Siêu Cấp Bảo Tiêu

Chương 53: Cảm Tình.

Lúc này Tần Nhị Bảo rất hạnh phúc, chỉ cảm thấy trái tim ngọt ngào chứ không thể truyền đạt bằng lời nói được. Tại gia tộc tuy nói là đã có một Tiểu Phương, nhưng hắn cảm thấy một đại trượng phu như thế nào cũng phải có tam thê tứ thϊếp (Biên: nguyên tác là “ba vợ bốn nàng hầu” nhưng để như vậy hay hơn), đó mới tính là hoàn mỹ. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hắn từ quê nhà tới đây đến bây giờ bên người cũng xuất hiện không ít mỹ nữ lại không có một người nào cùng mình phát sinh quan hệ. Ví dụ như Liễu Thần Đình, Ân Huyên Vũ, không ai chịu tiếp xúc khoảng cách gần như vậy với hắn, họ đều tránh hắn giống như trốn mãnh thú hay nước lũvậy. Đương nhiên cũng sẽ có tình trạng hắn nhìn thấy mỹ nữ, mà trốn như trốn mãnh thú hay trốn lũ, ví dụ như An Kỳ Nhi.

Hắn phát hiện ra An Kỳ Nhi, trời sinh chính là khắc tinh của hắn, luôn có thể khiến hắn trở thành trò cười cho thiên hạ, thừa sống thiếu chết. Từ lần bị nghẹn khi ăn, về sau hắn dù cho có buồn chán cũng không dám đi đùa giỡn nàng. Tần Nhị Bảo tuy tự nhận chỉ số thông minh không cao, nhưng cũng không có ngốc đến tự tìm đi tìm phiền toái.

Nhưng hôm nay đã làm cho hắn có cảm giác hoàn toàn khác, mặc dù đã gặp mặt Hứa Nghiên nhưng một chút ấn tượng nữ tính cũng không có, vậy mà lúc này lại nhớ rõ phải cùng hắn tay trong tay, mà hai người cứ như vậy nắm tay cùng nhau bước đi, khiến cho Tần Nhị Bảo vốn dĩ cho rằng chỉ có OOXX mới có hạnh phúc vậy mà như thế này cũng có. Điều này cũng làm cho hắn dâng lên cảm giác thổn thức không thôi, cảm động nói: "Có lẽ cái này gọi là thời kỳ trưởng thành lãng mạn a!"

Tần Nhị Bảo coi đây như là mối tình đầu tiên của mình, trong lòng tự nhiên cũng có được nữ nhân ôm ấp tình cảm. Mỗi khi Vương Vĩ cùng Lý Cường yêu cầu hắn hỗ trợ, cảm giác trong lòng của hắn có chút chua xót, mình thì chỉ một thân một mình, mà phải vì chuyện của người khác mà bận rộn lo lắng.

Nhưng giờ phút này rất khác, Hứa Nghiên nhìn bên ngoài tuy kém vẻ thanh thuần của Ân Huyên Vũ, không đáng yêu như An Kỳ Nhi, không thấu đáo tài trí bằng Liễu Thần Đình, nhưng nàng lại là một nữ hài tử có sự trẻ trung đặc biệt, hơi thở cùng một đôi mắt to lại để cho Tần Nhị Bảo mê muội .

Không biết vị triết nhân nào đã từng nói qua, không có tình yêu đời người sẽ là đen tối đấy (Biên: nguyên tác là “xám trắng” nhưng mình thấy “đen tối” thích hợp hơn), Tần Nhị Bảo phi thường đồng ý với những lời này, bởi vì lúc này hắn cảm thấy rất tốt đẹp, trước đây trong đời thiếu thốn cái bộ phận này nhất, do vị này gọi Hứa Nghiên đến để đền bù. Cùng Hứa Nghiên một chỗ, Tần Nhị Bảo cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh.

Theo góc độ quan sát của hắn, Hứa Nghiên là một nữ hài tử rất đơn giản, nàng không có cái tính tình đại tiểu thư như Ân Huyên Vũ, cho dù là đồ nướng không che đậy, nàng cũng sẽ ăn thật nồng nhiệt. Nàng không có tinh quái như An Kỳ Nhi, sẽ không nghĩ ra nhiều phương pháp khó hiểu để trêu cợt hắn. Nàng càng không giống như Liễu Thần Đình có thói quen xấu của thành phần tri thức văn phòng, cái người mà không phải cửa hàng sa hoa không đi, vật phẩm không có nhãn hiệu không mua.

"Nhất Nguyên điếm" , "Lưỡng nguyên điếm" nàng cũng đều có hứng thú đi vào chọn lựa một phen, còn có thể hô to gọi nhỏ nhất định phải mua tiếp. Nàng có lúc ngẫu nhiên làm nũng, nhưng sẽ không cố tình gây sự. Nàng hiểu được ở một số trường hợp phải biết giữ gìn mặt mũi nam nhi cho đối phương, ví dụ như một số đồ vật giá rẻ nàng sẽ không nói lời nào mà cứ để cho hắn trả tiền, sau đó chính mình tựa đầu vào người bên cạnh với bộ dạng vô cùng hạnh phúc. Nhưng nếu như có đồ vật có điểm hơi đắt nàng tuyệt đối kiên trì giữ vững lập trường tự mình thanh toán lấy.

" Hạnh phúc quá!" Tần Nhị Bảo lần nữa cảm thán nói, sau đó lại đem mặt tiến đến trước mặt Hứa Nghiên, nói: "Để cho ta hôn thoáng qua một cái, thì càng hoàn mỹ!"

"Hừ! Muốn hôn ta sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!" Hứa Nghiên cảm thấy ở chung một chỗ với Tần Nhị Bảo thật hạnh phúc nhưng nàng sẽ không lại để cho hắn dễ dàng thành công như thế, nàng cố ý làm khó dễ nói: "Muốn hôn ta, trước hết phải xem ngươi có thành ý không đã!"

"Cái gì? Thành ý?" Tần Nhị Bảo sốt ruột nhìn qua Hứa Nghiên, bắt đầu thề thốt nói: "Muốn ta làm trâu làm ngựa gì, ta cũng nguyện ý!"

"Àh…" Hứa Nghiên cố ý kéo dài để treo lòng ham muốn của Tần Nhị Bảo, cố tình cả buổi không nói lời nào

"Nói đi mà!" Tần Nhị Bảo sốt ruột nhìn qua Hứa Nghiên, thúc giục nói: "Ngươi đừng để cho ta sốt ruột như vậy chứ!"

"Ta. . ." Hứa Nghiên vừa định nói ra ý nghĩ trong lòng mình, nhưng bên người Tần Nhị Bảo bỗng nhiên có một chiếc Cadillac DTS phiên bản dài dừng lại, đã làm cắt đứt lời nói của Hứa Nghiên.

"Mẹ nó " Tần Nhị Bảo khó chịu đối với người phá hư chuyện tốt của hắn, chửi ầm: " Lái xe mù mắt hay sao lại lái xe đến lối đi bộ, muốn đâm chết người ah!"

"Nói nhỏ một chút!" Hứa Nghiên kéo góc áo Tần Nhị Bảo nói: "Đừng để người ta nghe được, lại rước phiền toái không cần thiết."

"Ta sợ cái chim này!" Tần Nhị Bảo chẳng hề để ý nói: "Hắn mà xuống xe, ta sẽ đánh cho cha mẹ hắn cũng nhận không ra hắn."

"Ha ha. . ." Từ trên xe thật đúng là có người xuống, nhưng khi nghe được lời nói của Tần Nhị Bảo chẳng những không tức giận ngược lại còn cười rất sảng khoái: "Tần tiên sinh, ngươi nhận ra ta không?"

"Ách, ngươi là..." Tần Nhị Bảo nhìn người đang đi đến, có chút kinh ngạc: "Trung Thôn Chuẩn Nhân? Ngươi như thế nào lại tới Đông Giang?"

"Ha ha, sau khi từ biệt lần trước, ta vẫn luôn tưởng nhớ Tần tiên sinh, cho nên nhịn không được đã chạy tới đây để gặp các hạ!" Trung Thôn Chuẩn Nhân vừa cười vừa nói

"Đừng khách sáo như thế, có chuyện gì ngươi cứ nói!" Tần Nhị Bảo cảm thấy số mình thật sự quá kém, không có mỹ nữ yêu thương đã đành, còn bị một tên nam nhân mặt vuông tai lớn luôn miệng nói nhớ hắn, thật sự là làm cho người ta ngán ngẩm

"Ngươi không quên chuyện lần trước ta đã nói với ngươi chứ!" Trung Thôn Chuẩn Nhân nhìn Tần Nhị Bảo đối với nhiệt tình của hắn không có trốn tránh, cũng không khách sáo, mà trực tiếp nói thẳng: "Ta hi vọng ngươi có thể hết lòng tuân thủ lời hứa!"

"Ngươi nói luôn nhớ tới ta, thì ra là vì chuyện này sao!" Tần Nhị Bảo nghe Trung Thôn Chuẩn Nhân nói như vậy, không khỏi thở dài một hơi nói: "Ta còn tưởng, ngươi muốn ta cùng ngươi ngủ chung đó chứ!"

"Ngủ chung? Tần tiên sinh, đừng đem loại vui vẻ này ra giỡn được không nào?" Trung Thôn Chuẩn Nhân có chút bất mãn nói: "Dù sao loại vui vẻ này, một chút cũng không đáng cười."

"Ta đương nhiên biết rõ cái loại vui vẻ này có một chút buồn cười, nhưng ta cảm thấy cái này cũng không tính là chê cười." Tần Nhị Bảo ngụy biện nói

"Vậy thì mời lên xe a!"

"Ngươi không thấy ta đang đi chung với bạn gái ta sao?" Tần Nhị Bảo bởi vì hắn làm hư chuyện tốt hôm nay của mình, có chút bất mãn nói: "Quân tử không lừa gạt người, chẳng lẽ ngươi muốn làm tiểu nhân bỉ ổi sao?"

"Không phải chỉ là nữ nhân thôi sao?" Trung Thôn Chuẩn Nhân cười cười nói: "Chỉ cần ngươi có thể giúp ta hoàn thành chuyện này, ngươi muốn loại nữ nhân nào, ta đều có thể đáp ứng ngươi!"

"Ngươi..." Vừa rồi bởi vì sợ hãi Hứa Nghiên vẫn một mực trốn sau lưng Tần Nhị Bảo, nghe được Trung Thôn Chuẩn Nhân nói như vậy có chút mất hứng muốn phản bác, nhưng thấy hắn không phải người lương thiện, chỉ có thể đem tức giận nuốt xuống

"Được, vậy ngươi chờ ta một lát!" Tần Nhị Bảo nghe Trung Thôn Chuẩn Nhân nói như vậy, biết rõ không thể tìm được lý do cự tuyệt bất đắc dĩ nói: "Ta xử lý mọi chuyện đã."

"Tốt, ta chờ ngươi trên xe!" Trung Thôn Chuẩn Nhân nói xong liền lên xe

"Ngươi đi về trước đi, ta lúc này còn có việc!" Tần Nhị Bảo nhìn Trung Thôn Chuẩn Nhân lên xe, quay người nói với Hứa Nghiên.

"Dạ, được!" Hứa Nghiên nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, nhu thuận nhẹ gật đầu, trước khi đi còn không quên dặn dò: "Cẩn thận đó!"

Tần Nhị Bảo nghe được câu này của Hứa Nghiên trong nội tâm không khỏi có chút ấm áp, gật đầu cười nói: "Yên tâm, ngươi trên đường về cũng phải cẩn thận

"Đuợc rồi, đừng chần chừ nữa!" Trung Thôn Chuẩn Nhân thúc giục nói, Tần Nhị Bảo nhìn thân ảnh Hứa Nghiên đi xa hơn nửa ngày mới chầm chậm đi đến, đối với lời thúc giục của hắn trả lời: "Đã biết!"

Tần Nhị Bảo vừa bước lên xe, Trung Thôn Chuẩn Nhân nhìn về phía hắn cười nói: "Không nghĩ tới, Tần tiên sinh còn là một tình chủng."

"Tình chủng (trồng)?" Tần Nhị Bảo bất giác đem lời đánh giá của Trung Thôn Chuẩn Nhân lập lại một lần: "Ta chỉ là quý trọng mỗi một đoạn tình cảm mà thôi."

Nghe Tần Nhị Bảo trả lời như vậy, Trung Thôn Chuẩn Nhân không khỏi vỗ tay tán thưởng, rồi cùng hắn đi, Đại Điền Ưu Mỹ cũng bắt đầu lộ ra biểu tình phức tạp im lặng nhìn Tần Nhị Bảo.

"Thôi, đừng tán dóc nữa!" Tần Nhị Bảo không muốn đem chuyện nhi nữ tình trường ra thảo luận cùng Trung Thôn Chuẩn Nhân, nhanh chóng chuyển đề tài: "Ngươi sẽ không để cho ta hôm nay rời đi, đúng không!"

"Đúng vậy!" Trung Thôn Chuẩn Nhân cười nói: "Không chỉ là hôm nay, vả lại hiện tại trận đấu đã bắt đầu rồi!"

"Cái gì? Đã bắt đầu?" Tần Nhị Bảo đối với việc trận đấu bắt đầu Trung Thôn Chuẩn Nhân mới tìm hắn, có chút không quá hiểu nổi hỏi: "Bản lãnh của ngươi cũng quá lớn a? Trận đấu đã bắt đầu mới tìm ta, ngươi sẽ không sợ tìm không thấy ta à?"

"Ha ha. . ." Trung Thôn Chuẩn Nhân nghe Tần Nhị Bảo hỏi ngược lại mình, phá lên cười: "Kỳ thật ta đã theo ngươi qua mấy cái phố rồi, chỉ có điều nhìn thời gian trận đấu đã muốn bắt đầu không thể chậm trễ mới qua quấy rầy ngươi mà thôi!"

"Ai..." Tần Nhị Bảo không nghĩ tới Trung Thôn Chuẩn Nhân vừa lái xe lại vừa theo dõi chính mình cả buổi, mà chính mình lại phát giác được dù chỉ một chút, không khỏi thở dài: "Trách không được mọi người đều nói, nếu yêu thương một người chỉ số thông minh sẽ trở nên rất thấp, thì ra là thế ah!"

"Ha ha…" Trung Thôn Chuẩn Nhân nghe lời tự trách của Tần Nhị Bảo không khỏi nở nụ cười, nhưng không nhận xét gì, chỉ nói: "Tốt rồi, chúng ta lúc này phải tới hiện trường trận đấu, Chúng ta cùng nói một chút sự tình trận đấu a!"

"Tốt!" Tần Nhị Bảo nghe việc sắp tham gia trận đấu thì ánh mắt tràn đầy khát vọng, như là người sắp chết đói đang được nhìn thấy thức ăn, Trung Thôn Chuẩn Nhân tự nhiên sẽ không bỏ qua chút điểm này, nhìn ánh mắt khát vọng của Tần Nhị Bảo thoả mãn nở nụ cười.