Đông Sơn Húc Nhật Thú, tiên thú cấp 5, một ngàn năm trước đã ăn Tử Khí Tiên Vân Hạc thú con, rồi trải qua một ngàn năm tu luyện, chắc chắn là tiến hóa lợi hại hơn.
Trời ạ, nhất định ở đây sẽ có một hồi đại chiến kinh thiên động địa a.
Trên chỗ cao của sơn cốc, đằng sau một khối cự thạch, Tần Thiên cùng Tô Kha đang lén lút ẩn nấp , đưa mắt nhìn ra xa xa,ngoài sự im lặng bao trùm cả sơn cốc , làm cho người ta phải rợn mình ( nguyên bản là “ nhức cả trứng … @@ “), chỉ còn ánh mặt trăng lặng thầm chiếu vào trong sơn cốc.
Không có Đông Sơn Húc Nhật Thú,cũng không có Tử Khí Tiên Vân Hạc, lại càng không có Hắc Phong Âm Xà Vương - một trong Lục Đại ma tướng.
Đúng vậy a, đã muốn bắt hai con tiên thú, bố trí ma trận tốt như vậy, Hắc Phong Âm Xà Vương tự nhiên không lộ diện, chắc chắn tại một địa phương âm u nào đó đang ẩn mình chờ đợi cơ hội.
Tần Thiên, Tô Kha, lại càng không dám lộ diện.
Buồn cười, đây chính là một trong Lục Đại ma tướng, Tần Thiên cùng Tô Kha cũng chỉ hơn cấp 20.
Lộ diện, không nói đến việc đánh rắn động cỏ, khẳng định là bị Hắc Phong Âm Xà Vương đánh chết ngay lập tức.
“Thiên ca ca.” Tô Kha lôi kéo cánh tay của Tần Thiên.
Tần Thiên gật gật đầu:”Đại chiến phải chờ tới ngày mai, khi Đông Sơn Húc Nhật Thú hấp thụ ánh sáng mặt trời mới mọc mới xảy ra.”
“Đinh đông, kỵ sĩ Cô Phong, độ mệt nhọc của ngài giảm đến mức thấp nhất...”
“Đinh đông, mục sư Kha Kha, độ mệt nhọc của ngài giảm đến mức thấp nhất...”
Hệ thống cuối cùng cũng truyền đến, nhưng Tần Thiên không cảm thấy buồn bực gì:”Hiện tại đợi uổng công, chúng ta logout nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai 6 giờ lại đến chờ đợi.”
6 giờ sáng ngày hôm sau, Tần Thiên cùng Tô Kha tiến vào trò chơi.
Vào buổi sớm của tháng chín, sắc trời âm u, gió đưa nhẹ nhẹ những giọt sương ,chốc chốc lại truyền đến những tiếng chim hót từ sâu trong núi, Tần Thiên cùng Tô Kha ẩn mình sau cự thạch trên cao sơn cốc. Như thường lệ che kín cả sơn động Đông Sơn Húc Nhật Cốc vẫn là sự im lặng đến rợn người, nhưng họ biết rằng lúc nữa thôi sẽ có một hồi đại chiến kinh thiên động địa.
10’, 20’, 30’.
Phía Đông đã ửng đỏ, ánh bình minh chiếu rọi khắp trời, trong nháy mắt, ánh mắt trời như chiếc đĩa đỏ ấy dường như theo đường chân trời hiện lên.
Sáng sớm , ánh bình minh của mặt trời, vung vẩy khắp bầu trời,vung vẩy khắp đại địa, chiếu vào bên trong Đông Đại Sơn, rồi vào Đông Sơn Húc Nhật Cốc khổng lồ.
“Rầm rầm rầm.” Đột nhiên, sơn cốc chấn động , bốc lên ra đám mây mù màu vàng đất, Đông Sơn Húc Nhật Cốc rầm rầm rầm rung chuyển.
“Thiên ca ca, Đông Sơn Húc Nhật Thú nhất định phải ra khỏi lòng đất sao ?.” Tô Kha nắm chặt Tần Thiên cánh tay.
“Ừm.” Tần Thiên một bên chằm chằm vào Đông Sơn Húc Nhật Cốc, một bên hết sức nhìn ra xa, tìm kiếm Hắc Phong Âm Xà Vương.
Đáng tiếc, không có bất kỳ tung tích nào.
“Rầm rầm rầm.” Đông Sơn Húc Nhật Cốc càng thêm kịch liệt rung động.
“Oanh!” Mặt đất bị xé rách, bạo liệt ra một một hình thể khổng lồ, bị mây mù màu vàng đất che chắn cũng vọt ra.
Đông Sơn Húc Nhật Thú.
Màu vàng đất trên thân thể tỏa ra từng vòng quang mang, đúng là Đông Sơn Húc Nhật Thú trong truyền thuyết. Nó sau khi trưởng thành, cách một ngàn năm hấp thụ ánh sáng bình minh 1 lần, còn lại thời gian đều ở trong lòng đất tĩnh tu.
“Ngao!” Ngửa mặt lên trời thét dài, Đông Sơn Húc Nhật Thú cao ngạo đứng trong sơn cốc , chiếc miệng to lớn của nó hơi mở ra.
“Vù vù hô.” Sương mù mang đầy nguyên tố đất sôi trào lượn lờ, bao phủ cả Đông Sơn Húc Nhật Cốc khổng lồ.
Ánh bình minh giống như sóng biển cuồn cuộn, hướng về Đông Sơn Húc Nhật Cốc, chiếu sáng khắp Đông Sơn Húc Nhật Cốc, trung tâm Đông Đại Sơn. Lúc này Đông Sơn Húc Nhật Thú cũng mau chóng há miệng mà hấp thụ.
Ánh bình minh cùng ánh mặt trời bị hấp thụ, cả bầu trời bao la nhanh chóng ảm đạm xuống.
Tần Thiên mở to hai mắt:”Trời ạ, không hổ là tiên thú, trách không được Điền lão gia gia lúc trước dặn mình không nên đến.”
Đột nhiên, có tiếng hạc kêu.
Sau đó Tử Khí Tiên Vân Hạc không biết từ nơi nào bay ra. Lông vũ màu tím, mây mù màu tím, cả vũ mang(ánh sáng bao bọc xung quanh) cũng màu tím, bay đến trung tâm Đông Sơn Húc Nhật Cốc, nơi Đông Sơn Húc Nhật Thú hấp thụ ánh bình minh.
"Tử Khí Hải Lãng Kích."
"Tử Khí Tiên Vũ Mang."
"Tử Khí Hạc Lệ Sát."
Lông vũ màu tím bay ra như kiếm quang, trảo hạc sắc bén cùng chiếc mỏ cứng rắn của Tử Khí Tiên Vân Hạc hướng về Đông Sơn Húc Nhật Thú, liều mình công kích.
“Ngao.” Đông Sơn Húc Nhật Thú ngửa mặt lên trời rống giận.
Cự khẩu(miệng) hơi mở ra, từng đạo đạn pháo như mặt trời thu nhỏ nhanh chóng phóng đi.
Cùng lúc đó hai chân Đông Sơn Húc Nhật Thú đập mạnh vào đất, thổ hệ nguyên tố xung quanh Đông Đại Sơn hình thành vô số thiên thạch cùng thạch trụ, thiên thạch trên không trung bạo tạc nổ tung, thạch trụ theo mặt đất không ngừng trùng kích.
Tại Đông Sơn Húc Nhật Cốc, một cuộc chiến kinh thiên giữa hai tiên thú đã bắt đầu.
Tử Khí Tiên Vân Hạc vì báo thù, bằng vào ưu thế phi hành, không để ý tánh mạng mà toàn lực công kích.
Đông Sơn Húc Nhật Thú đã ăn được Tử Khí Tiên Vân Hạc con, tiến giai thành tiên thú cấp 7, thực lực cường hãn, hung bạo phản kích, so với một lòng báo thù của Tử Khí Tiên Vân Hạc lại càng thêm điên cuồng.
Sơn cốc biến sắc, Đông Đại Sơn run rẩy, công kích rơi vào bốn phía, khắp nơi tràn ngập chấn động, cự thạch, sóng biển, đều bị bạo tạc nổ tung, thậm chí xé rách cả không gian của ánh bình minh.
“Ốh MÀI GÓT..., tiên thú đại chiến a.”
Tần Thiên cùng Tô Kha mở to hai mắt, Tần Thiên lại càng nhìn bốn phía, tìm kiếm Hắc Phong Âm Xà Vương trong truyền thuyết.
Nhưng mà,vẫn như trước không có tông tích.
10’, 20’, một giờ, hai giờ.
Từ khi mặt trời mọc, đã hơn hai giờ qua, Hắc Phong Âm Xà Vương vẫn không có tăm hơi đâu.
Tiên thú đại chiến, Đông Sơn Húc Nhật Cốc hoàn toàn thay đổi, tên thân thể hai tiên thú vết thương chồng chất, máu chảy không ngừng, mỏi mệt không chịu nổi phải thở hổn hển. Đông Sơn Húc Nhật Thú dù sao cũng tiến giai thành cấp 7, so Tử Khí Tiên Vân Hạc cao hơn một bậc, địa điểm chiến đấu lại là Đông Sơn Húc Nhật Cốc, Đông Sơn Húc Nhật Thú lại có thể hấp thu thổ hệ nguyên tố, nhưng Tử Khí Tiên Vân Hạc không cách nào bổ sung thủy hệ nguyên tố cả.
“Húc Nhật Cổn Cổn Cự Thạch Đạn.”
Đông Sơn Húc Nhật Thú nhìn chuẩn cơ hội tiếp tục công kích, một đạo ánh sáng như mặt trời mới mọc bắn ra, Tử Khí Tiên Vân Hạc tránh không kịp, bị 2 cự thạch từ không trung đánh rơi xuống.
“Ngao ngao ngao.” Đông Sơn Húc Nhật Thú nhào tới.
“Oa oa oa.” Mở ra chiếc miệng rộng đã hấp thụ ánh bình minh, sắp sửa muốn ăn thêm Tử Khí Tiên Vân Hạc.
“Thiên ca ca, Tử Khí Tiên Vân Hạc cũng bị nuốt sao ?.”
Tô Kha sốt ruột, từ lúc nhìn Tử Khí Tiên Vân Hạc lần đầu tiên tại Đông Sơn thôn, dường như đã nàng rất thích ngắm Tử Khí Tiên Vân Hạc nhẹ nhàng bay lượn.
“Ừm.” Tần Thiên trả lời một cách buồn bực, thu hồi ánh mắt tham lam.
“Ha ha.”
Âm thầm cười khổ một tiếng, hiện tại cấp 27, không có thực lực chiếm lấy, huống chi, còn có Phong Âm Xà Vương đang âm thầm ẩn nấp .
Mặc kệ, phải kinh động bọn chúng, để cho 2 tiên thú không chiến đấu nữa.
Tần Thiên chuẩn bị đánh cự thạch nằm trên cao, cho cự thạch lăn xuống dưới để làm kinh động 2 tiên thú thì trong một thạch động truyền đến tiếng cười cuồng tiếu.
“Oa ha ha.”
“Cơ hội ngàn năm có một, so với trong tưởng tượng còn thuận lợi hơn nhiều.”
Một quái vật đầu người thân rắn cao khoảng 10m du động đi ra. Giữa trán là một cái sừng đen, người mặc quần áo của người Hắc Sơn, bao phủ tầng tầng Hắc Ám Phong Bạo.
Hắc Phong Âm Xà Vương.
Là Hắc Phong Âm Xà Vương, một trong Lục Đại ma tướng.
“Đến đây đi, để bản Xà vương luyện hóa dung hợp.”
“Tam Long Thôn Tiên Đỉnh.” Vươn tay lên, Hắc Phong Âm Xà Vương vung ra Hắc Ám cổ đỉnh.