Thú Quyền

Chương 18: Ám kình thông-Hùng Hình Kim Tôn


“Hai cuốn kinh thư này, lão mù trong lúc tình cờ có được, không phải là vật của Hình Ý Môn. Hôm nay cho cậu, xem như y bát của lão mù này đã truyền cho cậu hết, cậu chớ có để phụ…phụ hai cuốn kinh thư này!” Giờ phút này lão Lý mù trông như già thêm mười tuổi, giọng nói mang tâm sự nặng nề.

Lão Lý mù đưa ra hai cuốn kinh thư này, hiển nhiên là vốn liếng cuối cùng. Đưa hai cuốn sách này cho Lưu Uy giống như là đã cho Lưu Uy tất cả những gì lão có!

“Tiền bối!”

Nhìn hai cuốn kinh thư, Lưu Uy khẽ cắn môi, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra được.

“Cậu nhỏ, công phu Dịch cân, hầu hết các môn phái đều có pháp môn luyện tập tương đối tốt, Thiếu Lâm Dịch cân kinh tuy có chút công dụng tốt, nhưng cũng chưa phải là cái gì trân quí. Nhưng mà Tẩy tủy kinh này là mật pháp tẩy tủy mà giới võ thuật ít có, cũng coi như là bí điển thần công!”

Lão Lý mù vuốt ve hai bộ kinh thư một chút nữa, đột nhiên nói: “ Cậu nhỏ, nội dung hai bộ kinh thư này, cậu phải thuộc nằm lòng trong đầu. Sau khi nhớ xong, đem chúng cùng cuốn Thú Hình Quyền, đồng thời thiêu hủy tất cả, ngàn vạn lần không được lưu lại, nếu không hậu hoạn vô cùng, đã nhớ chưa!”

“Cái gì, thiêu hủy?”

Lưu Uy đầu tiên có chút sửng sốt, ngay sau đó suy nghĩ vừa chuyển, liền hiểu ngay ý tứ của lão Lý mù.

Thất phu không có tội, mang ngọc là có tội. Với thực lực của Lưu Uy bây giờ, đừng nói là cuốn Thù Hình Đồ mà cả hai bộ kinh Dịch cân và Tẩy tủy, cũng khó có khả năng bảo vệ. Nếu mang theo những cuốn sách này theo người, một khi bại lộ, hắn sẽ trở thành cái bia bắn tên của thiên hạ. Tất cả những kẻ thèm muốn mấy cuốn bí kíp này, đều sẽ cùng nhắm vào đầu Lưu Uy!

Thiêu hủy chúng thì không ai có thể biết Lưu Uy đã luyện hai bộ kinh Dịch cân Tẩy tủy.

“Dịch cân kinh, Tẩy tủy kinh nếu ta nhớ hết được nội dung trên đó, quả thật có thể dựa theo đó để luyện dịch cân, tẩy tủy. Nhưng quyền thế trên cuốn Thú Hình Đồ kia, chỉ bằng vào trí nhớ của ta, chưa chắc có thể nhớ tốt, đốt nó thật không khỏi có chút đáng tiếc. Nhưng mà, để lãnh ngộ quyền thế của Thú quyền, tốt nhất là tự mình xem mãnh thú đả đấu, lĩnh ngộ được thứ gì đó, so với xem mười lần, trăm lần trong sách còn có tác dụng hơn. Đốt nó đi thì cũng không có gì lớn!”

Mặc dù trong lòng còn có chút không muốn, nhưng Lưu Uy vẫn gật đầu, đến lúc thích hợp, hắn sẽ đốt ba cuốn bí kíp này.

“Tẩy tủy là khó luyện nhất. Nội gia quyền, ngoại gia quyền thông thường chỉ dựa vào đứng Trạm thung để làm chấn động thân thể, miễn cưỡng chấn rung cốt tủy làm cho cốt tủy thêm cứng chắc khỏe mạnh. Muốn luyện tốt thường phải mất mười mấy năm, nhưng Tẩy tủy kinh này lại là phương pháp tốc thành, ngươi hãy lĩnh ngộ cho tốt!”

Lão Lý mù nói xong, hai tay chắp sau lưng, quay một vòng đi vào trong phòng.

Nhìn hai cuốn kinh thư trong tay, Lưu Uy không có nhìn Tẩy tủy kinh trân quí trước mà lại lật Dịch cân kinh ra.

“Muốn thành chánh quả, căn bản phải có hai, một là thanh hư, hai là thoát hoán…”

Chương mở đầu của Dịch cân kinh là một đoạn văn tự tâm pháp, Lưu Uy xem qua một chút, so với Dịch cân kinh lưu truyền trên mạng Inte tương đối giống nhau, nhưng bản trên mạng có lược đi hay hoán đổi một số chỗ quan trọng, đã không còn giá trị cụ thể gì nữa.

“Thanh hư, ý tứ tương ứng với Luyện khí hóa thần, tu luyện tinh thần lực. Thoát hoán, tất nhiên là thoát thai hoán cốt, tu luyện lực lượng thân thể, cũng chính là Luyện tinh hóa khí!”

Sau đoạn tâm pháp này là hình vẽ 12 động tác tu luyện Dịch cân cụ thể, phối hợp với lời giải thích rõ ràng, lời lẽ đơn giản ý nghĩa sâu sắc, sinh động có thần. Lưu Uy cũng xem qua đại thể để biết cách tu luyện thế nào.

Mười hai thế Dịch cân kinh, chính là mười hai động tác quyền, phối hợp với pháp môn hô hấp đặc biệt, cùng với Tam thể thức của Hình Ý Quyền, Định thức của Bát Cực Quyền giống nhiều khác ít, cơ bản vẫn là công phu Trạm Thung. Lưu Uy đã có căn bản Trạm Thung, tu luyện sẽ rất thuận tiện.

“Cô…! Cô…”

Làm liên tục một hơi mười hai động tác, Lưu Uy cảm thấy cáy bộ phận gân cơ trong cơ thể như trống đánh, một cỗ nội kình đem các đạo kình lực trong cơ thể mình biến thành cứng cỏi.

“Bùng! Bùng! Bùng!”

Như tiếng pháo nổ mạnh, từ hai tay hai chân Lưu Uy đột nhiên bộc phát ra một trận âm thanh nổ rất nhỏ. Phút chốc, Lưu Uy cảm thấy nội kình trong cơ thể thuận theo kinh mạch của hai tay hai chân đi ra ngoài thân thể, nội kình trong cơ thể như trống trơn, nhịn không được thân thể mềm nhũn, chút nữa là ngã lăn ra đất.

“Nội kình bên trong đi theo kinh mạch xuyên thấu ra ngoài? Đây là hiệu quả của ám kình bộc phát, chẳng lẽ, mình luyện Dịch cân kinh, đã đả thông một chút kinh mạch, đạt đến cảnh giới ám kình?”

Quá trình đạt được ám kình chính là quá trình làm thông kinh mạch, kinh mạch thông làm cho ám kình dễ tiến nhập vào các bộ vị cơ thể. Lưu Uy trước đây luyện tập quốc thuật, chỉ thu liễm được tinh khí, biến thành nội kình, lưu giữ trong cơ thể. Kinh mạch chưa thông, nội kình đó cũng chưa có thể xuất ra đả thương người. Bây giờ luyện Dịch cân kinh, thông được kinh mạch ở hai tay hai chân, tự nhiên đạt được trình độ ám kình bộc phát.

Luyện được ám kình, Lưu Uy cũng không mừng rỡ. Nội kình của hắn vốn đã tương đối mạnh mẽ, luyện thông ám kình như nước chảy chỗ trũng, là việc tự nhiên.

“Kinh mạch ở hai tay hai chân là dễ thông nhất, mình luyện Dịch cân kinh trong chốc lát đã thông được, nhưng mà để thông được các bộ vị khác trong cơ thể là rất khó. Muốn ám kình thông thấu, đạt đến cảnh giới hóa kình, còn phải mất nhiều công phu!” Lưu Uy nhủ thầm.

Bỏ Dịch cân kinh xuống, Lưu Uy cầm Tẩy tủy kinh lên…

Lưu Uy bắt đầu tu luyện, bỏ ngủ không ăn, cho đến khi mặt trời lên cao, lão Lý mù từ trong phòng đi ra, Lưu Uy mới ngưng tập.

Lão Lý mù lần này đi ra, tựa như đã nghĩ thấu điều gì đó, thần thái đã khôi phục vài phần.

“Cậu nhỏ, tối qua, lão mù này đã trách sai ngươi!”

Lão Lý mù sắc mặt bình thản, hướng Lưu Uy nói: “Hai thầy trò chúng ta, ăn uống mỗi ngày, đều do tiền của cậu kiếm được. Ngươi không bao giờ nhắc tới việc đó với lão mù này là muốn trung hiếu. Nếu lão mù ta không biết được điều này thì coi như ta mù thật!”

“Tiền bối!”

Lưu Uy vừa muốn nói gì đó thì lão Lý mù đưa tay chặn lại. Chỉ thấy lão Lý mù lất từ trong người ra một cái bao nhỏ, nói: “Thứ trong này là do Hình ý Môn cấp cho lão mù ta. Bây giờ cũng không cần giữ lại, người đem đi đổi ít tiền.”

Mở bao ra, chỉ thấy bên trong có một vật màu vàng bằng nắm tay nhỏ hình con gấu, trông rất sống động.

――――――

Tại một tiệm vàng bạc trang sức trong thành phố J, một trung niên đeo kính đen một bên mắt đanh xem con gấu vàng, lại nhìn Lưu Uy, trong mắt chứa một tia hồ nghi, trầm giọng nói: “Cậu nhỏ, chúng ta ở đây có nguyên tắc là không thu vào đồ bằng vàng không có giấy tờ nguồn gốc!”

Lưu Uy mặc dù kiến thức ở đời không nhiều, nhưng cũng biết trung niên này muốn ép giá, than nhẹ một tiếng, nói: “Lão bản, ông đưa ra một cái giá đi!”

“Năm ngàn!” Người đàn ông trung niên mắt sáng như điện, đưa năm ngón tay ra.

Miếng Hoàng Kim Hùng bằng nắm tay nhỏ này, tối thiểu cũng phải hai vạn đồng, người đàn ông này rõ ràng muốn lấy lý do Lưu Uy không có giấy tờ gì để hung hăng ép giá.

Nghiến răng, Lưu Uy chuẩn bị đồng ý.

“Lưu Uy, sao ngươi lại ở đây?” Lúc này, một giọng nữ thánh thót vang lên. Lưu Uy qua đầu lại, chỉ thấy một người con gái trẻ trung diễm lệ cùng một thanh niên anh tuấn sóng vai bước vài tiệm trang sức. Cô gái xinh đẹp này chính là tổ trưởng của Lưu Uy, tiểu thư của Tập đoàn Hàn Lâm Lâm Diệu Đồng.

“Lâm đại tiểu thư.” Ngưởi đàn ông trung niên của tiệm vàng bạc trang sức nhìn thấy Lâm Diệu Đồng, trên mặt vội vàng nở ra một nụ cười nịnh.

“Là hắn? Diệu Đồng biết thanh niên này?”

Theo sau Lâm Diệu Đồng là một nam tử anh tuấn, khi thấy Lưu Uy, hai đồng tử như co rút lại, Thanh niên này chính là Chu Minh Dương, người tại hội thi giao lưu võ thuật Hàn Lâm đã từng xem qua hai trận đấu của Lưu Uy.

Hắn nhận ra được Lưu Uy, nhưng Lưu Uy thì không nhận ra hắn.

“Tổ trưởng, ta có một vật trang sức vàng tổ truyền, muốn đem bán đi.” Lưu Uy nhìn Lâm Diệu Đồng cươi cười, tùy ý nói.

“Trang sức vàng cổ truyền? Là con gấu nhỏ kia? Lưu Uy, bảo vật tổ truyền, tốt nhất là không nên đem bán. Như vậy đi, ta ứng trước cho cậu hai vạn đồng, cậu đưa cho ta con gấu đó. Đợi đến khi cậu kiếm được tiền, quay lại đây, ta sẽ gửi lại cho cậu con gấu vàng này được không ?" Lâm Diệu Đồng liếc mắt một cái, thấy ngay con gấu vàng người đàn ông trung niên cầm trên tay, nói ngay mà không cần suy nghĩ.

Nghe Lâm Diệu Đồng nói như thế, mặt người đàn ông trung niên có một chút nhăn nhó. Mắt thấy thịt béo tới tay, không nghĩ tới bị Lâm Diệu Đồng giật đi. Nhưng mà thế lực của Lâm Diệu Đồng, hắn cũng không có khả năng đắc tội, chỉ dám nuốt cơn tức vào trong bụng, không dám nói nhiều.

"Hay quá, tổ trưởng, cám ơn cậu !"

Nghĩ rằng lão Lý mù thật ra cũng không muốn bán con gấu vàng, Lưu Uy gật gật đầu.

――――――

Trong một toà biệt thự hào hoa, Lâm Diệu Đồng cầm con gấu vàng nhỏ, yêu thích không rời.

Lâʍ đa͙σ Minh từ trên lầu chậm rãi đi xuống, liếc mắt thấy con gấu vàng trong tay Lâm Diệu Đồng, người không khỏi chấn động, thất thanh nói :"Hùng Hình Kim Tôn? Chẳng lẽ người kia thật sự đã tới thành phố J, khó trách lão Vương mù cũng đuổi tới đây. Đồng Đồng, con từ đâu có được con gấu vàng này ?"

Không đợi Lâm Diệu Đồng trả lời, một tràng cười từ một căn phòng trên lần 2 âm trầm truyền đến. Chỉ thấy Vương Chung mù kia áo Tây giày da, khí độ phi phàm, tay cầm gậy Điêu Long, từ trong phòng chậm rãi đi ra.

"Đạp phá thiết hài vô mịch xứ…đúng là không uổng phí công sức, Vương mù này tới thành phố J, chính là vì tìm lão bằng hữu cũ kia, không nghĩ tới tại chỗ của Lâm huynh, có thể thấy được dấu tích của lão bằng hữu kia. Hùng Hình Kim Tôn, Hùng Hình Kim Tôn, ngoài người kia của Hình Ý Môn thì ai có thể có được Hùng Hình Kim Tôn ?"