Tất nhiên là Hàn Châu Tiết không biết chuyện Vĩnh Chiêu Đế đã gặp Thang Nguyên vào đêm khuya, hắn chỉ cảm thấy vui mừng với kết quả này và nỗ lực chấp hành mệnh lệnh.
Theo ý của đế vương chính là muốn công khai bức mật báo, đồng thời càng làm ầm ĩ lên càng tốt.
Làm thế nào mới có thể đạt được hiệu quả này?
Hàn Châu Tiết lao tâm khổ tứ, sau nhiều lần xin chỉ bảo của cấp trên là Thang Nhân, cuối cùng hắn đã nghĩ ra một cách hay.
Trưa hôm đó, đúng vào thời điểm lầu Vạn Ánh ở Kinh Triệu náo nhiệt nhất, đô úy Thịnh Vũ Liệt của Kinh Kỳ Vệ dẫn theo hơn mười binh sĩ xông vào trong lầu.
Bước chân hắn như bay, dáng vẻ như gặp phải kẻ địch mạnh, xộc thẳng vào gian phòng trên lầu hai. Một đội binh sĩ nghiêm trang canh giữ bên ngoài lầu Vạn Ánh.
Những vị khách đang dùng bữa tại lầu một đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, lập tức dâng lên nỗi lo sợ bất an trong lòng. Vào lúc bọn họ đang lưỡng lự có cần phải rời khỏi đây hay không thì tiếng đánh nhau kịch liệt từ trên lầu hai vọng xuống.
Ngay sau đó, có một người áo xanh xuất hiện bên lan can của lầu hai. Y đang định nhảy xuống lầu, nhưng đã bị một lưỡi đao sáng loáng lạnh lẽo từ đằng sau chém tới, khiến bả vai y tức thì phụt máu, ngăn lại toàn bộ hành động của y.
“Mật thám Đại Ung, chạy đi đâu?” Binh sĩ Kinh Kỳ Vệ chém trúng người mặc áo xanh, thét lên rồi bổ xuống một đao nữa.
Người mặc áo xanh gần như sắp quỳ xuống, bàn tay đầy máu tươi bám chặt lấy lan can, cắn răng nhìn binh sĩ đã đuổi theo tới trước mặt. Sau đó, ánh mắt y nhìn xuống, trông thấy những binh sĩ đang đứng bên ngoài lầu Vạn Ánh.
Dường như biết bản thân đã hết đường để chạy trốn, người mặc áo xanh ngửa mặt lên trời, gào to: “Tiểu nhân làm hại ta! Bức mật thư kia nhất định là đã bị các ngươi chặn lấy đi, nên các ngươi mới có thể bắt được ta! Thật đáng hận, đáng hận! Chuyện ở Nhạn Tây Vệ đã thành công lại bị các ngươi biết được. Thất bại trong gang tấc, thất bại trong gang tấc mà!”
Vừa nói dứt lời, y liền giơ kiếm trong tay lên, cứa vào cổ mình một cách nhanh gọn.
Các vị khách của lầu Vạn Ánh đang ngơ ngác nhìn thấy cảnh này thì không kìm được mà kêu lên. Tuy nhiên, đúng vào lúc này tiếng đao kiếm giao đấu vang lên “keng keng”, cánh tay của người mặc áo xanh đã không còn sức lực mà buông thõng xuống, kiếm trong tay cũng rơi xuống.
Thịnh Vũ Liệt cất đao, lạnh lùng nói: “Muốn chết ư? Không dễ thế đâu! Người đâu, giải hắn đi!”
Binh sĩ Kinh Kỳ Vệ xông lên, áp giải người mặc áo xanh bị thương đã sắp hôn mê đi. Sau đó, Thịnh Vũ Liệt chắp tay về phía dưới lầu và nói: “Kinh Kỳ Vệ đang đuổi theo mật thám của Đại Ung, đã làm phiền các vị, mong mọi người thứ lỗi.”
Một đám thực khách vẫn còn đang khϊếp sợ, trống ngực đập thình thịch một cách không kiểm soát được, chỉ có thể vô thức lắc đầu.
Bấy giờ, người chưởng quỹ mập mạp xuất hiện, cười híp mặt dàn hòa, nói: “Thịnh đô úy khách sáo rồi, đây là việc công, không sao, không sao! Chư vị thực khách đã bị hoảng sợ, bữa trưa hôm nay sẽ được miễn phí hoàn toàn…”
Chẳng mấy chốc, Thịnh Vũ Liệt đã dẫn các binh sĩ Kinh Kỳ Vệ rời đi. Cho đến khi lầu Vạn Ánh thực sự miễn phí tiền bữa trưa, các vị khách mới sực tỉnh và bắt đầu hồi tưởng lại những gì vừa mới trải qua.
Song có không ít người mặt mày biến sắc, vội vã rời khỏi lầu Vạn Ánh.
Chủ nhân của lầu Vạn Ánh là Trưởng công chúa điện hạ, đồng thời còn có thế lực của phủ Định Quốc Công. Thực khách đến đây dùng bữa không phải nhà giàu thì cũng là người quyền quý. Họ cũng là những người nhạy bén nhất, chỉ qua vài câu ngắn ngủi đã nhận ra điều không thích hợp ở đây.
Người mặc áo xanh là mật thám của Đại Ung, chuyện ở Nhạn Tây Vệ đã thành công? “Chuyện” gì đã thành công?
Kinh Triệu là kinh đô của Đại An, ở nơi này không thiếu nhất chính là người có bản lĩnh phi thường. Buổi chiều ngày hôm đó, “chuyện” mà người mặc áo xanh nói tới đã được người để tâm điều tra ra được.
Hóa ra Hồng Lư Tư chặn được một bức mật thư của mật thám Đại Ung. Nội dung trong thư quả thật quá khủng khϊếp vì nó nhắc đến một âm mưu to lớn.
Chuyện ba nghìn binh sĩ Nhạn Tây Vệ bị chết và bị thương, chuyện giám quân Ngu Đản Chi bị gϊếŧ lại là do Đại Ung gây ra.
Đại Ung làm vậy là để vu oan giá họa cho đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, để khiến Nhạn Tây Vệ trở nên hỗn loạn, khiến triều Đại An rối ren. Như thế thì Đại Ung mới có thể được lợi từ chuyện đó.
Việc Ngu Đản Chi bỏ mạng cùng đủ các loại chuyện đã truyền đến Kinh Triệu từ lâu, những lời bàn tán về việc “đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ là hung thủ” cũng xôn xao. Tất cả mọi người đều đặc biệt quan tâm đến những chuyện này, thế nhưng bây giờ lại nghe được nội tình mới.
Hung thủ đứng đằng sau lại là Đại Ung?!
Nói thế hình như còn nghe được… Suy cho cùng, để có thể làm được những điều này chắc chắn không phải người bình thường, và nhất định phải là thế lực cực kì lớn.
“Thật đáng ghét, ắt hẳn phải có gian trá trong chuyện này! Sao sự việc lại xảy ra ở lầu Vạn Ánh?” Thừa Ân Công - Vi Thịnh đấm mạnh xuống mặt bàn, giận dữ nói.
Ngay vào lúc này lại lòi ra một mật thám của Đại Ung, vừa khéo để lộ đủ loại nội tình. Điều này đúng là quá trùng hợp.
Nhưng chiều hướng dư luận của Kinh Triệu lại cứ là như vậy.
Mật thám của Đại Ung, nội dung của bức mật thư vốn là chuyện quan trọng nhất, bí mật nhất của Đại An, thế thì làm sao lại nói ra những điều này ở một nơi như lầu Vạn Ánh?
Sau đó còn dễ dàng bị người ta nghe ngóng được tất cả nội tình? Rõ thật là trò đùa!
Đến lúc này, sao Vi Thịnh còn không biết chuyện gì đã xảy ra? Những việc này đều là do người khác bố trí, có người đang định giải vây cho Uông Ấn.
Mọi việc đều là do Đại Ung gây ra, vậy thì Uông Ấn sẽ không bị làm sao.
Đứng trước mặt Vi Thịnh, Cố Chương cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy như có gì đó nứt vỡ trong đầu.
Ngay sau đó, hắn ngắc ngứ nói: “Quốc Công gia, Kinh Kỳ Vệ và Hồng Lư Tự sẽ không dám làm loạn. Xảy ra chuyện thế này, ắt hẳn là hoàng thượng đã gợi ý cho bọn họ.”
Hắn vừa nói hết câu, sắc mặt Vi Thịnh liền trở nên khó coi hơn, vừa u ám lại hoảng sợ.
Đúng vậy, sau khi nghe nói Kinh Kỳ Vệ và Hồng Lư Tự đều hành động, ông ta đã đoán được đây là ý của hoàng thượng. Nếu hoàng thượng không cho phép, những quan viên và phủ nha đó chắc chắn sẽ không dám hành động.
Có điều, tại sao hoàng thượng lại muốn làm như thế? Chẳng phải hoàng thượng nghi kỵ Uông Ấn nhất, hận không thể diệt trừ Uông Ấn cho hả dạ sao?
Lẽ nào bây giờ lại muốn bảo vệ Uông Ấn?
Cố Chương biết sự việc đã hỏng bét, sở dĩ Kinh Triệu có dư luận như thế này chắc chắn là có bàn tay của Uông Ấn. Lúc trước, phủ Thừa Ân Công lợi dụng chiều hướng dư luận để đối phó với Uông Ấn, thì bây giờ Uông Ấn cũng làm như vậy.
Hắn quả thật nghĩ mãi mà không hiểu, Uông Ấn lấy đâu ra bản lĩnh ngút trời, có thể khiến hoàng thượng thay đổi suy nghĩ?
Nếu Uông Ấn vẫn có thể thoát được trong tình huống này thì về sau còn có thể đối phó được với hắn không? Chắc chắn sẽ không còn cơ hội nữa.
Không thể, tuyệt đối không thể để Uông Ấn chạy thoát được!
Cố Chương cố gắng giữ bình tĩnh rồi nói: “Quốc Công gia, nhất định không thể để chiều hướng dư luận này tiếp tục. Phải ngăn lại, phải tìm cách ngăn chặn.”
Còn lúc này, Diệp Tuy và Uông đang trên đường hồi kinh, hoàn toàn không hay biết về chiều hướng dư luận tại Kinh Triệu.