Bạo Thần

Chương 25: Khổ tâm tài bồi


Sáng sớm, hai thầy trò đã đối luyện với nhau rồi.

"Ah hả!" Lữ Phi dọc theo đáy hồ ngầm đi tới, phá sóng tung ra, hô to một tiếng, tay cầm trúc kiếm, gân xanh nỗi lên, ỷ vào kỹ năng Long Châu cùng với đấu khí nhất giai đấu sĩ bơi tới, chân đứng ở trên mặt nước, nhìn chằm chằm thân ảnh sư phụ xa xa—— Thoa Y Quỷ.

Thoa Y Quỷ mắt sáng như đuốc, trấn định tự nhiên đứng ở mặt nước, tay áo bay lượn, chỉ chờ Lữ Phi tới gần là tấn công.

Lữ Phi vẻ mặt hưng phấn, tay phải run lên, đấu khí nhanh chóng nhập vào hữu tỉnh thái uyên, hai chân đạp xuống mặt hồ, sóng gợn lăn tăn, chậm rãi tản ra, chớp mắt công phu, kiếm đã tới trước mặt Thoa Y Quỷ.

Thoa Y Quỷ thân thể ngưỡng ra phía sau, tránh thoát một kiếm, lòng bàn chân điểm nhẹ mặt hồ, nhẹ nhàng thoát ra sau mười bước.

Lữ Phi thấy Thoa Y Quỷ lui ra phía sau, không muốn cho sư phụ có khoảng cách để xuất thủ, lập tức lao lên như thiên quân vạn mã, hai chân đạp mạnh xuống mặt hồ, nhất thời, sóng cuộn ngập trời, sóng nước bị kích trúng vọt lên cao năm trượng, như mưa xối xả rơi xuống, trong làn nước, Lữ Phi y phục cả người phần phật chấn động, thân thể như du ngư, như long hình, tiến lên mười bước, cư nhiên một kiếm bổ ra, trực tiếp tới trước mặt Thoa Y Quỷ, bức cho Thoa Y Quỷ ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.

Kiếm đã tới cách yết hầu Thoa Y Quỷ ba tấc. Truyện "Bạo Thần "

Tình thế nguy cấp, nhưng cũng không biến sắc mặt! Chỉ thấy Thoa Y Quỷ nhãn thần đột nhiên chớp một cái, mí mắt khẻ mở, tinh quang bạo bắn! Nương theo sóng nước, ngưng khí nhảy lên cao, quát lên: "Tới là tốt!"

Lữ Phi thấy liên tiếp hai cái đâm vào khoảng không, lại nghe sư phụ quát lên như thế, trong lòng tức giận tăng lên! Vội vàng, giẫm lên sóng nước, ba bước liền đến đầu con sóng. Thừa dịp đứng trên đầu sóng cao năm trượng, Lữ Phi cổ tay run lên, lao xuống phía dưới, há mồm rống to lên, cường đại đấu khí trực tiếp như kinh đào hãi lãng phóng ra, Lữ Phi trong nháy mắt gia tốc, trúc kiếm trong tay tiến lên như thiểm điện hướng Thoa Y Quỷ phóng đi!

Thoa Y Quỷ tay trái tung ra, trúc tiễn trong tay nhanh như một đạo thanh mang điện xà xuất ra, cùng lúc đó, Thoa Y Quỷ đã không để cho lệ thuộc chênh lệch quá lớn với Lữ Phi, lập tức chân trái giậm lên chân bên phải, nhẹ nhàng trở mình phóng lên cao mấy trượng, trên không trung đột nhiên xoay người, giống như là gập lại, hướng về phía trước bắn nhanh tới cao hơn hai trượng nữa.

Lúc này Lữ Phi thấy thanh mang bay nhanh đến, cũng không né tránh, như dự định, giơ kiếm nghênh đón, đem thanh mang đánh rơi, đồng thời giảm lại đà xông tới.

Thoa Y Quỷ thừa thế khi Lữ Phi trên khoảng không lướt qua, tay phải nhanh như điện hóa chưởng hướng phía sau lưng Lữ Phi đánh một chưởng.

Lữ Phi biết bị tập kích phía sau, không thể tránh né, nhanh chóng phát động công kích, đấu khí tụ tập trên song chưởng đẩy xuống phía dưới, đánh ra tầng tầng chưởng ảnh, mượn lực lượng đẩy mạnh lại, sau đó thân thể liền bay ngược lên trên không, chuẩn bị phóng qua phía sau đỉnh đầu Thoa Y Quỷ, tranh thủ có cơ hội mặt đối mặt.

Hiển nhiên Thoa Y Quỷ không để cho hắn có cơ hội chút nào, chân trái giẫm lên bên chân phải, mượn lực cũng theo vị trí Lữ Phi bay lên, đưa hắn bức rơi xuống.

Lữ Phi cảm thấy phía sau kính lãng đột kích, vội vàng tiết ra đấu khí, rơi thẳng xuống phía dưới, để tránh một chưởng này.

Thân thể Lữ Phi vừa rơi xuống mặt đất, từng đạo chưởng phong liền hướng phía sau lưng hắn đánh tới, không có thời gian suy nghĩ, hắn cũng không quay đầu lại, hướng về phía sau đánh ra một chưởng.

"Oanh "

Lữ Phi lung lay lúc lắc văng về phía trước, thiếu chút nữa ngã xuống đất, sắc mặt hắn một trận ửng hồng, một ngụm tiên huyết trồi lên cuống họng, nhưng bị hắn cố nén nuốt xuống.

Nguyên đấu khí cấp bậc cùng sư phụ cách biệt một trời một vực, còn lại trở tay đón đòn đánh, căn bản không có chút đạo lý nào thủ thắng.

Lữ Phi thật không cam lòng, thừa dịp ngã sấp xuống, vội vã xoay người lại.

Thấy Thoa Y Quỷ trong nháy mắt, một đạo kiếm quang sắc bén đã hướng Lữ Phi bổ tới rồi, phảng phất như thiểm điện, trong chớp mắt đi tới trước mắt hắn. Lữ Phi vội vàng lách qua một bên, vành tai bị trúc tiễn sớt qua. Tiên huyết liền rơi xuống.

Lữ Phi hút một ngụm lương khí, sư phụ không để cho mình có cơ hội thở dốc, xuất kiếm như điện, mình không có khả năng chống lại, trừ phi cấp bậc đấu khí cao hơn sư phụ, thế nhưng đây đâu phải chuyện ngày một ngày hai a. Khi Lữ Phi sửng sốt, Thoa Y Quỷ khí tụ mũi kiếm, lần thứ hai hướng hắn công tới, trong tay trúc tiễn nhanh tựa thiểm điện, kiếm kiếm hướng hắn đâm tới.

Lữ Phi tả xung hữu đột, sau khi giao thủ gần năm chiêu, Lữ Phi rốt cục không địch lại, bị Thoa Y Quỷ một chưởng đánh vào ngực, té ngã xuống đất, liên tiếp ói ra ba khẩu tiên huyết.

Khi Thoa Y Quỷ đang chuẩn bị thu kiếm, tiến đến nâng Lữ Phi dậy.

Chỉ thấy! Lữ Phi xoay đầu huýt sáo một tiếng, hướng mặt đất mãnh kích một chưởng, cường đại phản lực bắn ngược, đem Lữ Phi đẩy bay về hướng không trung, chợt thân thể trên không trung hướng về phía trước trở mình một cái, nhất thời cuồn cuộn nổi lên một cổ cuồng phong, trúc tiến trong tay, thế như sấm sét, đáp xuống, đâm thẳng vào Thoa Y Quỷ.

Thoa Y Quỷ trong mắt hiện ra một tia vui mừng trước đây chưa từng có. Hai chân trên mặt đất nhẹ nhàng điểm một cái, lần thứ hai bay lên không.

Lúc này đây dây dưa tranh đấu, Lữ Phi hình như sư tử phát điên lên, căn bản không có bất luận cái gì phòng thủ, mỗi một chiêu đều có lực sát thương cực đại, mỗi một chiêu đều sử xuất khí lực cả người, mặc dù tạm thời đả thương không được Thoa Y Quỷ, nhưng là bức hắn không có cơ hội xuất thủ. Hai người từ mặt đất đánh tới mặt hồ. Từ mặt hồ đánh tới đáy hồ. Từ đáy hồ gϊếŧ lên mặt hồ.

Lữ Phi thấy Thoa Y Quỷ bắt đầu hiển hiện mệt mỏi, thầm nghĩ như thế làm tinh thần hăng hái thêm.

Lữ Phi bắt đầu công kích bạc mệnh, hoàn toàn không thèm để ý trên thân thể nhiều chỗ bị cắt.

Thoa Y Quỷ trong lòng cũng buồn bực, Tuyệt Mệnh Kiếm Pháp linh động cực kỳ, chủ ý nhanh, công kỳ yếu hại. Thế nào, tới trong tay Lữ Phi, cư nhiên là bá đạo như vậy, Lữ Phi nương theo cường đại khí lực, mỗi khi xuất ra một chiêu đều hung ác độc địa cực kỳ. Trọng yếu nhất là, Lữ Phi để giành thắng lợi đã không tiếc tất cả đại giới (mọi thứ, tiền vốn), mỗi một chiêu thế tiến công sắc bén nhưng cũng có vô số kẽ hở, nhưng rất tốt hắn lấy tâm khu sử kiếm pháp như vậy, ai, Thoa Y Quỷ trong lòng có chút phiền muộn.

Hai mươi mấy chiêu qua đi, Lữ Phi mãnh rống một tiếng, hai tay cầm kiếm, hai bàn chân giáp kiếm, sau đó theo thế trồng cây chuối. Phát sinh từ không trung thẳng tới ngay đỉnh đầu Thoa Y Quỷ.

Thoa Y Quỷ thấy Lữ Phi kẽ hở lớn như vậy, chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ, đây cũng là một kích tối hậu, Thoa Y Quỷ chợt dẫn đạo ngũ đại huyệt trì toàn bộ đấu khí, như thuấn bàn hướng toàn bộ tụ tập trên thân kiếm.

Chỉ đợi Lữ Phi xuống tới.

"Ầm ầm "

Truyện "Bạo Thần "

Hai cổ đấu khí chạm mạnh vào nhau, cường đại xung lượng, chấn cho Thoa Y Quỷ hổ khẩu tê dại, vội vàng đem Lữ Phi nhấc lên như làn gió, ngưng khí trượt qua một bên, khó khăn lắm mới tránh thoát một kích trí mạng của trúc tiến. Bất đắc dĩ dù có tránh được, phần eo cũng bị kiếm cắt, xuất hiện một vết thương dài hai thốn, tiên huyết trường lưu. Tiên huyết trong nước chậm rãi khuếch tán, quỷ dị bất định.

"Sưu" Lữ Phi hoành thân một cái, hai tay cầm kiếm, toàn bộ thân thể phảng phất như thân kiếm hợp nhất, xoay tròn trở lại bên bờ.

Hiện tại, cũng không có ai có thể khiến ta phải miễn cưỡng chống đỡ kiên cường. Không cần bất luận cái gì lý do, ta tin tưởng vững chắc ta có thể làm được. Từng giọt máu tươi rơi xuống như đóa hoa mỹ lệ, màu sắc đỏ tươi đan xen vào nhau.

Nói lầm bầm, ta! Ta Lữ Phi! Thành công rồi!

Lữ Phi đang hưng phấn không ngớt suy nghĩ, ngược lại thấy thân thể sư phụ mềm nhũn, lềnh bềnh trên mặt nước, vội vàng phi thân qua đỡ lấy.

"Sư phụ không có việc gì chứ" Lữ Phi trong miệng đầy bọt nước, cấp thiết quan tâm nói.

"Không có việc gì..." Thoa Y Quỷ môi lấp bấp, Lữ Phi vội vàng xé lấy miếng vải sạch sẽ, giúp sư phụ đem cái cổ băng bó lại.

"Ai, chỉ tại đồ nhi, nhất tâm chỉ nghĩ xuất kiếm, quên đối phương là sư phụ, ai, sư phụ, xin lỗi" Lữ Phi nghẹn ngào nói.

"Hảo hài tử, ngươi có thể vong ngã luyện tập như vậy, chính là vi sư mong muốn được thấy " Thoa Y Quỷ có chút thở hổn hển, nhưng nhãn thần bất định. Thoa Y Quỷ thầm nghĩ: ngày hôm nay, Lữ Phi như vậy vong ngã công kích, bạc mệnh đấu pháp, không để cho hắn đánh bị thương nặng, còn có đả kích trong lòng, dùng chính mình thụ thương để kết thúc tranh đấu như vậy, có thể là biện pháp tốt nhất, chẳng biết sau này đối với hắn có lợi lớn hay tệ hại đây? Ai, tất cả đều nhìn vào tạo hóa của hắn. Lữ Phi trong tâm thực sự lại tốt như vậy? Chính ta trước đây nhìn lầm hắn?