Trong lúc không khí bữa tiệc tối đang đến mức cao trào, Miêu Thanh Tú lại tìm khoảng không gian trống vắng, cô kéo Ân Hải Sắc đến một gian nhà nghỉ chân phía ngoài sân, cùng Hải Sắc trò chuyện tâm sự.
“Này, vị vương tử xứ cao su kia quả thật là không sai nha, cậu có muốn cùng anh ta hẹn hò không đấy?” Cô mở đầu bằng một lời trêu ghẹo Hải Sắc.
Ân Hải Sắc đưa mắt nhìn cô một lúc. “Làm chi? Cậu kiêm thêm chức bà mai từ lúc nào vậy?”
“Mình là đang biết điều, bánh ít đi, bánh quy lại mà! Cậu đã giới thiệu cho mình một người đàn ông quá ưu tú, đương nhiên là mình cũng muốn cậu nhanh chóng tìm được hạnh phúc của chính mình.”
“Nói tiếp đi.”
“Nói cái gì nữa? Rốt cuộc là cậu có thích người ta hay không?” Miêu Thanh Tú cố ý truy hỏi.
“Vậy còn cậu?” Ân Hải Sắc lập tức đánh trả. “Cậu … rất thích Vệ Tương sao?”
“Đúng vậy, mình rất thích anh ấy.” Miêu Thanh Tú thẳng thắn thú nhận.
Ân Hải Sắc bỗng trầm ngâm.
“Thế nào? Cậu nghĩ mình rất chủ động đúng không?” “Có phải cậu nghĩ mình không biết xấu hổ là gì phải không?”
“Không phải.” Ân Hải Sắc vội lắc đầu. “Thật ra, mình rất khâm phục cậu.” Có thể thẳng thắng thừa nhận tình cảm của chính mình, không phải ai cũng có thể làm được.
Khi còn trẻ, cô có thể có dũng khí để liều lĩnh như thế, hiện tại, cô đã mềm yếu hơn, khác xưa rất nhiều.
“Thực ra cậu cũng có thể mà! Thích thì thích, không thích thì thôi, có gì cần phải do dự, lo lắng đâu?”
“Chúng mình … đã không còn trẻ nữa.”
“Cho nên không thể làm những việc thiếu suy nghĩ như ngày xưa sao?” Miêu Thanh Tú cười nhạt. “Mình mặc kệ những việc đó! Mình nhé, trừ khi không muốn thôi, chứ nếu thích một người, mình nhất định phải truy đến cùng, không buông tay.”
“Cậu rất kiên cường, Thanh Tú.” Ân Hải Sắc mỉm cười nhìn cô. Một người năng động và tự tin như thế thì có lẽ mới xứng với sự kiêu ngạo của Vệ Tương.
“A…đừng có khen mình như thế.” Miêu Thanh Tú tuy chủ động, nhưng cũng sẽ đỏ mặt, bối rối mà vuốt lại mái tóc, cô ngồi xuống chiếc ghế, ngước mắt nhìn ánh sao đêm, bỗng buồn rầu mà thở dài. “Kỳ thực, mình có nhiệt tình, có chủ động đến mấy cũng vô dụng, mình nghĩ anh ấy dường như không thích mình nhiều như mình thích anh ấy.”
Ân Hải Sắc bỗng chấn động. “Cậu là đang nói Vệ Tương sao?”
“Không phải anh ta thì còn ai vào đây?” Miêu Thanh Tú liếc mắt nhìn cô, trong mắt chứa đầy uất ức.
“Anh ta .. không thích cậu sao?”
“Cũng không thể nói là không thích, mà phải nói là mình không biết rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ như thế nào?” Miêu Thanh Tú ngừng một chút, bỗng đôi mắt chợt vụt lên một tia sang rạng rỡ, cô vui vẻ hỏi. “Hải Sắc, cậu và Vệ Tương là bạn của nhau, cậu nhất định là hiểu được anh ấy, cậu nói mình nghe, rốt cuộc anh ấy là một người như thế nào? Anh ấy thích cái gì và ghét làm gì? Cậu nói xem, anh ấy có thích mình không?”
Từng câu hỏi cứ liên tiếp nhau làm Ân Hải Sắc có chút choáng váng, cô hít sâu, cố gắng bảo trì dáng vẻ bình tĩnh của mình. “Thực ra mình cũng không hiểu rõ anh ấy như cậu nghĩ đâu,” Nếu như cô thật sự có thể hiểu được anh, bọn họ cũng sẽ không đi đến kết cuộc của ngày hôm nay. “Bất quá, mình nghĩ, anh ấy là một người rất tốt.”
“Là vậy sao? Sao cậu lại nghĩ như thế?” Nghe được lời khen ngợi từ người bạn tốt, Miêu Thanh Tú rất hài lòng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đôi mi của cô vẫn nhíu lại. “Có lẽ anh ta là một người thật khó hiểu. Giọng điệu của anh ấy nghe có vẻ rất lãnh đẹm, dường như rất hận đời.”
“Cũng không thể nói là hận đời, mình nghĩ, anh ấy đối với cái xã hội này, có chút châm biếm đi.” Ân Hải Sắc một mặt suy nghĩ, một mặt giải thích chậm rãi. “Khi còn bé, cuộc sống của anh ấy rất cực khổ, cậu cũng biết, anh ấy là một người không cha không mẹ, chuyện gì cũng phải dưa vào chính bản thân mình, anh ấy lớn lên theo cách đó cho nên rất kiên cường, rất độc lập, cũng không có thói quen chia sẽ những cay đắng trong lòng.” Cô ngừng lại, không biết vì sau, trong lòng chợt nhói đau. “Anh ấy là một người rất kiên cường.”
“Đúng vậy, mình thích một người đàn ông mạnh mẽ như thế. Nói thật, bình thường chúng mình quen biết, đều là nhưng vì công tử mềm yếu, không một ai có được sự cứng rắn như anh ấy.”
“Đúng vậy.” Ân Hải Sắc gật đầu.
Anh ấy thực sự rất mạnh mẽ, đôi vai dày rộng, dường như có thể chống đỡ tất cả.
“Được rồi, cậu nói xem, anh ta thích cái gì?”
“Anh ấy thích ngắm sao?”
“Ngắm sao?” Miêu Thanh Tú dường như không nghĩ đến đáp án này.
“Ân Hải Sắc mỉm cười. “Anh ấy rất giỏi về thiên văn nha, không tin thì cậu cứ hỏi anh ấy thử xem.” Cô đưa mắt chăm chú nhìn về phía xa, một mình thưởng thức ánh sao lung linh bé nhỏ phía chân trời. “Anh ấy rất thích dùng kính viễn vọng để ngắm sao, nhưng trong lúc anh ấy ngắm sao, cậu đừng bỏ anh ấy cô đơn một mình.”
“Là ý gì?”
“Cậu phải ở cùng anh ấy, trò chuyện với anh ấy, có thể anh ấy sẽ im lặng, thế nhưng cậu nhất định phải cho anh ấy cảm giác được sự tồn tại của cậu.”
Nghìn lần, vạn lần đừng để anh ấy một người cô đơn tịch mịch
“Chính là muốn mình ép anh ấy trò chuyện đúng không? Mình hiểu rồi, còn gì nữa?”
“Anh ấy là một người sống rất nội tâm, sẽ không bao giờ chủ động tâm sự cùng cậu, cậu phải kiên trì và chủ động hỏi, nhất định phải buộc anh ấy nói ra những việc trong lòng.”
“Sống nội tâm là một điều tốt, mình sợ nhất là loại đàn ông mồm mép, người ta không muốn nghe thế như vẫn cứ nói, thật sự rất phiền phức!”
“Tuy rằng anh ấy sẽ không biết lời ngon tiếng ngọt, nhưng kỳ thực là rất quan tâm chăm sóc người khác, cậu cứ cố gắng mà tìm hiểu, nhất định có thể hiểu rõ anh ấy.”
“Mình biết, mình cũng ghét loại đàn ông chỉ biết khua môi múa mép mà không biết làm gì cả. Còn gì nữa không?”
Còn có thể nói gì nữa đây?
Ân Hải Sắc bỗng cảm thấy có chút mất mát. “Cậu thực sự thích anh ấy sao, Thanh Tú?”
“Đúng vậy, mình nghĩ anh ấy rất tốt.”
“Vậy…” Hãy cố gắng yêu anh ấy thật nhiều đi!
Trong mắt Ân Hải Sắc bỗng chốc phiếm hồng, cô nháy mắt, cố gắng ngăn cản nước mắt rơi xuống. “Mình chúc phúc cho hai người.” Cô đưa tay, nắm lấy bàn tay của Miêu Thanh Tú.
“Mình cảm ơn!”
Người nói cảm ơn phải là cô mới đúng. Ân Hải Sắc thống khổ nhìn nụ cười của Miêu Thanh Tú, trong lòng thực sự rất đau, đầu óc như choáng váng, toàn thân như nóng rần lân.
Mời cậu thương anh ấy nhiều một chút, mình van cậu, thương anh ấy nhiều một chút đi!
Anh ấy là một người đàn ông xứng đáng có được tình yêu chân thành từ một người phụ nữ, đáng giá để cậu nỗ lực mà yêu anh ấy….
“Cậu làm sao vậy Hải Sắc?” Miêu Thanh Tú rốt cuộc cũng phát hiện được dáng vẻ bất thường của cô.
Cô vội đứng lên và xoay mặt chỗ khác…. “Không có gì đâu.”
Cô chỉ là đang hối hận.
Nếu nhứ lúc đó, cô thực sự cố gắng thêm một chút, cố toàn tâm toàn ý thêm một chút, đừng nhanh chóng buông tha thì ngay hôm nay cô không cần phải chính tay mình đẩy anh về phía người phụ nữ khác
Nếu như lúc ấy, cô thương anh nhiều một chút ….
…
Cô vẫn đang nhìn anh.
Tuy anh cố gắng kiềm chế mình không quay đầu lại, không đi tìm hình dáng của cô, thế nhưng, anh cảm giác được, ánh mắt của cô lúc nào cũng chăm chú trên người anh.
Vệ Tương hít sâu một hơi, cảm thấy tim mình như đập thật loạn
Anh thử cố gắng chuyên tâm nghe Miêu Thanh Tú nói, cố gắng thoải mái cùng những vị khách nói cười, anh nói với bản thân mình không được để ý đến cô, thế nhưng, vô pháp.
Cô vẫn đang nhìn anh.
Đây chính là ước mơ, là hy vọng của anh, độc chiếm ánh mắt của cô, một mình hưởng thụ tình cảm của cô, cho dù có biết bao người đến rồi đi, anh và cô vẫn sẽ đắm chìm trong thế giới của hai người.
Anh cảm thấy chút sợ hãi, chút bối rối, lại có chút vui vẻ, cho đến giờ phút này, anh mới chính thức bừng tỉnh mà hiểu ra rằng, suốt mười một năm qua, anh phấn đầu không ngừng là vì cái gì.
Anh muốn, chính là lúc này, chính là lúc cô nhìn anh như thế này.
Không phải vì trả thù cô, lại càng không muốn làm tổn thương cô, anh chỉ mong cô có thể một lần nữa nhận ra, anh thực sự rất tốt, đáng giá có được tình yêu của cô.
Anh chỉ hy vọng cô nhìn thấy anh…
“Sean, anh có muốn khiêu vũ không?” Một giai điệu lãng mạn chợt vang lên, Miêu Thanh Tú nhỏ nhẹ hỏi bên tai anh.
“Khiêu vũ?” Anh kinh ngạc hỏi lại, tâm trí vẫn là đang ở một nơi xa xôi nào đấy, chưa thu hồi về kịp.
“Đúng vậy, em rất thích bài này, chúng mình cùng nhảy nhé!” Nói xong, Miêu Thanh Tú cũng không chờ xem anh đồng ý hay không, liền nắm lấy tay anh đi về phía giữa căn phòng.
Anh trừng mắt nhìn từng đôi trai gái thanh lịch đang chuẩn bị khiêu vũ.
Khiêu vũ?
Không, anh sẽ không nhảy, anh sẽ không nhảy, anh là một người ngu ngốc trong lĩnh vực này, anh sẽ không thể cảm thụ được nhịp điệu của bản nhạc.
Anh đang sợ hãi, anh là một người nhát gan.
Giọng nhói ngọt ngào như vang lên trong tâm trí của anh, cô như đang đừa cợt bên tai anh, thế nhưng, giọng điều không hề mang chút ác ý, mà là nồng đậm sự yêu thương.
Anh không biết nhảy, em sẽ dạy cho anh, đến đây, nghe em đếm nha, một, hai, ba, một, hai, ba…
Anh không hề nghe được tiếng nhạc, trong đầu, bên tai chỉ tràn ngập tiếng nói nhẹ nhàng của cô, giống như từng giọt mưa, nhẹ nhàng thấm ướt trái tim khô cằn của anh.
“Anh nhãy thật đẹp nha! Trước đây anh thường hay nhảy sao?” Miêu Thanh Tú lên tiếng hỏi.
Anh bỗng nhiên bừng tỉnh, lúc này, mới phát hiện, trong lúc vô tình anh đã nhảy theo điệu nhạc, bên tai nghe Ân Hải Sắc đếm nhịp và nhảy cùng Miêu Thanh Tú.
Anh đang khiêu vũ, anh thế nhưng … trước mặt mọi người mà khiêu vũ!
Hơn nữa, không một ai cười nhạo anh, không một ai nhìn anh với ánh mắt phê bình, không một ai phát hiện, anh trời sinh không phải là một con bướm, chỉ là một con sâu đang giãy giụa muốn lột xác.
Vệ Tương sửng sốt, ánh mắt không nhịn được mà nhìn quanh, sau đó, anh tìm thấy cô.
Cô đứng ở phía góc căn phòng, đôi môi anh đào nở một nụ cười với anh, hai tay cô vẫn đang lặng lẽ vỗ theo nhịp điệu, dường như đang thay anh đếm nhịp, đáy mắt tràn ngậm những giọt lệ trong suốt long lánh.
Và rồi, nước mắt, như một ngôi sao băng nóng rực, vụt qua bầu trời đêm, rơi vào trong ngực anh, anh cảm thấy một sự đau đớn kịch liệt đang dâng lên trong lòng mình, anh vội buông tay Miêu Thanh Tú…
“Làm sao vậy?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Xin lỗi.” Vệ Tương vội vàng xin lỗi mà không giải thích gì thêm, anh thầm nghĩ muốn anh một chút tìm lại được người con gái anh chân chính yêu thương.
Ân Hải Sắc như phát hiện được anh muốn làm gì, dường như cô đang sợ hãi, không tự chủ được mà xoay người chạy ra bên ngoài.
Một người chạy, một người đuổi, hai người bất chấp ánh mắt kỳ lạ của tất cả mọi người, thế nhưng lại tránh không thoát, đào không ra được chiếc lưới tình này.
“Hải Sắc, chờ một chút!”
Anh đuổi theo cô đến một nơi hẻo lánh, khuất sâu trong góc sân.
“Anh đừng lại đây!”
Cô không tìm được nơi để tránh anh, chỉ có thể hốt hoảng mà nấp phía sau một thân cây to, không để anh nhìn thấy được cô.
“Anh có chuyện muốn nói với em.” Sợ cô không thích, anh đành lịch sự đứng phía bên kia của thân cây.
“Anh đừng nói, em biết rồi.”
“Em biết cái gì?”
“Em biết anh muốn nói với em câu xin lỗi, anh không cần phải làm thế, em cũng không trách anh.” Cô nói rất nhỏ, giọng nói nghẹn ngào, giống như đang khóc.
Anh ngơ ngẩn, nghe được giọng nói khàn khàn của cô, vừa lo lắng, vừa yêu thương.
“Anh thích Thanh Tú, đó không phải là lỗi của anh, chuyện giữa hai chúng ta đã là quá khứ, em sẽ không vì thấy anh vui vẻ mà hạnh phúc mà ghen tỵ đâu.”
“Em nói cái gì.” Vệ Tương bối rối không hiểu
“Em biết anh rất thích Thanh Tú, lúc anh cùng cô ấy khiêu vũ, dáng vẻ rất ôn nhu … Anh nhảy rất đẹp, em đã từng nói, anh có thể nhảy rất tốt.”
Cô gái ngốc nghếch này! Rốt cuộc là đang nói cái gì vậy?
Vệ Tương không biết nên nói gì.
“Thanh Tú thông minh, xinh đẹp, lại còn dũng cảm hơn em rất nhiều, anh ở cạnh cô ấy nhất định rất vui vẻ, em….em chúc hai người hạnh phúc.”
“Anh không cần lời chúc phúc của em!” Anh giận dữ nói. Cô ấy suy nghĩ mọi việc cũng quá xa rồi đi?
“Đừng như vậy, em biết …. Em biết anh hận em, chẳng lẽ hai chúng ta, ngay đến cả việc làm bạn cũng không thể được sao?” Cô nhẹ nhàng cười, nghe lại giống như đang khóc. “Vệ Tương, lẽ nào anh không thể xem em là bạn của anh được nữa sao?”
“Ân Hải Sắc, em nghe anh nói!” Thực sự là không thể chịu nỗi nữa.
“Anh mới phải nghe em nói” Cô không để cho anh giải thích, bướng bỉnh mà tiếp tục. “Nếu thục sự anh thích Thanh Tú, cũng đừng thường một mình ngắm sao.”
Anh ngẩn người. “Em có ý gì?”
“Anh hãy để cô ấy cùng anh ngắm bầu trời đêm, để cô ấy có thể hiểu được anh đang suy nghĩ gì, không nên nhốt cô ấy trong một thế giới mà cô ấy hoàn toàn không biết, đừng để cô ấy thấy anh cô đơn tịch mịch một người….”
Cô nói nhỏ nhẹ nhưng nghẹn ngào, từng câu từng chữ như đánh thẳng vào lòng anh.
Anh chấn động đến mức không biết nói gì. “Trước đây…anh đối xử với em như vậy sao?”
Lẽ nào, chính anh đã nhốt cô vào một thể giới mà cô không hề biết sao? Đây là cảm giác thực sự của cô sao?
Vệ Tương trở nên gấp gáp, anh bỗng bước qua thân cây, nắm lấy đôi vai mảnh khảnh của Ân Hải Sắc. “Hải Sắc, anh trước đây là một người như vậy sao? Anh làm cho em cảm thấy cô đơn tịch mịch sao?”
“Người cô đơn là anh, không phải em.” Cô cúi đầu không chịu nhìn anh, thế nhưng, anh vẫn có thể một giọt lệ trong suốt trong đáy mắt của cô. ‘Em chỉ hận mình không có cách nào làm anh không cảm thấy cô đơn nữa.”
Tại sao cô ấy lại nghĩ như vậy? Người sai rõ ràng là anh, cô mới chính là người bị thương, vì sao đến bây giờ vẫn còn muốn bảo vệ cho anh?
Anh nhìn cô bằng vẻ không thể tin được.
Cô cố nén tiếng nấc nghẹn ngào, thế nhưng cuối cùng vẫn là không thể..
“Em thực sự làm được rất ít cho anh, Vệ Tương, cho đến bây giờ, em mới hiểu được, ngày ấy, những gì em làm cho anh là quá ít, em nghĩ rằng mình đã cố gắng hết sức, thế nhưng không phải, em vẫn còn có thể cố gắng thêm nữa. Xin lỗi, là em quá yếu đuối, là em thiếu kiên cường, là em đã phản bội lại tình yêu của chúng ta, xin lỗi, xin lỗi, …”
“Được rồi, được rồi!” Anh bỗng ôm lấy cô, chăm chú mà nhìn cô, đau lòng mà che chở cho cô trước ngực mình. “Em đã vì anh mà làm rất nhiều, người làm sai chính là anh! Là anh đã làm tổn thương em, là anh đã làm em đau khổ, đều tại anh không tốt, anh mới là người phải nói câu xin lỗi!”
Anh run run nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt lóng lánh lệ của cô. “Là anh không đúng, anh không có thói quen nói ra tất cả mọi chuyện! Bách Sâm nói đúng, tính tình của anh thật sự rất xấu, là do anh sai, là do anh không tốt”
“Vệ Tương.” Cô lắc đầu, nghẹn ngào mà gọi tên anh, lòng anh như bị bàn tay vô hình nào đó bóp chặt lại.
“Anh không thích Miêu Thanh Tú, tuyệt đối không, anh hẹn hò cùng cô ấy chỉ là để chọc giận em, khi cùng cô ấy khiêu vũ, người anh suy nghĩ đến chính là em, anh, anh…” Anh hít sâu, ánh mắt như vụt sáng, hai má dường như chuyển hồng, rõ ràng, một người đàn ông hẳn là phải dũng cảm, thế nhưng đến lúc biệu lộ tình cảm của mình lại trở nên bối rối như vậy.
“Anh thế nào?” Cô chớp mắt, giọng nói run run
Anh không dám nhìn cô, một lần nữa ôm chặt cô vào ngực mình, để cô tựa cằm trên đôi vai anh, che khuất đi đôi mắt đẹp long lanh làm anh tâm ý hoảng loạn.
“Anh vẫn luôn nhớ về em.” Giọng anh nho nhỏ, nhẹ nhàng mà nói. “Mười một năm qua, anh vẫn nhớ….”
…
Cô lại đi đến căn phòng thủy tinh trên tầng cao nhất của ngôi biệt thự kia…
Cô lại đến cái nơi khiến cô cảm thấy sợ hãi nhất, cũng chính là nơi làm cô thấy yêu thích nhất, cùng anh yêu đương.
Ân Hải Sắc ngồi trên chiếc sô pha dài, ngóng nhìn người đàn ông đang đứng dựa vào bức tường trong suốt bằng thủy tinh kia, anh biết cô sợ độ cao, thế nên đã đặc biệt dời vị trí của chiếc ghế cách xa góc tường.
Mà anh, một tay đút vào túi áo, một tay đùa nghịch chiếc kính thiên văn, yên lặng mà đối mặt với cô.
“Cái kính này … không phải là cái mà em tặng cho anh đúng không?” Cô nhỏ nhẹ hỏi anh.
Anh gật đầu, đôi môi nở một nụ cười cay đắng. “Cái em tặng cho anh đã bị vỡ nát, xin lỗi”
“Vỡ nát?” Cô kinh ngạc.
Anh đưa mắt nhìn xuống, không dám đối mặt với dáng vẻ kinh ngạc của cô. “Cái ngày anh nhận được đơn ly hôn của em, anh đã tức giận đến mức đập nát nó đi.”
Thì ra là vậy.
Cô chăm chú nhìn dáng vẻ thẫn thờ của anh, thêm chút hối tiếc, bất chợt một cảm xúc mãnh liệt chợt ùa vào lòng cô.
Lúc ấy, anh nhất định là rất đau, rất đau, anh trút giận vào nó không phải vì anh không quý trọng món quà của cô, mà chính là anh không muốn thấy vật sẽ nghĩ đến người.
“Chiếc kính này là khi anh ở Mỹ, vất vả làm việc hai năm trời mới mua được, ngày đó, công ty vừa thăng chức lại còn thăng lương cho anh, cho nên anh mới mua chiếc kính này, xem như tự mình chúc mừng chính mình.”
Anh nói thật khẽ, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng, cẩn thận vuốt ve chiếc kính yêu quý. “Nó chính là mơ ước của anh.”
“Mơ ước?” Cô chớp chớp mắt, như chợt hiểu ra điều gì. “Đúng rồi, anh đã từng nói với em, mua được một chiếc kính thiên văn chuyên nghiệp chính là mơ ước từ bé của anh mà.”
“Quả thật là như vậy, bất quá, khi thấy em tiện tay thì đã có thể mua được nó làm quà sinh nhật anh, lúc ấy anh mới biết được, mơ ước đó của anh, đối với em mà nói, căn bản thật là một việc nhỏ nhặt không đáng kể.” Anh nhẹ nhàng tự mình châm biếm.
Cô cảm thấy sợ hãi, bỗng dưng hiểu rõ.
Hóa ra lúc ấy, anh mất ngủ một đêm, sau đó còn nói bọn họ là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, thậm chí còn muốn chia tay với cô, đều là bởi vì lúc ấy, cô vô tình giẫm lên mơ ước cũng như lòng tự tôn của anh.
“Xin lỗi, em không nghĩ đến em làm vậy lại khiến anh bị tổn thương, em chỉ là muốn anh được vui…”
“Anh biết là em không có ý gì xấu.” Anh dùng ánh mắt ôn nhu ngăn cản lời tự trách của cô. “bất quá, cũng chính vào ngày hôm ấy, anh đã thề với lòng mình rằng, sau này, nhất định anh phải cố gắng đến gần em, thậm chí còn muốn cao hơn em một bậc, như vậy, hai chúng ta mới có thể cùng nhau sống trong một thế giới.”
Trời ạ!
Cô hốt hoảng đưa tay che miệng, chậm rãi dần dần mà cảm nhận được nỗi lo lắng bất an và quyết tâm của anh khi đó, anh nghèo đến như thế, còn cô lại sống trong giàu sang phú quý, anh cố gắng với đến ngôi sao trên cao thì cô đã sớm cầm lấy nó trong tay.
“Những năm gần đây, anh cố gắng nỗ lực công tác, cũng là bởi vì lời thề đó.” Anh khàn giọng mà bộc bạch tâm sự. “Ngày đó, khi anh mua được chiếc kính viễn vọng này, anh thật sự rất vui vẻ, thế nhưng cũng rất giận dữ, bởi vì cuối cùng, anh cũng đã bước lên cao thêm một bước, lại có thể đến gần em thêm một chút.”
Vui vẻ, là bởi vì càng bước gần đến cô. Phẫn nộ, là bởi tức giận mình vẫn còn để ý đến cô.
Cô đã hiểu, hiểu được suy nghĩ giãy dụa lúc ấy của anh, hiểu được tâm sự mà anh đã chôn sâu trong đáy lòng biết bao năm qua thậm chí không dám thừa nhận cả tình cảm của mình.
Cô rốt cục đã hiểu.
Ân Hải Sắc đứng dậy, dịu dàng mà bước về phía người đàn ông vừa kiên cường nhưng cũng yếu đuối kia, cô rưng rưng mắt nhìn anh, như muốn nhìn tận phía sâu bên trong lòng anh.
Anh đưa tay chạm vào một giọt nước mắt trên má cô. “Không phải là em rất muốn biết trong lúc anh ngắm sao, anh suy nghĩ những gì sao? Trước đây có lẽ anh không thể nói với em, thế nhưng hiện tại, anh sẽ , em có muốn nghe không?”
“Vâng” Cô vội gật đầu, thực sự rất muốn nghe.
Anh nắm lấy tay cô, dắt cô đi đến phía trước ống kính, cô cúi người, tưởng rằng sẽ thấy một bầu trời đầy ánh sao, thế nhưng không nghĩ đến, lại chính là hình ảnh của nhà hàng Nguyệt Quế.
Cô kinh ngạc đến nín thở.
“Kỳ thực, anh ngắm không phải là ánh sao, anh tìm kiếm, chính là hình bóng của em.” Anh bối rối giải thích phía sau cô. “Anh vẫn cứ suy nghĩ, vì sao em lại cách xa anh đến như thế? Anh tự nói với chính mình, anh phông phải là vẫn còn quan tâm đến em, anh chỉ là muốn trả thù, muốn em phải hối hận vì năm ấy đã rời bỏ anh, thế nhưng …”
Thế nhưng thế nao?
Cô xoay mặt lại, đối diện với ánh mắt thâm thúy đến vô ngần của anh.
“Anh chỉ là không biết nên làm sao mới tốt.” Anh cười khổ. “Anh hy vọng em có thể yêu anh lần nữa, thế rồi, anh lại dám không tin cái ý nghĩ ấy.”
“Anh vẫn còn yêu em.” Cô đưa tay nhẹ nhàng vẽ lên chiếc trán của anh.
Anh gật đầu, ánh mắt như bối rồi. “Anh hy vọng chính mình có thể không yêu em nữa, thế nhưng, anh lại không làm được….”
Cô nhẹ nhàng mỉm cười.
“Anh có phải là một người rất không bình thường đúng không?” Anh ảo não hỏi.
“Anh chỉ là do có lòng tự trọng quá lớn, anh là một người đàn ông rất cao ngạo, rất bướng bỉnh, đầu óc thực sự rất cứng, làm người ta cảm thấy rất an tâm, rất muốn dựa vào.”
Lời khen của phụ nữ, nhất là người phụ nữ mình yêu, chính là phép thuật, có thể khiến cho một người đàn ông trở thành một vị anh hùng đỉnh thiên lập địa, cũng có thể khiến một người đàn ông mạnh mẽ trở nên yếu đuối.
Ánh trăng như rơi xuống từ trên nóc nhà, bên cạnh tường, ánh nến nhẹ nhàng chập chờn, bên trong căn phòng, tràn ngập hương thơm kɧıêυ ҡɧí©ɧ của những bông hồng.
Cô cùng anh đứng dưới ánh trăng, cùng chăm chú nhìn nhau, cô có chút chờ mong, thế nhưng anh lại có chút chần chừ, luồng điện cựa mạnh nào đó như xẹt thẳng vào thân thể của cả hai, anh đưa ngón tay hơi run rẩy của mình lên vuốt ve gương mặt cô.
Anh muốn chạm vào cô, thế nhưng lại không dám đυ.ng vào.
Tim cô bỗng thắt chặt, cô chợt hiểu anh đang lo lắng việc gì ….. giấc mơ bao lâu nay đang hiển hiện trước mắt anh, thế nên anh không thể tin là thực.
“Vệ Tương.” Cô nhẹ nhàng gọi tên anh, chủ động đến gần anh hơn.
Mà anh, không cần gì nhiều hơn thế, liền ôm lấy cô.
Sóng tình bỗng ập đến một cách cuồng nhiệt, thật mãnh liệt, hai người hôn nhau và ôm nhau khắng khít đến mức gần như tuyệt vọng, hai thân thể cùng hòa quyện vào nhau, từng giọt, từng giọt mà tìm về tình yêu ban đầu.
Anh thô lỗ mà cởi bỏ quần áo của chính mình, rồi lại khẩn cấp cởi bỏ chiếc khóa kéo của bộ lễ phục trên người cô, chiếc váy vừa chảy xuống, hiện ra một thân thể trắng noãn gợi cảm, hoàn chỉnh đến mức gây mị hoặc.
Vệ Tương bỗng nín thở.
Nhiều năm qua đi, thân thể của cô ngày càng trở nên thật thành thục, càng …đầy đặn lên rất nhiều, bớt đi một phần ngây ngô của thiếu nữ, thâm vào đó là những đường cong quyến rũ thành thục đến mức người khác phải hoa mắt.
“Hải Sắc.” Anh đau đớn mà nỉ non, mồ hôi không nghe lời mà tràn ngập trên trán anh, anh đỡ cô nằm xuống chiếc sô pha, vùi đầu một cách mê luyến vào phần gợi cảm nhất….
“Nhột quá!” Cô khúc khích cười, da thịt nhẵn nhụi của cô khiến anh không thể kiềm chế.
“Xin lỗi.” Anh xin lỗi, thế nhưng vẫn là không buông tha cho cái nơi mềm mại kia, anh như đùa giỡn với cô, cố gắng hít lấy mùi hương quen thuộc sau lớp ren mỏng manh kia.
“Thật đáng ghét…” Cô yêu kiều, khó chịu mà lắc lắc đầu, bỗng nhiên rất muốn anh nhanh chóng vứt bỏ những “vật trở ngại” be bé ngăn cách cả hai, hoàn toàn triệt để mà yêu cô.
Nhưng dường như anh không vội, tuy rằng, anh vẫn giống như một con thú hoang, nhấm nháp từng ngụm, từng ngụm trên thân thể của cô, thế nhưng lại không chịu nhanh chóng một lần ăn sạch….
Anh lựa chọn cách thưởng thức từ từ.
Anh dùng đôi môi vừa gợi cảm nhưng tràn ngập khí phách của mình lưu lại trên người cô những trận mưa sao băng, những nụ hôn nóng bỏng, tựa như nhưng ngôi sao băng trên trời, lạc vào từng chỗ trên thân thể cô, thiêu đốt thành một vòng lửa thật sâu, thật sâu…
Cô ngửi được hương thơm tình ái của hai người, ngửi được mùi vị tìиɧ ɖu͙© nồng cháy, ngửi được mùi hương trên người anh, mùi hương mà cô không thể nào quên được trong suốt mười một năm xa cách … được rồi, cô nghĩ đến, anh cuối cùng vẫn sẽ yêu cô theo cách này, tuy rằng rất gấp, rất muốn chiếm lấy cô, rất bức thiết, thế nhưng anh cũng sẽ không thô bạo mà giữ lấy cô, anh luôn luôn muốn cô phải được thỏa mãn trước, sau đó mới đến anh.
Thực ra, anh là một người đàn ông rất ôn nhu……
“Vệ Tương.” Ân Hải Sắc đưa tay nâng anh lên, nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương.
“Sao vậy?” Anh cảm nhận được cô có chuyện muốn nói.
Cô nhẹ nhàng nở một nụ cười, nụ cười này còn đẹp hơn cả hoa anh đào vào mùa xuân, cô chăm chú nhìn anh rất lâu, rốt cuộc mới lên tiếng.
“Em yêu anh”
Vệ Tương giật mình, không ngờ cô lại thốt lên câu nói ấy, gương mặt anh nhẹ nhàng mà phiếm hồng.
“Em tập trung một chút!” Anh nhíu mày, vẻ rất không hài lòng, cúi đầu mà bắt lấy đôi môi anh đào của cô.
Đây là phản ứng gì? Anh không phải là đang xấu hổ đi?
Cô cười.
“Em cười cái gì?” Anh nghe ra được trong nụ cười cô có chút ý trên chọc, lại cảm thấy bối rối, và rồi, nhẹ nhàng…cắn lấy nơi ngọt ngào nhất trên người cô.
Có chút đau, thế nhưng cũng không phải là quá đau đớn, quả thật là một trừng phạt ngọt ngào.
Người đàn ông này thật …. Đáng yêu!
Cô đưa tay lên, bướng bỉnh mà vuốt ve mái tóc anh, sau đó kéo anh lại gần hơn, để cho sự nam tính đang dâng tràn trong anh gắn kết với cái nữ tính ngọt ngào trong cô….
Cô thực sự, thực sự rất yêu anh!