Siêu Cấp Bảo Tiêu

Chương 16: Hơi thở ám muội.

- Mau thức dậy. mau thức dậy.

An Kỳ Nhi mở to đôi mắt thúc dục Tần Nhị Bảo.

- Mẹ nó. Anh đang trong lúc mộng xuân lại bị cô em cắt đứt.

Tần Nhị Bảo mắt nhắm mắt mở trả lời.

Mùi từ miệng Tần Nhị Bảo phát ra làm cho An Kỳ Nhi đứng gần muốn té xỉu, vội lấy ta che mũi nói:

- Hôm qua anh ăn thức ăn không phải dành cho người à? Sao mà thối thế.

- Cô là ai?

Tần Nhị Bảo mở to đôi mắt, cùng An Kỳ Nhi bốn mắt nhìn nhau, do quá sát nhau nên chưa thể nhận ra ai, vì vậy hắn mở miệng hỏi.

- Không thể chịu nổi.

An Kỳ Nhi bị Tần Nhị Bảo áp sát mặt vào hỏi, vội vàng tránh xa ra nói.

- Tại sao lại là cô?

Tần Nhị Bảo vừa nhận ra An Kỳ Nhi liền nhảy dựng lên:

- Cô muốn làm gì? Cô đừng tới đây, tôi có võ công đó.

- Tôi sáng sớm gọi anh, tại sao anh lại có cái thái độ như vậy?

An Kỳ Nhi thấy Tần Nhị Bảo có thái độ như vậy, làm nàng có chút mất hứng.

- Cô sợ tôi không giữ lời?

Tần Nhị Bảo cười nói:

- Tôi đáp ứng chuyện của cô, tôi sẽ thu xếp, cô yên tâm.

- Được rồi. Như vậy nhé.

An Kỳ Nhi thấy Tần Nhị Bảo nói chắc như đinh đóng cột, thay đổi thái độ từ giận thành vui nói:

- Tôi ở dưới lầu chờ anh. Sau khi vệ sinh xong nhớ xuống dưới đó.

- Tuân mệnh.

Tần Nhị Bảo không biết kiếp trước mình tạo ác nghiệt gì, lại bị ma nữ này trèo lên đầu.

- Ha ha, trẻ nhỏ dễ dạy.

An Kỳ Nhi thấy Tần Nhị Bảo nghe lời như vậy, rất cao hứng, dứt lời liền rời đi.

- Mợ nó chứ. Mình là bảo tiêu sao mà lại giống bảo mẫu đến thế.

Tần Nhị Bảo oán giận lẩm bẩm. Dứt lời, thở dài rồi chuẩn bị rời đi.

- Thế nào? Anh ta đáp ứng à?

Ân Huyên Vũ thấy An Kỳ Nhi xuống lầu, chủ động tiến lên hỏi.

- Hoàn toàn đồng ý.

An Kỳ Nhi hướng Ân Huyên Vũ giơ tay ăn mừng thắng lợi.

- Anh ta đã thực sự đáp ứng?

- Em chỉ nói để cho anh ấy đi giúp đỡ. Nhưng em không hề nói là làm cái gì.

An Kỳ Nhi nở nụ cười xấu xa nói.

- Ồ. Em không sợ anh ta đổi ý à?

Ân Huyên Vũ nghe An Kỳ Nhi nói vậy có chút không yên tâm nói.

- Có sợ. Vì vậy tới lúc đó mới dám nói cho anh ấy biết.

Ân Huyên Vũ nghĩ nghĩ nói:

- Với lại tới đó cũng không sợ anh ấy không muốn.

- Ha ha.

An Kỳ Nhi nở nụ cười nói:

- Đối phó với anh ta, em đã có tuyệt chiêu tất thắng.

- Ha ha…

Ân Huyên Vũ nghe An Kỳ Nhi nói như vậy, liền nhớ lại bộ dạng Tần Nhị Bảo ngày hôm qua, không nhịn được che miệng cười ha ha nói:

- Nói thực, nếu cha chị không cho phép, chị cũng muốn đi cùng.

- Không sao đâu chị, lúc về em sẽ chụp cho chị vài kiểu ảnh.

An Kỳ Nhi vẻ mặt chờ mong nói, dứt lời hai người liền cười ha ha.

- Sáng sớm hai người đã tạo dáng kiểu này rồi à?

Tần Nhị Bảo thấy hai mỹ nữ sáng sớm không để ý đên hình tượng cười to, mở miệng liền trêu chọc.

- Ai cần anh lo.

Ân Huyên Vũ thấy Tần Nhị Bảo, liền tức giận trả lời.

- Tôi mà không đi qua, cũng chẳng có thừa hơi đi quản các cô.

- Mặc kệ anh.

Dứt lời, Ân Huyên Vũ chạy đến một bên vui vẻ vụиɠ ŧяộʍ.

- Chúng ta đi thôi.

An Kỳ Nhi vỗ vỗ Tần Nhị Bảo nói:

- Vì thời gian rất gấp, vì vậy chúng ta phải khẩn trương lên.

- Rốt cuộc cô muốn tôi giúp đỡ cái gì?

Tần Nhị Bảo vẫn còn có chút lo lắng hỏi. Hắn cảm giác An Kỳ Nhi tìm hắn giúp, chuyện không hẳn là đơn giản.

- Chúng ta vừa đi vừa nói. Hiện đã hơi muộn.

Dứt lời liền lôi Tần Nhị Bảo ra ngoài.

“ Ta kháo. Trước kia đều là ta ăn đậu hũ của người khác, không nghĩ tới hôm nay có người chủ động ăn đậu hũ của ta.” Tần Nhị Bảo thấy An Kỳ Nhi kéo tay mình, trong lòng thầm tự sướиɠ ( )

- An Kỳ Nhi, mình ở chỗ này.

Một đứa con trai nhỏ tuổi theo hướng từ biệt thự đi ra ngoắc tay gọi.

- Ồ, Vương Vĩ.

An Kỳ Nhi nhận ra hỏi:

- Sao cậu lại tới đây?

- Mình nhận lời tới đón cậu.

Vương Vũ chỉ vào chỗ phía sau trên chiếc xe đạp của mình.

- Bọn mình làm sao ngồi được lên trên đó?

An Kỳ Nhi có chút khó xử nói:

- Chúng tớ có hai người mà.

Vương Vĩ lúc này mới phát hiện một người đàn ông đang nắm tay An Kỳ Nhi, trong lòng có chút khó chịu:

- Vị này chính là?

- Nếu như không đủ chỗ ngồi, tôi có thể ở nhà cũng được.

Tần Nhị Bảo thấy đây là một cơ hội liền nói.

- Đừng vội đắc ý.

An Kỳ Nhi nắm tay Tần Nhị Bảo càng chặt:

- Ngày hôm nay anh thực sự phải đi.

- Thế này…

Vương Vĩ thấy An Kỳ Nhi không e dè trước mặt mình nắm chặt tay một người đàn ông lạ, lại còn thân mật như vậy, tức giận nói:

- Hai người lấy xe của mình mà đi. Mình không đi.

- Như vậy sao được.

An Kỳ Nhi khuyên can nói:

- Cậu chính là người tổ chức hoạt động. Cậu không đi, mọi người biết triển khai ra sao.

- Thế này không được, thế kia cũng không được.

Vương Vĩ có chút tức giận nói:

- Vậy cậu muốn thế nào?

Tần Nhị Bảo luôn luôn không nói gì. Hắn ở giữa quan sát hai người nói chuyện. Hắn cũng nhận ra một chút hơi thở ám muội. Đối với Vương Vĩ vì sao tức giận, hắn cũng rõ ràng nhưng không có nói ra mà đứng ở một bên cao hứng.

- Vậy chúng ta cùng đi xe buýt. Mặc dù xa hơn một chút, nhưng dọc đường đi mọi người cười cười nói nói, cũng có chút vui vẻ.

An Kỳ Nhi đề nghị.

- Cũng chỉ có cách đó.

Vương Vĩ không tình nguyện gật đầu.

An Kỳ Nhi sợ Tần Nhị Bảo chuồn mất vì vậy giữ chặt lấy tay hắn. Mà Vương Vĩ bên cạnh thấy cảnh thân mật này, trong lòng mất hứng, nhưng không có biện pháp nói, chỉ đi theo phía sau. Ba ngươi lấy phương thức kỳ quái như vậy cùng nhau lên xe.

Thật vất vả mới chen được lên xe, An Kỳ Nhi lúc này mới yên tâm buông tay Tần Nhị Bảo ra, sau đó giới thiệu với hắn tình huống. Lớp học nghỉ hè, nghỉ đông hàng năm đều có truyền thống tốt đẹp đó là mang tình thương yêu bằng cách tâm sự với các cụ già, giúp đỡ bằng cách lao động dọn dẹp tại viện dưỡng lão.

Nhưng việc này không phải là quan trọng. Việc quan trọng nhất chính là, những người đi tới đó, phải rút thăm xem ai phải biểu diễn tiết mục làm cho các cụ già cảm thấy vui vẻ. Năm nay thật không may, An Kỳ Nhi rút trúng thăm phải lên biểu diễn, cho nên theo việc thông thường nàng phải lên đài trổ tài ( Một điệu sư tử hống làm cho các cụ chết hết )

Còn biểu diễn cái gì, nàng cũng phải suy nghĩ rất nhiều. Nàng có viết một bản tóm tắt kịch bản kinh Phật nhưng không ai chịu hạ thấp danh dự diễn cùng với nàng. Cuối cùng hết cách nàng bèn phải hát, nhưng nàng lại hiểu rõ tài năng ca hát của mình. Vì vậy nàng tìm đến Ân Huyên Vũ, giúp nàng huấn luyện cấp tốc.

Ai biết được, ca xướng thực sự kinh thiên quỷ thần khϊếp. Nàng tra tấn Ân Huyên Vũ nửa ngày, cũng không một chút tiến bộ. Sau đó Tần Nhị Bảo lại từ đâu mang xác tới, thông qua biểu hiện của Tần Nhị Bảo rất có thiên phú. Vì vậy nàng quyết kéo Tần Nhị Bảo đến đây, cùng biểu diễn với mình, mang cho các cụ già một chút thư giãn.

Nghe An Kỳ Nhi nói nhiều như vậy, Tần Nhị Bảo đại khái đã rõ tình huống, Tần Nhị Bảo thấy việc mang lại niềm vui cho các cụ là một việc thiện tích đức, trong lòng cũng thả lỏng đôi chút hỏi:

- Tôi phải diễn cái gì đây?

Ai ngờ, An Kỳ Nhi còn chưa mở miệng, Vương Vĩ ở một bên thấy bọn họ thân mật như vậy thì không vui. Thấy mình giống như cái bóng đèn, trong lòng càng khó chịu, nổi giận đùng đùng nói:

- Hai người có thôi đi không. Muốn hôn thì về nhà mà thân thiết, nơi này là nơi công cộng, chú ý hình tượng một chút.

- Cậu nói cái gì thế?

An Kỳ Nhi bị Vương Vĩ nói vậy, mặt đỏ bừng, định cùng hắn ầm ĩ một trận. Nhưng nghĩ lại việc chung, nên đành quay mặt làm không thèm để ý đến hắn.

Lúc này Tần Nhị Bảo càng xác định ý nghĩ của chính mình, trong lòng mừng rỡ, cảm thấy đây là cơ hội tốt để chuồn khỏi An Kỳ Nhi, cợt nhả tiến đến trước mặt Vương Vĩ nói:

- Người anh em, có một chuyện, muốn nói với chú.

- Chuyện gì?

Vương Vĩ rất có địch ý nhìn Tần Nhị Bảo, lãnh đạm hỏi.

Tần Nhị bảo nhìn An Kỳ Nhi, nhấc đầu nhỏ giọng nói với Vương Vĩ:

- Có phải chú rất thích An Kỳ Nhi phải không?

Vương Vĩ mở to hai mắt, ngụy biện:

- Anh đừng có nói bừa.

- Vậy à. Vậy có thể là anh mày hiểu nhầm.

Tần Nhị Bảo giả bộ một bộ dạng tiếc hận:

- Vốn muốn giúp chú, không nghĩ tới anh đây lại hiểu nhầm.

- Anh thực sự muốn giúp tôi? Anh không phải là…

Vương Vĩ có chút không dám tin tưởng hỏi.

- Ừa, chú hiểu nhầm rồi. Kỳ thực anh cùng với cô ả này không có chút quan hệ gì, lần hỗ trợ này cũng là bất đắc dĩ.

- Vậy hai người còn tay trong tay?

- Ai, chú em. Nói thì thực dài dòng, chờ sau này có cơ hội, anh sẽ giải thích cho chú. Chú có phải là thích An Kỳ Nhi hay không?

Vương Vĩ hoàn toàn tin tưởng Tần Nhị Bảo, mở to hai mắt đáp:

- Đúng vậy, tôi thích cô ấy.

- Thích ở điểm nào?

- Tôi thích vì cô ấy điềm đạm nho nhã, thiện lương, có giáo dưỡng…

Vương Vĩ lải nhải nói một tràng ưu điểm của An Kỳ Nhi.

- Nói thật, chú nếu không nói thật, anh không thể giúp chú.

Tần Nhị Bảo không kiên nhẫn nói.

- Kỳ thật, tôi cảm thấy dáng người, đôi bưởi ( Cái này không biết em bé có độn hay không ), cặp mông… Nói chung là nhìn vào chỗ nào của cô ấy cũng thực mê người.

Vương Vĩ không chút ngượng ngùng nói.

- Đúng vậy. Chúng ta coi như là đồng đạo, như vậy anh sẽ giúp chú, chú yên tâm.

- Anh thực sự giúp tôi sao?

Anh mắt Vương Vĩ trở lên sáng long lanh.

- Đương nhiên.

Tần Nhị Bảo đáp ứng nói.

Hai người nhìn nhau, trong lòng đều rất vui sướиɠ cười ha hả.