Thú Thần Tu Tiên I

Chương 389: Giảng đạo giải hoặc

Long Tiêu Diêu cẩn thận thuê một gian động phủ cho riêng mình. Đối với hắn mà nói thì thứ không cần lo lắng nhất chính là linh thạch. Mà điều cần lo nhất chính là sự an toàn, thế nên vì an toàn mà tiêu tốn chút linh thạch thì đương nhiên cũng không thành vấn đề.

Kim Xà mất thời gian gần hai năm mới luyện hóa cắn nuốt Long Tức xong. Tuy nhiên điều này cũng đáng giá mười lần. Sau khi nó luyện hóa khí tức thì lập tức tăng từ cấp bảy lên cấp tám. Điều này cũng là bình thường vô cùng. Kim Xà hấp thu Long Tức là tinh hoa tu luyện ngàn năm của Tử Giao, lại là thứ năng lượng mà Kim Xà dễ hấp thu nhất, hơn nữa gần như không mất đi chút nào.

Vào một ngày ba năm sau, Long Tiêu Diêu cũng và Bạch Như Ngọc lần lượt đi vào sườn núi của một ngọn núi nhỏ. Ngọn núi này chính là địa phương mà bình thường vợ chồng đảo chủ tu luyện. Trên ngọn núi đó cũng không có kết giới phòng ngự nhưng chủ đảo được tất cả tu sĩ đều tôn kính, coi ngọn núi này như Thánh địa, không có bất luận kẻ nào bước tới gần một bước.

Nhưng hôm nay là ngày đảo chủ giảng đạo, địa điểm giảng đạo là một đài cao ở ngay trên sườn núi. Lúc này ngọn núi rộng mở với tất cả tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Đương nhiên tu sĩ đi lên núi đều phải nộp phí là một vạn linh thạch.

Tu sĩ nghe giảng đạo tập trung ở chân núi nộp linh thạch sau đó đều đi bộ lên sườn núi. Ngọn núi nhỏ này cũng không có kết giới cấm phi hành nhưng tất cả tu sĩ đều không phi hành. Đại tu sĩ cũng không thuấn di, đều bước từng bước đi tới lưng chừng núi nghe giảng đạo.

Long Tiêu Diêu lẳng lặng ngồi ở một góc của đài cao chỗ nghe giảng đạo. Khi giờ Thìn tới, trên đài cao đã có mười mấy tu sĩ Nguyên Anh Kỳ và chín đại tu sĩ. Một lát sau, một lão già nhìn rất bình thường chậm rãi đi từ trên đỉnh núi xuống, tùy ý ngồi xuống vị trí trung ương của đài cao.

Long Tiêu Diêu không nhận ra được tu vi của lão già, thậm chí không thấy chút linh khí giao động trên người lão. Lão già này nhìn quá bình thường, không có chút gì gọi là tiên phong đạo cốt, không có tinh thuần quắc thước, hoàn toàn giống một ông lão ở thế giới phàm nhân. Nhưng hắn lại cảm nhận rất sâu được thực lực đáng sợ của đối phương. Đó là thực lực quy nguyên, thực lực mênh mông đến từ hư vô cường đại.

Lão già ngồi xuống liền bắt đầu giảng đạo, âm thanh không lớn nhưng lại truyền rõ ràng tới tai mọi người nơi này. Thần thái và giọng điệu của lão đều rất tự nhiên, dường như đang nói chuyện phiếm trong nhà vậy. Nhưng nội dung của lão già này giảng lại khiến Long Tiêu Diêu vô cùng kinh ngạc, lập tức bắt đầu nghe hết sức tập trung.

Lão già này đang giảng chính là chỗ mấu chốt để người tu tiên từ Nguyên Anh sơ kỳ đột phá bình cảnh đạt tới Phi Thăng Kỳ cấp chín. Đây chính là chỉ dẫn mà những tán tu như Long Tiêu Diêu rất cần. Bởi những người như hắn đều tu luyện không được thuận buồm xuôi gió, mà sau khi đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ thì cũng không phải là chỉ cần tăng chân khí và pháp lực là có thể thăng cấp.

Dựa theo lời giảng của lão già nọ, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ có thể thăng cấp lên đại tu sĩ Phi Thăng Kỳ hay không thì mấu chốt nhất không phải là ở chân nguyên hay pháp lực mà là cảnh giới, cũng chính là lý giải về Đạo của người tu tiên.

Đạo hư vô mờ mịt nhưng không chỗ nào không có, bao gồm vận chuyển của cả nhật nguyệt tinh thần, bốn mùa luân phiên, có trong nhân đạo thăng trầm, thiện ác; có sinh lão bệnh tử luân hồi đạo có ngũ hành, cương nhu, hư thực, tự nhiên đạo; còn có cả được mất hưng suy đại đạo và rất nhiều loại tiểu đạo khác.

Đạo có ngàn ngàn vạn vạn nhưng có rất nhiều đạo mà người ta không nhận ra nổi, có một số lại quá mức huyền ảo, không ai có thể nắm giữ. Tu sĩ hiện giờ có thể nắm giữ đạo thường là một bộ phận nhỏ trong đại đạo của thiên địa.

Mỗi một người tu tiên nếu muốn có thể thăng cấp lên đại tu sĩ Phi Thăng Kỳ đều cần hiểu được ít nhất một loại đạo. Đối với tu sĩ mà nói thì dễ lý giải nhất, cũng dễ có thể nắm giữ nhất chính là đạo trong công pháp ngũ hành mà mình tu luyện, từ đó hiểu được đạo của một loại thuộc tính ngũ hành.

Mỗi người cần dùng bản tâm để tìm hiểu đạo, những người khác không thể giảng giải hoặc thuyết minh được. Cái gọi là đạo khả đạo, phi thường đạo chính là như vậy. Đạo mà có thể nói ra thì đã mất đi bản chất của đạo rồi.

Ngộ đạo có thể rất đơn giản, có lẽ từ một gốc cây ngọn cỏ sinh ra rồi trưởng thành, tử vong mà hiểu được sinh tử luân hồi đạo; thậm chí có thể từ một chiếc lá rụng, một giọt sương mai mà hiểu được tự nhiên đạo trong thiên địa. Nhưng đạo lại huyền ảo mười phần, không ai có thể truyền thụ được, không ai có thể trợ giúp, chỉ có thể tự mình hiểu ra mà thôi.

Đạo tuy có lớn có nhỏ, có cao có thấp như bất kể là đại đạo hay tiểu đạo cũng không có cuối, chỉ có càng hiểu sâu hơn mà thôi. Mà cảm ngộ càng sâu thì cảnh giới tự nhiên cũng càng tăng lên. Chỉ cần tích tụ đủ chân nguyên, tu vi cũng tăng lên tự nhiên như nước chảy thành sông.

Người tu tiên chỉ hiểu được một loại đạo là có thể đủ điều kiện thăng cấp. Nhưng hắn càng hiểu rõ đạo thì lại càng tiếp cận được với thiên đạo, cảnh giới bản thân càng cao, thực lực tất nhiên sẽ càng mạnh.

Người tu tiên cũng có thể đồng thời tìm hiểu được nhiều loại đạo nhưng sự tăng trưởng của tu vi quyết định bởi loại đạo mà hắn cảm ngộ sâu sắc nhất. Những đạo khác chỉ khiến cho thực lực của hắn cường đại hơn, không có trợ giúp gì thực tế với việc tu vi tăng trưởng. Bởi vậy đại đa số tu sĩ đều bỏ qua việc theo đuổi nhiều loại đạo mà tập trung vào một loại mà mình quen thuộc nhất, dễ cảm ngộ nhất.

Điều này mang tới kết quả là người tu tiên chỉ theo đuổi sự tăng trưởng của tu vi, mất đi cảm ngộ với đại đạo của thiên địa. Tuy rằng rất nhiều người tu tiên đạt tới tu vi rất cao nhưng thực tế cảm ngộ với đạo lại có hạn mười phần, thực lực đương nhiên cũng sẽ không mạnh.

Trong thiên địa mênh mông có rất nhiều đạo lại không thể hoàn toàn hiểu rõ. Hơn nữa tuổi thọ của người tu tiên có hạn, trong cả đời có thể hiểu được một loại đạo đơn giản nhất đã là không dễ dàng. Nếu say mê truy cầu đại đạo thì rất có thể khi đại nạn tiến tới cũng không có duyên ngộ đạo, tất cả đều như hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi.

Theo như lời nói của lão già thì hắn cũng rất nghi hoặc, không biết đại đạo của người tu tiên là gì. Lão vốn là người cơ trí, nhưng cả đời này chỉ có thể ngộ ra ba loại đạo, hơn nữa một loại hiện giờ mới chỉ là sơ khai. Nhưng khi lão già này đạt tới Phi Thăng Kỳ cấp bốn thì đã chiếm thượng phong lúc luận bàn với đại tu sĩ cấp năm, có thể thấy cảnh giới có tầm quan trọng với thực lực thế nào.

Lão già nói tới chạng vạng mới giảng đạo xong. Những tu sĩ nghe giảng đều là tu sĩ từ Nguyên Anh Kỳ trở lên, cũng không cảm thấy mệt mỏi gì. Đại đa số mọi người đều đắm chìm trong lời giảng của lão, hoặc lộ nụ cười hiểu ra, hoặc lâm vào trầm tư rất sâu, hoặc ngạc nhiên vui mừng. Có thể thấy là phần lớn người nghe giảng đạo được lợi không ít.

Thế nào là đại đạo? Long Tiêu Diêu cũng nghi hoặc khó hiểu. Hắn thậm chí lần này thu hoạch lớn nhất không phải là hiểu được con đường tu luyện trong tương lại mà là lý giải đối với đạo mông lung. Rất lâu sau hắn mới từ trong trầm tư mà tỉnh lại, phát hiện ra lão già nọ hình như đang theo dõi mình, chỉ liếc một cái là đã nhìn thấu mình hoàn toàn.

-o0o-