Tử Vong Tuần Hoàn

Chương 17: Câu chuyện thứ ba (14)


Nghe A Hào hỏi vậy, toàn thân cụ Trần như kinh động, vẻ mặt dần biến sắc, nói:

- Sao cậu lại hỏi vậy? Tôi ở cái thôn này đã hơn sáu mươi năm nay, nhưng chưa từng nhìn thấy có mộ cổ đời Đường nào cả.

Đoạn cụ đứng dậy rồi nói tiếp:

- Thôi mọi người cứ thong thả nói chuyện tiếp đi, thân già này sức khỏe đã kém, muốn vào trong ngủ tiếp.

Không đợi chúng tôi ứng khẩu, cụ Trần đã quay người đi vào trong, cửa phòng cũng khóa chặt.

Tôi và A Hào nhìn nhau, cảm thấy hình như có gì đó hơi bất thường, nhưng cũng không hiểu rốt cuộc là vấn đề gì, chỉ âm thầm cảm giác một tia bất an.

Cụ Trần có đi ngủ hay không thì Xú Ngư cũng chẳng mảy may để ý, sô cô la cậu ta cắn vài miếng là hết, còn phần của Lục Nhã Lan mới chỉ ăn một miếng nhỏ, cậu ta lập tức để lộ điệu cười hiền lành nói:

- Em gái à, sô cô la đâu phải ăn như thế, em ăn vậy là không đúng cách rồi, kẻ làm anh đây không thể giương mắt ngồi nhìn như vậy được, để anh dạy em nhé.

Lục Nhã Lan cười nói:

- Ăn sô cô la cũng phải có cách riêng cơ à? À, em biết rồi, cái anh muốn nói liên quan đến nhiệt độ trong phòng phải không? Trước đây em đọc trên tạp chí nên cũng biết rồi. Nhưng mà em không phải là em gái của anh đâu nhé, trông anh đen rám thế kia cơ mà, nhìn chúng ta không giống huynh muội tẹo nào.

Xú Ngư chìa tay ra lấy miếng sô cô la Lục Nhã Lan đang ăn dở:

- Anh đâu bảo là anh em ruột, xưng hô như vậy là vì anh không muốn coi em là người ngoài thôi mà. Anh cũng không phải nói cách ăn sô cô la, mà là cách khi ăn sô cô la. Để anh làm mẫu cho em xem nhé.

Vừa dứt lời, Xú Ngư đã nhét cả miếng sô cô la vào mồm, còn ra vẻ trịnh trọng nói:

- Vừa thưởng thức hương vị đậm đà của sô cô la, vừa suy ngẫm về đường đời nhân sinh, thế mới gọi là hưởng thụ cuộc sống chứ.

Quả đúng như người ta thường nói: nước trong thì không có cá, người tốt thì không có kẻ thù, da mặt Xú Ngư chắc phải dày hơn tường thành ba phân. Mọi người cười ồ lên, khiến bầu không khí ngột ngạt khó chịu trong đêm mưa như tan biến.

Đằng Minh Nguyệt vẫn muốn nghe chúng tôi kể chuyện, vậy là ra chiều muốn tôi kể thêm một câu chuyện khác.

Lúc này tôi hơi mệt mỏi, bèn kiếm cớ nói với cô rằng, hồi nhỏ mình từng bị mắc chứng tê liệt hài nhi, chỉ có thể kể được câu chuyện vừa xong thôi, chứ không còn nhớ chuyện nào khác để kể tiếp.

Thấy vậy Lục Nhã Lan vội nói với Đằng Minh Nguyệt:

- Cô Đằng à, cô kể cho ba người họ nghe câu chuyện về bức tranh cổ do tổ tiên truyền lại của nhà cô đi, lần trước sau khi xong, em cảm thấy thật sự rất thần kỳ, lại có chút cảm giác liêu trai nữa chứ.

Tôi với A Hào đang ngáp ngắn ngáp dài vì cơn buồn ngủ, bỗng nghe thấy mấy từ tranh cổ của tổ tiên truyền lại, tinh thần lại được dịp phấn chấn hẳn lên.

Đằng Minh Nguyệt không giống như những cô gái câu nệ nhu mì bình thường khác, mà cực kỳ thoải mái, tính cách hướng ngoại và tràn đầy hoạt bát như con gái nước Mỹ vậy, người khác muốn cô ấy kể chuyện, cô cũng không ngại ngần đáp ứng liền.

Lục Nhã Lan nói :

- Mọi người cứ nói chuyện đi nhé, em phải ra xe lấy chút đồ ăn, nhân tiện gọi điện thoại về cho người nhà yên tâm.

Nói đoạn bèn đứng dậy ra ngoài lấy đồ.

Trong lúc này, Đằng Minh Nguyệt đã kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về một bức họa do tổ tiên nhà cô ấy truyền lại……