Hồng Tảo

Chương 13


Đôi mắt Bồ Lao quả thật chuyển thành màu đỏ au, hệt như hai bó lửa đang rực cháy ở chính giữa con ngươi.

Nàng nhìn thấy từng chiếc vảy đỏ lấp lánh huy hoàng nơi gò má hắn, phản chiếu lên má phấn của nàng cũng lộng lẫy như thế.

Nàng chợt cảm thấy mình đã nói những gì, vì thế, khuôn mặt nàng hơi nóng lên.

Nàng nói quá nhiều, một vài chuyện riêng chôn sâu trong nội tâm đã thổ lộ vượt qua mong muốn… Có vài ý nghĩ nàng không hề muốn cho hắn hay biết.

Không muốn hắn biết rằng, hắn trong mắt nàng… có đôi chút đáng yêu.

- Ta rất ít khi được khen. –Hắn vẻ mặt thành thật, hơn nữa giọng điệu nghiêm túc, ngay cả ấn đường đều cau lại, nhưng không liên quan đến phẫn nộ hay hung ác.

Ta không phải đang khen ngươi… Câu kia khiến ngươi sinh ra hiểu lầm à?

Nàng muốn nói lại thôi. Nét mặt hắn khiến người ta không muốn giở giọng trêu đùa.

Nàng đích thật không phải khen… Chỉ là nói theo tiếng lòng, ăn ngay nói thật.

- Các huynh đệ của ta, đa phần đều tuấn mỹ, thông minh, được yêu mến, cường hãn… có vài con… óng ánh chói mắt, hoàn mỹ đến kho có thể tin, họ và ta chảy chung một dòng máu… Đại ca ta ấy, còn là huynh đệ ruột cùng cha cùng mẹ. –Hai huynh đệ, bất kể ở mặt nào đều không giống như có quan hệ huyết thống, rất là kỳ lạ.

Trong bầy rồng đó, hào quang của hắn vĩnh viễn không bằng họ.

Bàn về tuấn mỹ, đại ca hắn vượt trên nhất; về được yêu mến, Tiểu Cửu người thấy người yêu, nam nữ thông sát; so thông minh, lão ngũ Tiếu Diện Hổ chiếm vị trí đầu tiên; nói cường hãn, nhị ca hắn giành hết nổi trội.

Hắn thì sao? Lỗ mãng, xúc động, làm việc không dùng đầu óc, không biết lựa lời, ăn to nói lớn, chỉ biết động thủ vĩnh viễn không biết đấu mồm.

Hắn như vậy nàng lại nói tinh tế, nói hắn khiến người ta ỷ lại… thật vui thay.

Hắn vui lắm.

Từ trong lòng bắt đầu dâng lên ngọt ngào, như ăn đường, như bôi mật, bao bọc lấy ngực… thật ấm áp dễ chịu.

- Lời của cô khiến ta cao hứng lắm, cao hứng lắm…

Hắn nhếch miệng cười.

Tính tình như trẻ con, đơn thuần không tạp chất nở bừng trên khuôn mặt đầy ánh hồng, giống như thoa lên một rặng mây chiều vậy.

Rõ ràng là dung mạo thô kệch có thừa, lúc này lại hoàn toàn mềm mỏng hơn.

Vảy đỏ chói mắt, hàm răng cũng trắng chói mắt, nhưng còn lâu mới bằng vẻ tươi cười rực rỡ của hắn.

Nàng cảm thấy, hắn… càng lúc càng đáng yêu.

Có điều, nàng sẽ không nói cho hắn biết, không để nam nhân này quá kiêu ngạo được.

Nếu tiếng ngáy trong đêm có thể nhỏ đi chút xíu, vậy thì càng đáng yêu.

Trong bốn đêm tiếp theo, Hồng Tảo càng tăng thêm ý kiến này.

Quá nửa đêm, dưới sự van nài đầy ý xin lỗi của ông chủ Hải Lâu, Hồng Tảo đành thử tiến vào phòng Bồ Lao ‘tiêu diệt’ tiếng sấm rền rung trời lở đất cho cả tầng lầu. Quả nhiên, lại biến thành như vậy… Giống như mấy đêm trước, nam nhân buồn ngủ nhập nhèm kia lại vồ nàng vào trong ngực, ôm chặt vào lòng, ôm đến mức lưu loát thuận tay, đã sắp thành thói quen rồi.

- Sao cô lại lén chạy lên giường ta? –Cứ mỗi sớm tỉnh dậy, câu nói đầu tiên của Bồ Lao giống như cười, mà lại giống như lên án.

- … -Nàng ngay cả bỏ sức trừng mắt hắn đều lười, đẩy đẩy hắn, muốn hắn buông hai cánh tay đan vào phía sau bụng nàng. Nam nhân này, ôm người ta thật là toàn tâm toàn ý, vừa dính cái liền chết cũng không chịu buông…

Hắn không nỡ buông tay, chỗ mềm mại lòng bàn tay chạm đến thật khiến người ta quyến luyến, nhưng bàn tay nàng chặn trước ngực hắn lại co thành nắm đấm, đánh hắn hai đòn, đẩy hắn ra. Hắn đành không tình nguyện buông tay, mặc cho nàng thoát khỏi vòng tay của hắn.

- Lạ quá, miệng ta… sao ngòn ngọt thế nhỉ? –Hắn đầu tiên là duỗi lưng, vô ý thức liếʍ liếʍ môi, trong miệng nhấm được một mùi thơm và một tia ngòn ngọt.

Còn, còn dám hỏi à?! Nàng vào phòng, vì giải cứu lỗ tai cho tất cả mọi người trong Hải Lâu, chịu khổ chui vào trong ngực Bồ Lao, nàng cố gắng mở miệng muốn gọi hắn tỉnh, cổ họng hắn ọt ọt, nàng tưởng là hắn đã tỉnh lại, nào ngờ hắn đáp mớ một câu ‘ồn quá’, rồi sau, sau đó dùng miệng… ngăn lại nguồn âm thanh quấy nhiễu mộng đẹp của hắn.

Hồng Tảo mặt đỏ phừng phừng, thật sự không thể thốt ra rằng, mình bị nam nhân này ‘bịt miệng’. Đối với nghi hoặc của hắn, nàng chỉ đành coi như không nghe thấy, nghiêng đầu, mười ngón tay vυ't lên chải gọn mái tóc dài.

- Ta ăn đường gì à? Mùi vị không tệ… -Hắn ngẫm nghĩ, tối qua nuốt nhầm thứ gì nhỉ.

À, lẽ nào là ‘Trầm Hương Trà’ dùng để an giấc mà tiểu nhị Cá chuẩn bị cho khách? Thứ đó mang chút ngòn ngọt quả không sai, nhưng dường như không ngọt như vậy…

Trong đầu nàng đã sôi ùng ục, cố gắng không đếm xỉa tới kết luận sau khi nhấm nháp của hắn.

Thế nhưng cảnh trong đêm lại rõ mồn một, in sâu vào trong tim…

Hắn có đôi môi dày, dán chặt lên môi nàng, cuốn lấy nhấp mυ'ŧ, chính bởi hắn đang trong lúc nửa tỉnh nửa mê nên không bận tâm về vấn đề lực đạo. Hoàn toàn thỏa sức thăm dò, nhấm nháp vị ngon ngọt không dứt ra được, đầu lưỡi quấn chặt, đợt này càng sâu hơn đợt trước, như không coi sự kháng cự, ngăn cản của nàng vào đâu. Nam nhân cứng như sắt thép kia nhưng bờ môi lại mềm mại như tơ lụa, hơi thở phát ra thật nóng bỏng, làm làn da nàng như cháy rực lên vậy…

- Cô ăn ớt à? Cả gương mặt đỏ bừng như máu, tai cũng… -Khuôn mặt hắn áp sát trước mặt nàng, vươn tay bóp nhẹ vành tai nàng.

Nàng giật mình rụt lại ra sau, che rặng mây hồng đã dâng lên tận mang tai.

- Tay ta bẩn lắm à? Cô phản ứng gì đó hả? –Cả người đều sắp nhảy cẫng lên, nàng ghét hắn chạm vào đến vậy sao?!

- … Ta bị ngươi dọa. –Đây là một nửa sự thật.

- Lá gan nhỏ thật. –Hắn cười nàng.

Tiếng cười hắn theo sát đằng sau nàng, nàng chẳng buồn ngoái đầu, lao vυ't vào phòng mình, ở một góc hắn không nhìn thấy, ra sức vỗ hai má, cho rằng như vậy có thể vỗ tan màu lửa đỏ tràn khắp hai má.

- Hôm nay dẫn cô đi xem ‘tuyết rơi trong biển’, cho cô mở rộng tầm mắt. –Bồ Lao nói từ đại sảnh, thanh âm truyền vào trong phòng.

Mấy ngày nay, hắn dẫn nàng dạo chơi không ít nơi.

Trong biển cả hắn sinh sống, đối với nàng mà nói rất là mới mẻ và thần bí, nơi nơi đều có kinh ngạc, tuy nàng không thường xuyên biểu hiện ra phản ứng trực tiếp, nhưng đại đa số thời gian, trong đôi mắt nàng đều là ánh sáng.

Sáng vì hưng phấn thưởng thức.

Sáng vì du͙© vọиɠ ham học hỏi.

Sáng vì chưa từng thấy kỳ cảnh trong biển, tràn ngập kinh diễm.

Vào những lúc này, hắn cảm thấy đôi mắt nàng đẹp, đẹp như mơ, mặc cho sao trời hay bảo thạch cũng còn lâu mới sánh bằng.

Hắn nghĩ đến đờ đẫn, hắn vì luồng ánh sáng trong mắt nàng đã vắt hết cả óc, muốn ngắm nàng tiếp tục tồn tại, không dễ dàng tan biến đi.

Hồng Tảo từ gương nước trong phòng xác định màu sắc hai má đã khôi phục không ít, nàng lau mặt, chải tóc, thay y phục mới ra khỏi phòng.

- Tuyết rơi trong biển? –Sao có khả năng? Đó rõ ràng là cảnh mùa đông đặc hữu trên đất liền. Tuyết, làm thế nào tồn tại trong nước biển, không bị hòa tan?

Bồ Lao cười hềnh hệch, không muốn vạch trần quá nhanh. Nói trắng ra, chính là san hô đẻ trứng. San hô giống cây mà không phải cây, giống đá mà không phải đá, thành dân đều biết nó là một loài trong biển, biết săn thức ăn, biết đẻ trứng mỗi năm một lần vào thời gian cố định, trong biển đêm u tối, hàng loạt trứng san hô sẽ phun ra, trải khắp đáy biển, xen kẽ dày đặc, như vô vàn những con đom đóm trắng phát sáng.

Có người nói, cảnh sắc đó như những ngôi sao đầy trời. Có người lại nói, giống tuyết bay. Màu trứng có hồng có vàng có trắng, màu sắc sặc sỡ lung linh, nàng mà xem nhất định sẽ kinh ngạc lẫn vui mừng.

- Đúng, tuyết trong biển, lạ lùng không? –Hắn ra vẻ thần bí, mở ra một nút thắt.

- Đừng lề mề nữa, chuẩn bị xuất phát rồi, muốn tới chỗ biển nông còn có một đoạn đường phải đi đó.

Tuy rằng hắn vội vàng muốn thấy nàng mặt mày rạng rõ, tìm đôi mắt khiến hắn mê đắm, nhưng trứng san hô bay múa dễ bị thủy triều, ánh trăng, nhiệt độ ảnh hưởng, chỉ ở trong đêm mới xảy ra, cho nên nóng vội cũng không xong.

Nỗi mong chờ dâng lên trong lòng Hồng Tảo.

Chỉ dựa vào tưởng tượng thì chẳng thể miêu tả nổi cảnh ‘tuyết rơi trong biển’… Lòng hiếu kỳ của nàng bị nhấc lên rất cao.

Hắn khiến nàng mỗi một ngày đều có điều mong chờ.

Hôm nay sẽ dẫn nàng đi đâu đây?

Hôm nay, sẽ nhìn thấy sự vật mới lạ gì chưa từng thấy qua?

Hôm nay, hắn và nàng sẽ đặt chân lên mỹ cảnh cỡ nào đây?

Nàng lúc nào cũng đều rất mong chờ, mà hắn chưa từng khiến nàng thất vọng.

Bước chân Hồng Tảo nhẹ nhàng đi về phía hắn, bỗng dưng giữa hai người dâng lên một bức tường nước dựng thẳng đứng… Không, nói theo cách khác là tường nước, nhưng nhìn chính xác thì là gương.

Một màn nước cực lớn.

Trong gương, nụ cười quen thuộc, hòa nhã sáng lạn, chính là Băng Di.

Gã đầu tiên là gật đầu mỉm cười về phía Hồng Tảo, cũng không hỏi nguyên do tại sao hai người mấy ngày không về, dường như chưa từng lo lắng tới an nguy và tung tích của hai người. Khuôn mặt tươi cười xoay sang Bồ Lao đã thu liễm đi chút đỉnh.

- Tứ Long Tử, sáng nay Nhi Hương đã rời khỏi Long Hài Thành, ngươi cũng nên chuẩn bị về thành. Trước mắt chỉ còn lại ngươi và Nhị Long Tử vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, hai người giành nhau làm đằng chót trong Cửu Long…

- Nhi Hương đi rồi? –Bồ Lao nhíu mày.

- Không chờ được ngươi ở trong thành, nàng ta đi rất buồn. –Băng Di bắt chước vẻ lạc lõng trước khi đi của Nhi Hương.

- Nói linh tinh ít thôi. Ta biết rồi. –Đáng tiếc, Bồ Lao không hề nuối tiếc, nghe xong cũng chả áy náy.

- Chẳng phải nên lập tức về thành à? –Băng Di thấy thái độ hắn rất tiêu cực, không giống như muốn về nhà.

- Muốn về thì sẽ về, không cần ngươi lo. –Bồ Lao xua tay, thuận thế vung ra chưởng phong, đánh tan gương nước chiếu ra hình thể Băng Di, xua đi bóng dáng. Sự hứng thú ra ngoài du lịch lúc nãy đã vơi đi bớt, còn lại là chút nặng nề.

- Ừm… Sáng nay chúng ta về đi. –Hồng Tảo phát hiện hắn vẻ mặt nghiêm túc, nàng chưa bao giờ thấy vẻ mặt này, dường như đang đấu tranh với chuyện nào đó, nàng đề nghị nói:

- Đừng đi xem tuyết trong biển nữa… Tuyết, trên đất liền năm nào cũng có, ta từng xem rất nhiều lần rồi, không có gì mới mẻ cả…

- Chỗ đó khác!

Đương nhiên khác rồi, bất kể nàng nhìn thấy tuyết bao nhiêu lần, đều không phải ngắm chúng cùng với hắn. Đây là lần đầu tiên, biết đâu... cũng là lần cuối cùng.

Bồ Lao kéo tay nàng, lần này không đặt lên cổ tay nàng, năm ngón tay nắm chặt vào trong lòng bàn tay nàng.

- Chúng ta đi xem tuyết trong biển. –Chuyện đã quyết định xong, chuyện đáp ứng nàng, hắn không muốn thay đổi, không muốn nuốt lời. Không muốn…

- Nhưng… -Băng Di vừa nói, hầu hết các Long Tử đều đã về thành giao trả nhiệm vụ, hắn thật sự không sốt ruột sao? Hơn nữa… ‘Táo đỏ’ hắn mang về là sai hoàn toàn, không về thành sơm sớm bổ cứu chuyện đằng sau, thừa thời gian sao?

- Chuyện sau đó, sau đó hẵng nói. –Hắn nắm chặt nàng, chặt đến mức giống như muốn nắm vào trong lòng bàn tay cho xương máu quyện vào nhau, mạch máu tương liên, mỗi một tấc da đều khít chặt lại. Chặt đến mức như yên lặng nói: cứ thế, đừng rời xa ta. Sự rầu rĩ không vui trên mặt Bồ Lao toàn bộ viết lên trên mặt, không giấu được xuống đáy lòng.

Dẫu cho quang cảnh trước mắt rất mê người, tuyết ấm tung bay, từng hạt óng ánh, trong biển đêm tô thêm vẻ rực rỡ, hắn không xem, quá nửa thời gian chỉ giữ nguyên tư thế nhìn về phía nàng. Bàn tay cầm tay nàng trước sau không buông ra. Lòng bàn tay bóp bàn tay nho nhỏ, nó rất mềm cũng rất ấm áp, lấp đầy kẽ tay, trong lòng hắn dâng lên một ý niệm --- nếu như, bây giờ hy sinh một cánh tay đang cầm, chỉ cần một chiếc, có đủ hay không?

- Ngươi nắm đau ta. –Hồng Tảo không thể không lên tiếng tự cứu. Bồ Lao nắm quá mạnh, không biết tại sao càng lúc càng nặng, càng lúc càng trĩu, vượt qua sức chịu đựng của nàng.

Hắn sững sờ, giảm lực đạo, năm ngón tay vẫn cài vào tay nàng.

Nàng muốn nhìn ra chút manh mối trên mặt hắn, hy vọng có thể biết hắn đang buồn phiền điều gì.

Đúng, vẻ mặt hắn rât buồn rất phiền, rất không biết làm thế nào mới hay.

- Táo đỏ nấu canh, liệu chỉ một cánh tay hay một bàn tay, hay một chân có được không? –Bồ Lao tốn rất nhiều sức lực, gắng gượng mới nói ra một câu hoàn chỉnh mà không cắn nát một chiếc răng rồng:

- Như thế dược hiệu đủ không?

Nàng thoáng kinh ngạc hắn sẽ hỏi một câu như thế.

Đây là ý nghĩa cho việc, nguyên nhân chính khiến hắn vô cùng đắn đo, cả ngày mất tập trung, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt buồn phiền…là vì nàng?

- Phải xem phân lương canh cần nấu là bao nhiêu. –Nàng đáp lại bằng thưởng thức dùng dược tầm thường:

- Táo đỏ đa phần chỉ là phụ gia, không phải bắt buộc cần có, dùng để trung hòa bách dược, táo đỏ vị ngọt, tính mát, có thể bớt đắng, khiến canh thuốc ôn hòa ngòn ngọt dễ uống.

- Phải xem phân lượng canh? –Sau khi chín vị thuốc tập hợp đủ sẽ nấu ra nồi canh lớn cỡ nào, Bồ Lao không hề có khái niệm, cũng không rõ ràng, nhưng nghe nàng nói ‘Táo đỏ đa phần chỉ là phụ gia’, khiến hắn an tâm chút đỉnh.

- Ngươi lúc nãy hỏi, một cánh tay hoặc một chân, lẽ nào là… -Tay nàng, chân nàng?

- Chỉ là thiếu một tay, thiếu một chân, ảnh hưởng không lớn, ít nhất cũng giữ được mạng nhỏ, nếu phân lượng nấu canh chỉ vẹn vẹn một bát nhỏ, biết đâu mất vài ngón tay vẫn còn chê nhiều đấy. –Bồ Lao tưởng tượng. Nếu có thể phát triển theo hướng có lợi, có lẽ… nàng có thể không cần cả người vào nồi!

- Ngươi trước tiên hãy khoan… Ta không muốn thiếu tay mất chân… -Nàng vội vàng khuyên. Đừng xúc động như vậy, vẻ mặt như muốn ‘chặt tay chân’ nàng ngay tại chỗ vậy, còn rất vui vẻ quyết định thay nàng, thiếu cánh tay ảnh hưởng không lớn…

- Thiếu tay mất chân thì có làm sao? –Ngốc nghếch! Bồ Lao rống vang, sét đánh ngang tai chẳng qua cũng như vậy, hắn gào lên, gân xanh gồ lên trên trán. Nếu không phải nàng vừa nhỏ vừa gầy, da mỏng thịt mềm, hắn thật muốn tặng nàng một cái bạt tai, ‘đánh’ nàng thông minh hơn! Tay và chân, đáng kể gì! Mạng nhỏ mất rồi, có tay có chân thì có tác dụng gì?

- Cô không có tay ta làm tay của cô, bón cô ăn cơm, giúp cô viết chữ! Cô mất chân ta làm chân của cô, ôm cô đi bất cứ nơi nào cô muốn, ta bước dài hơn cô, đi nhanh hơn cô, sẽ không khiến cô cảm thấy bất tiện, nhưng nếu mạng không còn, ta chẳng thể có biện pháp nào cả! Cũng không giúp cô được điều gì! –Tiếng hét vừa buột ra liền hình thành hồi âm, bởi vì hét vừa trầm vừa nặng, vài lần hồi âm vang vọng chẳng khác nào tăng thêm, đưa những lời kia một lần thành lần nữa, lần nữa thành lần ba, lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại...