Chu Vân Xuyên giật thót, nhịp tim không kiểm soát được mà đập nhanh hơn, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ giận dữ, phất tay áo, nói: “Uông đốc chủ, ngài nói vậy quả là ức hϊếp người ta quá!”
Hắn ta đỏ bừng mặt: “Bổn quan biết Uông đốc chủ quyền thế ngập trời, nhưng việc liên quan đến sự an nguy của hoàng thượng, bổn quan không thể không hỏi. Chẳng lẽ cứ người nào chất vấn Uông đốc chủ thì đều liên quan đến chuyện hành thích sao? Xin Uông đốc chủ đừng giở trò, đùa giỡn mọi người nữa!”
Uông Ấn quan sát Chu Vân Xuyên một lượt từ trên xuống dưới, còn vỗ tay tán thưởng dũng khí của hắn ta, đáp: “Bổn tọa thật khâm phục Chu đại nhân, trong tình huống này mà còn có thể bình thản đến vậy. Tuy nhiên, có thế nào thì cũng không che giấu được sự thật. Chân tướng vụ ám sát thế nào, chẳng phải Chu đại nhân là người biết rõ nhất sao?”
Chu Vân Xuyên cười khẩy một tiếng, phản bác ngay lập tức: “Xằng bậy! Sao bổn quan có thể biết được?”
Ánh mắt Uông Ấn toát ra sự hoài nghi, hắn kéo dài giọng, hỏi: “Có phải không? Vậy thì sao đề kỵ lại nhìn thấy tên này đi ra từ trong trướng của đại nhân?”
Uông Ấn nhìn mọi người: “Bằng không, mọi người cho rằng sao lại bắt được tên này? Bởi vì đề kỵ đã để mắt đến y từ lâu rồi.”
Dường như ngại những lời này không đủ sức thuyết phục, hắn bổ sung: “Phó tướng quân Ngụy Li Cung chắc hẳn biết rất rõ tất cả.”
Lần này, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Ngụy Li Cung.
Giản Tĩnh An hít sâu một hơi rồi lên tiếng: “Ngụy Li Cung, rốt cuộc sự việc từ đầu đến cuối là thế nào? Mau nói đi!”
Trên mặt Ngụy Li Cung hiện lên chút hổ thẹn, nhưng vẫn đứng ra đáp lời: “Không sai, sở dĩ mạt tướng cùng đề kỵ bắt được kẻ mặc đồ đen này, chính là bởi trước khi vụ hành thích bị bại lộ, mạt tướng đã bám theo đề kỵ truy đuổi y.”
Ngẫm nghĩ một lát, Ngụy Li Cung nói thêm: “Có điều, mạt tướng chỉ đuổi theo đề kỵ đến gần lều của Chu đại nhân, không ai tận mắt nhìn thấy kẻ mặc đồ đen có vào trong lều hay không.”
Nghe hết câu, trong lòng Chu Vân Xuyên liền thả lỏng, ngoài mặt thì tỏ ra phẫn nộ: “Lúc đó bổn quan đã sớm đi nghỉ, sao có thể ở trong lều của mình cùng với kẻ mặc đồ đen được? Hoang đường! Uông đốc chủ không muốn thừa nhận việc bản thân đã hành thích hoàng thượng thì cũng đừng hất chậu nước bẩn lên người bổn quan!”
Giọng điệu của hắn ta nghiêm nghị, rõ ràng đang kết tội Uông Ấn ngậm máu phun người.
Uông Ấn không tức giận mà còn cười nói: “Chu đại nhân, bổn tọa xưa nay làm việc không nói suông hàm hồ như các người. Nếu bổn tọa đã nói kẻ mặc đồ đen này đi ra từ trong lều của Chu đại nhân thì đã có chứng cứ rõ ràng.”
Nghe thấy vậy, tâm trí của Chu Vân Xuyên trong nháy mắt liền căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh. Hắn ta lớn giọng: “ Vậy thì xin mời Uông đại nhân lấy chứng cứ ra đi!”
Hắn ta không tin Uông Ấn thật sự có chứng cứ gì.
Uông Ấn mỉm cười, thản nhiên đáp: “Chu đại nhân không cần phải sốt ruột, chứng cứ sẽ được đưa lên ngay. Người có thể giả vờ nói dối, nhưng vật thì lại không như vậy. Trình lên đi!”
Hắn vừa dứt lời, một đề kỵ liền bước lên.
Đề kỵ này đi tới trước mặt Lâm Thanh vẫn đang giãy giụa, không hề nương tay bẻ gập chân y lại, sau đó cởi giày ra, rồi lấy từ trong ngực áo một cái lọ nhỏ, dốc vài lần xuống chiếc giày.
Trên giày của Lâm Thanh xuất hiện những chấm màu xanh lá cây.
Sau đó đề kỵ tiếp tục đi tới trước mặt Chu Vân Xuyên, lạnh nhạt nói: “Mời Chu đại nhân cởi giày ra để kiểm chứng!”
Đến đây, mọi người về cơ bản đã hiểu ra sự tình.
Chẳng lẽ giày của Chu Vân Xuyên cũng sẽ có những chấm màu xanh lá cây?
Trước ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Chu Vân Xuyên không thể phản bác gì, chỉ có thể bấm bụng phối hợp với đề kỵ, làm ra vẻ giận dữ mà cởi giày ra.
Sau khi trên giày cũng xuất hiện những chấm màu xanh lá cây, sắc mặt Chu Vân Xuyên cũng trở nên vô cùng kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “Uông đốc chủ, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Sự kinh ngạc và nghi hoặc của Chu Vân Xuyên không phải là giả vờ, bởi vì hắn ta thật sự không hiểu tại sao trên giày của mình lại có những chấm màu xanh lá cây giống hệt như trên giày tên thích khách.
Uông Ấn không nói gì mà đề kỵ vừa rồi lấy ra cái lọ nhỏ lên tiếng: “Mỗi lần hạ trại, xưởng công đều lệnh cho thuộc hạ rắc bột phấn độc đáo chuyên dùng lần theo dấu vết này ở trong trướng của các vị đại nhân, để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Bột phấn mà ti chức đã rắc trong lều Chu đại nhân chính là loại có thể hiện ra màu xanh lá cây.”
Đề kỵ thoáng dừng lại, tự cảm thấy mình giải thích chưa đủ kĩ càng, bèn bổ sung thêm một câu: “Bột phấn lần theo dấu vết ở trướng mỗi vị đại nhân đều khác nhau, màu sắc hiện ra không ai giống ai!”
“Không ai giống ai”, bốn chữ cuối cùng này đã chứng thực cho việc Chu Vân Xuyên và kẻ mặc đồ đen có mối liên hệ.
Chu Vân Xuyên lùi lại vài bước, dáng vẻ không thể tin nổi, cuống đến nỗi trên trán toát đầy mồ hôi. Hắn ta đột nhiên quỳ xuống, nói với Vĩnh Chiêu Đế: “Hoàng thượng, vi thần hoàn toàn không biết chuyện là sao! Vi thần không hề biết kẻ mặc đồ đen này! Có lẽ giày của thần đã bị người ta cố tình thêm cái gì vào, hoặc có lẽ kẻ mặc đồ đen này đã đi qua trướng của vi thần, cho nên mới dính bột phấn lần theo dấu vết gì đó. Thần vô tội!”
Nói rồi, hắn ta quay sang Uông Ấn, trong mắt bừng bừng lửa giận: “Uông Ấn! Tất cả những việc này đều là do ngươi giở trò có phải không? Chỉ vì bổn quan đã chất vấn ngươi?”
Bởi quá đỗi kinh ngạc nên Chu Vân Xuyên thậm chí đã quên mất phải gọi Uông đốc chủ mà gọi thẳng tên của Uông Ấn ra.
Uông Ấn lạnh lùng liếc nhìn Chu Vân Xuyên một cái rồi trả lời: “Chu đại nhân không nghe rõ sao? Đề kỵ đã nói rất rõ ràng, bột phấn lần theo dấu vết này có một không hai, trướng của những đại nhân khác đều có. Nếu đề kỵ phun lọ thuốc nước này vào, giày của họ cũng sẽ xuất hiện chấm màu khác nhau thôi.”
“Quần áo có thể thay đổi bất cứ lúc nào, nhưng kích cỡ giày to nhỏ không giống nhau, không thể che đậy được giấu vết. Thử nhìn giày của Chu đại nhân và của kẻ mặc đồ đen xem, không phải là bổn tọa đã chuẩn bị trước những thứ này đấy chứ? Có lẽ Chu đại nhân có thời gian lên kế hoạch cho mọi việc, nhưng bổn tỏa thì không rảnh như vậy!”
“Về việc Chu đại nhân nói kẻ mặc đồ đen đã đi qua lều nên dính phải bột phấn, điều đó lại càng không có khả năng. Vừa rồi đề kỵ đã nói sót, bột phấn này phải giẫm lên một phần tư canh giờ mới có tác dụng, nếu chỉ đi qua thì tuyệt đối sẽ không hiện màu. Giải thích kĩ đến vậy rồi, nếu Chu đại nhân vẫn phủ nhận rằng tất cả chuyện này đều là trùng hợp thì bổn tọa không còn gì để nói.”
Uông Ấn không nhìn Chu Vân Xuyên nữa mà quay sang Vĩnh Chiêu Đế, cung kính lên tiếng: “Hoàng thượng, về phần kẻ mặc đồ đen và Chu đại nhân bàn bạc những gì trong một phần tư canh giờ đó, vi thần không thể biết được.”
Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi khom người tạ tội: “Bổn tọa chấp chưởng Đề Xưởng, đề kỵ làm việc luôn phải đặt cẩn thận lên hàng đầu. Bổn tọa rắc bột phần lần theo dấu vết trong trướng của các vị đại nhân cũng chỉ vì sự an toàn của các vị mà thôi! Xin hoàng thượng trách tội!”
Mọi người đều im lặng.
Đến lúc này, ai còn để ý đến điều nhỏ nhặt mà Uông đốc chủ vừa nói nữa?
Không biết tại sao, trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ: Hóa ra Uông đốc chủ lạnh lùng kiệm lời lại có lúc nói nhiều thế này, còn khiến cho người ta không thể cãi lại.
Uông Ấn ít nói, nhưng trước kia ở lầu Vạn Ánh cũng lí lẽ đến mức khiến Tạ Giới phất tay áo rời đi.
Lúc này đây, hắn tuyệt đối không muốn tha cho Chu Vân Xuyên, nên đương nhiên không trầm lặng kiệm lời nữa.
Nói chuyện thôi mà, tất nhiên là Uông đốc chủ sẽ nói, còn vô cùng thuyết phục.