Ma nữ da xanh thấy Tống Chung sát khí đằng đằng cũng lạnh sống lưng nói: “Không dám, không dám! ”
“Tốt nhất là như vậy! ”Tống Chung nói: “Một khi đã vậy thì chúng ta sẽ tới Thúy Trúc Đảo, đoạt nó xong. Ta là đảo chủ, ma nữ da xanh ngươi là phó đảo chủ! ”
“Hả! Thật sao? ”Ma nữ da xanh nghe xong thì mừng rỡ hỏi.
“Đương nhiên, ta với người nhà không tính toán gì hết” Tống Chung nói xong nâng chén rượi lên: “Nào, cạn chén. Chúc đại sự thành công”
“Oa! ”Mọi người nghe xong cũng hò hết nâng chén uống cạn.
***
Mấy ngày sau, một con thuyền đen từ bay trên cao ven bờ một hòn đảo chiếm phạm vi ngàn dặm. Hòn đảo này có hình bầu dục, trên đảo là thúy trúc um tùm. Giữa đảo là một tòa núi phủ đọng tuyết trắng cao vạn trượng, nhưng thúy trúc vẫn trải dài mọc tràn tận chân núi.
Thoạt nhìn thì cả đảo rất yên tĩnh dường như không có người, nhưng lúc Hắc sắc phi chu bay tới đỉnh núi thì đột nhiên mấy chục pháp kiếm cực lớn bay lên vây quanh chiếc thuyền.
Trong đó, đầu lĩnh là một hắc y tu sĩ Kim Đan trung kì, chỉ năm ngón tay vào con tàu màu đen mắng: “Các ngươi là ai? dám không biết sống chết? Dám tự tiện xông vào Thúy Trúc Đảo. Chán sống à? ”
Lúc này, bóng người trong hắc sắc phi chu chớp động, nhanh chóng bay ra. Trong đó bốn mỹ nữ đứng trên tàu, hai nam hai bên. Một đạo sĩ thanh niên thân cao tám thước cường tráng bay tới trước mặt hắc y tu sĩ lạnh lùng nói: “Ngươi, nhãi nhép mà cũng lớn gan nhỉ? ”
Không cần nói cũng biết đó là Tống Chung.
Vị Kim Đan tu sĩ kia mới đầu còn sửng sốt vì bị Tống Chung mắng, tưởng rằng đại nhân vật nào. Cuối cùng thấy trước mặt là tu sĩ chẳng qua mới Trúc Cơ đại viên mãn, kém xa hắn là Kim Đan trung kì tới bao nhiêu dặm đây?
Một vãn bốn mà dám ngông cuồng vậy? Hắc y tu sĩ liền giận run người chửi ầm lên: “Tên mập chết tiệt dám giương oai trước mặt bổn đại gia? ”
Tống Chung nghe xong trong lòng không vui, chẳng ai muốn bị mắng kà mập chết tiệt, hung tợn nói: “Cái thứ giẻ rách ngươi mà dám khoe hàng xưng đại gia? Hừ, gia hỏa ngươi bổn sự không lớn mà trâu bò. Ngươi có biết thảm cục của nghé con không sợ cọp là gì?”
Tu sĩ kia nghe xong thì giận đỏ mặt tía tai nổi giận gầm lên: “Ta biết kết cục là ngươi phải chết! ”
Nói xong liền hóa thành một đạo lưu quang, lăng không đánh một chưởng về phía Tống Chung.
Chỉ thấy bàn tay đỏ sậm, ẩn chứa mùi máu. Cách Tống Chung một khoảng thì rung lên một đạo chưởng ảnh, hung tợn bổ lên trán Tống Chung.
Tống Chung thấy thế không thèm tránh mà cười đón lấy. Chỉ thấy chưởng ảnh sắp đυ.ng tới thì bị hào quang trên người hắn ngăn trở. Cỗ thần quang này cường đại dị thường, dễ dàng ngăn một kích của Kim Đan tu sĩ.
Trúc Cơ và Kim Đan chênh lệch rất lớn. Rất ít tu sĩ Trúc Cơ đỡ được một kích của tu sĩ Kim Đan. Mà hôm nay, Tống Chung đứng im mà dễ dàng chống lại một kích của Kim Đan, sự tình quỉ dị tự nhiên làm tên kia cả kinh.
Mà lúc hắn kinh ngạc thì thân ảnh Tống Chung như thiểm điện đến trước mặt, hung hăng vả một cái.
Vị Kim Đan tu sĩ thấy thế không dám sơ ý, vội nhấc hai tay bắn ra một đạo hồng quang muốn ngăn trở. Nhưng hắn lại xem nhẹ sức mạnh của Tống Chung. Cường độ thân thể Tống Chung còn mạnh hơn cả ngũ cấp đỉnh phong yêu thú.
Ngay cả ngũ cấp đỉnh phong Hắc Sa Vương đã bị hắn đánh nát như tương! Thần quang màu đỏ của tu sĩ Kim Đan cũng khá nhưng sao so được đây? Hắn ngăn sao nổi bàn tay Tống Chung?
Cho nên trước mắt bao nhiêu người bị Tống Chung vả cho một cái, đánh nát cả thần quang, dư lực còn lại tạo nên một cái bốp. Tu sĩ Kim Đan kia bay như diều đứt dây. Cuối cùng lăn lông lốc, miệng phun máu mồm phun răng, thê thảm miễn bàn.
Mà lúc này Tống Chung trào phúng một tiếng: “Nhãi nhép, ta nói ngươi biết, kết cục thê thảm của loại nghé con chính là như bộ dáng như vậy”
Hắc y tu sĩ kia nghe vậy thì lửa giận công tâm, lại bị Tống Chung đánh trọng thương nên máu phun ào ào! Cuối cùng lăn quay bất tỉnh.
Người chung quanh thấy thế thì chấn động, một vị Kim Đan tu sĩ mạnh như thế, vậy mà bị một tên mập chết toi này vả cho một cái nằm vật trên đất thê thảm vô cùng. Trúc Cơ tu sĩ mà còn mạnh hơn cả Kim Đan tu sĩ. Cái này là sao?
Động tĩnh như vậy tự nhiên khiến đám tu sĩ Thúy Trúc Đảo tập trung đến! Mấy tu sĩ Kim Đam bước lên. Một hồng y lão nhân chủ động đứng ra nhíu mày nói: “Xin hỏi các hạ có phải Tống Chung đại danh đỉnh đỉnh”
Tống Chung xoay mặt thấy đối phương là một tu sĩ Kim Đan đại viên mãn, tuổi như bảy tám chục, khuôn mặt nhăn nhúm nhưng mặc áo hồng thoa phấn, tởm khỏi chê.
Tống Chung thấy thế thì chán ghét cười lạnh nói: “Là bổn đại gia! ”
Tống Chung vừa nói thì người ở đây lắp bắp kinh hãi. Tên tuổi Tống Chung gần đây rất nổi, bọn họ không thể không biết.
Vị Hồng y lão giả nghe vậy nhíu mày nói:”Thì ra là gặp được Tống lão đệ, không biết đường xa tới chỗ ta là có gì chỉ giáo”
“Đó là đương nhiên! ” Tống Chung không nói nhảm mà đưa luôn Đông Hải đảo chủ lệnh ra ngạo nghễ nói: “Bổn đại gia vừa ý Thúy Trúc Đảo! Các ngươi cút hết cho ta”
Tu sĩ chung quanh thấy Tống Chung không khách khí thì tức tràn hông. Hồng y lão giả nghe xong vai run rẩy cả giận nói: “Tống Chung, ngươi không nên khinh người. Nên biết Thiên Dục Môn ta không dễ trêu! ”
“Ha ha! ”Tống Chung nghe xong ngửa mặt lên trời cười nói: “Các ngươi có cái chóa gì mà không dễ chọc? Đại gia nói cút thì nhanh. Thức thời thì biến cho lẹ! Nếu không thì… ”
“Không thì sao? ”Hồng y lão giả nghe vậy giận dữ hỏi.
Tống Chung đứng vắt vẻo trên mây, ngạo nghễ nói: “Nói không chừng ta gϊếŧ sạch sẽ, cũng gọi là vì dân trừ hại”
Lúc này Tống Chung mời có cảm giác của kẻ mạnh. Hắn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn mà bức lui Lôi ưng vương, đánh chết Hắc sa vương, đuổi cổ Đông Hải tam yêu, nghĩ lại cũng thật ghê gớm (Ôi, anh ấy thật nguy hiểm! ”
Chung quanh đều là tu sĩ cấp cao, mấy chục Trúc Cơ Kim Đan nhưng không ai dám có gan lỗ mãng đứng ra. Toàn bộ đều bị khí thế của hắn chèn ép.
Đang lúc Tống Chung trấn áp quần hùng thì một tiếng cười cực kì quái dị đột nhiên truyền đến.
“Cạc cạc cạc cạc”
Theo tiếng cười quái dị truyền đến khiến rừng trúc lung lay. Tiếng cười ẩn chứa uy năng cường đại làm cho bọn ma nữ da xanh, Tư Vân Tư Vũ ngã lăn quay, cuối cùng phải bám vào hắc sắc phi chu.
Ngay cả bản thân Tống Chung cũng choáng váng đầu óc khó kiếm chế.
May là tiếng cười không lâu đã dứt, một bóng người quỷ mị xuất hiện phía sau Tống Chung.
Sau đó một thanh âm vô cùng oán độc vang lên: “Ái chà, không ngờ lại là tên mập chết tiệt Tống Chung của Huyền Thiên biệt viện đấy? Ta nhớ ngươi chết mất! ”(Hic mình đọc đoạn này nổi da gà)
Âm thanh quái dị này người khác nghe thì xui xẻo không nói, còn Tống Chung thì sợ chết khϊếp. Hắn run run, hít sâu một cái lấy dũng khí quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên một thân hắc y, tướng mạo còn nhom xấu xí. Chính là Nguyên Anh trưởng lão Phong lão đầu của Thiên Dục Môn!
Vừa thấy thì Tống Chung sợ tái mặt! Phải biết Phong lão đầu này hận hắn đến nước sông Hoàng Hà tẩy cũng không hết.
Lúc trước tại Thiên Thúy bình, Phong lão ma là Nguyên Anh tu sĩ mà bị Tiên thiên cảnh giới là Tống Chung và Hàn Băng nhi chém rớt một ngón tay, vốn đã mất hết thể diện. Lúc ấy dù sao cũng là đánh lén, hơn nữa có Băng Phách Thần Kiếm của Tuyền Cơ Các là cửu phẩm linh bảo thì miễn cưỡng cho qua.
Nhưng sau đó, bởi Phong lão đầu ham mê khối phong tinh thạch mà bị Tống Chung lừa đến đến Huyền Thiên biệt viện. Bị ba tu sĩ Nguyên Anh đánh cho còn nửa mạng cuối cùng bị bắt sống!
Thành một kẻ bỏ đi. Nguyên Anh tu sĩ mà bị Trúc Cơ nó lừa, tin tức truyền ra khiến Phong lão ma không ngóc đầu lên được với tu sĩ Thương Mang sơn.
Cho nên hắn rời Huyền Thiên biệt viện, thề không gϊếŧ Tống Chung thì không làm người!
Đáng tiếc Tống Chung không ngu, từ lúc rời Huyền Thiên biệt viện thì Phong lão ma không có cơ hội. Cũng không ngờ nhiều năm như vậy cái tên Tống Chung lại xuất hiện.
Vậy lúc này vẻ mặt Phong lão ma hưng phấn nói: Tống Chung, gặp ta có cao hứng hay không? ”
“Cao hứng? ” Tống Chung nghe xong đau khổ nói: “Có chuyện mới khiến ta gặp chuyện xui xẻo như vậy! ”
“?”Phong lão ma nghe xong mới hứng thú cười hỏi: “Là chuyện gì? ”
“Chính là ban đêm tiểu hòa thượng gõ cửa quả phụ. Kết quả quả phụ không thấy mà có con lừa già! ”Tống Chung nói xong mà muốn khóc. Hắn muốn diễu võ dương oai, nghĩ đến đánh chiếm Thúy Trúc Đảo như mộng, giống như dễ dàng gõ cửa quả phụ. Ai ngờ lại chạm phải một lão lừa trọc chứ? Ngược lại mình thành dê trong miệng cọp!
“Ha ha ha”Phong lão ma nghe Tống Chung so sánh thì ngửa cổ lên trời cười lớn.
Nghe Phong lão ma cười, Tống Chung không nhịn được hỏi: “Phong tiền bối! Ta mới đến Đông Hải hai tháng! Ngài sao mà chạy đến đây”
“Hắc hắc, tiểu tử, đều dựa vào đứa con gái phía sau ngươi” Phong lão đầu đắc ý nói.
Tống Chung sửng sốt! Vội xoay người ra thì thấy ma nữ da xanh lắc người một cái thoát khỏi hắc sắc phi chu, khuôn mặt tươi cười không chút hoang mang đi tới trước mặt Phong lão đầu thi lễ nói: “Bái kiến sư thúc tổ”
“Mau đứng lên đi bé cưng” Phong lão ma nói: “Nếu không phải ngươi biết việc thì ta không tìm ra tên tử mập mạp này đâu”
Tống Chung nghe xong còn không hiểu sao. Rõ ràng là bị ả ma nữ bán đứng. Thúy Trúc Đảo căn bản là cái bẫy!
Hiểu xong thì sắc mặt Tống Chung tối sầm. Hắn hung tợn nhìn ma nữ da xanh cười lạnh nói: “Được được, cuối cùng ta lại bi ngươi lừa! ”
“Ha ha, ai kêu ngươi làm vậy đâu? ”Ma nữ da xanh đắc ý nói: “Chỉ cần có chút thông minh sẽ biết, không ai dễ dàng phản bội sư môn, làm vậy thì chờ đợi hai bên chính tà đuổi gϊếŧ thê thảm đi. Không ngờ chuyện đó mà ngươi cũng tin? Ha ha, thực sự là quả ngu mà”
“Ha ha! ”Phong lão ma cùng đám tu sĩ Thiên Dục Môn cũng cười bò ra.
Tống Chung nghe xong giận dữ cười nói: “Xem như lần này ma nữ ngươi lợi hại, chẳng qua đừng cao hứng quá sớm, đạo gia ta nhờ kĩ những gì ngươi cho ta hôm nay”
Nghe lời này, ma nữ da xanh có Phong lão ma làm chỗ dựa nhưng vẫn sợ hãi rùng mình.
Phong lão ma thấy thể vỗ vai nàng mỉm cười nói: “Sợ gì. Hắn chỉ được cái mồm chém gió, hiện giờ ngươi cho rằng hắn có thể lên trời à”
“Ha ha, đương nhiên không thể. Có ngài thì hắn cũng chẳng thể chạy xa” Ma nữ da xanh vội cười xòa.
“Dĩ nhiên! ”Phong lão ma đắc ý nói.
Ma nữ da xanh đảo mắt nhìn hắc sắc phi chu, Ý muốn chiếm giữ nói: “Mấy người các ngươi, thức thời thì tới đây, ta sẽ thu các ngươi làm tiểu đệ, nếu không thì chờ chết cùng Tống Chung đi”
Độc lão đầu là kẻ đầu tiên chạy tới. Vẻ mặt quyến rũ nói: “Đại tỷ, ta biết lão nhân gia ngài có thể xoay chuyển càn khôn, Tống Chung mạnh mấy cũng bị ngài đùa giỡn trong tay”
“Ha ha! ”Ma nư da xanh nghe độc lão đầu vỗ mông thì cười rộ lên.
Mà Phong lão ma dường như rất thích nhìn Tống Chung bị bạn hữu xa lánh nên cũng nói:
“Các người sao còn không tới? Chẳng lẽ muốn chết cùng tên mập này sao. Ta nói các ngươi biết, hắn không chết dễ dàng đâu! Ít nhất trong vong trăm năm đừng hòng chết, bởi vì ta chuẩn bị đủ vạn loại đau khổ cho hắn nếm dần. Các ngươi thích cùng hưởng thụ hả? ”
Nghe Phong lão ma uy hϊếp đáng sợ như thế, bốn người cả kinh. Suy sụp đầu tiên là Mộc Tử Dung, nàng vội nói với Tống Chung: “Phu quân, phu thế vốn là chim liền cánh cây liền cành, nhưng khi chết thì tự bay! Đến lúc này đừng lấy làm lạ”
Nói xong liền vội vã bay đi, để lại Tống Chung mặt tái mét.
Bọn Phong lão ma thấy Tống Chung như thế thì càng vui.
Người kế tiếp dĩ nhiên là Thạch đầu, hắn thiểu não rời hắc sắc phi chu đến sau ma nữ da xanh.
Tống Chung biết tính hắn. Nhưng thời điểm này người ta không có nghĩa vụ chết chung với hắn. Cho nên bất đắc dĩ cười khổ.
Cuối cùng, Tư Vân, Tư Vũ dứt khoát kiên quyết đi cùng Tống Chung nói: “Tống ca ca, mặc kệ thế nào tỷ muội chúng ta cũng là người của ngươi”
Đã bị phản bội lên tiếp. Lúc cường địch bao vây đột nhiên nghe hai tuyệt thế mĩ nhân thổ lộ, Tống Chung dường như không giữ được bình tĩnh mà nước mắt tuôn trào.
Tư Vân, Tư Vũ thấy thế, tim đau nhói, nhẹ nhàng tiến đến gần hắn khóc nức nở: “Tống ca ca, đừng khóc. Chúng ta cam tâm tình nguyện”
“Ta biết! ”Tống Chung cố gắng nở nụ cười! ”Kỳ thật ta không khóc, chỉ là cảm động thôi”
Nói xong, sắc mặc Tống Chung nghiêm lại, hít một hơi thật sau nói: “Tống Chung trước khi chết có các nàng làm bạn coi như đã đủ. Chẳng qua ta bất tài cũng không để cho người ta dày xéo! Hôm nay ta có chết cũng bảo vệ các ngươi an toàn! ”