hi thì lập tức hiểu hàm ý trong lời nói của anh.
Đôi môi cô cùng cả người khẽ run lên, vừa hồi hộp vừa ngỡ ngàng... Nhưng trong lòng lại có chút chờ mong!
Anh là người cô yêu, không phải sao?
- Anh Thiên Hi... Vận Nhi rất thích anh… – Bùi Vận Nhi cúi đầu lên tiếng. Cô khẽ mở đôi mắt mê ly, đôi mắt như được giăng một lớp sương mù, cực kì hấp dẫn và quyến rũ.
Nghe âm thanh bất lực mà dịu dàng của Bùi Vận Nhi, Lãnh Thiên Hi đột nhiên tỉnh lại!
Chết tiệt thật! Vận Nhi thuần khiết như vậy, tại sao anh lại giống như cầm thú muốn chiếm hữu cô cơ chứ?
Anh lập tức buông Bùi Vận Nhi ra, đôi mắt thâm thúy lúc này tràn đầy ảo não và áy náy.
- Vận Nhi, vừa rồi... Là anh Thiên Hi không tốt, xin lỗi… – Anh cố nén du͙© vọиɠ trong người, lấy chăn đắp lên người Bùi Vận Nhi.
- Anh Thiên Hi, anh… – Bùi Vận Nhi không ngờ Lãnh Thiên Hi lại nói như vậy, chẳng lẽ anh không thích cô sao?
Bàn tay cô nắm chặt lấy một góc chăn, hàm răng trắng cắn vào cánh môi đỏ bừng.
- Xin lỗi em, hy vọng chuyện vừa rồi không làm em sợ! Đêm nay em cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, anh sang phòng khác.
Nói xong, Lãnh Thiên Hi nhanh chóng sửa sang lại quần áo đã hỗn độn rồi bước nhanh ra khỏi phòng ngủ. Anh sợ mình sẽ không kìm chế nổi nữa, sợ sẽ làm tổn thương đến người con gái anh yêu.
Sau khi cửa phòng đóng lại, đôi tay đang nắm chặt chiếc chăn của Bùi Vận Nhi vô lực rũ xuống, chiếc chăn cũng bị rơi ra. Tại sao anh Thiên Hi lại không chạm vào cô? Chẳng lẽ từ trước đến giờ chỉ có mình cô tình nguyện thôi sao?