Đoạn đường trở về này, Diệp Tuy vẫn luôn nhớ tới người áo đen nằm trên mặt đất kia, nhớ tới mũi tên cắm trên lưng hắn. Nàng sợ, sợ có một ngày, đại nhân cũng sẽ như vậy.
Nàng còn có rất nhiều việc chưa làm với đại nhân, còn chưa tới núi Xu Vân ngắm cảnh ngày hè, cũng chưa trở về trại ngựa Thiên Ân luyện ngựa, nàng còn chưa nhìn thấy đại nhân từ từ già đi, còn chưa cùng đại nhân răng long đầu bạc.
Cũng còn chưa... trở thành vợ chồng thực sự với đại nhân.
Uông Ấn còn sợ hơn cả nàng. Hắn tự xưng là người đã trải qua rất nhiều việc đời, nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra tại đường Dương Gia đêm nay lại khiến hắn chấn động mạnh mẽ.
Mới một khắc trước còn là phồn hoa náo nhiệt, chỉ chớp mắt sau chỉ còn tiếng kêu khóc thảm thiết, từ thái bình thịnh thế đến địa ngục trần gian, cũng chỉ trong nháy mắt.
Không có ai biết một khắc sau sẽ xảy ra chuyện gì, là vui hay buồn, là sống hay chết.
Chính mắt thấy phồn hoa điêu tàn trong khoảng khắc, Uông Ấn mới biết mình sợ hãi đến nhường nào. Hắn sợ mình sẽ xảy ra chuyện, không thể bảo vệ cô gái nhỏ được nữa; sợ cô gái nhỏ xảy ra chuyện, chỉ để lại hắn một mình đau khổ.
Hắn và cô gái nhỏ còn chưa trở thành vợ chồng thực sự, hắn sợ, hắn không muốn đợi thêm nữa.
Hắn muốn ôm chặt cô gái nhỏ vào trong ngực, muốn cô gái nhỏ hoàn toàn thuộc về hắn, muốn hòa vào làm một với cô gái nhỏ, nối liền chặt chẽ.
Hắn muốn trọn vẹn chiếm giữ cô gái nhỏ, khiến thân thể lẫn trái tim của nàng đều khắc sâu dấu vết của hắn, không bao giờ tách rời.
Lúc này, quần áo cả hai đã cởi bỏ từ lâu, hai thân thể trần trụi quấn quýt vào nhau, nụ hôn dày đặc của Uông Ấn rơi xuống đôi môi đỏ mọng của nàng, rơi xuống chiếc cổ thon dài, xuống bả vai trắng nõn...
Hơi thở của Uông Ấn dần dần trở nên dồn dập nặng nề, động tác cũng trở nên mãnh liệt cuồng dã, hắn vừa hôn vừa cắn, hài lòng nhìn da thịt nõn nà dưới thân mình xuất hiện từng vệt đỏ, sau đó quyến luyến liếʍ lên từng dấu vết mình gây ra.
Thân thể Diệp Tuy khẽ run theo động tác của hắn, thỉnh thoảng cất lên tiếng rêи ɾỉ mềm mại, như xuân dược kí©ɧ ŧìиɧ, mãnh liệt thổi bùng lửa dục trong lòng Uông Ấn, khiến đôi mắt hắn tràn đầy tia máu.
Môi lưỡi lướt qua bả vai, cuối cùng đi tới trước ngực nàng, sau đó động tác thoáng khựng lại.
Cuối cùng, hắn cũng thấy được cảnh đẹp mà mình vẫn luôn ao ước. Trên đỉnh núi tuyết có hai đóa hồng mai run rẩy, màu sắc mềm mại mê người, tựa như đang mời gọi người ta đi vào ngắt lấy, hoặc là... nhấm nháp.
Uông Ấn nín thở, sau đó từ từ thở ra một hơi, rồi chợt ngậm một đóa hồng mai vào trong miệng, liên tục hút lấy, dùng đầu lưỡi quấn quýt dây dưa, một tay nắm lấy một đóa hồng mai khác, không nhịn được mà vân vê nắn bóp.
“A... Đại nhân, đại nhân...” Thân thể Diệp Tuy chợt run lên một cái, cổ không nhịn được mà ngả ra sau, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mức trong miệng bật ra từng tiếng rêи ɾỉ.
Đại nhân dùng lực rất lớn, nàng bị hút tới đau nhức, nơi bị vuốt ve cũng đau, nhưng mà sau khi đau đớn qua đi, có một loại kɧoáı ©ảʍ khó có thể hình dung, căng trướng, từ trong thân thể có một dòng nước ấm tuôn ra, chảy ướt thân dưới.
Cùng lúc đó, nàng cảm giác được rõ ràng có một vật cứng chĩa vào bụng dưới của nàng, cứng rắn như thế muốn đâm thủng bụng nàng.
Đây là của đại nhân, nàng đã từng sờ qua, còn cứng hơn, nóng hơn lần trước...
Một tay Uông Ấn đi xuống tìm kiếm, vuốt ve vòng eo mịn màng, đi tới giữa chân nàng, nhẹ nhàng dò xét bụi hoa khiến hắn thần hồn điên đảo.
Cảm nhận được sự mịn màng ướŧ áŧ nơi ngón tay, Uông Ấn khẽ cười trầm thấp, hút đóa hoa mai vào thật mạnh một lần nữa, sau đó mới thở hổn hển nói: “Ướt rồi.”
Ướt rồi... Hai chữ đơn giản không gì sánh được này lại làm cho Diệp Tuy thẹn thùng đến mức toàn thân căng chặt, thần trí cũng bay bổng đi tận đâu.
Nàng rướn cổ ra sau, muốn thoát khỏi tình thế áp bức ngượng ngùng này, thế nhưng hai chân vẫn quấn chặt lấy hông Uông Ấn, càng ngả ra sau, thân dưới hai người càng dính chặt.
“Ưʍ...” Uông Ấn cắn răng rên một tiếng, bắp thịt hai tay căng phồng, lưng thoáng cong lên, một luồng nhiệt nóng vọt tới bụng dưới.
Lông mày hắn cau chặt, như là đang khổ cực chịu đựng cái gì đó, mồ hôi trên trán đầm đìa, nhỏ xuống hai ngọn đồi của Diệp Tuy, tình cảnh này có một sự tình sắc kiều diễm khó nói thành lời.
Diệp Tuy cảm thấy mình như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa mưa gió, lắc lư nghiêng ngả, làm thế nào cũng không tìm được bến bờ.
Một cảm giác trống rỗng khôn tả từ dưới đáy lòng nàng dâng lên, khiến nàng không tự chủ được mà rướn về phía trước, muốn bắt lấy gì đó.
Uông Ấn đặt Diệp Tuy nằm ngả xuống, tách hai chân nàng ra, hai tay nắm chặt hông nàng, đưa thứ cứng rắn nóng rực đến phát đau của mình tới trước cửa bụi hoa, thở hổn hển, giọng nói nặng nề: “Cô gái nhỏ, gọi ta, gọi ta.”
Thần trí Diệp Tuy mơ hồ, hai mắt mở to mơ màng, cất tiếng gọi theo lời hắn: “Đại nhân, đại nhân...”
Uông Ấn đâʍ ѵậŧ cứng dưới hạ thân vào phía trước một chút, rồi hơi dừng lại, hơi thở nặng nề: “Không đúng, gọi lại lần nữa.”
“Uông Ấn, Bán Lệnh, Bán Lệnh...” Hai tay Diệp Tuy vịn lấy bả vai hắn, trong miệng nỉ non.
Thân thể Uông Ấn căng cứng, vết sẹo do thương tích cũ từ vai trái kéo dài đến thắt lưng phải muốn nhô lên, vật cứng trong tay hắn lại tiến về phía trước một chút, đã chạm tới cửa động ướt sũng, nhưng vẫn thở dốc hỏi: “Chưa đúng, gọi ta, ta là ai?”
Chàng là ai? Chàng còn có thể là ai? Chàng là Uông Ấn, chàng là Uông Bán Lệnh, là đốc chủ Đề Xưởng, là đại tướng quân Nhạn Tây Vệ, là người trong lòng ta, là... tướng công của ta!
Trên người Diệp tuy đã phát hỏa, đuôi mắt phiếm hồng, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, nói mà gần như khóc: “Tướng công! Tướng công! Chàng là tướng công của thϊếp...”
Hai chữ “tướng công” này vừa mới dứt, Uông Ấn liền đẩy mạnh về phía trước, cố sức mở rộng miệng huyệt, thoáng cái toàn bộ vật cứng đã cắm vào, cắm tới cuối cùng.
“A...” Diệp Tuy bất ngờ không kịp đề phòng mà bật thốt lên một tiếng, cảm thấy vật cứng rắn khổng lồ kia tiến vào thân thể, còn thúc vào từng cái từng cái, muốn đi vào nơi sâu nhất trong thân thể nàng.
Đau, đau không cách nào diễn tả, có gì đó rách vỡ, có gì đó chảy ra, cuối cùng, tựa như có thứ gì đó khuyết thiếu vừa được lấp đầy.
Nàng chưa kịp thở ra một hơi hoàn chỉnh, Uông Ấn đã bắt đầu “cày cấy” mãnh liệt.
Cơ bắp toàn thân hắn căng chặt, sức mạnh bình thường bị áp chế đồng loạt bùng nổ, hắn dùng sức đâm rút từng đợt từng đợt, hận không thể khảm cả người mình vào trong thân thể nàng.
Người hắn đặt lên đầu quả tim, người hắn ngày đêm thương nhớ, lúc này đây đang nằm dưới thân hắn, dùng vườn hoa ướŧ áŧ chặt chẽ của mình đón nhận sự xâm nhập của hắn. Nơi mềm mại của nàng bao chặt lấy vật cứng rắn của hắn.
Thân thể và cả trái tim của hắn, cuối cùng cũng tìm được nơi gửi gắm.
Tay hắn dọc theo da thịt mịn màng của nàng đi lên, vật cứng rút ra khỏi thân thể nàng, hơi nín thở, sau đó đưa tay phủ lêи đỉиɦ nhũ của nàng, bóp mạnh đóa hồng mai, thân dưới lập tức cắm mạnh xuống, đâm hết toàn bộ một lần nữa.
“A... Đừng! Tướng công, quá sâu... Đừng mà...” Tiếng kêu của Diệp Tuy đột nhiên lên cao, thân thể co giật một hồi.
Nàng nắm chặt bả vai Uông Ấn, móng tay đâm thật sau vào vai hắn, ngón chân trắng nõn mượt mà cũng co quắp lại.
Nàng cảm thấy mình bị hắn hoàn toàn lấp đầy, quanh thân đều bị hơi thở của hắn vây chặt lấy. Trong mắt, trong lòng, trong thân thể, tất cả đều là hắn.
Quanh đi quẩn lại, sống hai đời, thì ra chỉ là vì chờ đợi người này. Đến tận đây, rốt cuộc đã viên mãn.
Uông Ấn, tự Bán Lệnh, tướng công của nàng.
Thân thể Diệp Tuy hết chìm lại nổi, phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng mất trật tự, đau đớn nóng bỏng lẫn kɧoáı ©ảʍ được lấp đầy hòa quyện vào nhau, tâm trí rối tinh rối mù.
Đến cuối cùng, trong mắt nàng ầng ậng nước, chỉ còn lại tiếng thút thít nỉ non gần như khóc: “Tướng công, tướng công... A!”
Sau một khắc, Uông Ấn gấp rút gầm nhẹ một tiếng, bắn hết chất lỏng nóng rực vào thân thể Diệp Tuy, thỏa mãn ngã xuống bên cạnh Diệp Tuy, thở hổn hển dữ dội.
Cả đời này của hắn, vậy là đã viên mãn.