Hàng Long Giả

Chương 20: Thần giữ của.


Nhược Lan đã không có tâm tư đi kiểm chứng Lạc Phi đến cùng là Hàng Long giả, là 1 con buôn nô ɭệ, hay là 1 tên ác ôn, nàng hiện tại chỉ nghĩ mau chóng rời khỏi cái dãy núi đáng chết này, đi đến thế giới nhân loại. Chỉ cần đến trấn Kutcher(Khố Kỳ) của Fares, Nhược Lan liền có thể tiến vào giáo đường, thỉnh cầu che chở. Trên cái thế giới này còn không có người nào dám đem một mục sư của thần Thánh giáo đường coi như nô ɭệ để vũ nhục, cho dù là Hàng Long giả cũng không thể.

Cắt xong xà cô, hai người tiếp tục đi tiếp, buổi tối hôm đó 2 người nghĩ ngơi trong hang động của La Hùng đã bỏ đi.

Nhược Lan nằm cuộn tròn lo lắng cả đêm, lo sợ Lạc Phi đột nhiên thú tính đại phát, vựơt qua phạm vi an toàn, nhưng ánh mắt Lạc Phi thậm chí không có một lần liếc qua người Nhược Lan. Việc này là Nhược Lan cảm thấy rất thất vọng, chẳng lẽ trong mắt Hàng Long giả, chính mình thật là 1 sửu bát quái? Không thể a, chính mình chính là 1 tiểu mỹ nữ, người theo đuổi nhiều khôn xiết.

Trải qua 1 đem tìm tòi, Nhược Lan cấp cho mình 1 lý do: Hàng Long giả ẩn cư lâu năm ở trong núi, trước nay không có nhìn thấy mỹ nữ, thẩm mỹ của hắn bị ảnh hưởng .

Ngày thứ hai hành trình vẫn gian nan như trước, Nhược Lan bi ai phát hiện, Lạc Phi còn giống Thập Hoang Giả hơn Teluni, hắn không buôn tha cái gì hơn 10 đồng tệ. Một đường đi tới, xà cô số lượng đã hơn 30 cân, thậm chí còn thêm 2 ổ trứng Liệt Hỏa Điểu, một bó lớn Tất Tiết Thảo, nếu không phải bây giờ không thể cầm thêm, nói không chừng còn phải vác nhiều hơn nữa.

Không phải Lạc Phi khôn muốn đem, mà là cái bao của hắn đã quá lớn, trong rừng cây rậm rạp không cách nào thông qua.

Đêm đến, lúc hai người đi vào hang của Sâm Lâm Lang, Lạc Phi cư nhiên hoan hô một tiếng: "A, có hai con sói con, Nhược Lan, bỏ 1 nửa tât tiết thảo, mang theo 2 con sói con này."

Nhược Lan thật muốn lớn tiếng gào khóc: đây không phải giày vò người sao, phải ném xuống, vậy lúc đầu bảo ta đem theo làm gì!

Trong lòng Nhược Lan, Lạc Phi đã không còn là Hàng Long giả, mà là một tên ác ôn .

Khổ nạn tuy làm người tuyệt vọng, nhưng cũng sẽ có kết thúc, giữa trưa ngày thứ 6, Nhược Lan cùng Lạc Phi bước đi trên triền núi, lúc nhìn thấy trấn Kutcher, Nhược Lan không thể ức chế tâm tình của mình nửa mà lệ nóng dân trào .

"Ô ô... Cuối cùng đến nhà !"

"Đến nhà ? Ngươi quên mất thân phận của ngươi rồi sao?" Tên ác ôn lành lạnh nói: "Ngươi là nô ɭệ của ta, ngươi không có nhà, hoặc giả nơi ở của nô ɭệ trong nhà ta là nhà của ngươi."

Nhẫn nại, chỉ cần nhẫn nại thêm 1 giờ nữa !

Nhược Lan cắn răng nghiến lợi, chỉ cần tiến vào giáo đường trấn Kutcher, nàng tựu hướng phụ thần kêu khóc, có thể cho Thần Thánh giáo đình đến trừng phạt tên ác ôn này.

Hi vọng ngay tại trước mắt, Nhược Lan bỗng sinh ra vô cùng lực lượng, liên tục cấp cho mình 2 đạo khôi phục thuật, hướng dưới núi chạy đi.

Nhưng mà hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, lúc Nhược Lan một đường điên cuồng chạy vào trấn Kutcher, lại phát hiện một cái hiện tượng kỳ quái—— trên đường không có 1 bóng người.

"Di, kỳ quái, người đâu hết rồi?" Bốn bề vắng lặng, Nhược Lan chỉ có thể hướng ác ôn hỏi nghi vấn của mình.

"Đang giữa trưa, có thể mọi người đã ngủ trưa hết rồi?" Tính cảnh giác của Lạc Phi rõ ràng không cao, vác theo bao lớn hành lý đi tới: "Ta biết đầu phố có cửa hiệu, chuyên môn thu mua hàng hóa săn được, trước hết đem những thứ này đem bán đã ."

Thôn trấn không lớn, chỉ có hơn hai trăm hộ, chủ yếu là thương nhân và những người vào núi săn bắt. Lúc Lạc Phi làm Thập Hoang Giả, đã từng nhiều lần đi qua nơi này, đối với phong thổ nhân tình ở đây khá hiểu rõ.

Cái tiệm hắn nói nằm ở trung ương thị trấn, bên trái là giáo đường, bên phải là một cái quảng trường nhỏ.

Khi bọn hắn đi tới trước cửa cửa tiệm, Lạc Phi cũng chưa phát giác sự việc khác lạ : "Không thể a, trời vẫn còn sáng sao lại đóng cửa rồi ?" Lạc Phi dựa vào cầu thang điều chỉnh lại vị trí hàng hóa nói với Nhược Lan: "Gõ cửa đi, kêu lão bản ra, nói là có món sinh ý lớn ."

Nhược Lan quyệt miệng đi lên bậc thềm, còn chưa gõ cửa, đại môn đã mở ra .

"Ha ha ha, lại một con dê béo!" 1 đại hán thân hình bưu hãn bước ra, Nhìn Nhược Lan cười to: "Sớm không đến trễ không đến, ngay lúc chúng ta chuẩn bị rút lui lại đến. Lúc các ngươi trên lưng núi chúng ta đã phát hiện, còn tưởng là 1 chi mạo hiểm đội, nguyên lai là hai người a, hại chúng ta mai phục nữa ngày."

Nương theo cánh cửa mở rộng ra, tất cả cửa phòng trong trấn đều mở ra , mỗi nhà là 1 tốp tụm năm tụm 3 tổng cộng hơn 200 người tay cầm vũ khí bước ra, mắt lộ hung quang, ha ha cười lớn hướng bên này tụ tập. Cửa Giáo đường cũng mở rộng, thôn dân trấn Kutcher trấn mặt ủ mày chau đi ra, đi tới quảng trường nhỏ tập hợp.

Không cần hỏi, Kutcher trấn bị cường đạo cướp .

Bọn cường đạo vốn là đã hoàn tất cướp đoạt, chuẩn bị ly khai , nếu Lạc Phi cùng Nhược Lan đến muộn nửa giờ, căn bản sẽ không gặp cường đạo. Nhưng mà Nhược Lan quá gấp, từ Fares đến trấn Kutcher đến 5 dặm lộ trình, nàng dựa vào khôi phục thuật một hơi chạy tới , kết quả là đυ.ng phải cường đạo.

đầu lĩnh cường đạo xách theo một thanh Đại Khảm Đao nói: "Huyết thủ Evan các ngươi đã nghe qua chưa, quy củ của chúng ta rất dơn giản, tiền tài và tính mạng chỉ được chọn 1. quyết định nhanh đi, đại gia còn lên đường gấp."

Huyết thủ Evan rất vui vẻ, bởi vì hắn nhìn thấy ba lô trên người Nhược Lan căng phồng, lại nhìn thấy nàng là từ trong rặng núi Fanors đi ra đích, biết bên trong nhất định có không ít đáng tiền. Vốn là lần này hành động thu hoạch đã rất nhiều rồi, lúc này lại có thêm một mớ nữa.

Nhưng mà, Evan lại phát hiện một hiện tượng kỳ quái, hắn tịnh không có nhìn thấy biểu tình kinh khủng trên mặt Nhược Lan trênmà là 1 khuôn mặt khinh miệt và lãnh đạm.

Nhược Lan lắc lắc đầu, từng bước từ trên cầu thang đi xuống: "Evan, ngươi lại dám cướp Hàng Long giả Lạc Phi đại nhân, vận khí của ngươi thật tốt a!"

"Hàng Long giả?" Evan cất tiếng cười to: "Ngươi kêu là Lạc Phi, ngươi là Hàng Long giả? Thật là cười chết người rồi, có dạng Hàng Long giả như ngươi sao?"

"Ta tự nhiên không tư cách làm Hàng Long giả, Nhưng mà..." Nhược Lan quay đầu lại, chuẩn bị long trọng giới thiệu Lạc Phi.

Nhưng mà mới quay đầu nhìn lại, Nhược Lan ngây ngốc: vĩ đại đích Hàng Long giả đại nhân lúc này khuôn mặt đầy nịnh nọt hướng Evan cười cười.

Nhược Lan là hậu đại của Mạo Hiểm Giả, nàng tự nhiên biết động tác này của Lạc Phi có ý nghĩa như thế nào — vứt bỏ để xin tha!

Bang Tuowu đại lục cường đạo nhiều vô số kể, bọn họ gϊếŧ người cướp hàng không chuyện xấu nào không làm, nhưng là thông thường sẽ bỏ qua những người chủ động bỏ qua hàng hóa giữ mạng .

Trời ạ, hắn không phải Hàng Long giả sao, làm sao lại có thể trước mặt 1 nhóm thổ phỉ làm ra sự tình như vậy!

"Ngươi nói hắn là Hàng Long giả?" lần này chẳng những Evan cười , mấy trăm tên cường đạo cũng cười , có người hịu không được, dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất ôm bụng cuời.

Thật là rất hoạt kê , trên thế giới có Hàng Long giả quyệt mông xin tha!

Mọi người cười đủ rồi, Evan vung tay lên: "Đem đồ vật thu lấy , đuổi chúng ra khỏi đây."

Chúng cường đạo hô 1 tiếng, ba chân bốn cẳng đem bao lưng trên người Nhược Lan, cùng với bao lưng trên người Lạc Phi lấy xuống. Khi bọn hắn mở ra ba lô, phát hiện bên trong có không ít ma tinh, trứng Liệt Hỏa Điểu lập tức hoan hô lên.

"Không nghĩ tới các ngươi thật là dê béo!" Evan mãn ý nhìn Nhược Lan: "nhìn thấy các ngươi bộ dáng nhếch nhác, lúc đi vào núi nhất định là mấy chục người, những người khác đều chết hết, 2 người các ngươi trốn vế đây ?"

Nhược Lan sắp ngu , nàng thực không hiểu nổi, Hàng Long Giả có thể sai bảo Cự Long lại đứng trước bọn cường đạo quyệt mông xin tha.

"Di, tên này hình như còn có thứ gì?" Đột nhiên, 1 tên cường đạo mắt tinh nhìn trên người Lac Phi, khom lưng kiểm tra phía dưới Tiểu Thủy câu.

"Đại ca, chỉ là vài kiện y phục nát." Lạc Phi cười: "Các ngươi đã cầm nhiều như vậy, tổng giá trị trị hơn một ngàn kim tệ , van cầu ngươi lưu lại cho ta những y phục nát này đi?"

"Ít nói nhảm!" Cường đạo nhảy lên 1 cước đem Lạc Phi đá lăn, 1 tay cầm lấy y phục bị giấu phía dưới.

"Hoa lạp lạp..." những tiếng leng keng vui tai, vài trăm cái tử sắc kim phiến rớt trên mặt đất, cường đạo lập tức kinh hô lên: "Lão đại, là tử kim tệ, vài trăm cái, chúng ta phát tài !"

"Phát tài !" Mấy chục cái cường đạo cùng la lên, bắt đầu điên cuồng nhặt tử kim tệ.

"Không được, đây là tiền của ta a!" Lạc Phi cũng nhảy tới, gia nhập hàng ngũ cướp đoạt.

"Cái người giấu giếm tài sản, phá hoại quy củ!" Evan đưa tay một chỉ Lạc Phi: "Đem hắn kéo đến quảng trường, một đao băm vằm hắn !"

Hai cái cường đạo lập tức nhào đi lên, một trái một phải nắm chặt 2 tay Lạc Phi, lôi về phia quảng trường.

"Ta liều mạng với các ngươi!" Trong tuyệt vọng Lạc Phi đột nhiên phát ra một tiếng gầm vang như sấm.

Sát na trong đó, giữa thiên địa khô khí tựa hồ ngưng đọng lại , một cổ hơi thở cường đại làm mọi người gần như ngạt thở, lấy Lạc Phi làm trung tâm, trong phương viên trăm thước tất cả sinh đều cảm thấy 1 nỗi sợ hãi phát ra từ tận tâm hồn, thời gian dường như dình trệ.

"Phanh!" 2 cường đạo đang nắm chặt tay Lạc Phi đột nhiên bay lên, đầu đυ.ng vào nhau, lập tức đậu hủ văn khắp nơi.

"Không được lấy kim tệ của ta!"

Lạc Phi giống như một đầu Ác Long, hung mãnh nhào lên, tả quyền vung lên, đem một cường đạo đánh bay lên trời, chân phải một đá, đem bắp dùi 1 tên cường đạo đá gãy. Còn không đợi tên cường đạo từ trên không rơi xuống, Lạc Ph lại nắm chặt 2 cái đùi ten cường đạo thứ 3, roẹt 1 cái đem tên cường đạo xé thành 2 nữa.

Lạc Phi giống như 1 tên điên, phàm là ngừơi nào cầm tử kim tệ của hắn đều bị hắn chọn làm mục tiêu, ngắn ngủn vài giây, cư nhiên có 5 tên cường đạo chết thảm.

cho đến cái lúc này, Evan hồi hồn lại: "Triệt thoái, mau rút lui!"

"Hàng Long giả, Ác Ma a!" Lúc 1 cái bắp dùi rơi trước người Nhược Lan, nàng cuối cùng nhịn không được ngã xuống đất, lien tục nôn mữa.