Ánh mắt tất cả mọi người trong điện đều lập tức nhìn về phía Diệp Tự, đều cho rằng người Hiền phi nói chính là nàng.
Cũng đúng, sức khỏe hoàng thượng suy yếu dẫn tới hôn mê, đây rõ ràng là chuyện của hậu cung, đương nhiên là phải hỏi người cai quản hậu cung.
Thế nhưng Hiền phi lại nói: “Hoàng thượng, việc người hôn mê chắc chắn là do đám nô tài không làm tròn chức trách. Bọn họ không kịp thời quan tâm sức khỏe hoàng thượng, không nhắc nhở hoàng thượng nghỉ ngơi đúng lúc, cho nên thần thϊếp cho rằng... phải lập tức hỏi tội Phó thủ lĩnh nội thị Cầu Ân!”
Bà ta vừa dứt lời, tất cả mọi người trong điện đều sửng sốt. Bầu không khí như bị đè nén đến đặc quánh, không một ai nghĩ rằng Hiền phi sẽ nói như vậy.
Thủ lĩnh nội thị Phòng Bảo hiện đang trong trạng thái nửa làm việc nửa nghỉ ngơi, người thực sự làm chủ trong điện chính là Phó thủ lĩnh Cầu Ân. Ai cũng biết, Cầu Ân có được địa vị và quyền lực như ngày hôm nay vì y là tâm phúc của hoàng thượng.
Lúc này Hiền phi lại nói như vậy, khác nào đang chất vấn thân tín của hoàng thượng? Hiền phi trước nay luôn hiểu tâm ý của hoàng thượng, sao lại nói ra lời như vậy?
Bản thân Vĩnh Chiêu Đế cũng hơi bất ngờ, Cầu Ân và Chu thái y đã nhiều lần khuyên giải, nhắc nhở ông ta phải chú ý nghỉ ngơi, cái này... cũng không phải là lỗi của Cầu Ân.
Ái phi quy kết sai lầm lên người một nô tài như Cầu Ân, thực sự hơi kỳ lạ...
Cầu Ân và Diệp Tự lại hết sức rõ ràng tại sao Hiền phi lại kết tội như vậy.
Hiền phi muốn nắm triều chính, bước đầu tiên phải giữ chắc người của hoàng thượng trong tay và người đầu tiên phải trừ khử đương nhiên là kẻ gây chướng mắt trong điện Tử Thần.
Phó thủ lĩnh nội thị là vị trí quan trọng đến mức nào, lại chiếm được lòng tin của hoàng thượng ra sao chứ! Cầu Ân không phải người của Hiền phi nhưng lại có được vị trí này, bà ta làm sao có thể nhịn?
Khó khăn lắm mới có cơ hội hỏi tội, sao Hiền phi có thể không chuyện bé xé ra to, nhân cơ hội diệt trừ Cầu Ân được?
Phó thủ lĩnh nội thị, vị trí này thực sự là quá quan trọng, Cầu Ân xuất thân từ cung Diên Hi của Thuần phi. Chỉ xét riêng mối quan hệ và tình nghĩa này thôi thì cũng đủ khiến bà ta chẳng thể nào yên tâm rồi.
Hoàng thượng hôn mê, đương nhiên là thời cơ tốt nhất.
Bà ta nhìn về phía Cầu Ân, sắc mặt không biến hóa là bao, nhưng ánh mắt lại giống như đang nhìn một kẻ ắt hẳn phải chết.
“Hoàng thượng, thần thϊếp cho rằng Cầu Ân khó mà tránh tội, chính bởi vì có những nô tài không tận tâm như vậy cho nên sức khỏe hoàng thượng mới xuất hiện tình trạng như lần này. Nếu không hỏi tội, nếu như thân thể hoàng thượng lại xảy ra vấn đề gì thì làm sao bây giờ?” Hiền phi tiếp tục nói, giọng nói trong trẻo gãy gọn, làm cho người ta dễ dàng sinh lòng tin phục.
Hoàng quý phi và Huy phi đưa mắt nhìn nhau một cái, giờ bọn họ mới kịp phản ứng!
Đúng vậy, Cầu Ân không phải người của bọn họ. Cầu Ân đảm nhiệm chức vụ Phó thủ lĩnh nội thị thì bọn họ chẳng có lợi ích gì, đương nhiên phải nghĩ cách đuổi đi!
Nghĩ vậy, Huy phi cũng lên tiếng, cắn răng nói: “Hoàng thượng, quả đúng như vậy! Hoàng thượng hôn mê, nhất định phải có người chịu trách nhiệm! Đám nô tài này nhất định phải bị xử phạt!”
Hoàng quý phi cũng gật đầu, vô cùng tán thành với suy nghĩ của Huy phi và Hiền phi.
Vĩnh Chiêu Đế không nói gì, kẻ hầu người hạ trong điện Tử Thần đều cẩn thận từng tí, ngay cả hít thở cũng cố gắng áp xuống mức nhẹ nhất.
Cầu Ân khom lưng cúi đầu, tựa như không hề nghe được những lời hỏi tội kia, cũng chẳng hề lên tiếng giải thích.
Cầu Ân biết rất rõ, trong tình huống như vậy, y cung kính chờ đợi, không nói gì cả mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Diệp Tự lại không cho là như vậy, nàng tiến lên một bước, nghiêng người đón nhận ánh mắt của Hiền phi, lạnh nhạt nói: “Tỷ tỷ, lời này của tỷ... Muội không đồng ý. Đám nô tài như Cầu Ân nào dám không tận tâm chăm sóc hoàng thượng? Bọn họ không sợ đầu lìa khỏi cổ hay sao? Hiện tại thân thể hoàng thượng không khỏe, chủ yếu là vì...”
Nàng dời mắt nhìn về phía Vĩnh Chiêu Đế, nghiêm túc nói: “Cho dù hoàng thượng cảm thấy thần thϊếp bất kính, nhưng thần thϊếp vẫn phải nói, cái này chủ yếu vẫn là do bản thân hoàng thượng. Hoàng thượng vất vả vì việc nước, mất ăn mất ngủ nên mới đến nông nỗi như hôm nay. Hoàng thượng, dù người vì nước vì dân, nhưng cũng phải yêu quý thân thể của mình. Người là trời là đất của quốc gia, người làm việc lao lực như vậy, đám Cầu Ân sao dám nói gì chứ?”
Vĩnh Chiêu Đế chỉ cảm thấy uể oải không thể chịu nổi, ông ta nhìn từng gương mặt tha thiết trong điện, trong lòng lại càng thêm phiền chán, lập tức cau mày nói: “Một việc cỏn con như vậy các nàng đừng ở đây làm phiền trẫm, lui ra hết đi!”
Ánh mắt Hiền phi chớp chớp, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, dường như trong lòng đang có tính toán khác.
Hai người hoàng quý phi và Huy phi cũng ngậm chặt miệng.
Hiện tại hoàng thượng hiển nhiên là không muốn nghe gì nữa, bọn họ còn cố ý hỏi tội tiếp, rất có thể sẽ phản tác dụng.
Bọn họ nhìn Cầu Ân một cái, rồi đột nhiên như nhìn thấy được một con đường. Đúng vậy, Phó thủ lĩnh nội thị...
Hiện tại chưa thể động tới Cầu Ân, nhưng không sao, chỉ cần mở ra một lỗ hổng thì sẽ dễ xử ý thôi.
Sau khi một đám phi tần rời đi, Cầu Ân lập tức quỳ xuống, cung kính nói: “Hoàng thượng, là nô tài đáng chết, khẩn cầu hoàng thượng trách phạt nô tài, nô tài... bằng lòng lấy cái chết tạ tội, nô tài nên xuống suối vàng tạ tội với Thái hậu nương nương, là nô tài không chăm sóc hoàng thượng chu đáo.”
Dứt lời, y ngẩng đầu lên, viền mắt đỏ hoe, gương mặt có vẻ càng thêm hiền lành chất phác.
Nghe Cầu Ân nhắc tới thái hậu, Vĩnh Chiêu Đế trầm ngâm.
Đúng rồi, trước kia Cầu Ân là người bên cạnh thái hậu, là người thái hậu để lại để chăm sóc cho trẫm...
Mấy năm qua, ông ta hoàn toàn hài lòng với tên nô tài Cầu Ân này, tạm thời vẫn không có ý định đổi người.
Có điều... Từ trước đến nay, Hiền phi chưa từng để ý tới chuyện hậu cung, vì sao lại làm khó một tên nô tài? Điều này làm cho Vĩnh Chiêu Đế nổi lên nghi hoặc.
Vĩnh Chiêu Đế không thể nào nghĩ sâu hơn, chẳng mấy chốc đã cảm thấy buồn ngủ tới mức mắt cũng không mở ra được, chờ lúc ông ta tỉnh lại, hai người Bùi Đỉnh Thần và Thiệu Thế Thiện đã chờ ngoài điện Tử Thần.
Sau khi hai người này tiến vào điện, một đại sự ảnh hưởng rất lớn, thậm chí là thay đổi cả thế cục triều đình chính thức mở màn.