Người này chính là thứ sử Thái Châu - Chu Vân Xuyên mà Diệp Tuy đã nhắc tới mấy lần.
Từ lúc Chu Vân Xuyên đến Kinh Triệu, đề kỵ đã lặng lẽ theo dõi không bỏ qua bất cứ điều gì liên quan đến hắn ta.
Đến giờ, đề kỵ vẫn không phát hiện được tin tức gì đặc biệt.
Ở Kinh Triệu, ngoài lúc chuẩn bị cho việc xuất hành ra thì Chu Vân Xuyên cũng chỉ đi thăm hỏi các quan viên có quan hệ tốt, trao đổi kinh nghiệm làm việc và giao lưu về cuộc sống hằng ngày của mình.
Đây đều là chuyện rất bình thường, mỗi quan viên tới Kinh Triệu đều làm như thế, Chu Vân Xuyên cũng không có gì khác thường, hoàn toàn không thấy thăm hỏi hay âm thầm qua lại với các thế lực lớn.
Nếu hắn ta đề phòng tai mắt rộng khắp Kinh Triệu của Đề Xưởng, không dám tùy tiện hành động, vậy thì trên đường đi viếng hoàng lăng, chắc hẳn Chu Vân Xuyên sẽ lơi lỏng phần nào.
Nếu bày mưu sắp đặt với thế lực nào đó thì bây giờ đã tiến vào Huyện Mậu, nên hành động rồi mới phải.
Nhưng Chu Vân Xuyên lại không có hành động gì đặc biệt ngoài bái kiến hoàng thượng theo quy định.
Nếu không phải Diệp Tuy đã nhắc đến một cách vô cùng chắc chắn về sự đặc biệt của Chu Vân Xuyên thì e rằng cho dù có làm đốc chủ của Đề Xưởng như Uông Ấn vẫn sẽ bỏ qua hắn.
“Tiếp tục theo dõi sát sao, tuyệt đối không được lơ là!” Uông Ấn ra lệnh cho thuộc hạ.
Mặc dù tất cả đều yên bình, mặc dù tạm thời chưa có chuyện gì xảy ra nhưng hắn cũng không dám mất cảnh giác.
Sau khi đề kỵ theo dõi Chu Vân Xuyên rời đi, Đường Ngọc đã được thăng chức làm chưởng ban đề kỵ liền tới bẩm báo.
“Xưởng công, đề kỵ đã làm mọi việc đâu vào đấy, ngoại trừ trướng của đại tướng quân Tả Dực Vệ ra thì trướng của các quan viên còn lại không có ngoại lệ.” Đường Ngọc nói.
Da hắn ngăm đen, nhưng trên mặt lại có hai lúm đồng tiền nhỏ, khiến hắn trông rất hiền lành dễ gần.
Có điều, giọng nói của hắn lạnh lùng, biểu hiện không hề hiền lành dễ gần như vẻ ngoài.
Nghĩ cũng đúng, người có thể tiếp nhận vị trí của Thẩm Trực, trở thành chưởng ban đề kỵ sao có thể là người hiền lành được?
Uông Ấn hờ hững gật đầu, tỏ ý đã biết, cũng không đưa ra mệnh lệnh nào khác.
Vốn dĩ hắn đã dặn đề kỵ tránh trướng của đại tướng quân Tả Dực Vệ - Giản Tĩnh An ra, Đường Ngọc cũng thuận theo mà hoàn thành nhiệm vụ.
Mặc dù Uông Ấn chắc chắn rằng Giản Tĩnh An sẽ không phát hiện ra hành động của đề kỵ, nhưng y là đại tướng quân Tả Dực Vệ, lại là người thống lĩnh hộ vệ trong chuyến xuất hành lần này, hắn không nên động chạm tới y.
Huống hồ, tất cả những việc hắn làm đều chỉ để phòng ngừa tai họa mà thôi.
Nếu vô tình khiến Giản Tĩnh An bất mãn oán giận thì sẽ không hay
Bấy giờ, Giản Tĩnh An trong trướng đang ra nghiêm lệnh cho binh lính dưới quyền: “Truyền lệnh xuống, sau khi tiến vào Mậu Lĩnh, núi non trùng điệp, có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, tất cả mọi người phải chuẩn bị ứng phó cho tốt.”
Y trầm giọng nói tiếp: “Tất cả mọi người nhớ kĩ, lần này không thể so với những nhiệm vụ trước kia, hoàng thượng đang ở đây, tuyệt đối không thể có bất kì sơ suất nào!”
Y nghiêm mặt, giọng điệu nghiêm túc, liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của nhiệm vụ, sự nguy hiểm của tình thế, lệnh cho binh lính và tướng lĩnh Tả Dực Vệ tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác.
Những tướng lĩnh ở đây tất nhiên đều nghiêm túc nhận lệnh.
Lễ tế lớn mười năm một lần, bọn họ là binh lính Tả Dực Vệ, ở bên bảo vệ sự an toàn của hoàng thượng, nhiệm vụ gánh vác trên vai cực kì quan trọng.
Sau khi tướng lĩnh Tả Dực Vệ rời đi, người ở lại trong trướng là trợ tá tâm phúc của Giản Tĩnh An.
Giản Tĩnh An trầm ngâm rất lâu rồi mới hỏi: “Uông Ấn và đề kỵ có động tĩnh gì không?”
Bởi vì Tả Dực Vệ làm hỏng việc ở Lương Châu, cuối cùng khiến những con cháu nhà họ Khúc được người ta cứu đi. Tuy rằng sau đó, Đề Xưởng đã khiến nhà họ Khúc gặp bất trắc ở sườn dốc Tấc Vuông tại Lương Châu thì Tả Dực Vệ vẫn vô hình trung bị Đề Xưởng đánh bại.
Là đại tướng quân Tả Dực Vệ, trong lòng Giản Tĩnh An nảy sinh cảm giác không phục bất mãn, đối với Đề Xưởng cũng trở nên đề phòng và đố kỵ.
Đề kỵ mà Uông Ấn dẫn dắt quả thật quá lợi hại, vượt xa Tả Dực Vệ!
Lần này hoàng thượng khởi hành đi viếng hoàng lăng, tuy lực lượng hộ vệ chủ yếu là binh lính Tả Dực Vệ, nhưng đề kỵ cũng đi theo không ít, xuất phát từ suy nghĩ so bì ngấm ngầm nên Giản Tĩnh An rất để ý đến hành động của Uông Ấn và đề kỵ.
“Bẩm đại tướng quân, Uông đốc chủ vẫn luôn đi theo bên cạnh hoàng thượng, đề kỵ thì đã kiểm tra trướng của từng quan viên. Ngoài ra không có gì đặc biệt.” Trợ tá chuyên ghi chép việc quân là Triệu Hưởng Trăn đáp lời.
Là tâm phúc thân tín của Giản Tĩnh An, Triệu Hưởng Trăn có thể ít nhiều đoán được suy nghĩ của y.
Thực tế thì, bất kể là đối với Giản Tĩnh An hay Triệu Hưởng Trăn, hay thậm chí đối với toàn bộ quân lính Tả Dực Vệ, chuyện ở Lương Châu là… một sự sỉ nhục khó mà quên được.
Không sai, là sỉ nhục!
Tả Dực Vệ làm việc không hết sức mình, Đề Xưởng lại lập được công lao, so sánh ra thì tất cả binh lính Tả Dực Vệ đều tự cảm thấy đã bị đề kỵ tát cho một cái thật mạnh, tối sầm mặt mày.
Bây giờ, Đề Xưởng và Tả Dực Vệ cùng xuất hành, cho dù đại tướng quân không căn dặn gì thì Triệu Hưởng Trăn vẫn sẽ đặc biệt chú ý đến động tĩnh của bên kia.
Nhưng đề kỵ vốn là ti chuyên điều tra, hành tung vô cùng bí ẩn, muốn âm thầm theo dõi bọn họ quả thật quá khó khăn.
Đến giờ, binh lính Tả Dực Vệ vẫn không biết được có bao nhiêu đề kỵ đến đây chứ đừng nói tới chuyện biết được hành động âm thầm của bọn họ.
Giản Tĩnh An nghĩ ngợi, cuối cùng thở dài một hơi rồi dặn dò: “Được rồi, không cần đặc biệt để ý đến Uông Ấn và đề kỵ nữa. Nhiệm vụ của Tả Dực Vệ là bảo vệ hoàng thượng và bảo đảm lễ tế được hoàn thành thuận lợi. Bảo các tướng lĩnh, các binh lính phải xốc toàn bộ tinh thần lên!”
Mặc dù Giản Tĩnh An đố kị với Uông Ấn nhưng vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, vẫn biết rõ ràng điều quan trọng nhất với Tả Dực Vệ lúc này là gì.
Y sẽ không vì lòng đố kị mà hồ đồ làm hỏng việc.
Triệu Hưởng Trăn nhận lệnh, sự kính phục với Giản Tĩnh An lại nhiều thêm một phần.
Chung quy thì bản tính con người luôn có tính đố kị, bởi vì chuyện Lương Châu mà đại tướng quân sinh lòng ghen tị với Uông đốc chủ, có ý ngấm ngầm so bì, đây là điều rất bình thường. Nhưng có thể kiềm chế sự đố kị trong lòng, tập trung cho nhiệm vụ quan trọng trước mắt mới chính là bản lĩnh của đại tướng quân.
Giản Tĩnh An có tâm tư gì với Đề Xưởng, người thông minh như Uông đốc chủ đương nhiên là biết.
Đề kỵ tồn tại một cách đặc biệt, thỉnh thoảng lại phải nhận sự lườm nguýt, thậm chí bất mãn của những người khác, nhất là binh lính trong quân.
Không ít người so bì giống Giản Tĩnh An, đây là việc nhỏ nhặt, không cần để ý tới.
Quan trọng bấy giờ vẫn là Chu Vân Xuyên.
Sau khi tiến vào Mậu Lĩnh núi non trùng điệp, cảnh sắc bắt đầu trở nên đơn điệu, dõi mắt nhìn quanh toàn cây cối, ngoài cây cối ra vẫn chỉ là cây cối. Hạ tuần tháng mười đã có lá rụng, cây cối trong núi sâu đều đã đổi màu, hoặc xanh hoặc đỏ hoặc vàng, nhuộm màu từng tầng từng tầng một, cảnh sắc cực kì tươi đẹp. Nhưng có đẹp hơn nữa mà nhìn liên tục hai, ba ngày thì ai cũng sẽ chán, huống hồ còn là vua của một nước?
Tâm trạng của Vĩnh Chiêu Đế rất buồn bực, không biết lúc nào mới có thể đến hoàng lăng, hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh.
Nhưng lễ tế lớn mười năm một lần là trách nhiệm của bậc đế vương, ông ta không thể lùi bước chỉ vì đường đi gian nan nguy hiểm, thậm chí còn không thể để bề tôi biết được nỗi buồn bực của mình.
Theo đề nghị của Uông Ấn, cuối cùng ông ta cũng tìm được việc để gϊếŧ thời gian.
Đó chính là gọi từng quan viên đi theo tới, hỏi thăm tình hình của bọn họ khi đã ra làm quan.
Khảo sát thành tích của quan viên như thế vừa thêm hiểu biết về đất đai con người ở mọi nơi, vừa có thể làm tiêu tan nỗi buồn bực trong lòng, không còn gì tốt hơn.
Ngày hôm nay tới lượt thứ sử Thái Châu - Chu Vân Xuyên tới ngự trướng, giống như những quan viên khác, hắn ta cũng kể ra những điều mình từng trải qua khi ra làm quan, đồng thời giới thiệu về cảnh vật của Thái Châu.
Uông Ấn đứng hầu ở bên cạnh Vĩnh Chiêu Đế, sau khi quan sát biểu hiện của Chu Vân Xuyên trước mặt hoàng thượng, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Chu Vân Xuyên có thể trở thành thượng thư Lại Bộ.
Chu Vân Xuyên quả thật không phải nhân vật tầm thường!