Bát vương cùng mười vị đại thần bị nhốt ở trong cốc lo buồn hết cách. Khấu Chuẩn nói: "Khi rời triều đình, ai cũng đều biết là có nạn. Bây giờ chỉ còn cách nhẫn nại, từ từ tìm cách mà thoát ra”. Bát Vương nói: "Nay lương thảo sắp hết, viện binh chưa đến, nếu quân Phiên thừa cơ đánh vào, làm sao đỡ được?" Mạnh Lương nói: "Xin điện hạ chớ lo, đợi quân Phiên hơi lỏng lẻo không đề phòng tiểu nhân sẽ lén ra cốc khẩu, về Tam quan lấy cứu binh, gϊếŧ sạch bọn man mọi này" Bát Vương nghe theo, liền giữ vững không ra.
Ở đây nói đến Gia Luật Học Cổ đã vây nhốt các quan nhà Tống, liền cùng Trương Mãnh bàn rằng: "Chúng ta nên giữ chắc chỗ này, bọn họ dù có sức mạnh của Bá vương cũng không thể ra được" Mãnh nói; "Kế nảy rất hay, nhưng chỉ e Trung Quốc biết tin, ắt có quân đến cứu ứng. Chi bằng nhân cơ hội này tâu Nương nương tự dẫn đại quân đến tương trợ thì chắc có thể thành công". Gia Luật Học Cổ nói: "Ông nói rất phải" Lập tức sai quân Phiên về U Châu tâu với Tiêu hậu. Tiêu hậu nghe tâu, cùng quần thần thương nghị. Gia Luật Hưu Ca tâu rằng: "Nếu quân Bắc đã vây nhốt các quan nhà Tống, đó là tin tốt lành vậy. Nương nương chính nên phát binh ứng tiếp, để đồ lấy Trung Nguyên". Tiêu Hậu nói: "Gần đây do thảm hại mà về, tướng giỏi đều đã mất hết, nay không có tiên phong bảo giá, sao mà tiến đánh được?"
Nói chưa xong, một người ứng tiếng mà nói: "Tiểu tướng bất tài, nguyện bảo vệ xa giá Nương nương, diệt sạch người Tống mà về". Chúng nhìn xem, thì ra là phò mã Mộc Dịch. Mộc Dịch tới gần tâu rằng: "Thần đội đại ân của Nương nương, chưa báo đáp được gì, nay xin hỏi bảo giá mà đi". Hậu vô cùng mừng rỡ nói: "Ngày trước đài quan tâu rằng: "U Châu đang hưng, ắt xuất hiền kẻ phò tá", tưởng ứng nơi khanh vậy!" Lập tức hạ lệnh phong Mộc Dịch làm bảo giá tiên phong, thống lĩnh tất cả 10 vạn nhân mã của bốn nước Nữ Chân, Tây Phiên, Sa Đà, Hắc Thủy mà tiến. Mộc Dịch thọ mệnh lui ra.
Ngày sau, Tiêu hậu xa giá rời khỏi U Châu, quân mã cuồn cuộn, hướng về Cửu Long phi hổ cốc tiến phát. Ngày nọ, gần đến nơi, Gia Luật Học Cổ nghênh tiếp ở nửa đường, vào trong quân lạy rằng: "Nhờ hồng phúc của Nương nương, đã vây nhốt mười đại thần trong đó. Gần đây nghe lương thảo sắp hết, không lâu sẽ bị bắt. Thần sợ Trung Quốc phát quân đến cứu, nên đành xin xa giá hành, nhất định lấy được thiên hạ" Tiêu hậu rất hài lòng nói: "Lần này nếu bắt được mười tên đại thần, đủ để rửa nỗi nhục năm trước", liền chia quân mã đóng thành hai đại doanh: Gia Luật Học Cổ thống lĩnh quân Nữ Chân, Tây Phiên đóng ở chính Bắc; phò mã Mộc Dịch thống lĩnh quân Sa Đà, Hắc Thủy đóng ở Tây Nam; tính cách vây lấy quân Tống lâu dài. Bọn Gia Luật Học Cổ thừa mệnh lui ra, tự đi sắp xếp, chuyện không có gì đáng nói.
Quân mã của Mộc Dịch đóng ở trại phía Tây Nam. Đêm ấy không có chút gió, khắp trời đầy sao. Mộc Dịch ở trong trướng nghĩ thầm rằng: "Nay mười vị đại thần bị vây trong cốc, người ngựa Bắc Phiên lại đông như vậy, bọn họ làm sao ra được? Cứu binh tuy đến, nhưng lương thảo đã hết , rốt cuộc cũng khó thoát nguy hiểm" Rồi nảy ra một mẹo, viết một bức thư, buộc vào đầu mũi tên, bắn vào trong cốc, nói rằng: "Hãy sai người bí mật ra sau núi, sẽ tặng cho vài mươi xe lương thảo". Chuẩn bị xong, liền ra trướng bắn vào trong cốc. Vừa hay Mạnh Lương nhặt được, thì ra là một mũi tên mang thơ, biết có duyên cớ. Liền tháo phong thư ra, vội vàng đưa cho Bát Vương xem, thấy thơ viết rằng: "Trung Quốc Dương Diên Lăng dập đầu lạy cho Bát điện hạ và thập đại triều thần liệt vị tiên sinh được rõ: Hiện nay, quân Bắc rất đông, liệt vị hãy đừng xông ra, e bị tàn sát vô ích. Không lâu sẽ có cứu binh đi đến. Hãy nhẫn nại nhẫn nại. Nay có 20 xe lương thảo, sẽ giao ở phía chính Nam Cửu Long cốc, đủ chi dùng trong một tháng, nên sai người khiêng lấy. Đây là một việc bí mật hệ trọng, đừng để lỡ việc cũng như đừng để tiết lộ".
Bát Vương xem xong, hết sức mừng rỡ, nói với Khấu Chuẩn: "Thư này là do Dương tướng quân báo, đem giúp cho lương thảo ở sau núi. Bắc Phiên toàn nhờ người này chủ binh, nên chắc sẽ bảo vệ cho bọn ta được vô sự”. Khấu Chuẩn nói: "Nếu đã có lương thảo thì nên sai người đi dò xem”. Mạnh Lương nói: "Tiểu tướng xin đi!" Bát Vương cho đi.
Mạnh Lương lập tức dẫn mười mấy tên quân khỏe mạnh, thừa lúc đêm khuya đến sau núi dò xem, quả nhiên thấy 20 xe lương thảo. Mạnh Lương liền khiêng vào trong cốc. Bát Vương nói: "Lương thực thì đã may mắn có rồi, nhưng nếu không có cứu binh tới, rốt cuộc cũng là nguy hiểm. Các ngươi có kế gì để thoát ra không?" Mạnh Lương nói: "Bát điện hạ yên tâm, tiểu nhân sẽ lén ra trại Phiên, vào Biện Kinh cầu cứu”. Bát Vương nói: "Ngươi đi tuy tốt, nhưng cũng phải cẩn thận". Mạnh Lương nói: "Tiểu nhân tự sẽ có cách". Liền từ biệt Bát Vương, theo sau núi mà đi. Đi gần được một dặm, bị tuần kị bắt lấy. Mạnh Lương gắng sức đánh mà không thắng, bị bắt trói lại, dẫn đến gặp Mộc tiên phong. Mộc Dịch cố ý đến gần quát rằng: "Ta sai ngươi về U Châu gặp công chúa, có việc khẩn cấp phải báo, sao ngươi bị người bắt lại”. Mạnh Lương hiểu ý liền nói: "Trời chưa sáng rõ, đi sai đường nên mới bị bắt lấy" Mộc Dịch nói: "Mau đi, rồi về đây hồi báo" Tả hữu vội cởi trói thả đi.
Mạnh Lương chạy ra khỏi dinh Phiên, mừng nói: "Nếu không phải là Dương tướng quân, hôm nay khó giữ mạng sống. Lại nghĩ: "nếu đến Tam quan mà báo, ắt phải chờ tâu với triều đình, e lâu ngày sẽ lỡ việc, chi bằng đến Ngũ Đài Sơn mời Dương thiền sư đến viện, thì dễ thành công hơn". Nghĩ rồi, liền quay về hướng Ngũ Đài Sơn mà đi, đến nơi vào tham kiến Dương hòa thượng. Hòa thượng hỏi rằng: "Ngươi vì cớ gì mà mặc đồ như người Phiên?" Mạnh Lương nói: "Có một chuyện vô cùng khẩn cấp muốn báo với sư phụ, căm giận thay Tiêu thái hậu dùng ngụy kế, dụ mười vị đại quan triều đình, vây ở Cửu Long cốc, vô cùng nguy cấp. Nay thừa mệnh Bát Vương, muốn để Tam quan lấy cứu binh. Tự nghĩ sợ rằng ngày tháng kéo dài, làm lỡ việc lớn. Ngũ Đài Sơn đi tới nơi đó đường gần, xin sư phụ đi một chuyến, cùng phò quốc nạn".
Dương Ngũ lang trầm ngâm hồi lâu, gọi Mạnh Lương rồi nói: "Ta với mi đâu phải là oan gia, sao lại nhiều lần đến gây phiền não?" Mạnh Lương nói. "Tiểu nhân đâu phải vì việc riêng bản thân mà cũng nể mặt đại nhân tôi. Sư phụ không đi, nếu mười vị đại thần bị hại, sư phụ trong lòng cũng khó mà yên". Ngũ lang nói: "Vốn không muốn đi, nhưng nễ tình là Bát điện hạ, chỉ đành dẫn chúng đi vậy" Nguyên Ngũ Đài Sơn vốn gần các nơi của Quan Tây là nơi có nhiều bọn hung đồ ngoan cố, phàm là những kẻ phạm pháp đáng chết đều trốn vào trong chùa làm tăng. Ngũ lang liền thu dụng lấy, vì thế thành một đội quân vô địch.
Hôm ấy, Dương hòa thượng điểm lấy hơn một nghìn người trong chùa, chuẩn bị khởi hành. Mạnh Lương nói: "Sư phụ tới trước. Tiểu nhân sẽ đến Tam quan, báo cho đại nhân cùng đến cứu viện". Ngũ lang nhận lời. Mạnh Lương liền giã từ xuống núi, đi suốt đêm về trong trại gặp Lục sứ, vào báo cho biết việc có quan triều đình bị vây. Lục sứ nói: "Ta một mặt sẽ hưng binh đến cứu, mi hãy gấp mang biểu vào kinh tâu báo".
Mạnh Lương được lệnh, mang biểu đi suốt đêm về kinh, tâu với Chơn Tông. Chơn Tông được tâu thất kinh, tuyên Mạnh Lương vào hỏi rằng: "Triều thần bị vây lúc nào?” Mạnh Lương nói: "Đã gần một tháng, may được Dương Diên Lăng giúp cho lương thảo, mới khỏi phải lo. Nay Tam quan đã phát binh mã, xin bệ hạ khiến tướng cứu ứng”. Chơn Tông hỏi đình thần rằng: "Ai có thể dẫn quân đi?" Chưa dứt lời, Hách thiên bá vương Dương Tôn Bảo tâu rằng: "Thần xin đến cứu". Chơn Tông vô cùng mừng rỡ, liền hạ mệnh Lão tướng Hô Diên Tán làm giám quân, Dương Tôn Bảo làm tiên phong, điểm năm vạn binh tiến đánh. Tông Bảo thụ mệnh, lui ra, về Vô nịnh phủ từ biệt Lệnh Bà để xuất sư. Lệnh Bà nói: "Có thể dẫn Bát Nương, Cửu muội cùng đi". Tông Bảo nói: " Được cô cô tương trợ thì còn gì bằng. Ngay hôm đó, chúng tướng chuẩn bị đầy đủ, Mạnh Lương làm tiền đội, Tông Bảo ở giữa, Hô Diên Tán dẫn đại quân theo sau, hướng về Cửu Long phi hổ cốc tiến phát. Chỉ thấy:
Vạn mã tòng trung quân đao tráng,
Tam thiên đội lí hiển anh hùng.
(Muôn ngựa reo vang đao gươm sáng,
Ba ngàn quân đội lộ anh hùng).
Thám mã báo vào trong quân Tiêu hậu rằng: “Quân Tống đang tiến nhanh đến nơi”. Tiêu hậu lập tức triệu bọn Gia Luật Học Cổ vào nghị chiến. Gia Luật Học Cổ tâu rằng: "Nương nương chớ lo, chúng ta nơi đây có binh mã của bốn nước, sợ gì quân Tống kéo đến! Đợi thần sắp đặt nghênh chiến, ắt sẽ thắng địch". Hậu nói: "Khanh nên dụng tâm mà sắp đặt, không nên chậm trễ” Gia Luật Học Cổ lĩnh mệnh lui ra, sai Nữ chân quốc vương Hồ Kiệt, Sa Đà quốc đại tướng Trần Thâm, Tây Phiên phò mã Vương Hắc Hổ, Hắc Thủy quốc vương Vương Tất Đạt đều tập hợp dưới trướng, dặn dò rằng: "Ngày mai giao chiến với quân Tống, mọi người nỗ lực xông lên. Nếu thắng được giặc, Nương nương ắt sẽ trọng thưởng”. Hồ Kiệt nói rằng: "Tổng quản không cần bận tâm, nhất định sẽ gϊếŧ sạch quân Tống thì mới dám dừng thương cởi giáp" Nói chưa dứt lời, người vào báo quân Tống đã đến nơi.
Gia Luật Học Cổ lập tức dẫn chúng bày trận nghênh địch, nhìn xa thấy tinh kỳ mở ra, trên ngựa có một viên dũng tướng, chính là hòa thượng Dương Ngũ lang, cao giọng quát mắng: "Những tên rợ Liêu đáng chết kia! Hãy mau mau lui, thì còn để cho còn chút hơi tàn. Nếu không thì sẽ đập chúng bay ra cám!" Gia Luật Học Cổ giận dữ, quay nói với chư tướng: "Ai ra đánh với quân Tống một trận trước?" Nữ chân quốc vương Hồ Kiệt ứng tiếng nói: " Đợi tôi chém tên thất phu này" rồi lập tức giơ thương tế ngựa tới đâm Ngũ lang. Ngũ lang múa búa đánh trả. Hai bên reo hò, hai người đánh trên hai mươi hiệp, Hồ Kiệt đuối sức, quay ngựa bỏ chạy. Dương Ngũ lang xua quân đánh gϊếŧ. Nơi Bắc trận, Hắc Hổ múa phương thiên kích bay ngựa xông ra, cắt quân đầu đà thành hai khúc, quân Liêu ập đến vây lấy. Vương Tất Đạt xách búa vỗ ngựa, gầm thét đến đánh. Dương Ngũ lang thấy bốn phía đều là quân Phiên, xông phá không ra, tên đá bay loạn xạ.
Giữa lúc đang hết sức nguy ngập cấp, chợt mé Tây Nam bụi bay mù mịt, trống, tù và vang lừng, một cánh quân mã đánh tới, chính là Bát Nương, Cửu muội và Dương Tôn Bảo. Bát Nương cưỡi ngựa xông lên trước, vừa gặp ngay Vương Tất Đạt. Hai ngựa giao nhau, đấu được vài hiệp, Cửu muội dẫn quân từ bên hông xông vào. Tất Đạt bỏ trận mà chạy trốn. Cửu muội thừa cơ đuổi theo. Đến gần nơi tà khẩu, có một tướng cao giọng quát to: "Nghịch tặc mau hàng để khỏi bị gϊếŧ". Đó chính là đại tướng Hô Diên Tán đón đầu cản lấy. Đánh chưa được vài hiệp, bắt sống Tất Đạt. Quân Tống xông vào. Bắc doanh bị Mạnh Lương đánh vào, gặp ngay Sa Đà quốc vương Trần Thâm xông tới. Hai ngựa giao nhau, khí giới vừa chạm, Mạnh Lương quát một tiếng: "Nghịch tặc chớ chạy". Chém cho một búa chết giữa trận. Dương Tôn Bảo thấy Nam tướng liên tiếp chiến thắng tướng Phiên, liền xua hậu quân truy kích. Bát Nương hăng hái xông lên trước, đón lấy Hồ Kiệt giao phong, rồi quăng dây tơ đỏ trói lại, bắt sống Hồ Kiệt ngay trên ngựa. Dương Ngũ lang quay ngựa đánh ập về, bộ hạ tăng thêm binh đưa giới đao chém vào chân ngựa Vương Hắc Hổ, chém rớt xuống trận, quân Tống xông lên bắt lấy.
Gia Luật Học Cổ thấy trận thế đã sụp đổ, chạy vào trong dinh, báo với Tiêu hậu rằng: "Nương nương mau chạy! Quân Tống anh dũng, tướng soái bốn nước đều bị bắt và bị gϊếŧ sạch" Tiêu hậu nghe xong, sợ đến kinh tâm vỡ mật, nhổ trại cưỡi ngựa chạy trốn, Gia Luật Học Cổ cùng Trương Mãnh liều chết hộ vệ mà chạy về. Phía sau Dương Tôn Bảo xua quân truy kích. Tiêu hậu đang chạy giữa đường, sau lưng một cánh quân xông đến, chính là quân của Dương Lục sứ đang tiến hành mà đến. Quân Phiên nhìn thấy quăng giáo trốn sạch. Tiêu hậu ngửa mặt lên trời than rằng: "Hôm nay là ngày tận số của ta, các ngươi hãy ai tự lo thân nấy . Nói xong muốn rút kiếm tự vẫn. Gia Luật Học Cổ nói: "Nương nương đừng lo sợ. U Châu vẫn còn vài mươi vạn hùng binh, vẫn có thể kháng địch. Chỉ còn một đoạn đường ngắn, sao lại tự tìm đến cái chết vậy”. Trương Mãnh nói: "Nương nương thì men theo đường nhỏ mà chạy, để tôi đi cản lấy quân địch trong chốc lát" Tiêu hậu liền dừng tay, cùng Gia Luật Học Cổ theo Phần Cốc trốn đi. Muốn biết Tiêu hậu ra sao, Xem hồi sau sẽ rõ.