Ngay lúc Tống Chung đang cùng Thuỷ Tĩnh và chư nữ thưởng trà chơi đùa thì không ngờ bên dưới đột nhiên báo lên rằng có vợ chồng họ Hồng tới chơi.
Đối với hai người này, Tống Chung đương nhiên không dám sơ suất, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón. Sau khi gặp mặt, Tống Chung đang định ôm quyền thi lễ, sau đó khách khí vài câu, nhưng không nghĩ tới Hồng lão đầu một tay lại hướng về phía hắn nói: "Đừng nói nhảm..., mau đi với ta a!". Nói xong, hắn lại như cưỡng ép lôi kéo Tống Chung bay ra ngoài.
Tống Chung tự nhiên vô cùng khó hiểu? Một bên thân bất do kỷ phi hành, một bên kỳ quái hỏi: "Tiền bối, không biết đã xảy ra chuyện gì a?"
"Ta không biết". Hồng lão đầu cực kỳ thẳng thắn nói.
Hắn nói ra đáp án này, lập tức làm cho Tống Chung dở khóc dở cười, nhịn không được cười khổ nói: "Đã không biết xảy ra chuyện gì, tại sao ngài lại gấp gáp như vậy a?"
"Không phải ta sốt ruột, mà là Điện chủ sốt ruột!" Hồng lão đầu nói: "Bá phụ của ta dường như có việc cực kỳ gấp gáp cần tìm ngươi, cho nên mới phái ta tới bắt người."
"Không phải chứ?" Tống Chung nghe vậy, nhịn không được cười khổ nói: "Ta cũng không phải là nhân vật trọng yếu gì. Chỉ cần hắn nói một câu ta liền tới ngay, cần gì phải để cho ngài tự thân xuất mã?"
"Không giống nhau!" Hồng lão đầu nghiêm nghị nói: "Chuyện lần này không phải là chuyện đùa, đến ngay cả Học viện đều bị kinh động. Cho nên Điện chủ mới ra lệnh cho ta tự mình tìm tới ngươi! Tiểu tử, tóm lại ngươi phải cẩn thận rồi".
"Ân? Học viện cũng bị kinh động a?" Tống Chung nhịn không được giật mình nói: "Có thể có chuyện gì xảy ra a?".
"Có phải hay không tiểu tử ngươi gần đây gây ra tai họa?" Hồng lão đầu nhịn không được cau mày nói.
"Không có a!" Tống Chung vội vàng nói: "Những ngày này ta một mực ở trong nhà không có ra ngoài, làm sao có thể gây tai họa?"
"Ngươi nghĩ lại xem!" Hồng phu nhân nhịn không được ân cần nói: "Gần đây có hay không làm chuyện gì khác người?"
"Điều này..., để cho ta nghĩ lại đã!" Tống Chung gãi gãi đầu, cẩn thẩn cân nhắc một hồi bỗng nhiên nói: "Ai nha, có phải hay không ta gần đây cùng người khác làm chút giao dịch, cho nên phạm vào cấm kị nào đó?"
"Các ngươi làm giao dịch gì?" Hồng lão đầu nhịn không được cau mày nói.
"Chính là giao dịch bình thường a! Ta dùng tài liệu luyện khí trong tay cùng họ trao đổi một chút linh dược." Tống Chung vô tội nói: "Cái này, cái này hình như cũng không phạm vào kiêng kị a?"
Nguyên lai do Tống Chung ở trong Ngọc Thụ cung cực kỳ nổi tiếng, mọi người đều biết hắn với Linh dược có nhu cầu rất lớn. Cho nên, sau khi Tống Chung gia nhập Ngọc Thụ, bên trong Huyền Thiên phân viện đã có rất nhiều cao thủ đến Ngọc Thụ trao đổi chút ít Dược vật. Tống Chung vừa mới tới, dĩ nhiên không thể không cho những cao thủ đã ngoài Nguyên Anh này chút mặt mũi. Vì vậy, khi những người khác lần đầu tiên tới, hắn đều hảo hảo chiêu đãi một phen nên họ cũng nguyện ý kết giao với Tống Chung. Không cần phải nói, ngay cả Ngọc Thụ sản xuất ra linh dược, cũng không thể đắc tội hắn a?
Mà trong số các chuyện tình các tu sĩ đàm luận nhiều nhất không gì khác đều là công quyết, pháp bảo, linh đan các loại. Vì vậy mà nói, mọi người đều sẽ không nhịn được mà hỏi thăm đối phương có hay không chính mình không tìm được tài liệu mình cần.
Phải biết rằng, bên trong bản mệnh không gian của Tống Chung có thể nói các loại tài liệu chồng chất như núi, tuy nhiên tài liệu cao cấp lại không nhiều lắm, nhưng thực sự so với Nguyên Anh tu sĩ còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa tài liệu trong tay hắn lại cực kỳ đầy đủ, quả thực giống như là Bao La Vạn Tượng, khoảng chừng nhiều hơn mười vạn loại. Dù sao cũng là phân giải mấy trăm vạn pháp bảo, pháp khí mà đạt được, có thể không đầy đủ hết sao?
Bởi vậy, những tu sĩ kia chỉ cần vừa nói ra yêu cầu của bản thân, Tống Chung dường như lập tức có thể thỏa mãn làm cho bọn họ đều cực kỳ kích động, vội vàng muốn trao đổi. Có thể chính vì như vậy, vấn đề cũng vì thế mà xuất hiện.
Bởi vì nhu cầu của Tống Chung đối với tài liệu hầu như không có, dù sao hắn cũng có quá nhiều tài liệu, chính mình dùng không hết, thế nào còn để ý đến tài liệu của người khác chứ? Vì vậy những tu sĩ kia hầu như không xuất ra được cái gì đáng giá để cho Tống Chung lại.
Bọn họ thấy Tống Chung trái không muốn, phải cũng không muốn nên tất cả đều có chút sốt ruột rồi. Vì vậy liền hỏi Tống Chung cần thứ gì. Tống Chung suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định muốn linh dược! Linh dược là tốt nhất!
Sở dĩ Tống Chung muốn thứ này, là bởi hắn thấy Hồng Ảnh cảnh giới tăng lên nhanh chóng như vậy, trong lòng có chút hâm mộ, cũng muốn dùng linh dược để tăng lên pháp lực, sớm ngày tấn cấp. Dù sao hắn đã có Ngộ Đạo trà cùng với Thủy Tĩnh tâm thần song tu, cũng có thể cảm ngộ Thiên Đạo tăng lên cảnh giới, cho nên hắn đối với điều này ngược lại không cần lo lắng.
Chỉ là có điều, hắn hiện tại đã là Kim Đan tu sĩ, đối với việc dùng Dược vật làm cho Trúc Cơ tu sĩ pháp lực tăng lên trên diện rộng, hiện giờ đối với hắn đã không còn tác dụng gì rồi, cho nên hắn muốn tìm linh dược phẩm cấp đều không thấp. Bình thường trên thị trường hầu như mua không được, mà các tu sĩ cấp cao đều tự nhiên tạo thành vòng tròn của mình, không giao dịch ở bên ngoài. Cho nên Tống Chung dù muốn đạt được linh dược, nhưng khổ nỗi là không phương pháp. Vừa đúng lúc có cơ hội như vậy, liền dùng tài liệu trao đổi tập trung chủ yếu vào linh dược. Chính bởi vậy, lại làm cho những tu sĩ cao cấp kia trở nên cực kỳ hưng phấn.
Bởi vì Tống Chung cần chính là linh dược tăng lên pháp lực. Loại dược vật này mặc dù tốt, thế nhưng bọn họ cũng không dám ăn nhiều. Bởi vì pháp lực quá nhiều, cảnh giới không đủ rất dễ dàng bị pháp lực cắn trả, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì đi đời nhà ma. Ai dám mạo hiểm như vậy chứ?
Vì vậy trong tay bọn họ hầu hết đều là linh dược dùng để luyện chế dược phẩm chữa thương, rất ít linh dược dùng để luyện chế dược vật tăng lên pháp lực. Mà thuốc trị thương tác dụng cũng không lớn. Dù sao bọn họ đều đã đến cảnh giới này rồi thì tỷ lệ bị thương là rất ít. Thế nên, trong tay bọn họ đều hoặc ít hoặc nhiều tích gớp từng ít từng ít linh thảo cao cấp. Những thứ này, bán đi thì tiếc, không bán cũng không cần dùng, ngược lại trở thành đồ chơi như là gân gà.
Kết quả, Tống Chung lại nguyện ý dùng tài liệu cao cấp luyện chế pháp bảo đổi lấy những đồ chơi này, bọn hắn có thể không cao hứng được sao? Bọn họ nhất nhất đem những linh dược gân gà kia ném cho Tống Chung, rồi ôm tài liệu cực phẩm trở về luyện chế Pháp bảo. Mặt khác có lợi chính là, những tu sĩ đó đều có những quan hệ mật thiết, chính mình được tiện nghi, tự nhiên cũng muốn để cho hảo hữu thân thiết của mình được thơm lây. Cho nên sẽ đem tin tức Tống Chung là kẻ ngốc nhiều tiền lưu truyền rộng rãi.
Kể từ đó, Tống Chung trước cửa lập tức trở nên ngựa xe như nước, hầu như mỗi ngày đều phải ứng phó tốt với mấy Nguyên Anh tu sĩ, thậm chí có lúc hơn mười người tụ cùng một chỗ.
Tất cả mọi người đều cho rằng, đối mặt với nhu cầu của nhiều tu sĩ cấp cao như vậy, vốn liếng tích lũy của Tống Chung sẽ bị đào ra tới đáy. Nhưng một màn để cho bọn họ khϊếp sợ liền xuất hiện, Tống Chung liên tục ứng phó với bọn họ một mạch gần hai tháng. Rất nhiều tài liệu cao cấp được đưa ra, nhưng vẫn như trước không xuất hiện tình huống khó xử nào. Chỉ cần muốn các loại tài liệu khoáng thạch, kim khí, dù là hoang vu, khó tìm, kể cả số lượng lớn hắn cũng đáp ứng không chút do dự. Chỉ có người khác mua không nổi, chứ tuyệt đối không có việc hắn không xuất ra tài liệu được. Vì vậy ở bên trong các tu sĩ cao tầng của Huyền Thiên phân viện đều vụиɠ ŧяộʍ truyền lưu một câu nói chính là: "Thiếu tài liêu, tìm Tống Chung!"
Tuy nhiên trong mắt người khác, đây chính là việc làm ngu ngốc. Dùng nhiều tài liệu cực phẩm đổi lấy một đống đồ phế thải làm cho những người nhận được chỗ tốt kia nhận định rằng, Tống Chung không thể nghi ngờ là người đáng yêu nhất. Mà bọn họ đều chịu ân tình, cho nên Tống Chung lúc này ở Huyền Thiên phân viện địa vị cũng lên như diều gặp gió. Chỉ cần việc hắn kết giao với hơn mười vị Nguyên Anh tu sĩ thì hắn đã coi như đứng vững ở chỗ này rồi. Đừng nói hiện giờ hắn còn có Hồng gia cùng Mai Hoa thần nữ che chở, cho dù không có, thì cũng căn bản không cần lo lắng đồng sự tìm mình gây phiền toái. Chỉ cần đồng sự dám động vào hắn, những tu sĩ cấp cao còn muốn đạt được tài liệu tốt kia sẽ đem đồng sự tiêu diệt!
Đương nhiên, Tống Chung trả giá nhiều như vậy, cũng không phải thật sự là lỗ vốn. Điều tốt hắn đạt được là mấy trăm gốc ngàn năm linh chi, vạn năm nhân sâm..., linh dược đại bổ, đều đủ cho hắn ăn vài chục năm. Hơn nữa, những linh dược này đại đa số đều sống, cả gốc cùng thân đều được giữ tươi tốt trong hộp ngọc. Tống Chung không nỡ ăn, dứt khoát để lại trong bản mệnh không gian của mình. Chúng ở bên trong có linh khí nồng đậm nhất định sẽ sinh trưởng càng thêm kinh. Đợi đến ngày sau, Tống Chung nhất định sẽ có thêm thu hoạch....
Mặt khác, còn có một số linh dược là trái cây, Tống Chung cũng đồng dạng như vậy, dứt khoát đều lưu lại. Tuy nhiên chúng đều phải có hàng trăm hàng ngàn năm mới lớn lên, nhưng Tống Chung dù sao cũng không gấp gáp, hắn chỉ cần tấn cấp Nguyên Anh thì sẽ có ngàn năm tuổi thọ, như thế cũng đủ rồi.
Đối với sự tình náo động của Tống Chung những ngày này, vợ chồng họ Hồng kỳ thật cũng biết, bọn họ thậm chí cũng tìm Tống Chung đổi chút gì đó. Bất quá, bọn họ lại không cho rằng đây là chuyện xấu gì. Dù sao Tống Chung xuất hiện, lại khiến cho rất nhiều Nguyên Anh cao thủ đều thu thập được tài liệu mình cần, trong lúc nhất thời, toàn bộ Huyền Thiên phân viện đều nổi lên phong trào luyện chế pháp bảo rầm rộ. Đoán chừng mấy năm sau, ít nhất sẽ có mười mấy món Pháp bảo ngoài thất giai luyện chế thành công. Điều này sẽ làm cho thực lực của Huyền Thiên phân tăng lên sâu sắc. Vô luận thế nào, đây đều là công lao mà không phải là lỗi.
"Chỉ mong là vậy a." Tống Chung bất đắc dĩ cười khổ nói. Tuy nói như vậy, nhưng thực tế trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, sợ bên trên tra hỏi lai lịch của những tài liệu này, đến lúc đó thì khó mà nói rồi. Nói không chừng, cũng chỉ có thể đem thân phận Đông Hải Thái Tử ra làm tấm chắn, nói những vật này đều là đặc sản của Đông Hải do bên dưới hiếu kính. Về phần tại sao bên dưới chỉ cấp khoáng vật cùng kim khí mà không hiếu kính một chút linh dược thì Tống Chung cũng không biết mình nên giải thích thế nào.
Mang theo tâm tình bất định cùng bất an, Tống Chung dưới sự dẫn dắt của vợ chồng họ Hồng đi tới chính điện của Kiếm Tông Thần Điện. Đây là một tòa kiên trúc hình kiếm cao vυ't trong mây, bên trên hiện lên hàn quang dày đặc ẩn chứa vô hạn sát cơ! Thứ này cho dù là kiến trúc thì nó cũng chính là một kiện pháp bảo có công dụng vô cùng, đáng tiếc Tống Chung lại không biết điều đó.
Ba người sau khi tới đây, liền bị thủ vệ ở bên ngoài ngăn lại. Nhưng vượt ra ngoài dự liệu của Hồng lão đầu cùng Hồng phu nhân chính là, hai người bọn họ đều là Nguyên Anh tu sĩ thân phận cao thượng, vậy mà lại bị ngăn cản ở chỗ này, không giống như thường ngày đều được mang vào bên trong mà được ôn tồn khuyên giải quay về, chỉ có một mình Tống Chung là được mang vào trong. Nhìn bóng lưng Tống Chung biến mất sau tòa kiến trúc, vợ chồng họ Hồng lông mày nhịn không được nhăn lại thật sâu.
"Sự tình thoạt nhìn không nhỏ a! Bằng không cũng sẽ không bị bên ngoài ngăn cản rồi!" Hồng lão đầu lo lắng nói: "Nàng nói sẽ có chuyện gì?"
"Ta cũng không biết". Hồng phu nhân lắc đầu nói: "Bất quá có một việc ta rất rõ ràng, việc này khẳng định không có quan hệ cùng việc Tống Chung buôn bán tài liệu cao cấp."
"Chẳng lẽ bên trên hoài nghi lai lịch đống tài liệu của hắn?" Hồng lão đầu đột nhiên nói.
“Chưa chắc, nếu mà nói như vậy, bọn họ cũng chỉ biết âm thầm điều tra, không có khả năng trực tiếp tìm Tống Chung mà hỏi. Dù sao thì ai cũng đều có việc riêng tư, địa vị của Tống Chung hiện tại cũng giống như ta và chàng, cũng không phải có thể tùy tiện khi dễ, làm như vậy thật sự là quá chạm vào việc kiêng kỵ rồi!” Hồng phu nhân bỗng nhiên nói: “Ta ngược lại cảm thấy dường như chuyện lần này cùng hai vị Phân Thần tiền bội vội vàng tới đây ngày hôm nay có chút quan hệ!”
“Nàng cho rằng hai vị tiền bối này là do Chủ viện đặc biệt phái ra?” Hồng lão đầu hỏi.
“Ân!” Hồng phu nhân gật gật đầu nói: “Tám phần là vậy rồi!”
“Kỳ quái, Tống Chung bất quá chỉ là Kim Đan tu sĩ, như thế nào lại làm cho cả Chủ viện cũng bị kinh động?” Hồng lão đầu nhịn không được suy đoán nói: “Chẳng lẽ là Huy Cơ Đạo Tông tìm tới Chủ viện?”
"Sẽ không, Huy Cơ Đạo Tông người ta thế nào cũng muốn chút mặt mũi, lần trước thất thủ, còn bị Tống Chung lấy ơn báo oán làm cho vị Phân Thần tiền bối kia chạy thoát, cho dù các nàng da mặt có dày, cũng không dám hướng bên trên tố cáo việc này. Hơn nữa, việc ấy đối với Chủ viện, một chút việc nhỏ như vậy căn bản không đủ để cho lên bàn bạc. Ta đoán hẳn là có chuyện khác!"
"Được rồi. Chúng ta ở chỗ này đoán mò cũng không phải là chuyện hay. Không bằng trở về chờ tin tức đi". Hồng lão đầu bất đắc dĩ nói.
“Cũng tốt. Trở về hảo hảo ngẫm lại xem rốt cục xảy ra chuyện gì.” Hồng phu nhân đáp ứng một tiếng, liền cùng Hồng lão đầu ngự kiếm bay trở về nhà.
Lại nói, Tống Chung đi theo vị thủ vệ tu sĩ kia sau bảy lần quặt tám lần rẽ, cuối cùng cũng đi tới một gian mật thất có thủ vệ bảo vệ nghiêm ngặt. Sau khi vào trong, Tống Chung kinh sợ phát hiện, Huyền Thiên phân viện Thủy Mông Lung không ngờ đang ngồi ở vị trí thủ vị, bên dưới chính là Hồng Đằng Phi, bên cạnh vị trí quan khách còn có hai vị mỹ nữ tu si xinh đẹp đều mặc Thanh y, xem ra đây hẳn là Phân Thần cao thủ khác. Tống Chung vốn cho rằng Hồng Đằng Phi muốn gặp mình, nhưng không ngờ Thủy Mông Lung lại ở chỗ này, nhịn không được ngây ngẩn cả người.
Thủy Mông Lung lúc này không còn hình tượng hai mắt mông lung như ngày xưa, chỉ thấy hai mắt hiện giờ long lanh hữu thần. Nhìn thấy Tống Chung tiến đến lại chủ động hô: "Ha ha, xem như ngươi đã đến, nhanh ngồi nhanh ngồi!"
Tuy rằng Thủy Mông Lung biểu hiện cực kỳ nhiệt tình, nhưng Tống Chung lại càng không dám thất lễ, sợ rằng đây là bẫy rập, cho nên vội vàng cung kính nói: "Không dám, không dám, tiền bối ở trước mặt, ở đây đâu có chỗ cho vãn bối ngồi!"
"Ai nha, cho ngươi ngồi thì ngươi ngồi, ít nói nhảm thôi". Thủy Mông Lung nhịn không được bất mãn nói.
"Dạ dạ! Đa tạ Học viện đại nhân" Nhìn thấy bộ dạng có chút muốn nổi giận kia, Tống Chung đâu còn dám từ chối, vội vàng nói cảm tạ một tiếng, sau đó cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống.
Thủy Mông Lung lúc này mới vừa lòng nói: “Vậy là được rồi”.
Sau đó hắn sờ sờ râu, không nhanh không chậm nói: "Tống Chung, mấy tháng nay ở đây có tốt không?"
"Đa tạ Học viện quan tâm, vãn bối ở đây vô cùng tốt!" Tống Chung nói ra những lời phát ra từ đáy lòng. Sau khi tới đây, hắn không cần phải từng li từng tí xem sắc mặt người khác, chỗ ở tốt, vui chơi tốt, lại được mọi người kính trọng, hoàn toàn là sống ở Thiên Đường. Hai nữa là, có thể không tốt được sao. Cho nên thời điểm hắn nói ra vô cùng chân thành, lời giáo huấn của Thủy Mông Lung hắn vô cùng cảm kích. Dù sao tất cả đều không thể không kể đến công lao của hắn.
Thủy Mông Lung đối với câu trả lời của Tống Chung vô cùng hài lòng, gật đầu nói: "Vậy đi! Ngươi là nhân tài trong môn phái của ta, đây hết thảy đều là các thứ ngươi nên được!"
Sau đó, Thủy Mông Lung thoáng trù trừ một chút, liền có vẻ hơi do dự mà hỏi: "Tống Chung, ta nghe nói ngươi gần đây trong môn phái làm ra giao dịch lớn, quả thực bán đi không ít tài liệu cao cấp, có việc này hay không?"
Tống Chung nghe xong, thầm nghĩ: "Đến rồi, chỉ sợ đây đúng là không phải chuyện tốt". Nghĩ vậy, hắn vội vàng làm ra vẻ giật mình nói: "Đúng thật là như vậy, bất quá những vật kia đều có lai lịch rất rõ ràng, đệ tử không trộm cũng không đoạt a!"
"Ha ha ha!" Thủy Mông Lung nghe vậy, lập tức cười ha ha, ngay cả Hồng Đằng Phi cùng với hai vị mỹ nhân kia cũng nhịn không được che miệng cười không ngừng.
Thủy Mông Lung sau đó cười nói: "Tiểu tử ngốc này, ngươi lo lắng điều đó làm gì? Đừng nói là đường chính, cho dù là bất chính thì thế nào? Ta quản thứ đồ vật của ngươi làm sao mà kiếm được cùng với trộm đoạt mà được thì có quan hệ gì? Dù sao cũng không phải trộm của người một nhà là được! Chỉ cần là tăng cường thực lực của Huyền Thiên phân viên, ta cao hứng còn không kịp, làm sao có thể hỏi tội ngươi?"
Tống Chung nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói: “Hắc hắc, vãn bối hiểu rồi!”
"Ha ha, ngươi hiểu được là tốt rồi!" Thủy Mông Lung nói xong, sắc mặt lập tức nghiêm túc lại, sau đó nghiêm nghị nói: "Tống Chung, ta lần này gọi ngươi tới là muốn hỏi ngươi một chút, ngươi hẳn cũng biết Nguyệt Hoa Bảo Châu là bảo vật?"
"Nguyệt Hoa Bảo Châu?" Tống Chung nghe vậy, lập tức cau mày cẩn thận tự hỏi. Trong đầu hồi tưởng lại mấy lần, xác thực trong bản mệnh không gian của mình từ trước đến giờ chưa có xuất hiện. Hắn lúc này mới mang vẻ mặt đau khổ nói: "Thật là có lỗi, Học viện đại nhân, ta thật không có vật ấy, thậm chí ta còn chưa có nghe nói qua bao giờ!"
Nghe Tống Chung nói không có thứ này, Thủy Mông Lung cùng những người khác trên mặt đều lộ ra một tia thất vọng. Bất quá bọn họ rất nhanh tỉnh lại, Thủy Mông Lung cười khổ nói: "Nguyệt Hoa Bảo Châu đúng là chí bảo cực kỳ hiếm thấy, đừng nói là ngươi, mà ngay cả toàn bộ Huyền Thiên Đạo Tông chúng ta hảo tổn hết tâm cơ cũng không tìm được!"
Tống Chung nghe vậy, nhịn không được kỳ quái nói: "Nếu đã khó khăn như vậy, ngài tìm ta có lẽ không đúng rồi, ta mới chỉ là Kim Đan Kỳ thái điểu a!".
"Ha ha, chúng ta biết rõ tu vi của ngươi là Kim Đan, cũng biết trên tay ngươi có rất nhiều khả năng không có Nguyệt Hoa Bảo Châu. Kỳ thật chúng ta lần này gọi ngươi tới, mục đích chủ yếu không phải tìm ngươi muốn Nguyệt Hoa Bảo Châu, mà là mời ngươi giúp chúng ta đoạt lấy nó!" Thủy Mông Lung cười nói.
"Ân?" Tống Chung nghe xong, lập tức hiếu kỳ nói: "Nghe ý tứ của ngài, tựa hồ mấy người biết rõ Nguyệt Hoa Bảo Châu đang ở đâu!"
“Đúng vậy!” Thủy Mông Lung gật gật đầu nói.
"Oa!" Tống Chung lập tức cười khổ nói: "Ngài trêu chọc ta quá rồi, nếu các ngươi biết rõ vị trí thứ này, hoàn toàn có thể tự mình đi lấy. Làm gì mà còn để lại cho đệ tử đây?"
"Bởi vì trong chuyện này có chút khó khăn, chúng ta không đi lấy được, duy chỉ có ngươi, có lẽ sẽ có khả năng!" Thủy Mông Lung nghiêm nghị nói: "Cho nên chúng ta lần này mới cố tình mời ngươi tới hỗ trợ!"
"Tiểu huynh đệ, Nguyệt Hoa Bảo Châu này đối với chúng ta rất quan trọng. Kính xin ngươi hỗ trợ nhiều một chút!" Một vị nữ tử mỹ lệ bỗng nhiên dùng tử ngữ khẩn khiết nói.
"Chỉ cần ngươi giúp chúng ta lần này, chính là Thủy gia chúng ta thiếu ngươi một cái nhân tình!" Một vị nữ tử khác cũng nói theo.
"Thủy gia?" Tống Chung nghe xong, lập tức chấn động nói: " Chẳng lẽ là một trong Huyền Thiên Đạo Tông tứ đại gia tộc, Thủy gia?"
“Không sai!” Thủy Mông Lung gật gật đầu nói: “Không sai, chính là Thủy gia ta!”
Tống Chung cũng bị điều này làm cho chấn kinh rồi, hắn vội vàng nói: “Tiền bối, đây, đây rốt cuộc là chuyện gì a?”
Phải biết rằng, Thủy gia chính là một trong Huyền Thiên Đạo Tông tứ đại gia tộc, cao thủ trong gia tộc xuất hiện tầng tầng lớp lớp, đến ngay cả Thủy Mông Lung là Luyện Hư đại tu sĩ cũng không hẳn có địa vị quá cao trong tộc. Trong gia tộc người ta thậm chí còn có mấy vị Hợp Thể siêu cấp cao thủ. Gia tộc khủng bố như vậy, thiếu nợ mình một cái nhân tình tuyệt đối là vô cùng có giá trị.
Bất quá, chính vì vậy, Tống Chung mới càng thêm kinh hồn táng đảm, nếu là sự tình dễ dàng, người ta còn cần cầu người sao? Hiện tại đã cầu đến mình, đã nói lên rằng đây chính là đại sự khó lường. Làm tốt thì thôi, còn nếu làm không tốt, chỉ sợ mạng nhỏ cũng không giữ được! Cho nên Tống Chung cũng không dám quá thoải mái đáp ứng.
Thấy Tống Chung hỏi như vậy, Thủy Mông Lung biết rõ trong lòng Tống Chung có chút cố kỵ. Lông mày hắn nhíu lại một chút, suy nghĩ chốc lát, sau đó dứt khoát nói: "Cũng được, dù sao việc này cũng không dấu diếm được bao lâu nữa, ta sẽ dứt khoát nói cho ngươi biết a, sự tình thật ra là như thế này. Một vị Trưởng lão Hợp Thể Kỳ trong gia tộc ta trong lúc trùng kích cảnh giới Đại Thừa Kỳ liền dẫn phát ra Tiểu Thiên Kiếp, đáng tác là lúc đó chuẩn bị không đầy đủ. Tuy miễn cũng chống đỡ được, nhưng đáng tiếc lại lúc cuối cùng thì bị đạo kiếp lôi mạnh nhất kia đả thương hồn phách!"
Nghe xong lời ấy, Tống Chung lập tức lắp bắp kinh hãi. Phải biết rằng, đối với tu si mà nói, trọng yếu nhất không phải là thân thể, cũng không phải là thần thức, mà chính là hồn phách. Thân thể dù bị thương thì cũng sẽ có rất nhiều linh dược để trị liệu, cho dù là đứt tay đứt chân cũng có thể chữa trị dễ dàng. Thần thức bị thương cũng có thể dùng không ít linh dược cùng với pháp quyết đặc thù, bảo vật tiến hành trị liệu. Duy chỉ có hồn phách là căn bản khi bị thương thì rất khó có thể trị liệu. Ngoại trừ linh đan Tiên giới trong truyền thuyết, hầu như không có linh dược có khả năng trị liệu. Mà Tiên đan căn bản chính là vật hư vô mờ mịt, lấy Huyền Thiên Đạo Tông truyền thừa hơn mười vạn năm cũng không có. Cho nên như vậy, nếu như hồn phách bị thương thì cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Vì vậy khi Tống Chung nghe nói vị tiền bối Thủy gia này bị thương hồn phách, nhinj không được nói: "Tiền bối. Hồn phách bị thương không phải là không có thuốc chữa sao? Chẳng lẽ cái Nguyệt Hoa Bảo Châu mà các ngươi muốn tìm có thể trị liệu?"
"Không sai!" Thủy Mông Lung gật đầu nói: Nguyệt Hoa Bảo Châu chính là vật mà Vạn năm Quỷ Vương mỗi ngày hấp thu Nguyệt Chi Tinh Hoa, trải qua hơn vạn năm công phu, kết hợp với thân thể Quỷ Hồn, chậm rãi ngưng tụ ra một khỏa Bảo Châu. Bên trong nó có tinh hoa hồn phách của Quỷ Vương, kết hợp với vài loại bí thuật dùng để trị thương hồn phách. Trưởng bối trong tộc chúng ta đã xem như độ kiếp thành công, chỉ cần chữa trị được hồn phách, sẽ lập tức trở thành tu sĩ Đại Thừa kỳ! Mà việc này đối với Thủy gia chúng ta, thậm chi toàn bộ Huyền Thiên Đạo Tông đều là việc cực kỳ trọng yếu. Ngươi hiểu chưa?"
“Vãn bối hiểu được!” Tống Chung gật gật đầu nói.
Hắn đương nhiên biết rõ một cao thủ Đại Thừa kỳ có ý nghĩa thế nào, loại nhân vật cấp bậc này, toàn bộ Huyền Thiên Đạo Tông cũng chỉ rải rác có mấy người mà thôi. Bên trong tứ đại gia tộc, cũng chỉ có ba gia tộc có được loại cao thủ này. Thủy gia là gia tộc duy nhất không có cao thủ Đại Thừa Kỳ trong tộc, Đại Thừa Kỳ cao thủ trong gia tộc bọn họ đã tọa hóa từ hai nghìn năm trước. Sau đó bọn họ liền bước vào giai đoạn không có cao thủ Đại Thừa Kỳ tọa trấn, địa vị của bọn họ trong Huyền Thiên Đạo Tông liền nhận được sự uy hϊếp nhất định, lấy lực lượng sâu xa trong gia tộc tạm thời còn có một chỗ để cắm dùi. Thế nhưng nếu lâu dài không có cao thủ Đại Thừa Kỳ tọa trấn, tất nhiên sẽ dao động đến gốc rễ của gia tộc.
Mà hiện nay, vất vả lắm mới có một vị cao thủ Đại Thừa, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu như không thể trị liệu được như lời nói, vị cao thủ Đại Thừa kế tiếp không biết muốn bao nhiêu năm nữa mới có thể xuất hiện. Trong thời gian đó, nói không chừng Thủy gia sẽ dần dần xuống dốc rồi. Cho nên toàn bộ Thủy gia đều đã rất sốt ruột dốc sức liều mạng tìm phương pháp trị liệu cho hắn. Cuối cùng biển lớn điển tịch đã tìm ra được cách dùng Nguyệt Hoa Bảo Châu để trị liệu cho hồn phách bị thương tổn. Điều này thật sự làm cho Thủy gia rất mừng rỡ, nhưng lại xuất hiện nhiều nan đề khó khăn!
Bởi vì Nguyệt Hoa Bảo Châu căn bản là rất khó mà tìm ra. Điều đầu tiên, cái này phải được Quỷ Vương trải qua vài vạn năm không ngừng hấp thu Nguyệt Hoa chi lực mới có thể hình thành. Vạn năm Quỷ Vướng vốn đã rất thưa thớt, địa phương có thể làm cho hắn yên tĩnh phát triển vài vạn năm lại càng hiếm đến cực điểm.
Mặt khác, cũng không phải tất cả Vạn năm Quỷ Vương đều biết chế tác Nguyệt Hoa Bảo Châu, đại bộ phận Quỷ Vương đều ưu thích dùng phương thức gϊếŧ chóc để luyện chế pháp bảo. Bởi vì như vậy sẽ có hiệu quả nhanh, uy lực lại lớn. Nguyệt Hoa Bảo Châu tuy có uy lực không tầm thường, nhưng lại muốn dùng vài vạn năm tu luyện không gián đoạn. Thật sự là khảo nghiệm tính kiên nhẫn a.
Điều cuối cùng chính là, càng làm cho Nguyệt Hoa Bảo Châu trở thành vật hiếm có chính là vật này một khi ly khai Quỷ Vương liền sẽ tự mình tiêu tán, tối đa là mười năm sẽ triệt để biến mất. Vô luận dung phương pháp gì cũng không thể ngăn cản, cho nên thứ này căn bản không có cách nào để bảo tồn, chỉ có thể nhanh chóng phục dụng.
Xét thấy như vậy, Nguyệt Hoa Bảo Châu liền trở thành đồ vật siêu cấp hiếm có. Bình thường mọi người không dùng đến, vẫn còn cảm thấy không sao cả, nhưng một khi đến thời điểm muốn dùng thì lại không tìm thấy địa phương nào có cả.
Thủy Mông Lung đem chính cái khó xử của mình nói xong, liền nói tiếp: "Hiện tại nói đến việc làm thế nào để tìm được Nguyệt Hoa Bảo Châu. Mới vừa rồi chúng ta đã nhận được một tin tức cực kỳ đáng tin cậy!"
“Tin tức gì vậy?” Tống Chung tò mò hỏi.
"Tại giới này có một chỗ tên là U Minh Quỷ Vực!" Thủy Mông Lung nói: "Ngươi có từng nghe nói qua chưa?"
“Không có!” Tống Chung lắc đầu nói: “Đệ tử vừa mới đến, nào biết được giới này có sự tình như vậy a?”
"Ha ha, không sao, ta sẽ nói cho ngươi nghe!" Thủy Mông Lung cười nói: "Lại nói tiếp, cái U Minh Quỷ Thành này có thể nói là rất khó lường a, thời điểm lúc trước, nó chính là một quốc gia rất lớn có hơn mười ức nhân khẩu a!"
Kế tiếp, Thủy Mông Lung liền thuật lại cố sự về U Minh Quỷ Thành cho Tống Chung. Nguyên lai lúc trước ở U Minh Quỷ Vực chính là đất đai của một quốc gia khổng lồ phạm vị trăm vạn dặm tên là Đại Chu quốc. Nó cùng một vị đại hoàng đế tên là Chu Thiếu Ba làm người khác cực kỳ khϊếp sợ, luôn muốn Trường sinh bất lão.
Tu sĩ chính phái tự nhiên mặc kệ loại cuồng vọng của phàm nhân này. Thế nhưng tu sĩ tà phái lại ưu thích lợi dụng loại si tâm vọng tưởng này để làm việc xấu. Cũng không biết làm thế nào, vị Đại Chu hoàng đế lại nhận được từ một ít tu sĩ tà phái một kiện ma bảo khó lường.
Sau khi được mấy vị Ma Đạo tu sĩ xúi giục, hắn liền phát rồ dùng toàn bộ quốc gia hơn mười ức dân chúng tiến hành hiến tế. Kết quả, toàn bộ quốc gia đều biến thành một mảnh Quỷ Vực, đời sau liền trở thành U Minh Quỷ Vực. Mà bản thân hắn thì lợi dụng kiện ma bảo này hấp thu linh hồn con dân, một lần hành động liền trở thành vạn năm Quỷ Vương. Hành vi của Chu Thiếu Ba tự nhiên chọc giận những tu sĩ chính đạo kia, bọn họ liền nhao nhao lập nên cờ hiệu "trừ ma vệ đạo" tiến vào U Minh Quỷ Thành ý muốn đánh chết tên Hoàng Đế chết tiệt kia.
Nhưng không ngờ Chu Thiếu Ba lại là người cực kỳ khôn khéo, hắn tự biết song quyền khó địch tứ thủ, cho nên bình thường đều trốn trốn núp núp, đại bộ phận tu sĩ ở bên trong tìm tới tìm lui cũng không tìm thấy hắn. Dù sao U Minh Quỷ Thành cũng lớn hàng trặm vạn dặm, người ta đã trở thành Quỷ Hồn, tùy tiện chui xuống dưới đất mấy ngàn trượng, ai tìm được a?
U Minh Quỷ Vực quanh năm không thấy mặt trời, khắp nơi quỷ khí dày đặc, ở bên trong thời gian dài, cho dù là người sống cũng có thể biến thành quỷ. Mà hơn mười ức phàm nhân chết đi, đều biến thành quỷ chết oan, thôn phệ lẫn nhau liền sinh ra không it Quỷ Hồn có pháp lực cao cường. Tu sĩ nhiều người, tự nhiên có thể tiêu diệt bọn chúng. Thế nhưng trải qua thời gian dài, tu sĩ cũng không kiên trì nổi, chỉ có thể nhao nhao rút lui. Đại bộ phận tu sĩ vừa đi, chỉ còn lại mấy tu sĩ ở lại liền trở thành con mồi của Vạn năm Quỷ Vương Chu Thiếu Ba. Tên này trời sinh nhát gan sợ nhất là chết, cho nên làm việc cũng cực kỳ vô sỉ. Chưa bao giờ cùng cao giai tu sĩ tranh đấu, chỉ đi khi dễ hậu bối. Khi có cao thủ đến hắn liền trốn đi, trông thấy hậu bối đơn bạc thì hạ độc thủ sát hại.
Tu sĩ chính đạo đã liên tục tiến hành mấy lần vây quét, nhưng cuối cùng cũng không tìm thấy hắn, liền không thể không công mà lui. Sau đó liền dứt khoát không cho đệ tử đi vào để tránh cho Chu Thiếu Ba ở bên trong U Minh Quỷ Vực có thể tùy tiện giày vò a.
Sau khi trở thành Vạn năm Quỷ Vương, Chu Thiếu Ba liền có thực lực Nguyên Anh hậu kỳ. Hiện giờ thoáng cái đã trải qua mấy vạn năm, mỗi ngày hắn đều hấp thụ Nguyệt Quang Tinh Hoa tu luyện, đã trở thành cao thủ Phân Thần đại viên mãn. Tùy thời liền có thể tấn cấp Luyện Hư. Bất quá, mặc dù Vạn năm Quỷ Vương Chu Thiếu Ba thực lực tăng lên, nhưng lá gan của hắn vẫn như vậy. Bởi vì hoàn cảnh đặc thù bên trong U Minh Quỷ Thành nên thường xuất hiện một ít thiên tài địa bảo âm thuộc tính, cho nên thỉnh thoảng vẫn có tu sĩ tiến vào trong đó sưu tầm.
Những tu sĩ này chỉ cần đạt tới Phân Thàn Kỳ, tuyệt đối sẽ không gặp Vạn năm Quỷ Vương Chu Thiếu Ba. Mà những tu sĩ Nguyên Anh trở xuống đều rất có thể bị hắn đánh gϊếŧ chết. Cho nên U Minh Quỷ Thành liền trở thành địa phương chỉ có cao thủ Phân Thần mới dám đi, mà Vạn năm Quỷ Vương Chu Thiếu Ba cũng được xưng là Quỷ vương nhát gan nhất trong lịch sử. Nhưng bất kể thế nào, Chu Thiếu Ba đã sống vài vạn năm, nếu lá gan hắn không như vậy tùy ý cùng tu sĩ đồng cấp tranh đấu chỉ sợ đã chết không biết bao nhiêu lần. Theo phương diện này mà nói, Chu Thiếu Ba tuy nhát gan nhưng lại rất thành công.
Chỉ có điều, hắn nhát gan lại để cho những người khác đánh chủ ý lên người hắn, cũng tỷ như là Thủy Mông Lung. Cho dù hắn chỉ có thực lực Luyện Hư, nhưng hoàn toàn có năng lực tại U Minh Quỷ Thành đánh chết Vạn năm Quỷ Vương Chu Thiếu Ba, đáng tiếc lại tìm không thấy người ta, cho nên cũng chỉ có thể vô kế khả thi.
Mà Nguyệt Hoa Bảo Châu trên người Chu Thiếu Ba lại là vật mà Thủy Mông Lung bắt buộc phải có, cho nên hắn vạn bất đắc dĩ mới nghĩ tới Tống Chung. Tống Chung đã có khả năng đánh bại hai tên Phân Thần tu sĩ, còn bắt sống một tên mang về, nói không chừng hắn có khả năng thật sự đánh chết Vạn năm Quỷ Vương Chu Thiếu Ba lấy được Nguyệt Hoa Bảo Châu. Bởi vì hắn bất quả chỉ là Kim Đan tu sĩ, Chu Thiếu Ba chắc chắn sẽ không sợ hắn, chỉ cần Tống Chung xuất hiện tại chỗ sâu bên U Minh Quỷ Vực, Vạn năm Quỷ Vương đã lâu không hấp thụ dương khí tu sĩ chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn.
Sau khi nghe Thủy Mông Lung nói xong, Tống Chung cũng biết rõ nguyên nhân hắn tìm mình rồi, dĩ nhiên muốn mình đi săn gϊếŧ Vạn năm Quỷ Vương!
Lúc này Tống Chung đang có ý muốn cự tuyệt. Bởi vì hắn cũng biết rõ, Vạn năm Quỷ Vương này cũng không phải là dễ trêu chọc. Một bên là Phân Thần Trung kỳ, một bên là Phân Thần Đại viên mãn, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Mặt khác, Vạn năm Quỷ vương tên cũng như nghĩa, chính là vô cùng quỷ quái. Tại những địa phương khác, sức chiến đấu của hắn sẽ giảm xuống, thế nhưng tại U Minh Quỷ Vực tuyệt đối là người làm chủ cuộc chiến, sức chiến đấu không biết sẽ tăng lên bao nhiêu lần. Hơn nữa trong tay hắn còn có một kiện ma bảo khủng bố có thể một lần đem hơn mười ức nhân khẩu diệt sát đem trăm vạn dặm đại địa biến thành U Minh Quỷ Vực. Uy lực cường đại như vậy, ai mà không sợ a?
Hơn nữa, Vạn năm Quỷ Vương Chu Thiếu Ba cho tới bây giờ chỉ gϊếŧ thải điểu, trong tay chưa từng có người sống, chỉ có thi thể. Bởi như vậy, mọi người đối với thực lực, pháp bảo, kỹ năng của hắn sâu cạn thế nào hoàn toàn không ai biết gì cả. Loại địch nhân không biết chút gì về hắn như vậy, kỳ thật mới thực sự là đáng sợ nhất.
Cho nên Tống Chung cũng không muốn nhúng vào vũng nước đυ.c muốn đánh chủ ý tới Nguyệt Hoa Bảo Châu. Bất quá, để cho Thủy gia nợ ân tình với mình, cái ân tình này, đối với chình mình mà nói chỉ như là diệt hoa trên gấm, không có cũng không sao cả. Thế nhưng một khi làm hỏng việc của bọn họ, bị bọn họ đổ tội, không chừng cũng bị trách oan a? Huống chi, Tống Chung còn không có nắm chắc đánh bại Vạn năm Quỷ Vương Chu Thiếu Ba, vạn nhất thứ đồ vật kia không cầm được, cái mạng nhỏ của mình mà bị ném đi trước thì Tống Chung muốn khóc cũng không kịp!
Bất quá, Thủy Mông Lung cùng hai vị Phân Thần tu sĩ đều mang vẻ mặt chờ mong nhìn Tống Chung, nếu hắn dám trực tiếp cự tuyệt, chỉ sợ đối phương sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
Cho nên Tống Chung do dự một chút, chỉ có thể uyển chuyển nói: "Tiền bối a, ta nói thật với ngài. Vãn bối sở dĩ có thể đánh bại Phân Thần tu sĩ chính là dựa vào một kiện pháp bảo cỡ lớn Hoàng Kim Long thuyền, vật kia vào đúng thời điểm phát uy, hoàn toàn có uy lực vô cùng. Nhưng vấn đề là, Vạn năm Quỷ Vương Chu Thiếu Ba người này có tính nhát gan, nhất định sẽ chạy trối chết. Dùng thực lực Phân Thần Đại viên man của hắn, độn tốc tuyệt đối vượt quá một vạn, có đánh chết ta cũng không đuổi kịp a?"
"Đâu chỉ có một vạn!" Thủy Mông Lung nghiêm nghị nói: "Có tu sĩ ngẫu nhiên thấy qua Vạn năm Quỷ Vương, nghe nói hắn độn tốc đã đạt tới một vạn năm rồi!"
"Ta đây lại càng không có biện pháp rồi!" Tống Chung trực tiếp buông tay nói: "Vãn bối độn tốc bất quá chỉ năm nghìn, Hoàng Kin Long thuyền nhanh dù có nhanh hơn một chút, cũng chỉ có giới hạn mà thôi, căn bản không đuổi kịp!"
"Chẳng lẽ không nghĩ ra được biện pháp khác?" Thủy Mông Lung cau mày nói.
"Thật sự không có cách nào, trừ phi Chu Thiếu Ba cùng Hoàng Kim Long thuyền trực diện đối kháng!" Tống Chung bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: "Bằng không ta khẳng định không có cách nào bắt lấy hắn!"
"Ngươi không phải vừa xuất hiện liền phát động đại chiêu toàn lực tấn công sao?" Một vị nữ tu sốt ruột nói: "Đánh hắn trở tay không kịp! Tranh thủ đem hắn miểu sát tại chỗ."
"Vị tiền bối này a!" Tống Chung cười khổ nói: "Hoàng Kim Long thuyền của vãn bối mặc dù có mấy cái đại chiêu, nhưng mà đều cần có thời gian thi triển, điểm thời gian ấy đã đủ Vạn năm Quỷ Vương đào tẩu rồi! Trừ phi..."
“Trừ phi cái gì?” Thủy Mông Lung vội vàng nói.
"Trừ phi có biện pháp vây khốn hắn một chút thời gian, không cần quá nhiều, một cái hô hấp là đủ rồi". Tống Chung nói: "Chỉ cần có chút thời gian này, vãn bối có thể phóng thích đại chiêu đem hắn chém thành hai đoạn!"
"Như vậy a". Thủy Mông Lung nhíu mày, nói: "Vạn năm Quỷ Vương chính là hồn thể, vô hình vô chất, nhẹ nhàng lay động..., giống như một cổ khói xanh, phi thường khó khăn vây khốn hắn. Cộng thêm với thực lực Phân Thần Đại viên mãn của hắn cùng với U Minh Quỷ Vực thêm vào thì càng khó chơi rồi. Muốn vây khốn hắn một cái hô hấp thật không dễ dàng, bảo vật bình thường cũng không thể dùng, trừ phi..." Nói đến đây, Thủy Mông Lung liền đem ánh mắt nhìn về một vị nữ tu mỹ lệ bên cạnh.
Vị nữ tu kia sắc mặt ngưng lại một lát, lập tức nhíu mày nói: "Thúc thúc, ngài không phải muốn Hàn Băng Thủy Linh của chất nữ a?"
"Ngoại trừ nó ra, còn có cái gì có khả năng vây khốn Vạn năm Quỷ Vương?" Thủy Mông Lung bất đắc dĩ nói: "Vì gia tộc mà suy nghĩ, ngươi hãy chịu ủy khuất một lần, đem Hàn Băng Thủy Linh đưa cho Tống Chung a!"
Vị nữ tu mỹ lệ kia không nói gì, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ không nỡ, rõ ràng là đau lòng tới cực điểm.
Tống Chung thấy thế, mặc dù không biết Hàn Băng Thủy Linh là cái gì, nhưng đoán ra đó hẳn phải là một kiện đồ vật bất phàm. Hắn không muốn đoạt vật yêu thích của người khác, vì vậy vội vàng nói: "Tiền bối, không cần phải tặng cho ta, chỉ cần tạm thời mượn một chút là được rồi. Sau khi vãn bối trở về cam đoan sẽ đem nguyên vật hoàn trả!"
"Ai!" Thủy Mông Lung nghe vậy, lại thở dài một tiếng: "Ta cũng rất muốn chỉ cho ngươi mượn, đáng tác không được a. Cái Hàn Băng Thủy Linh này tương đối đặc thù, nó chính là do một loại linh vật vạn dặm Huyền Thủy Hải hóa thành, hiện tại đang ở vào giai đoạn mộng đồng (hồ đồ), rất nhanh muốn mở ra thần trí, đến lúc đó đem nó thu phục là có thể có một kiện Linh bảo siêu cấp, đủ để so sánh với Băng Phách Thần Kiếm của Huy Cơ Đạo Tông. Mà nếu ngươi muốn sử dụng được nó, nhất định phải trở thành chủ nhân của nó. Ngươi cũng biết, loại linh vật này một khi nhận chủ, trừ phi là ngươi chết, chắc chắn nó sẽ không phản bội ngươi!"
Tống Chung không nghĩ tới dĩ nhiên là như vậy. Hắn liền lắp bắp kinh hãi một hồi, theo sau lại là một hồi cuồng hỉ. Bởi vì theo lời của Thủy Mông Lung, cái Hàn Băng Thủy Linh này rõ ràng chính là linh vật do vạn dặm Huyền Thủy hải diễn biến ra, cũng giống như Băng Phách Thần Kiếm cũng chính là do vạn dặm Băng Xuyên diễn biến mà thành.
Bất quá, cái diễn biến thành Băng Phách Thần Kiếm tại Băng Xuyên lúc đầu còn là phàm vật, nhưng cái Hàn Băng Thủy Linh này bản thể là Huyền Thủy, lại là thủy tinh hoa. Một giọt nặng cả trăm cân, chính là tài liệu để luyện chế Huyền Thủy thần lôi, cũng coi là một loại linh vật tương đối cao cấp. Trụ cột bất đồng, tất nhiên làm cho linh vật diễn biến bất đồng, cho nên uy lực sau này của Hàn Băng Thủy Linh chỉ sợ còn trên cả Băng Phách Thần Kiếm.
Bảo vật như vậy, nói chung là không có người nào cam lòng dâng cho kẻ khác. Vị nữ tu sau khi đạt được liền trở nên hưng phấn vô cùng, mỗi ngày đều coi chừng chăm sóc sợ làm hỏng nó, chỉ có thể đợi nó sinh ra thần trí, liền có thẻ đem biến thành bản mạng pháp bảo. Đến lúc đó tất nhiên thực lực sẽ tăng lên nhiều. Tuy nhiên vào thời khắc cuối cùng lại xảy ra sự tình như vậy. Hàn Băng Thủy Linh tuy trâm quý, thế nhưng so với an nguy của gia tộc hiển nhiên quan trọng hơn một chút!
Nếu không có Hàn Băng Thủy Linh, về sau nàng còn có thể tìm Linh bảo khác, mặc dù kém cỏi một chút, nhưng cũng có thể dùng số lượng đền bù. Nhưng nếu không có trưởng bối Đại Thừa Kỳ áp trận thì toàn bộ gia tộc đều có thể bị dao động. Đến lúc đó, nàng coi như có được Hàn Băng Thủy Linh thì chỉ sợ có thể vì mình mà trêu chọc tai họa.
Đã là tu sĩ sống ngàn năm, sự tình như vậy rõ ràng không cần phải nói nàng cũng có thể nhìn ra được. Cho nên Thủy Mông Lung cũng không vội vàng khuyên bảo, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng vài lần, nàng liền bất đắc dĩ móc ra một đoàn nước trong suốt, đặt ở trên mặt bàn, sau đó mang theo một giọng nghẹn ngào nói: "Hàn Băng Thủy Linh đưa cho cho ngươi rồi, coi như là thù lao lần này! Nguyệt Hoa Bảo Châu nếu không cầm về được, ta không phải là không thể gϊếŧ ngươi!"