Hỗn Độn Lôi Tu

Chương 26: Tương kế tựu kế

Hàn Linh Phượng nghe Tiểu Béo nói xong, nhãn tình sáng lên, nói: "Ngươi đúng là âm độc, nhưng mà, sao lại bắt ta làm người xấu a?"

"Bảo bối, là bọn hắn tìm cớ gây chuyện trước, chúng ta cũng chỉ là phản kích thôi, không thể oán ta được!" Tiểu Béo làm bộ mặt đau khổ, nhưng sau đó lại cười gian nói: "Mặt khác, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, sau khi chuyện này thành công, cũng giống như lần trước, vật phẩm của 2 tên ngu ngốc kia đều là của ngươi, ta cái gì cũng không muốn, còn không được sao?"

"Hừ, ngươi là đại tài chủ, đương nhiên để mắt hai tên quỷ nghèo kia rồi!" Hàn Linh Phượng bỉu môi nói, "Nhưng mà, ngươi đã lên tiếng, người ta đương nhiên cũng chỉ có thể nghe theo mà thôi."

"Ha ha, xem ngươi đáng thương chưa kìa!" Tiểu Béo cười hì hì nói: "Được rồi, được rồi, cùng lắm thì xong việc ta cho ngươi thêm lễ vật! Nhớ kĩ nhất định phải đem chuyện này làm tốt, hiểu chưa?"

"Dạ!" Hàn Ngọc Phượng cười hoan hỉ, nhu thuận gật đầu.

"Thế này mới ngoan!" Tiểu Béo nở nụ cười dâʍ đãиɠ nói: "Thời gian còn sớm, chúng ta tiếp một lần nữa a!"

"Chán ghét ~" Hàn Ngọc Phượng nũng nịu một tiếng, lập tức đôi môi bị chặn lại, nhất thời trong phòng tràn đầy tiếng thở gấp dâʍ đãиɠ, phong quang vô hạn.

Hai ngày sau, trong một tòa tiểu viện bên ngoài Huyền Thiên biệt viện, trong lương đình của Hàn Ngọc Phượng xuất hiện hai vị khách nhân.

Một vị thân hình hơi mập, sắc mặt tường hòa, môi có chứa hai phiết tiểu Hồ (râu mép à?). Một vị khác thân hình cao gầy, sắc mặt trắng trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc. Hai người sau khi đi vào, liền được Hàn Ngọc Phượng nhiệt tình chiêu đãi, ở trong lương đình uống trà, ngắm hoa.

"Hàn sư muội, về chuyện tình lần trước cùng muội thảo luận, muội còn lo lắng gì sao?" Cổ Long vuốt bộ râu Tiểu Hồ Tử của mình, cười nói.

"Về sự tình theo lời sư huynh nói, ừm ~" Hàn Ngọc Phượng ra vẻ khó xử nói: "Tiểu muội có chút lo lắng, cảm thấy việc này làm cho người ta quá mức khó xử. Tên Tống Chung kia, thiên phú ‘củi mục’, diện mạo đáng khinh, hạng người như vậy mà huynh để cho ta đi …~~trời ạ, đây quả thực làm cho người ta khó có thể tiếp nhận!"

Hàn Linh Phượng làm ra một bộ dạng cao cao không thể chạm tới, làm cho hai người kia có chút dở khóc dở cười, bọn họ vừa nghe lời nói của Hàn Linh Phượng, là đã biết sự tình có hi vọng, nếu không muốn chỉ cần trực tiếp cự tuyệt là xong, cần gì nhiều lời vô nghĩa như thế, rõ ràng là mượn cơ hội tìm thêm chỗ tốt mà thôi.

Cho nên sau khi nghe thấy Hàn Linh Phượng nói xong, Cổ Long không chỉ không thất vọng, ngược lại nhãn tình sáng lên, vội vàng nói, "Sư muội nói rất đúng, Tống Chung kia đích xác xa xa không xứng với muội. Bất quá, đây không phải gặp dịp cho muội đùa chơi sao? Chỉ cần muội thoáng mỉm cười một chút, bảo đảm làm cho hắn chưa gặp qua mĩ nhân như muội thần hồn điên đảo, đến lúc đó là thời cơ cho chúng ta làm việc!"

"Không sai!" Một bên Huyền Ngu cũng lập tức nói: "Kỳ thật Hàn sư muội cũng không cần quá mức ủy khuất chính mình, lấy tuyệt thế phong tư của muội, chỉ cần xuất hiện trước mắt Tống Chung, hắn nhất định sẽ thần hồn điên đảo, đến lúc đó, sư muội chỉ cần cho hắn một chút ngon ngọt, là có thể thoải mái thu phục! Sau khi chuyện thành công, tất cả bảo vật của tiểu tử kia, ba người chúng ta chia đều. Mà theo tình huống hắn tháng trước mua mấy vạn linh thạch đan dược, đoán chắc của cải của tiểu tử này khẳng định lớn chết đi được!"

"Đúng vậy a, sau một phen này, hẳn là cũng đủ cho chúng ta mười năm tĩnh tâm tu luyện, không cần phải vất vả chạy khắp nơi kiếm tiền!" Cổ Long khuyên: "Hàn sư muội, theo ta được biết, hiện tại người chủ ý với tên mập mạp chết bầm kia cũng không ít. Nếu chúng ta còn trì hoãn, chỉ sợ sẽ muộn mất!"

"Cái này ~" Hàn Linh Phượng sau khi nghe hai người kia khuyên nhủ, lập tức cúi đầu rơi vào trầm tư.

"Hàn sư muội, phải tận dụng thời cơ, không phải khi nào cũng có a!" Huyền Ngu vội vàng khuyên, sốt ruột nói.

"Ai, tuy rằng Tống Chung làm người có chút đáng khinh, nhưng là cùng ta cũng là không thù không oán, giờ muốn ta đi tính kế hắn, cũng là có chút không đành lòng!" Hàn Linh Phượng thở dài nói: "Nhưng mà, nay hai vị sư huynh tới tìm muội, nếu muội không đáp ứng, thật sự có chút băn khoăn, một khi đã như vậy, cũng đành phải ủy khuất tên tiểu Bàn Tử kia vậy!"

"Sư muội rốt cục cũng đáp ứng rồi!" Cổ Long nhất thời mừng rỡ nói: "Thật là tốt quá!"

"Có sư muội tham dự, việc này tất nhiên vạn vô nhất thất (trăm phần thành công)!" Huyền Ngu cũng lập tức cười nói.

"Chậm đã!" Hàn Linh Phượng lại lập tức giơ tay nói: "Muội tuy rằng đáp ứng, nhưng là chi tiết cụ thể, thì chúng ta cần phải thương thảo thêm, muội cũng không muốn đối với tên Tống Chung thêm chút sắc thái, nhưng muốn ta đi dụ dỗ hắn, ta nhìn thấy đã muốn nôn!"

"Cái này ~" Cổ Long cùng Huyền Ngu nghe xong sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau khó hiểu. Cổ Long vội nói: "Ý của sư muội là?"

"Như vậy đi!" Hàn Ngọc Phượng nói: "Muội gần đây mới nhận được một cái nhiệm vụ của sư môn, một vị tiền bối muốn thu thập một chút Nguyệt Linh Thảo. Chắc hai vị sư huynh cũng biết, loại linh dược này phi thường hiếm thấy, trước mắt biết đến, chỉ có ở trên Huyết Nha Lĩnh cách đây vạn dặm. Tuy nhiên địa phương xa như vậy, yêu thú hoành hành, có không ít phiêu lưu, cho nên muội nghĩ muốn tìm thêm vài người cùng đi!"

Nói đến đây, Hàn Ngọc Phượng nhìn Cổ Long cùng Huyền Ngu liếc mắt một cái.

Cổ Long cùng Huyền Ngu hai người đều là người nhanh nhạy, rất nhanh liền hiểu được mấu chốt trong đó. Cổ Long lập tức nói: "Ý của Hàn sư muội là, muội muốn mời Tống Chung cùng đi?"

"Không phải riêng hắn, còn có 2 người các huynh nữa!" Hàn Ngọc Phượng cười nói: "Như thế nào? Chẳng lẽ hai vị sư huynh không muốn giúp tiểu muội chiếu cố hắn?"

"Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý!" Cổ Long vội vàng nói: "Bất quá, tên Tống Chung kia của cải nhiều không đếm xuể, nói không chừng trong tay sẽ có vài món bảo bối hộ thân, chúng ta nên làm thế nào ‘xuất kỳ bất ý’ đem hắn giải quyết đây?"

"Cái này còn không đơn giản sao!" Hàn Linh Phượng cười nói: "Đến lúc đó gặp yêu thú, các huynh làm bộ như không phục bộ dáng của hắn, sau đó đầu tiên chủ động yêu cầu xuất chiến. Chờ các huynh đánh xong, muội sẽ hảo hảo khích lệ hai người một phen, sau đó hai người liền mượn cơ hội châm chọc hắn một chút. Tên Tống Chung kia trong tay có hàng, cho nên chắc chắn sẽ không chịu phục, đợi thời điểm gặp yêu thú tiếp theo, muội sẽ kích động hắn chủ động nghênh chiến, đến lúc đó, hắn ở phía trước đánh yêu thú, ba người chúng ta từ phía sau lưng …. "

"Tuyệt, tuyệt a!" Cổ Long nghe xong, lập tức mừng rỡ nói: "Hàn sư muội quả nhiên là diệu kế!"

Mà Huyền Ngu một bên còn đang ngầm chảy mồ hôi lạnh, trong lòng tự nhủ, nữ nhân này thật lợi hại, thật quá độc ác!

"Ha ha, tiểu muội ngu muội, chỉ là nghĩ lung tung thôi, nếu hai vị sư huynh cảm thấy cách ngu ngốc này miễn cưỡng có thể làm, vậy chúng ta cứ như vậy mà quyết định?" Hàn Linh Phượng khiêm tốn cười nói.

Đồng thời trong lòng Hàn Linh Phượng lại nói: "Nhị vị sư huynh, đừng trách tiểu muội ngoan độc, đều là tên mập mạp chết bầm kia dạy ta nói như vậy ~ "

"Sư muội quá khiêm nhường, ta xem cái chủ ý này thật sự rất tốt!" Cổ Long lập tức cười nói, "Chúng ta hoàn toàn có thể quyết định như vậy. Chỉ là… "

"Chỉ là cái gì? Sư huynh có chuyện gì thỉnh nói thẳng!" Hàn Linh Phượng kinh ngạc nói. Đồng thời trong nội tâm nàng lại nhịn không được thầm nói, "Tên kia không phải nhìn ra cái gì đó chứ?"

"Là như thế này ~" Cổ Long lời nói thấm thía nói: "Sư muội cũng biết, gần đây tên mập mạp chết bầm kia nổi bật có chút tài sản, đã có không ít người có chủ ý với hắn. Buồn cười là, chính hắn còn không biết chút nào. Ha ha, thật sự là ngu xuẩn!"

"Ha ha ~" Huyền Ngu cùng Hàn Linh Phượng cũng lập tức cười rộ lên.

"Cho nên a, chuyện này kính xin Hàn sư muội nhanh chóng tiến hành, kẻo không khéo lại bị người khác đoạt trước a!" Cổ Long dặn dò.

Hàn Linh Phượng nghe Cổ Long nói là chuyện này, trong lòng nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức cười nói: "Sư huynh xin yên tâm, muội đã có tính toán!"

"Vậy là tốt rồi, nhưng mà Tống Chung hành tung quỷ bí, nhiều người như vậy đều không có tìm được hắn, sư muội có biết làm thế nào tìm được tên kia sao?" Cổ Long lại hỏi.

"Chuyện này muội đã có cách, nghe nói tên mập mạp chết bầm kia có một bạn bè, ngoại hiệu kêu là Hầu Tử, hắn vừa mới cùng muội có duyên gặp mặt một lần, lát nữa muội sẽ tìm hắn hỗ trợ, hẳn là có thể tìm thấy tên mập mạp chết bầm kia!" Hàn Linh Phượng cười nói.

"A, Như vậy thật tốt quá!" Cổ Long lập tức chắp tay nói: "Vậy từ nay, liền phiền sư muội. Ta cùng Huyền Ngu sư đệ, xin đợi tin lành của muội! Tạm thời là như thế, chúng ta đây xin cáo từ ~" nói xong bọn họ liền đứng dậy.

"Cung kính tiễn hai vị sư huynh ~" Hàn Linh Phượng cũng lập tức đứng dậy đưa tiễn.

P/S: Chuơng cuối ngày hôm nay :0 (157)::0 (157):

Luận đàm, báo lỗi Hỗn Độn Lôi Tu:

https://4vn/forum/showthread.php?p=545910