“Em vẫn luôn ở trên cao, cao đến mức anh không thể với tay chạm đến, em có biết rằng, có đôi lúc anh rất hận em vì điều đó hay không?”
“Em muốn ly hôn thì cứ việc tự nhiên, anh nói cho em biết, anh tuyệt đối không quan tâm!”
“Chúng tôi rất lấy làm tiếc, Ân tiểu thư, đứa bé trong bụng cô đã không còn nữa!”
“Các người nói gì? Tôi có thai sao?”
“Đúng vậy, nhưng đáng tiếc…”
Đáng tiếc là đã bị sảy.
Bởi vì sự bất cẩn của cô, bởi vì cô quá vụng về cho nên đứa bé của cô và anh chưa kịp thành hình đã vội mất đi.
Là lỗi của cô!
Đều do cô, tất cả đều do lỗi của cô!
Nếu như anh biết được cô không thể bảo vệ tốt đứa con của bọn họ, anh nhất định sẽ hận cô, sẽ lại càng ghét cô hơn nữa.
Anh nhất định sẽ không tha thứ cho cô…
Ân Hải Sắc giật mình tỉnh giấc, nước mắt cô ướt đẫm cả chiếc gối.
Giấc mộng này rất sâu và rất dài, mười một năm qua nó vẫn được chôn vùi ở một nơi nào đó, cuối cùng hôm nay nó cũng quay trở lại tìm cô.
Đó là một giấc mơ rất buồn, là một giấc mơ mà cô không dám nhớ đến, cô rất sợ, cô sợ không thể chịu đựng sự hối hận và tự trách chính minh, cô sợ chính mình không đủ can đảm để chấp nhận điều đó.
Cô sợ bị thương, cô càng sợ vết thương chưa lành kia lại bị đâm thêm một nhát nữa.
Cô là một người hèn nhát.
Ân Hải Sắc bước xuống giường, bước đến cánh cửa sổ trong phòng, đưa mắt nhìn bên ngoài, ngoài trời đang dần sáng.
Từ lúc Vệ Tương nhắc lại cho cô biết những chuyện cô quên đi đến nay đã được ba ngày, ba đêm qua, cô đều giật mình tỉnh giấc giữa cơn mơ đáng sợ kia, nước mắt thấm đầy bên gối.
Lo lắng, bất an, hối hận, tự trách, những cảm giác của ngày xưa cứ từng chút, từng chút quay lại trong trí nhớ cô, bắt cô phải đối diện với nó một lần nữa.
Khi ấy quả thật cô rất khổ sở.
Một tình yêu quá mức cuồng nhiệt, một cuộc hôn nhân quá mức vội vàng, một cô gái đơn thuần như cô, đối mặt với một chàng trai phức tạp như Vệ Tương, giống như một con thỏ trắng bị mắt bẫy, càng giãy giụa thì càng bị vướng sâu hơn nữa.
Là do thời điểm sai lầm!
Tại một thời điểm không thích hợp lại gặp phải một người thích hợp, tuy rằng yêu rất sâu, rất cuồng, rất ngọt ngào, thế nhưng vẫn phải chịu đựng những vết thương đầy mình.
Thật là ngốc!
Ân Hải Sắc tựa đầu bên cửa sổ, trầm tư. Nước mắt dần khô dưới ánh nắng sớm mai, đôi mắt cô như vừa được gạn rửa, trở nên thật trong suốt.
Cô vẫn chìm đắm trong những ký ức và những suy nghĩ sâu xa, đến tận khi phía ngoài cửa truyền đến tiếng hai gõ mới giật mình.
“Mời vào.”
Là Ân Phiền Á, trên tay cậu ta là một chiếc khay, trong khay là một miếng bánh sandwich, một cái ly sữa nóng, còn có một bông hồng vừa được hái từ vườn nhà cô.
Cô kinh ngạc nhíu mày. “Sao em lại đến đây?”
“Em đến thăm chị.” Ân Phiền Á đem chiếc khay đặt lên bàn. “Em nghe quản gia nói hai hôm nay chị không ăn uống được gì nhiều, hầu như là không ăn gì, cho nên mới xung phong nhận việc mang bữa sáng đến cho chị.”
Ân Hải Sắc chớp mắt, nhìn ra được sự quan tâm lo lắng trong ánh mắt của cậu em họ đẹp trai này, cô mỉm cười. “Chị không sao, em đừng lo lắng.”
Ân Phiền Á đưa ly sữa, sau đó lại chăm chú nhìn cô một cách đầy bí ẩn. “Em nghe Vệ Tương nói, anh ta đã đem toàn bộ những ký ức năm đó chị đánh mất nói cho chị biết rồi.”
“Đúng vậy.” Cô cầm lấy ly sữa ấm áp, gật đầu
“Cho nên chị đã nhớ lại?”
“Đúng vậy.” Cô lại gật đầu. “Mấy hôm nay, mỗi ngày chị nhớ lại từng chút.”
“Vậy sao?” Ân Phiền Á ngưng mắt nhìn cô, trong ánh mắt như có ngàn điều muốn hỏi, thế nhưng cuối cùng, chỉ đưa tay vào túi áo lấy ra một chiếc thiệp. “Cái này là cho chị.”
“Là gì vậy?” Cô tò mò mà cầm lấy.
“ Người nào đó “năn nỉ” em đưa nó cho chị.” Ân Phiến Á mỉm cười với chút châm chọc. “Em chưa bao giờ nhìn thấy anh ta ăn nói khép nép như vậy, em thực sự hoảng sợ nữa đấy!”
Ân Hải Sắc nghe vậy liền biết “người nào đó” mà Phiền Á đang nói đến là người nào, tim cô nhất thời loạn nhịp.
Cô cúi nhìn chiếc thiệp trên tay, nhất thời có chút hoảng hốt, ngón tay do dự không biết có nên mở ra xem hay không.
“Chị không muốn xem trong đó viết gì sao?” Ân Phiền Á nhẹ nhàng hỏi.
Cô cười nhẹ.
“Anh ta cũng giống chị, mấy ngày hôm nay hầu như cũng chưa ăn gì.”
“Cái gì?” Cô chấn động, kinh ngạc mà truy hỏi. “Thật vậy sao?”
“Không chỉ không ăn không uống, anh ta còn tự nhốt mình trong ngôi biệt thự đó, điện thoại không tiếp, ngay cả mấy người đồng nghiệp trong công ty cũng không tìm được anh ta.”
Anh tự đóng cửa nhốt mình sao?
Ân Hải Sắc ngơ ngẩn, ngực cô bỗng dâng lên một cảm giác đau đớn. “Là em đến tìm anh ấy sao?”
“Anh ta đến công ty tìm em.” Ân Phiền Á mỉm cười. “Anh ta nhờ em giúp, mang tấm thiệp này giao cho chị.”
“Thế anh ấy bây giờ thế nào? Ốm nhiều không? Em có mời anh ấy đi ăn chút gì không?” Cô liên tiếp truy hỏi.
“Anh ta có ốm hay không thì em không xác định được, bất quá, anh ta thoạt nhìn bộ dạng rất tiều tuỵ, hình như là vài đêm không ngũ.”
Vài đêm không ngủ sao?
Cô vừa nghĩ đến việc ấy, sắc mặt chợt trở nên tái xanh.
Ân Phiền Á nhìn gương mặt tái nhợt của cô, chợt hỏi. “Chị hận anh ta sao, Hải Sắc?”
Hận? Cô ngước mắt nhìn Phiền Á một cách khó hiểu.
“Chị có hận anh ta đã làm hại cho chị bị mất đứa bé không?”
Hận anh hại cô?
Ân Hải Sắc ngây người một lúc mới có thể lắc đầu. “Chị không có hận anh ấy, làm sao chị lại có thể hận anh ấy chứ?” Cô thấp giọng tự mỉa mai chính mình. “Chị chỉ là sợ.”
“Chị sợ việc gì?”
“Chị sợ…” Cô hít một hơi thật sâu, nhắm chặt hai mắt. “Chị sợ anh ấy không tha thứ cho mình, sợ anh ấy sẽ càng ghét chị hơn nữa, chị không có dũng khí để đối mặt với anh ấy cho nên mới lựa chọn quên đi tất cả.”
Ân Phiền Á nhíu mày. “Ý chị là …”
“Chị là một người hèn nhát.” Cô nói với giọng khàn khàn. “Bây giờ nghĩ lại, năm ấy thực sự chị không có đủ kiên cường, chị nên hiểu anh ấy hơn nữa, khi đó anh ấy nói hận chị, thực sự cũng không phải như vậy, chính là bởi vì anh ấy cũng đang sợ hãi.”
Hai người bọn họ đều sợ.
Bời vì tuổi còn quá trẻ, bởi vì yêu quá sâu, cho nên càng nhút nhát.
Cô hẳn là phải hiểu, cô phải hiểu được anh cũng giống cô, cũng đều nếm trải những cay đắng và ngọt ngào của tình yêu.
“Chị thực sự rất yêu anh ta.” Ân Phiền Á đột nhiên kết luận.
Đúng vậy, cô quả thật rất yêu anh ấy, cho đến tận bây giờ vẫn không hề thay đổi, anh là người đàn ông duy nhất của cô, cô hiểu rất rõ việc này.
Ân Hải Sắc nhẹ nhàng mỉm cười, cô mở tấm thiệp, nhìn thấy hai dòng chữ vừa chân thành vừa sâu sắc trên thiệp, đôi mắt lại mờ lệ …
“Anh yêu em”.
“Nếu em chấp nhận tha thứ anh, em sẽ biết tìm thấy anh ở đâu.”
…
Nơi nào đó trên núi Dương Minh có một căn biệt thự được xây bằng gỗ và những mảnh thuỷ tinh.
Phía bên ngoài, hàng rào gỗ vừa được sơn lại màu trắng như bừng sáng dưới ánh mặt trời rạng rỡ. Bên kia hàng rào là một khoảnh sân vườn với một gốc cây cổ thụ thật to với chiếc võng kề bên, bên còn lại là một chiếc ghế dài màu trắng xanh.
Bãi cỏ cũng đã được người ta chăm sóc rất chỉnh tề nên trở nên xanh mượt, hai bên là những đoá hoa lung lay trong gió.
Trên chiếc cầu thang trước cửa, dưới mái hiên nhà là một chiếc phong linh cổ điển bằng đồng tạo nên những tiếng leng keng khi mở cửa, vừa đầy cửa vào sẽ nhìn thấy một chậu hoa bách hợp rất lớn trong sảnh.
Dọc theo hồ bơi đang chảy như dòng suối kia là những chậu hoa nhiệt đới đầy màu sắc, cùng với một chiếc bàn và hai chiếc ghế nằm được sắp xếp rất độc đáo.
Trên chiếc bàn cơm trong phòng bếp, hai bộ đồ ăn đẹp đẽ và quý giá được sắp xếp gọn gàng, nằm đối diện nhau , trong đại sảnh là một bộ sô pha mới tinh màu cam nhạt cùng những chiếc gối ôm đầy màu sắc làm mê hoặc lòng người.
Bước lên cầu thang, lầu hai vẫn không khác như trước kia là mấy, thế nhưng rèm cửa đã được thay mới, màu sắc nhìn có vẻ thật điềm tĩnh, đối lập với chiếc đèn bàn đang phát ra những tia sáng ấm áp ở phía đối diện.
Ân Hải Sắc chăm chú nhìn khắp nơi dưới ánh đèn dễ chịu, cô cảm động đến mức ngây ngốc.
Nơi này đã hoàn toàn thay đổi, không còn cái không khí lạnh như băng, không còn cái dáng vẻ cự tuyệt bất kỳ những người khách đến thăm. Hôm nay, những món đồ dùng trong phòng, tất cả đều đã có đôi có cặp thành một bộ, điều đó chứng tỏ tâm tư của vị chủ nhân của ngôi biệt thự này cũng đã thay đổi. Anh ta đã mở rộng lòng mình, chào đón người phụ nữ anh yêu bước vào thế giới của riêng anh.
Cô biết, anh là đang đợi cô.
Ân Hải Sắm mỉm cười một cách dịu dàng, một tay chạm vào con tim đang đập rộn rang, một tay nắm vào chiếc tay vịn và bước lên cầu thang. Vừa bước đến bậc cuối cùng, ánh mắt cô liền tìm thấy một người đàn ông đang nằm trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ.
Anh dường như đang ngủ gật.
Cô bỗng cảm thấy có chút căng thẳng nhưng ánh mắt vẫn nhìn gương mặt vì quá mệt mỏi đến mức ngủ quên của anh…. Phiền Á nói không sai, anh nhìn có vẻ như là mấy đêm nay không có đêm nào ngon giấc, dưới mi mắt là một quầng đen thật đậm, gương mặt mệt mỏi khiến cô không đành lòng đánh thức anh.
Chiếc kính thiên văn thoạt nhìn như vừa được anh dùng đến, bên cạnh đó là chiếc gạt tàn đầy ấp những đầu thuốc.
Lại hút thuốc nữa rồi, sao mà anh vẫn không chịu nghe lời cô thế?
Cô thở dài thật khẽ vì sợ đánh thức anh, bước thật nhẹ nhàng đến bên cạnh chiếc ghế, chăm chú nhìn anh.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi trong bầu không khí ngọt ngào giữa hai người, một lúc sau, anh bỗng nhiên giật mình thức giấc, anh vươn vai và đôi mắt đen cũng từ từ hé mở.
“Anh tỉnh rồi sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
Anh giật mình, chớp mắt mấy cái rồi trở nên ngây ngốc, dường như anh đang nghĩ mình vẫn còn đang chìm đắm trong giất mơ, một lúc sau anh mới xác định thật là cô mới luống cuống bật dậy.
“Em … em đến lúc nào vậy?”
“Em đến cũng lâu rồi.”
“Sao không gọi anh dậy?”
“Em thấy anh đang ngủ rất ngon nên không muốn đánh thức anh.” Cô cười thật dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến anh lo lắng.
Anh chăm chú nhìn cô, sau đó ánh mắt vừa hạ xuống, chạm đến chiếc gạt tàn bên người cô, anh bỗng cảm thấy bối rồi, vội vàng cầm lấy chiếc gạt tàn và thẳng tay ném vào thùng rác.
Cô buồn cười nhìn anh đang vội vã phi tang bằng chứng. “Làm gì mà khẩn trương như vậy?”
Anh có chút xấu hổ. “Xin lỗi, anh đã hứa với em là không hút thuốc nữa.”
“Đúng vậy.” Gương mặt cô vẫn giữ nét dịu dàng, thế nhưng cô lại cố ý nhíu mày, làm ra vẻ muốn hỏi tội anh. “Vậy sao lại còn hút nữa?”
Anh im lặng không nói.
“Bởi vì tâm trạng không vui, đúng không?” Cô thay anh tìm một đáp án, sau đó lại nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Chính vì thế, anh nhận ra rằng cô không trách cứ anh, ánh mắt kinh ngạc chăm chú nhìn cô.
“Thế nhưng anh phải đồng ý với em, sau này phải thực sự cai thuốc, hút thuốc là không tốt cho sức khoẻ đâu.” Cô ra điều kiện với anh.
“Anh biết rồi.” Anh gật đầu, vẫn là kinh ngạc đến mức không thể nói gì, chỉ chăm chăm nhìn cô.
Ánh mắt tràn đầy sự bất an và hoang mang lo lắng của anh khiến trái tim của Ân Hải Sắc tan chảy. “Sao anh lại nhìn em như vậy?” Cô nũng nịu hỏi, đôi gò má như phớt hồng.
“Em … em chịu tha thứ cho anh sao?” Anh khó khăn lắm mới cất giọng hỏi.
“Vấn đề không phải là tha thứ hay không.” Cô nhìn anh thật sâu. “Không có ai đúng ai sai, có trách thì chỉ trách chúng ta năm xưa đều còn quá trẻ mà thôi.”
Anh không hiểu ý cô là gì.
Cô lại tiếp tục giải thích. “Em lựa chọn quên đi một phần ký ức, không phải bởi vì em hận anh mà là sợ anh hận em, sợ anh sẽ trách em vì bất cẩn đánh mất bé con của chúng mình.”
“Làm sao anh lại có thể làm như vậy?” Vệ Tương lớn tiếng phủ nhận. Anh tự trách chính mình còn không hết, làm sao lại có thể trách cô? Nhớ đến lúc ấy, cô một người chịu đựng sự đau khổ khi mất đứa bé, anh lại không thể tha thứ cho chính mình.
“Hiện tại em biết anh sẽ không như thế rồi.” Cô như nhìn thấu được suy nghĩ của anh, giọng nói càng trở nên dịu dàng. “Em nói rồi, là do em khi ấy không hiểu được anh, nếu như em chịu nỗ lực thêm một chút, nếu em quan tâm đến anh một chút, chắn hẳn em sẽ hiểu, anh thực sự rất yêu em.”
Vệ Tương bỗng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, anh nhìn thấy được cô đã hiểu và tha thứ trước tất cả những việc làm của anh.
“Kỳ thực anh .. anh vẫn là rất lo lắng.” Anh cúi đầu nhìn cô và cố gắng nói hết những tâm tư chất chứa trong lòng. “Anh không hề tin tưởng vào việc sẽ có người yêu anh, nhất là một tiểu thư cách xa anh về bối cảnh và xuất thân, anh không thể tin được rằng em sẽ yêu canh cả đời, anh không thể ngăn được cái suy nghĩ, đến một ngày nào đó, nếu em tỉnh táo trở lại, em nhất định sẽ ly dị anh.”
Anh ngừng lại một chút, khoé miệng hiện lên một nụ cười cay đắng. “Ngay từ ngày đầu tiên ở cạnh em, anh đã bắt đầu chờ đợi đến một ngày nào đó, em sẽ rời xa anh.”
“Nguyên lai là anh suy nghĩ như vậy.” Bây giờ lại đổi thành cô kinh ngạc, chăm chú nhìn anh.
“Sau đó anh mới biết được, giữa chúng ta lúc ấy, sự ngăn cách không phải ở thân thế và gia cảnh, mà là anh chưa bao giờ để em đến gần anh.” Anh thở dài đầy mệt mỏi, sau đó nắm lấy đôi tay mềm mại của cô. “Ngày hôm nay, dù cho anh là một kẻ có tiền, là một người thành công, nếu như anh vẫn cứ nhốt mình vào chính thế giới của mình, em cũng sẽ không thể nào đến gần được anh”
“Chình vì thế, anh rốt cuộc nguyện ý mở cửa chào đón em?”
Anh gật đầu kiên định, ánh mắt thật sâu nhìn cô. “Anh muốn thay đổi, vì em mà thay đổi, anh không muốn em sẽ lại một lần nữa bị nhốt vào một thế giới vừa tăm tối lại vừa lạnh lẽo.”
Cô mỉm cười. “Em nhìn thấy được.”
Anh nhìn thấy được sự yêu thương tràn đầy trong trong ánh mắt của cô, bỗng nhiên có chút bối rối, vội xoay nhìn hướng khác.
“Kia là móm quà anh muốn tăng cho em.”
“Quà gì vậy?” Cô nhìn theo ngón tay của anh, sau đó như nghẹn thở vì kinh ngạc.
Trong một góc của căn phòng, hiện lên một chiếc lều, phía trên phủ một lớp rèn vừa lãng mạn lại vừa xinh đẹp như của công chúa.
“Đây là…” Cô nghẹn ngào, đứng dậy và bước về phía chiếc rèm trong giấc mơ của cô, cô đưa tay vén tấm rèm và nhìn vào bên trong, trên nóc là những ngôi sao bằng giấy đủ màu, giống như bầu trời đêm trong những câu chuyện cổ tích.
Cảm động đến mức nghẹn ngào, cô ngước đôi mắt long lánh lệ nhìn về phía Vệ Tương. “Đây là chiếc lều của em, phải không?”
“Đúng vậy.”
Trong căn phòng này, anh đã dựng chiếc lều trong mơ ước của cô.
Cô vội chạy vào lòng anh và ôm lấy anh thật chặt, nước mắt cứ lặng lẽ rơi trên ngực anh.
“Em có thích không?” Anh hỏi.
“Em thích, rất thích.” Cô đáp lời anh một cách kích động. “Em không ngờ là anh cũng có thể lãng mạn như thế.” Dừng lại một chút, cô tiếp tục. “Anh sẽ cùng ngủ trong đó với em chứ”
Thân thể anh bỗng cứng đờ. “Ừh, thỉnh thoảng thì cũng được, nhưng không nên quá thường xuyên …”
“Vì sao không thể thường xuyên?” Cô ngẩng đầu nhìn anh. “Anh không cảm thấy ngủ trong lều rất vui sao?”
“Àh, ừh, cái này…” Anh không thể nói lên được cái lý do.
Cô cũng hiểu vì sao anh lại chần chừ như thế, nghĩ đến một người đàn ông mạnh mẽ lại đi ngủ trong một chiếc lều như công chúa thế kia, quả thật rất buồn cười.
Vừa nghĩ đến đó, đôi môi anh đào chợt nở rộ.
Anh nhìn thấy nụ cười mang theo vài phần trêu chọc của cô, hiểu rằng cô là đang cố ý chọc ghẹo anh, vừa cảm thấy bối rồi lại vừa có chút bất đắc dĩ.
Cô bật cười ra tiếng. “Nào, theo em vào bên trong nhìn một chút nhé.” Cô nắm lấy tay anh, không đợi anh có đồng ý hay không, liền kéo anh vào phía bên trong lều, nằm lên chiếc nệm mềm mại kia.
Hai người, tay trong tay, vai kề vai, giống như những đứa trẻ đang cắm trại cùng nhăm ngắm nhìn những ngôi sao rực rỡ.
“Thật giống như những giấc mơ của em vậy!” Cô vui vẻ cười.
Ngực anh bỗng chấn động, anh nghiêng đầu ngước nhìn gương mặt xinh đẹp kia.
Cô chính là giấc mơ của anh, anh vẫn sợ giấc mơ rồi sẽ tan biến, nhưng anh nhất định sẽ tìm được cách bảo vệ giấc mơ này, để nó lớn lên, để nó thật kiên cường và vững chắc không thể tan biến.
“Vệ Tương.” Cô nhẹ nhàng gọi.
“Việc gì?”
“Anh nói xem, chúng ta sinh một bé con, có được không? Em rất muốn sinh cho anh một bảo bối, là bảo bối của cả hai chúng ta.”
Cô chăm chú nhìn anh, hạnh phúc mà mỉm cười, cô không biết rằng, chỉ cần nhìn thấy cô cười như thế là anh đã hiểu được…
Hạnh phúc là ở ngay trước mắt.
Chung khúc
“Tình yêu giống như một đoá hoa hồng đầy gai nhọn, người ta bởi khao khát sở hữu cái đẹp của hoa hồng mới cố gắng chạm vào, nhưng càng đến gần thì sẽ càng bị thương bởi những chiếc gai nhọn kia, sau vài lần bị thương, có một số người học được cách cùng nhau chữa thương, cùng hoà hợp và bảo vệ lẫn nhau, để đến cuối cùng, khi chiếc gai được nhổ đi, nỗi đau đớn kia cũng không còn nữa.”
Ánh nắng chiều ấp ám rọi xuyên qua những tấm cửa kính bằng thuỷ tinh, trong nhà hàng, những vị khách mời đang vui vẻ nhấm nháp từng ly rượu vang trên tay và lặng nghe người MC trên sân khấu nói lời chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới.
Tại một chiếc bàn sát bên trong, cạnh khung cửa sổ là hai cặp nam nữ, bọn họ chính là những người bạn thân thiết và người nhà của hai nhân vật chính hôm nay.
“Không hổ danh là người trong giới nghệ thuật, ngay cả bài phát biểu của ngày hôn lễ cũng có thể viết một cách màu sắc như vậy.” Lộ Bách Sâm nửa trêu chọc, nửa hứng thú cười và nhìn về phía hai người đang ôm nhau một cách ngọt ngào trên sân khấu kia.
Anh thật vui, bởi vì người bạn tốt nhất của anh, cái người mà lúc nào cũng cố làm ra vẻ lạnh lùng kia, rốt cuộc cũng có thể tìm lại tình yêu đích thực của mình lần nữa.
“Anh chưa bao giờ thấy tên Vệ Tương kia cười đến mức như thế!”
“Như thế là thế nào?” Cô vợ Ân Điềm Vũ ngồi cạnh anh lên tiếng hỏi một cách tò mò.
“”Em không thấy cậu ta cười đến mức thật ngớ ngẩn và thật hạnh phúc sao?” Lộ Bách Sâm mỉm cười với cô vợ yêu và hai người còn lại. “Các người không biết đâu, cậu ta rất thích tỏ ra vẻ lạnh lùng, lúc nào cũng mang một gương mặt lạnh như người chết ấy.”
“Em biết.” Lý Tương Tư đáp lại một cách yếu ớt, ngón tay ngọc ngà đang vuốt ve ly rượu.
Lộ Bách Sâm ngẩn người một lúc. “Đúng, đúng, thiếu chút nữa tôi đã quên, Vệ Tương là ân nhân của cô, hai người cũng đã quen nhau từ lâu rồi.”
Về quan hệ của Vệ Tương và Lý Tương Tư, anh gần đây mới biết được, Vệ Tương cũng thừa nhận, để ép anh ly hôn cùng Điềm Vũ, cậu ta đã nhờ Lý Tương Tư giúp đỡ, dùng một chút thủ đoạn…
Lúc đó anh vừa nghe xong, giận đến tím mặt, không khách khí mà đánh người bạn tốt của mình một đấm thật mạnh, hai người còn thiếu chút nữa là tuyệt giao.
“Xin lỗi.” Lý Tương Tư nhận ra những suy nghĩ trong mắt anh vội lên tiếng. “Anh ..anh vẫn còn để ý sao?”
“Chuyện quá khứ cũng đã qua rồi.” Anh hơi nhíu mày. “Chỉ là khổ cho Điềm Vũ.”
“Em không có sao đâu.” Ân Điềm Vũ lên tiếng, ánh mắt và giọng nói của cô nhìn thật trong sáng và nhẹ nhàng như nước. Cô xoay sang nhìn Lý Tương Tư, chân thành và thẳng thắn mà nói. “Nói thật, khi đó, em rất để ý đến việc chị cố hết sức để tiếp cận Bách Sâm, nhưng hiện tại thì em đã rõ, người mà chị chân chính yêu là anh trai của em, mà Bách Sâm thì chỉ yêu duy nhất em mà thôi.” Cô ngừng lại một chút, sau đó thản nhiên mỉm cười. “Nói thật ra, em còn muốn cảm ơn chị, nếu không có chị, Bách Sâm cũng sẽ không nhận ra được tình cảm của anh ấy dành cho em.”
Sự hiểu biết và bao dung của Điềm Vũ làm rung động Lý Tương Tư, cô bất lực nhìn về phía Ân Phiền Á, anh vội siết nhẹ lưng cô, mỉm cười cổ vũ.
Chính vì thế cô lại có thêm chút dũng khí, cùng người đã từng bị cô thương tổn, cũng là em gái của người yêu nói lời xin lỗi. “Xin lỗi Điềm Vũ, còn có, cảm ơn em.”
“Đừng nói nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi.” Ân Điềm Vũ chủ động nắm lấy tay cô. “Hiện tại em đã xem chị là chị dâu của mình, chỉ cần chị mang đến hạnh phúc cho anh trai của em, như vậy là đủ rồi.”
“Là anh ấy mang đến hạnh phúc cho chị.” Lý Tương Tư mím môi, ánh mặt nhẹ nhàng ngưng tại gương mặt của người đàn ông mà cô yêu nhất.
Ân Phiền Á nhẹ nhàng đặt một chiếc hôn lên trán cô.
“Được rồi, hiện tại, cậu và Tương Tư là một đôi, tôi cùng Điềm Vũ cũng đã không còn hiểu lầm, Vệ Tương cùng Hải Sắc cũng gương vỡ lại lành, thực sự là tam hỷ lâm môn mà, nào chúng ta cùng uống một ly chúc mừng đi!” Lộ Bách Sâm thoải mái nói và nâng ly.
Ba người còn lại nghe xong cũng nâng ly rượu trên tay, những chiếc ly chạm vào nhau trong không trung tạo nên một tiếng vang hạnh phúc.
“Đúng rồi, em đã đồng ý với sắc tỷ, đàn một bản nhạc chúc mừng chị ấy kết hôn.” Ân Điềm Vũ uống một nữa ly sâm banh, gương mặt có chút ửng đỏ, cô vội đứng dậy. “Mọi người cứ tiếp tục trò chuyện đi nhé, em đi một chút đây.”
Ba người nhìn theo cô dịu dàng mà đi đến chiếc đàn dương cầm trắng đặt ngay chính giữa nhà hàng và ngồi xuống, đôi tay cô như đang chơi đùa cùng những phím đàn để rồi sau đó những tiếng nhạc tuyệt vời cũng từ đó mà phát ra.
Thừa dịp cô không ở đây, Lộ Bách Sâm vội vã truy hỏi Ân Phiền Á.
“Tôi nghe Vệ Thương nói, những chứng cứ về việc tham ô hối lộ của bọn họ thực sự là từ cậu đưa ra đúng không? Ba của cậu có biết chuyện này không?”
“Tôi không rõ ông ta có biết hay không, tôi nghĩ cũng có thể ông ấy sẽ có chút hoài nghi. Bất quá, hiện tại ông ấy đang bận hầu toà rồi, không rảnh để truy cứu tôi đâu.” Ân Phiền Á cay đắng mà nói nhỏ.
Sau mấy ngày thẩm vấn tra hỏi, mấy ngày trước, cảnh sát đã đem việc tham ô cùng những chứng cứ phạm tội của hai anh em Ân Thế Hạo và Ân Thế Dụ ra khởi tố, toàn bộ những người và những việc có liên quan đều đang trong quá trình xử lý.
“Tôi cùng một vài người bạn trong giới luật sư cũng đã trao đổi qua, việc khởi tố này đối với hay người bọn họ quả thật là không có lợi, rất có thể khi ra toà, bọn họ sẽ bị phán có tội.”
“Đó cũng là trừng phạt đúng tội bọn họ.” Ân Phiền Á cố gắng bảo trì dáng vẻ không để ý.
Nhưng Lộ Bách Sâm nhìn ra được những tâm tư trong lòng anh qua những ngón tay đang nắm chặt lại.
Quân pháp bất vị thân, dù sao cũng không phải là một chuyện hay! Lộ bách Sâm yên lặng thở dài.
Lý Tương Tư cũng phát hiện bạn trai đang tràn đầy tâm sự, nhẹ nhàng cầm lấy tay anh.
Ân Phiền Á cũng cảm nhận được sự quan tâm lặng lẽ của cô, anh đưa mắt nhìn Tương Tư, tâm tình cũng khá hơn một chút. “Đúng rồi, Bách Sâm, lần này tình trạng ứng cử của anh thế nào?”
Bởi vì những việc không hay vừa rồi, sự ảnh hưởng của Ân Gia trên lĩnh vực chính trị cũng suy yếu rất nhiều, chính vì vậy Ân thế Dụ ra lệnh cho con rể tham gia tranh cử chức thị trưởng, nỗ lực muốn níu kéo chút tàn dư của thế lực.
“Tôi à, cuối cùng hẳn là chuột chạy qua đường, người người đều giẫm đạp?” Lộ Bách sâm tự giễu. “Cậu cũng biết, xảy ra những việc như vậy, cử tri không phỉ nhổ ngay trước mặt tôi đã là tốt lắm rồi.”
“Thực sự xin lỗi.” Ân Phiền Á bối rồi nhíu mày. “Chuyện nhà của chúng tôi lại làm ảnh hưởng đến tiền đồ của anh.”
“Cũng không nói vậy được, dù sao, ngay từ đầu tôi cũng dựa vào sự giúp đỡ của Ân Gia mới có được tất cả, hiện tại xem như là trả ơn.” Lộ bách Sâm thật ra cảm thấy chút thoải mái. “Yên tâm đi, chỉ cần Điềm Vũ vẫn còn ở bên cạnh tôi, tôi nhất định có thể vượt qua tất cả, cùng lắm thì thất bại mà thôi, không có gì đâu.”
“Thực cực khổ cho anh.”
“Đều là người trong nhà, sao lại nói những lời như vậy?”
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Sau một khúc nhạc, Ân Điềm Vũ tươi cười trở lại chỗ ngồi.
Ba người cùng liếc mặt nhìn nhau đầy ăn ý, lập tức chấm dứt câu chuyện đang nói.
“Không có gì, bọn anh đang nói, Hải Sắc hôm nay thật sự rất đẹp.”
“Đúng vậy!” Ân Điềm Vũ gật đầu tán thành, ánh mắt nhìn về người con gái đang đứng cạnh Vệ Tương.
Cô ấy đang nhìn người đàn ông của cô, nụ cười thật ngọt ngào, thật rực rỡ, có thể làm hoà tan con tim của một người đàn ông lạnh lùng.
“Ném hoa nào!”
Cô dâu dịu dàng xoay người lại, nâng cao bó hoa trong tay, trong nhà hàng bỗng vang lên những tiếng la phấn khích của mấy cô gái trẻ, mọi người đếu chạy đến, tranh nhau bắt lấy bó hoa trong tay cô dâu.
“Tương Tư, chị cũng đi đi!” Ân Điềm Vụ nhiệt tình lôi kéo Lý Tương Tư.
“Không cần đầu.” Lý Tương Tư thoáng chút xấu hổ, vội lắc đầu. “Chị không thích không khí náo nhiệt như vậy.”
Tuy cô không tham gia góp vui, thế nhưng sự náo nhiệt cứ hết lần này đến lần khác tìm đến cô. Bó hoa hồng nhẹ nhàng bay vυ't qua đám phụ nữ đang cố gắng tranh nhau, khẽ khàng đáp xuống bên chân cô.
Cô kinh ngạc.
“Nhanh nhặt lên!”
Dưới sự thúc giục tích cực của Ân Điềm Vũ, cô mới chần chừ mà nhặt bó hoa lên, ánh mắt ngây ngốc nhìn những bông hồng rực rỡ.
Ân Phiền Á thấy cô cả người choáng váng, cảm thấy thật đáng yêu, liền kéo cô ôm vào lòng, vui vẻ mà cười. “Đây chẳng lẽ là đang ám chỉ anh, nên nhanh chóng cầu hôn em sao?”
Gương mặt Lý Tương Tư trở nên ửng hồng.
“Cái gì? Phiền Á, cho đến bây giờ anh vẫn chưa cầu hôn với người ta sao!” Ân Điềm Vũ một bên trêu ghẹo.
“Em xin anh đó! Động tác của anh cũng quá chậm đi?”
“Không thành vấn đề, anh lập tức sửa lại đây.” Nói xong, Ân Phiền Á không khách khí mà hôn lên đôi môi ngọt ngào của Tương Tư.
Tiếng rầm rì vang lên từ bốn phía, có người vỗ tay, có người ganh tỵ mà nhìn.
Ngay cả Ân Hải Sắc cùng Vệ Tương cũng mỉm cười mà nhìn một màn này.
Sự chú ý vốn dĩ thuộc về bọn họ đều đã bị người nào đó làm càn mà cướp mất, thế nhưng hai người tuyệt đối không quan tâm.
Bởi vì hạnh phúc của bọn họ cũng đã quá trọn vẹn rồi, bọn họ rất vui và sẵn sàng chia sẽ với tất cả những người xung quanh.
Mỗi một người, đều sẽ có thể tìm được hạnh phúc của chính mình …