Hỗn Độn Lôi Tu

Chương 42: Quân tử chi đạo

Đám người đang đứng ở ngoại đường thấy chưởng quầy không ngờ lại khúm núm, cung kính với một gã đạo sĩ dung mạo xấu xí, quần áo khó coi, sắc mặt đều ngơ ngác nhìn bọn họ.

Chưởng quầy thấy tiểu nhị đã quỳ xuống, lúc này vẻ mặt mới dãn ra, nhìn Tiểu Bàn nói: “ Tiên trưởng, người xem....”

“Bảo hắn đứng lên đi!” Tiểu Bàn phất phất tay, sau đó đột nhiên tò mò hỏi: “Ngươi biết ta là ai sao?”

“ Tiên trưởng cứ nói đùa, ta lần đầu tiên được gặp tiên trưởng, tự nhiên là không biết ngài, chính là do tại hạ mở khách điếm tại đây đã mấy chục năm, kiểu người gì cũng đã gặp qua, vì thế chỉ cần liếc mắt ta cũng có thể nhận ra tiên trưởng chính là tu tiên thế ngoại cao nhân. Tiểu nhị có mắt không tròng, đã mạo phạm ngài, xin ngài hãy bỏ qua cho sự trẻ người non dạ của hắn“ Chưởng quầy phi phường khách khí nói.

Mọi người sau khi nghe được những lời chưởng quầy nói, đều không nhịn được, hít một ngụm lãnh khí. Là cao nhân tu tiên a, đó là cái khái niệm gì? Chính là thần tiên? Tại nhân gian giới này có vô số truyền thuyết về những cao nhân như vậy, tất cả đều nói bọn họ có thể hô phong hoán vũ, lên trời xuống đất, không gì không làm được. Nếu vị đạo sĩ trước mặt này mà chính là cao nhân như thế, thì gã tiểu nhị vừa rồi quả là quá liều lĩnh,đối phương chỉ cần tùy ý vẫy tay cũng có thể khiến cho hắn sống không bằng chết, mà hắn cũng không có đại phương nào có thể kêu oan a, mà quan phủ khẳng định cũng sẽ không dám quản chuyện của tu tiên giả.

Tiểu nhị lúc này rốt cục thì cũng hiểu được nỗi khổ tâm của chưởng quầy, biết rằng chưởng quầy vừa rồi bắt mình quỳ xuống chính là vì cứu cái mạng nhỏ của mình, một khi đã đắc tội với vị tu sĩ kia thì hậu quả chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho hắn không rét mà run.

Tiểu Bàn không nghĩ đến gã chưởng quầy lại có vài phần nhãn lực, nhưng sau khi ngẫm lại thì cũng cảm thấy đúng, người ta nói thế nào thì cũng mở khách điếm ở Huyền Thiên quan đã mấy chục năm, chắc chắn đã hầu hạ không ít tu sĩ lui tới đây, có thể nhìn ra cũng là chuyện bình thường.

Sau khi minh bạch điểm ấy, Tiểu Bàn cũng không muốn so đo cùng tiểu nhị, trực tiếp nói thẳng: “ Tiểu tử này không biết giữ mồm giữ miệng, lẽ ra ta phải giáo huấn một chút, bất quá hắn đã biết sai, ta cũng không muốn so đo nữa.”

“Đa tạ tiên trưởng, đa tạ tiên trưởng!” Chưởng quầy nghe nghe thấy Tiểu Bàn nói không tính toán việc này nữa, vội vàng chắp tay cảm kích tạ ơn.

“Được rồi, được rồi, ta vốn đến để ở trọ, trước mặt hãy mau an bài cho ta một độc viện thanh tịnh!” Nói xong Tiểu Bàn vung tay, vứt lên bàn một khối vàng, sau đó nói: “ Đây là tiền đặt cọc, để các ngươi không phải lo ta chạy mất!”

“ Không dám, không dám!” Chưởng quầy xấu hổ nói: “Tiên trưởng, ngài kỳ thật không cần như thế, ngài chịu ở lại đây đã coi như nể mặt mũi tại hạ lắm rồi, ta làm sao có thể thu tiền của ngài?” Nói xong, hắn liền đem khối vàng trả lại cho Tiểu Bàn.

Tiểu Bàn có chút không kiên nhẫn xua tay nói: “Ta không có thói quen ăn không trả tiền, nhanh tìm phòng cho ta!”

“ Dạ, dạ!” Chưởng quầy thấy Tiểu Bàn kiên quyết, cũng không dám lắm miệng, vội vàng tự mình dẫn Tiểu Bàn đi vào hậu viện.

Một lúc sau, chưởng quầy đi ra, liền đi đến trước mặt tiểu nhị, trách cứ! “Ta đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi? Không thể chỉ nhìn người ở bề ngoài như vậy, trí nhớ của ngươi để ở đâu hả? Lần này may mắn là gặp được một vị cao nhân đắc đạo, nếu chẳng may đó là một gã tu sĩ tà môn thì ngươi đến lúc chết cũng không biết mình chết như thế nào!”

“Không....không phải chứ?” Tiểu nhị vừa nghe thấy liền bị dọa cho choáng váng.

“ Như thế nào mà không phải? Ở thôn trấn này có bao nhiêu người chết không minh bạch ngươi có biết không?” Chưởng quầy tức giận nói: “Sau này nhớ kỹ cho ta, nếu có nhìn thấy loại người dung mạo tuy xấu xí nhưng thần sắc lại dị thường như tiên trưởng lúc nãy thì không được phép hồ đồ, nếu không cái mạng nhỏ của ngươi sẽ khó giữ đấy.”

“ Vâng!“ Tiểu nhị đáp ứng một câu, sau đố đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, chưởng quầy, ngài vừa rồi tại sao lại có thể biết vị đó là tiên nhân? Ta xem hắn cũng không có chút gì giống a?”

“Câm miệng!” Chưởng quầy tức giận quát: “Đồ ngu ngốc, nếu không phải là Tiên trưởng thì làm sao có thể ném vàng như ném sắt vụn như vậy.

“A, điều này cũng đúng!” Tiểu nhị nghĩ một chút, sau đó nói: “Ngay cả hoàng thân quốc thích cũng không có hào phóng như vị tiên trưởng này!”

“Ngươi hiểu được là tốt rồi!“ Sau đó chưởng quầy nói:“Ngươi mau đi chuẩn bị một bàn tiệc rượu tốt nhất cho tiên trưởng, nhớ phải chọn đầu bếp tốt nhất, nhất định phải làm cho ngon. Còn phải mang bình Nữ Nhi Hồng trăm năm lấy ra, đưa lên cho tiên trưởng.“

"A? " Tiểu nhị vừa nghe xong liền tức khắc chấn động, nói: “Chưởng quầy, bình Nữ Nhi Hồng đó chính là trấn điếm chi bảo của chúng ta a? Lần trước có người bỏ ra mười lượng vàng muốn mua mà ngài cũng không bán, lần này tại sao lại chỉ vì năm lượng vàng .....“

" Ngươi biết cái gì, vị tiên trưởng này ta mới nhìn đã biết là cao nhân, phàm là những người như vậy, rất ít khi chịu ân tình của người khác, nhưng nếu đã nhận rồi thì họ sẽ trả lại gấp nhiều lần. Ta lần này muốn thử một canh bạc, trước tiên cứ hầu hạ hắn cho thật tốt, biết đâu sau này hắn ưng ý, rồi lại thưởng cho ta vài khỏa đan dược kéo dài tuổi thọ cũng không chừng!“ chưởng quầy đắc ý nói.

"A,Chưởng quầy thật cao minh! " Tiểu nhị nghe xong, liền giơ ngón tay cái lên.

" Hắc hắc, tất nhiên, tiểu tử ngươi còn phải học nhiều, cái này gọi là kẻ quân tử không để người khác chịu thiệt!" Chưỡng quỹ cười gian nói . Nhưng hắn lại không biết rằng vị tiên trưởng kia cố nhiên lại không như hắn nghĩ, đáng tiếc lại không có chút quân tử nào, vì thế canh bạc này của hắn rõ ràng là nhất định thua.

Cả ngày lẫn đêm, Tiểu Bàn đều được hưởng thụ rượu và thức ăn ngon do chưởng quầy phục vụ, nhất là bình mỹ tửu trăm năm kia khiến cho hắn khen không dứt miệng, thậm chí còn tiếc nuối chỉ dám uống một nửa.

Sáng sớm hôm sau, chưởng quầy vừa định chờ Tiểu Bàn đi ra khỏi phòng để thỉnh an, nhưng chờ mãi từ sáng đến gần chính ngọ cũng không thấy hắn, chưỡng quỹ có chút không kiên nhẫn, bèn bạo gan, lấy cớ vấn an gõ cửa phòng Tiểu Bàn. Kết quả bên trong không có ai trả lời, hơn nữa cánh cửa phòng căn bản là không có khóa.

Chưởng quầy lúc này mới phát hiện có điều không đúng, vội vàng lao vào phòng thì mới biết Tiểu Bàn đã sớm rời đi, chỉ để lại trên vách tường một hàng chữ to như rồng bay phượng múa: ‘Quân tử khả khi dĩ phương!‘ (Ở đây bác Bản đã mượn tên một hồi trong truyện “Ỷ Thiên Đồ Long Ký“ của Kim Dung, chính xác thỳ đó là hồi thứ 38, câu đó dùng ở đây theo mình nghĩ thỳ đó là ‘quân tử phải biết buông bỏ’ – chính là giễu cợt ông chưởng quầy không hiểu đạo làm quân tử, và cũng khuyên ông chưởng quầy không nên lợi dụng sự quân tử của người khác để trục lợi – ai có ý kiến gì post vô luận đàm nha ^^)

Chứng kiến hàng chữ trên tường, chưởng quầy liền trợn tròn mắt, hắn lúc này mới biết,những gì mình nói hôm qua đều bị người ta nghe thấy, lúc này vừa xấu hổ vừa tiếc của. Xấu hổ là vì tính toán nhỏ nhặt của mình bị người khác biết được, còn trực tiếp viết lên tường, mà tiếc là vì vò Nữ Nhi Hồng trăm năm kia. Bình rượu này nghe nói là hồi môn của tổ mẫu hắn, đến nay cũng chỉ có một vò, hắn vốn tiếc rẻ không dám uống, không ngờ lần lại lại mất không như vậy.

Mà điều này cũng chưa phải quan trọng nhất, điều khổ tâm nhất lại là vừa mất một vò mỹ tửu, phải nịnh bợ người khác, cuối cùng lại đắc tội với một tu sĩ, như thế không phải là tiền mất tật mang sao?

Lại nói Tiểu Bàn vốn chỉ có ý trêu chọc gã chưởng quầy, trời chưa sáng đã ngự kiếm bay đi. Sáng sớm đã tới Huyền Thiên quan.

Huyền Thiên quan không hổ danh là Hoàng Gia đạo quan của Lam Nguyệt quốc, diện tích chiếm cứ cũng đến mấy ngàn mẫu, trên núi có cả sơn gian lẫn cung điện chứa hơn một ngàn đạo sĩ. Bất quá, những đạo sĩ này phần lớn tư chất đều không cao hơn phàm nhân là mấy, tuy có tu luyện một chút công pháp, nhưng tốc độ vô cùng chậm chạp, chỉ có vài người có thể tiến vào Tiên Thiên cảnh giới. Ngoài quan chủ của đạo quan, Huyền Thiên biệt viện cũng phái đến đây một gã tu sĩ trúc cơ kỳ, hắn hàng năm đều ẩn cư, ở trong mắt phàm nhân tựa như thần tiên.