Vương Học Bình cúi đầu không nói, Chu Huyền cũng thầm hiểu rõ, vì vậy chỉ có thể cẩn thận đưa mắt nhìn khắp bốn phía rồi nói thật:
- Ôi, cũng trách tôi, không muốn đắc tội cả hai bên, vì vậy mới gặp tình cảnh không may vào lúc này, chuốc lấy một thân rắc rối.
Khi thấy Vương Học Bình vẫn không nói lời nào, Chu Huyền đành phải cắn răng nói lời xuất phát từ tận đáy lòng:
- Học Bình, nếu Tạ Viêm không đến, với quan hệ giữa tôi với anh Cao, tất nhiên vị trí cục trưởng cục công an của tôi sẽ vững như núi thái sơn.
- Nhưng họ Tạ kia cũng không phải là đèn cạn dầu, đã sớm bắt được rất nhiều chuôi dao của anh Cao. Cậu biết không, công trình khách sạn Vân Bắc, cậu em vợ của anh Cao chiếm bao nhiêu tiện nghi?
Vương Học Bình nhìn Chu Huyền đưa ra năm đầu ngón tay mà không khỏi hít vào một hơi thật sâu, hắn biết rõ, tuyệt đối không phải là năm trăm ngàn, mà là năm triệu.
Nếu một công trình bị tham ô năm triệu, một khi bị vạch trần, rõ ràng Cao Thành Thu sẽ trở thành quan tham số một trong công tác xây dựng của thành phố, chắc chắn khó thể phát triển.
- Có chứng cứ gì không?
Vương Học Bình biết rõ Chu Huyền không ăn nói lung tung, vì vậy quyết định hỏi rõ tin tức bên trong.
- Chứng cú đều ở trên tay Tạ Viêm, hắn đã cầm cho tôi xem qua.
Chu Huyền nhấc chân phải đã vào một thân cây nhỏ ở bên cạnh, làm cho lá khô rơi xuống đất.
- Anh Cao chắc chắn sẽ không có gan lớn vậy chứ?
Vương Học Bình cảm thấy có chút kỳ quái, trong ấn tượng của hắn về Cao Thành Thu, rõ ràng người này là một quan viên láu cá và quan liêu, ăn nói đúng mực. Không ngờ vừa trở thành bí thư quận ủy chưa đến một năm đã đến mức độ to gan lớn mật không kiêng nể gì, đúng là làm cho người ta khó tin.
- Phụt.
Chu Huyền phun ra một ngụm nước miếng, hắn giải thích:
- Anh Cao thật sự có thể coi là người cẩn thận, thu vài trăm đến một ngàn đồng thì có, chỉ cần qua hai ngàn là nộp lên. Nhưng từ khi anh ấy mê mệt con kỹ nữ phòng văn hóa, chi tiêu càng lúc càng lớn, dần dà thu không ngừng tay, những cương vị quan trọng trong quận cũng có thể bán đi.
Vương Học Bình càng nghe càng kinh hoàng, càng nghe càng nghĩ mà sợ, dù biết lời của Chu Huyền không thể tin hoàn toàn, nhưng ít ra cũng có hai ba phần chân thật.
Vương Học Bình thầm cười khổ một tiếng, nhớ ngày đó Cao Thành Thu là người cẩn thận cỡ nào, đi theo bên cạnh Kim Hữu Công, thận trọng từ lời nói đến việc làm, không nói nửa câu sai lầm, không đi nhầm nửa bước.
Không ngờ sau khi Cao Thành Thu xuống làm bí thư quận ủy thì cuồng vọng đến mức nghe mà kinh người, vì thế có thể thấy, quyền lực khống chế con người là chính xác cỡ nào.
- Anh Chu, anh sẽ không có tâm tư khác đấy chứ?
Vương Học Bình suy xét rất lâu, cuối cùng mới bình tĩnh hỏi Chu Huyền.
- Khụ, người thường đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, Chu Huyền tôi công tác trong hệ thống công an hơn hai mươi năm, vất vả lắm mới bò đến vị trí hiện tại, tôi dễ dàng lắm sao?
Nhiều năm qua người mà Chu Huyền bội phục nhất, ngoài Vương Học Bình thì thật sự không có ai. Hắn biết rõ mình chưa gạt được tâm tư của Tiểu Vương, vì vậy mới đổ tất cả những gì còn lại trong bình ra ngoài.
Vương Học Bình thầm cười nhạt, tâm sáng như sương, dù lời nói trước đó có bao nhiêu thật giả, ít nhất bên trong lời nói của Chu Huyền cũng có vài vấn đề.
Vương Học Bình quan tâm đến vấn đề thể diện của Chu Huyền mà cũng không muốn vạch trần ngay, hắn dùng giọng như cười như không nói:
- Anh và Tạ Viêm liên lạc với nhau, sẽ không nghĩ đến ngày hôm nay chứ?
Chu Huyền lặng lẽ một lúc lâu, cuối cùng mới hối hận nói:
- Tôi không phải bị ích lợi làm cho váng đầu sao?
Vương Học Bình hiểu mục đích của Chu Huyền, vị cục trưởng Chu nà muốn âm thầm có liên hệ với Tạ Viêm để chừa một đường tiến thối, không ngờ đó là một hoạt động bí mật nhưng lại bị chính người trong cuộc là Cao Thành Thu khám phá ra. Có thể thấy lúc này nhất định sẽ bị Cao Thành Thu hận thấu xương.
Quan trường trong nước thật sự có truyền thống xưa nay, không sợ kẻ địch hung ác, chỉ hận người trong nhà phản bội.
- Này, anh Chu, không phải tôi nói với anh, chuyện lớn như vậy anh nên nói cho tôi biết sớm một chút sao?
Vương Học Bình tỉnh táo trở lại, hắn nhớ đến yêu cầu của Cao Thành Thu, sau khi phân tích thì đại khái đưa ra phán đoán, đưa ra một kế hoạch.
Nếu Cao Thành Thu thật sự tham ô hơn năm triệu, như vậy không đơn giản chỉ tìm Vương Học Bình kéo đầu tư. Cao Thành Thu không phải là kẻ ngu, chỉ cần Kim Hữu Công không ngã, hắn thân là dòng chính của chủ tịch Kim, tương lai sẽ tuyệt đối không phải vứt đi.
Trong thể chế hiện hành, làm quan càng lớn, càng nắm nhiều tư chất tư nguyên, nếu đối chiến, vung tay sẽ có rất nhiều chuôi dao.
Mặt khác không có lửa thì sao có khói? Cao Thành Thu đã bao nuôi tình nhân, tiền lương lại có hạn, như vậy tất nhiên sẽ duỗi tay kiếm chút lợi ích.
Ngàn dặm làm quan ngoài vấn đề quyền lực, còn lại cũng là một chữ tài, sắc cũng không ngoại lệ. Vương Học Bình tự hỏi, nếu như không phải lúc đầu mình kiếm được món tiền lời cực lớn, rất khó thể thoát khỏi vòng lợi ích.
Vào thời đại này tác phong hoàn toàn trái ngược, không dám nói không tham, vì ít nhất cũng có một nhóm người rơi vào vũng bùn, cũng không phải báo chí nói ngoa.
- Anh Chu, ý của anh là?
Vương Học Bình ngữa mặt lên nhìn Chu Huyền.
Chu Huyền thở dài nói:
- Tôi là người thô kệch, nhưng cũng là kẻ dám làm dám chịu, hôm nay tôi đứng đây chờ cậu, chính là muốn cậu nói giúp cho vài lời.
Vương Học Bình nghe thấy rất rõ ràng, Chu Huyền sau khi xé toang mặt, không muốn quay đầu lại mà tính toán duy trì lợi ích cứng nhắc. Hì hì, đừng nhìn anh Chu thô kệch mà tưởng bở, cũng thật sự tìm được đường lui trong lúc hai quân giao chiến, thật sự không đơn giản.
Phiền toái nhất chính là Vương Học Bình biết rõ tâm tư của Chu Huyền nhưng cũng không dễ từ chối. Trước đó nhi tử bảo bối của Liễu Ngân Hà là Liễu Sướиɠ đã được Chu Huyền đề bạt mạnh mẽ, Vương Học Bình vẫn còn nợ phần nhân tình này.
- Được rồi, đến lúc đó chỉ cần tôi ra mặt, tôi nhất định sẽ giúp anh nói chuyện.
Vương Học Bình than khẽ một tiếng, coi như đưa ra lời hứa hẹn với Chu Huyền.
Chu Huyền không biết có lo lắng từ đâu, rõ ràng là hắn biết mình khó thể đấu lại Cao Thành Thu với sự giúp đỡ của Kim Hữu Công sau lưng. Vương Học Bình chợt kinh hoàng, suy nghĩ của hắn nhanh chóng kéo lên người Cao công tử, chẳng lẽ vị này thầm giở trò quỷ.
Trước khi Cao công tử đến thì chính đàn Vân Châu rất ổn định, bí thư Chu Văn Quảng và chủ tịch Kim Hữu Công tuy có đấu tranh ngầm nhưng trên những phương diện cần hợp tác thì luôn nhìn vào đại cục.
Nhưng từ khi vị Cao công tử kia xuống tỉnh Trung Hạ, không những trong tỉnh xuất hiện biến hóa, ngay cả Vương Học Bình cũng phải cố gắng nhảy múa mới có thể thích ứng với cục diện vào lúc này.
- Ha ha, bí thư Chu cho anh làm chủ tịch quận sao?
Vương Học Bình thuận miệng hỏi, coi như cố tình ép Chu Huyền.
Không ngờ vẻ mặt Chu Huyền chợt biến đổi lớn, hắn mở lớn mắt, kinh hoàng nhìn Vương Học Bình, nửa ngày sau cũng không nói nên lời.
Vương Học Bình vẫn chưa rõ, có phải là Chu Huyền muốn lợi dụng mối quan hệ với Tạ Viêm để nhảy lên con tàu của Cao công tử?
Nhưng vấn đề lại xuất hiện, họ Cao kia đến tỉnh Trung Hạ được mấy ngày? Chu Huyền thật sự có thể tính là nhân vật lớn trong quận Vân bắc, nhưng đáng lý một loại cán bộ cấp phó huyện như hắn, dựa theo lẽ thường sẽ khó thể nào lọt vào mắt Cao công tử.
- Cậu...Cậu cũng biết rồi sao?
Chu Huyền run giọng hỏi Vương Học Bình, trong lòng rung động khó nói nên lời.
- Tôi biết không nhiều, cũng không tính là thiếu. Tôi và anh là anh em, tôi cũng không muốn dối anh. Anh Chu, lúc này anh thật sự đã đi nhầm rồi.
Vương Học Bình chỉ có thể nói như vậy mà thôi, với thực lực của hắn vào lúc này, hoàn toàn sẽ không tham gia vào tràng ác chiến giữa hai vị công tử. Nếu không ngu ngốc đi làm pháo hôi, như vậy không bằng trốn xa một chút, đứng ở Hoàng Hạc Lâu xem thuyền lật, thật ra cũng có chút ý vị.
Chu Huyền không cho là đúng, trên mặt lộ ra vẻ uể oải và sám hối. Một lúc sau hắn thở dài chán ngán rồi lắc đầu nói:
- Học Bình, bắn cung thì khó thể lấy lại tên.
Chu Huyền nói không sai, với những gì Vương Học Bình hiểu về tính cách của Cao Thành Thu, chỉ cần Chu Huyền đi một bước kia, thật sự khó thể quay đầu.
Vương Học Bình than khẽ, hắn nói:
- Anh Chu, anh tự giải quyết vấn đề của mình cho tốt, đến lúc tôi cần nói sẽ đứng ra lo liệu, tuyệt đối không hàm hồ.
Chu Huyền cười nói:
- Đừng nói những lời bi quan như vậy, đến lúc nào đó biết đâu tôi có thể giúp cậu tìm đường, điều này cũng khó nói.
Chu Huyền này đúng là, Vương Học Bình đang xem xét, đối phương không phải chỉ là thuận tình làm một chủ tịch quận. Với tính cách chú trọng quyền lực của Chu Huyền, sợ rằng Tạ Viêm bên kia phải hứa cho hắn làm thường ủy thị ủy, cục trưởng cục công an thành phố.
Sau khi giải quyết một sự kiện, Chu Huyền như trút được gánh nặng, hắn cười ha ha nói:
- Cậu rõ ràng đã thả Lữ tiểu thư ra, nếu tôi đối mặt với mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy, nhất định sẽ không buông tay.
- Bốp, bốp, bốp!
Chu Huyền nghe thấy sau lưng vang lên tiếng vỗ tay, hắn quay đầu lại, sau đó lập tức choáng váng. Lữ Tử Tâm đang đứng cách đó không xa, trên gương mặt đẹp lộ ra nụ cười ngọt ngào.
- Bốp!
Chu Huyền hiểu Lữ Tử Tâm lợi hại, biết rõ lần này nếu không hạ vốn thì rất có thể sẽ đắc tội với vị đại tiểu thư này. Vì thế hắn dứt khoát một là không làm, đã làm thì làm cho xong, vì thế mới dứt khoát tát lên mặt mình.
Vương Học Bình thấy hành động của Chu Huyền, trong lòng không khỏi thở dài, tên mập này thật sự không phải lợi hại bình thường, trước kia sao mình không nhìn ra.