Không đến năm phút đồng hồ, 1 cái quần cọc giản dị đã hoàn thành, Lạc Phi mặt trên người nhảy nhảy, tuy đũng quần không còn cảm thấy lạnh nữa , nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Lạc Phi nhìn 4 phía 1 chút, lại lần nữa cầm lấy bao lưng Nhược Lan đem đồ vật trong đó toàn bộ đổ ra, sau đó cầm lấy 1 cái áo choàng, đem cổ tệ đổ vào ba lô.
Lạc Phi khoác lên áo choàng, lúc đứng trên cự thạch đón gió, trong lòng hắn lập tức nảy sinh 1 cổ hào khí: cao thủ a, đây mới là bộ dáng của Hàng Long giả!
Nhược Lan trợn mắt há mồm nhìn hết thảy, não bộ nàng cơ hồ đình chỉ vận chuyển.
Đây thật là 1 Hàng Long Giả sao, nhìn thế nào cũng thấy hắn là 1 tên ác ôn a!
Dùng áo choàng Mục Sư làm quần cọc, nếu để Thần thánh giáo đường biết, sẽ tạo nên phong ba lớn cỡ nào a!
Chẳng qua, Nhược Lan cũng bị tài phú của Lạc Phi làm cho kinh hãi.
Những kim tệ cất vào ba lô Nhược Lan không nhận thức được, nhưng là kim tệ cư nhiên phát ra tử sắc quang mang, nàng có thể trăm phần trăm đích khẳng định, đó là tử kim tệ. Một mai tử kim tệ tương đương với hai mươi lăm mai Hoàng Kim tệ, cất vào ba lo ít nhất 3,4 trăm mai, cũng có nghĩa là tài phú của Hàng Long Giả tùy thân đem theo hơn vạn Kim tệ.
Một vạn kim tệ là loại khái niệm gì? Đủ để 1 người sống cả đời, có thể dùng tiền tệ để mua được chức tử tước trở xuống. vào núi săn bắt ma thú lấy tinh hạch là 1 nghề nghiệp thu hoạch rất khá, chính là mừơi mấy người mạo hiểm sinh mạng trong 1 tháng, mỗi người cũng chỉ được mấy chục kim tệ. Nếu vận khí tốt tối đa chỉ khoảng trăm kim tệ thôi.
Nhìn lại chiếc áo choàng, mặt trên đính đầy bảo thạch, ma tinh, kia tuyệt đối là 1 kiện áo choàng cấp đại sư, giá trị chí ít cũng là một vạn kim tệ. Càng trọng yếu là, Nhược Lan mặc du trong hệ thống học tập biết được rất nhiều kiến thức, nhưng nàng không cách nào nhìn ra áo choàng này làm bằng loại vật liệu gì. Nhìn mềm mại, nhưng gió núi gào thết, long tơ áo choàng vẫn bất động, vững như 1 bức tường.
Cao nhân đúng là cao nhân, một khắc này Nhược Lan sản sinh ra cảm giác ngưỡng mộ vô bì.
Uy phong đủ rồi, Lạc Phi khom lưng đá đá cái bao lưng: "Long Huyệt có nhiều đồ như vậy, nếu lấy thêm 1 ít thì tốt rồi!"
Trời ạ, hắn cư nhiên cầm Cự Long tài bảo! Nhược Lan cơ hồ muốn té xỉu .
Đột nhiên, một ý niệm nảy sinh trong đầu Nhược Lan: tên Hàng Long giả này, hắn có thể từ sào huyệt Cự Long lấy ra tài bảo, còn sai bảo 1 đầu Cự Long, nếu như có thể kết quan hệ với Hàng Long Giả đại nhân này, nói không chừng Hàng Long giả sẽ trợ giúp ta điều tra đến cùng là đầu Cự Long nào gϊếŧ phụ thân mình, thậm chí thế có thể báo thù vì mình cũng không chừng.
Nhược Lan nỗ lực làm ra biểu tình hoàn hảo: "Tôn kính Hàng Long giả đại nhân, xin hỏi ngài ở tòa đại sơn này đã bao lâu?"
Lạc Phi đang tâm tình rất tốt: "khoảng mười năm ."
Nhược Lan trong lòng đại hỉ, xem ra Hàng Long giả này có khả năng biết cuyện năm xưa: "Tôn kính Hàng Long giả đại nhân, vùng này có bao nhiêu Cự Long?" Nhược Lan chăm chú nhìn, Nếu Lạc Phi nói nơi này chỉ có một đầu Cự Long, hi vọng tìm đầu Cự Long kia báo thù coi như vứt bỏ .
Hàng Long giả không phải Đồ Long giả, đầu Long kia tựa hồ cùng Hàng Long giả rất quen thuộc, Nhược Lan cũng không hi vọng xa vời Hàng Long Giả có thể vì mình gϊếŧ chết đầu Long kia.
"Đần độn, nơi này là Long viên, tự nhiên có rất nhiều Cự Long !" Lạc Phi cảm thấy Nhược Lan hỏi 1 câu rất ngu ngốc.
Bị trách mắng, Nhược Lan ngược lại rất cao hứng: "Như vậy, tôn kính Hàng Long giả đại nhân, ngài có biết hay không tại tám năm trước, là đầu Cự Long nào tập kích mạo hiểm đội tại nơi này?"
"Ngươi có quan hệ gì với mạo hiểm đội đó?" Lạc Phi sửng sốt, nàng làm sao biết việc này, chẳng lẽ nàng quen thành viên Thiết Huyết Mân Côi hoặc giả nhận ra mình đang giả bộ ?
Nhược Lan hồi đáp nói: "Phụ thân ta là đoàn trửơng Thiết Huyết Mân Côi."
Nguyên lai là nữ nhi Guillian, Lạc Phi trong lòng lập tức ra lên một cổ lửa giận.
Năm đó Lạc Phi lấy thân phận đệ nhất Thập Hoang Giả theo gót Thiết Huyết Mân Côi mạo hiểm đội tiến vào rặng núi Fanors, đã từng nhiều lần bị đoàn trưởng Guillian sỉ nhục, chẳng những đối với hắn hùng hùng hổ hổ, còn bắt hắn vác hàng hóa nhiều hơn quy định, lại chỉ lưu lại cho hắn đồ vật ít đến đáng thương.
Bởi thế từ ngày thứ 2 khi tiến vào núi, Lạc Phi bắt đầu chửi rủa Guillian trong lòng. Trong ngày cuối cùng, Lạc Phi là người duy nhất không lạc dường, nhưng là hắn không nói cho bọn Guillian. Hắn hi vọng nhóm này chết trong rừng sâu, như vậy hắn càng được nhiều đồ vật .
Có lẽ là Thiên Thần cảm ứng được lời nguyền rủa của Lạc Phi, Cự Long Seth Kaya đột nhiên xuất hiện, đem thành viên Thiết Huyết Mân Côi mạo hiểm đoàn toàn bộ gϊếŧ chết .
Hiện nay, nữ nhi Guillian cũng đi tới nơi này, còn hỏi hắn là ai gϊếŧ chết phụ thân nàng, Lạc Phi không cần nghĩ cũng minh bạch, Nhược Lan muốn tìm đầu Cự Long đã gϊếŧ chết phụ thân nàng báo thù.
Một Tam Cấp mục sư cũng dám làm Đồ Long giả? Lạc Phi cảm thấy cái thế giới này quá điên khúng .
Kỳ thực Lạc Phi nghỉ sai rồi, Nhược Lan tất nhiên khát vọng báo thù rửa hận, nhưng là tịnh không có tính toán khiêu chiến Cự Long. Ngu sao, nhân loại đi tìm Cự Long báo thù? Làm Mạo Hiểm Giả, vận mệnh bọn người Guillian kỳ thực sớm đã được quyết định , không bị Cự Long gϊếŧ chết, sớm muộn cũng sẽ bị cao cấp ma thú gϊếŧ chết. Chẳng lẽ nói Roc bị một con thỏ gϊếŧ chết , Nhược Lan cũng muốn từ trong ngàn vạn con thỏ gϊếŧ nó trả thù? Làm nữ nhi của Mạo Hiểm Giả Nhược Lan tự nhiên rất rõ ràng việc này.
"Ngươi nói sự kiện này, bổn Hàng Long giả quả thật có biết. Tám năm trước, đúng là có 1 chi mạo hiểm giả tiến vào nơi này, bọn họ muốn trộm đi tài bảo trong Long Huyệt, kết quả bị Long sứ tuần thị lãnh địa Long sứ Ron Artest phát hiện, đem bọn họ toàn bộ ăn sạch ." Lạc Phi nói bừa, đem tội lỗi đẩy lên đầu tên Long sứ Ron Artest.
Tuy Lạc Phi đối với Guillian tràn đầy oán hận, nhưng người ta dù sao cũng đã chết, cũng không nên đem lửa giận trút lên đầu của nữ nhi người ta. Rốt cuộc, năm dó nếu không phải do mình tác quái, mạo hiểm đội cũng sẽ không tiến vào nơi này .
Nếu cho Nhược Lan biết Seth Kaya là người gϊếŧ cha nàng, nàng vạn nhất làm cái gì mạo phạm Seth Kaya, Lạc Phi cũng không thể ngăn trở Seth Kaya ăn Nhược Lan.
"Ron Artest!" Nhược Lan đem cái này danh tự khắc ghi ở trong lòng .
"Oa oa..." Tiếng lôi minh xuất hiện trên không trung, Seth Kaya quay lại.
Lạc Phi ngẩng đầu nhìn: "Oa, nhiều như vậy?"
Mới đi hơn 20 phút thôi, Seth Kaya dưới chân có tới 4 đầu dã thú, một đầu Xuyên Sơn Giáp, một đầu Sâm Lâm Lang, một đầu Độc Giác Chiến Trư, còn có một đầu La Hùng ( chả biết con này là con gì). Đặc biệt là dầu La Hùng kia, cư nhiên là thất cấp, một mạo hiềm đội gặp con ma thu này cũng chỉ biết bỏ chạy .
"Thịt nướng, thịt nướng!" Seth Kaya đem vật săn ném lên cự thạch đồng thời, những giọt nước miếng cực lớn cũng rơi xuống .
Chỉ có một ít muối làm sao có thể nướng nhiều thế được?
Lạc Phi nhìn trái nhìn phải, cuối cùng chọn đầu Sâm Lâm Langtừ trên người Nhược Lan lấy ra cây trủy thủ, bắt đầu lột da và lấy nội tạng."Nhanh đi, tìm củi khô về." Lạc Phi một bên bận rộn, một bên hướng Nhược Lan ra lệnh: "Sau đó, đem mấy cái này xử lý, lấy ma tinh ra, Lân phiến Xuyên Sơn Giáp nhổ xuống, ân, còn có con đại Hùng kia, mật gấu càng không thể vứt bỏ. Ngươi dùng da sói làm túi, vác theo những thứ này, từ giờ bắt đầu, ngươi là đệ nhất Thập Hoang Giả của ta ."
"Đem ta coi như Thập Hoang Giả ?" Nhược Lan xúc động muốn khóc.
Nhưng mà không biện pháp, trước mặt Cự Long và Hàng Long giả, nàng làm gì có tư cách phản bác?
Nướng thịt không tới 2 giờ, Nhược Lan án chiếu phân phó của Lạc Phi, 1 bên ngồi lột da rút gân ma thú một bên thở hổn hển đem những thứ đáng tiền thu thập, thịt Sâm Lâm Lang đã nướng xong, Seth Kaya cũng chảy ra đầy 1 bồn.
Lạc Phi cắt xuống một cái chân sói, phần còn lại đưa cho Seth Kaya bĩu môi: "Ăn đi."
"Oa, ăn thịt nướng!" Seth Kaya đầu lưỡi liếʍ 1 cái, nguyên con lang nướng lọt vào miệng.
Lập tức, tiếng nhai như lôi minh truyền đến.
Lạc Phi một bên gặm chân sói, một bên nói: "Ăn chậm thôi, ăn rồi là hết đó ."
Tuy Seth Kaya tận lực ăn chậm lại, nhưng là một đầu lang nướng 5,6 mươi cân không đến 3 phút đã chui toàn bộ xuống bụng Cự Long. Đã không còn Lang nướng, Seth Kaya trợn trừng mắt nhìn cái chân sói trong tay Lạc Phi, nước miếng ừng ực ừng ực chảy xuống, ánh mắt tràn đầy nhiệt hỏa.
"Sợ ngươi !" Lạc Phi thật sự là nhịn không được, đem chân sói nướng ném cho Seth Kaya.
"Lạc Phi, ngươi đi sớm về sớm a!" Seth Kaya ăn xong chân sói, phun xương ra.
"Yên tâm, nhiều lắm một năm ta sẽ về tìm ngươi. Ngươi đi về ngủ một giấc, rất nhanh ta sẽ về." Lạc Phi trong lòng cầu khẩn: "Đi ngủ đi, tốt nhất ngủ 1 giấc ba trăm năm, thế là ta không cần trở về."
"Ta, ta sợ ta nhớ ngươi quá, ngủ không được!" Seth Kaya nức nở, trên trời rơi xuống những vật thể trong suốt óng ánh.
Nhược Lan hò hét trong lòng: "Thần a, đây không phải thật đích, Cự Long rơi lệ !"