Hỗn Độn Lôi Tu

Chương 18: Một đêm phong nguyệt

Hàn Linh Phượng từ nhỏ vẫn khổ tu, luôn giữ thân mình trong sạch, hiện giờ lại bị một tên mâp vô sỉ như thế khinh bạc, nàng vừa thẹn vừa giận, thiếu chút nữa là tức chết. Nhưng đúng lúc này, một chuyện tình xảy ra làm cho nàng vô cùng sợ hãi, nàng cảm giác linh khí của mình cứ như nước cuộn trào cấp tốc biến mất, hơn nữa tứ chi cũng trở nên mỏi nhừ vô lực. Chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở công phu, nàng đã chẳng khác nào một phàm nhân tay yếu chân mềm, trói gà không chặt.

"A, sao lại có thể như vậy? Linh khí của ta đâu? Lực lượng của ta đâu? Tại sao toàn bộ đều tiêu thất?" Hàn Linh Phượng hoảng sợ hỏi.

"Không cần ngạc nhiên!" Tiểu Bàn cười hì hì nói: "Tất cả đều chỉ là tạm thời phong ấn mà thôi, ta cho ngươi ăn hóa công đan giá trị 10 khối linh thạch! Đặc biệt mua riêng cho ngươi đó! Thế nào, ngươi có cảm thấy hài lòng với hiệu quả của nó không?"

Hàn Linh Phượng vừa nghe xog, nhất thời trong lòng sinh ra hoảng sợ, nàng vội vàng khẩn trương nói : "Ngươi....ngươi muốn làm gì mà lại phong ấn công lực của ta chứ?"

"Bởi vì ta muốn cùng ngươi tính toán ân oán tình cừu của chúng ta mấy năm nay!" Tiểu Bàn nói xong, liền dứt khoát cúi xuống vác Hàn Linh Phượng lên vai, sải bước vào trong căn nhà gỗ của mình.

"A ...." Hàn Linh Phượng bị Tiểu Bàn quẳng ở trên giường kinh hô một tiếng, sau đó run rẩy nói : "Tống sư huynh, trước kia là tiểu muội vô lý, ta biết mình sai rồi mà, ngươi có thể nể tình đồng môn mà không cần khó dễ ta có được không?"

"Hảo a!" Tiểu Bàn cười a a nói.(giọng điệu kiểu "Pé yêu, ngoan nào, không đau đâu" :110:)

"A, thật sao?" Hàn Linh Phượng vừa nghe lập tức kinh hỉ hỏi.

"Đương nhiên là thật, ta làm sao có thể khó dễ ngươi đây? Ta thương ngươi còn không kịp mà!" Tiểu Bàn lập tức hung tợn nói : "Sư tỷ a, tiểu đệ ta muốn cho ngươi dục tiên dục tử!"

Nói xong, bàn tay to của Tiểu Bàn bắt lấy cổ áo Hàn Linh Phượng hung hăng xé một cái, chỉ nghe "Tư lạp" một tiếng, hai cái ngọc thố trắng muốt, đầy đặn, liền rung rinh vài cái bại lộ ở trong không khí.

"A . . . ." dù sao Hàn Linh Phượng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, nàng nhất thời sợ tới mức hét ầm lên.

Tiểu Bàn thấy thế, không chỉ không sợ hãi, ngược lại đôi mắt nhỏ lại càng híp vào, cười dâʍ đãиɠ nói: "Sư tỷ, ngươi kêu nghe thật là vui tai, ta rất thích nghe ngươi kêu a! Bất quá, ngươi sẽ không cho rằng mình có thể kêu được người nào đến đây chứ?"

"Tại sao lại không chứ?" Hàn Linh Phượng hổn hển nói : "Ngươi không nên ép ta, thanh âm của ta rất lớn, nếu ta dùng hết sức kêu lên, phạm vi vài dặm xung quanh đều có thể nghe thấy, vạn nhất các sư huynh khác đến đây, thấy ngươi lăng nhục đồng môn sư tỷ như thế, khẳng định sẽ bắt ngươi chấp hành môn quy!"

"Ha ha ha! Hĩ Hĩ Hĩ ! Hô hô hô!" Tiểu Bàn nghe xong nhất thời cười như điên, cười đến ngặt nghẽo.

"Ngươi cười cái gì? Môn quy nghiêm cấm da^ʍ nhục con gái, nếu để cho Chấp Pháp đường biết, ngươi chắc chắn sẽ phải chết không hề nghi ngờ!" Hàn Linh Phượng lại vội vàng nói : "Nếu hiện tại ngươi thả ta ra, ta có thể giả bộ cái gì cũng không biết!"

"Ha ha ha!" Tiểu Bàn cười to nói: "Sư tỷ a, ngươi cũng thật biết đùa! Ta thừa nhận, giọng của ngươi rất lớn! Uhm, ta thích!....Nhưng vấn đề là, xung quanh phòng của ta đều bị các ngươi dùng cấm chế bao trùm, dù cho ngươi có kêu đến rách yết hầu, cũng không thể truyền ra ngoài a? Hơn nữa, ta liên tiếp phế hai gã sư huynh, đã là mạo phạm môn quy rồi. Còn ngại thêm ngươi nữa sao?"

Hàn Linh Phượng lúc này mới nhớ tới chính nhóm mình đã bày ra cấm chế bao trùm nơi này, nhất thời mặt xám như tro tàn, đây đúng thật là mình làm mình chịu

Nhìn bộ dáng ngốc trệ của Hàn Linh Phượng, trong lòng Tiểu Bàn cũng có chút không đành lòng, nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ tới thủ đoạn tàn nhẫn của đối phương, cảm giác không đành lòng lập tức đã bị dập tắt bặt vô âm tín.

"Hừ, sư tỷ, ngươi cũng đừng trách ta lạt thủ tồi hoa, thật sự là ngươi khinh người quá đáng. Ta vốn đã đủ thảm thương, bị người ta chửi mắng là đồ bỏ đi, vậy mà ngươi còn dùng nước xối ta, dùng lửa thiêu ta, làm cho ta giữa mùa đông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trở thành gã sai vặt trò cười cho cả môn phái. Mà ngươi lại chỉ vì tìm niềm vui." Tiểu Bàn sôi gan nói : "Mà hôm nay, ngươi càng vì mười khối linh thạch, lại muốn gϊếŧ ta, nếu không ta sớm có chuẩn bị, chỉ sợ nhiều lần còn không được toàn thây. Ngươi đã bất nhân, vậy cũng đừng trách ta bất nghĩa. Ngươi thiếu nợ của ta, đều phải trả về cho ta!"

Nói xong, hai tay Tiểu Bàn phóng tới, một trận tiếng vang "Xoạt...", đạo bào trên người Hàn Linh Phượng toàn bộ bị xé nát, cả người biến thành một con cừu trắng như tuyết.

"Không được....." Hàn Linh Phượng theo bản năng kêu một tiếng, nhưng đáng tiếc đã không còn cách nào có thể ngăn cản lửa giận cùng dục hỏa tràn ngập đầu óc Tiểu Bàn.

"Hống...." Tiểu Bàn nổi giận gầm lên một tiếng, vừa xé toang y phục của mình vừa nhào tới.

Hắn hung hăng banh hai chân Hàn Linh Phượng ra, cây đại trụ kình thiên đặt ở trên khe suối hồng nơi đào nguyên rậm rạp.

"Này thì dùng lửa thiêu ta này!" Tiểu Bàn rống lên giận dữ, hung ác đẩy mông lên, nhất thời cây côn ŧᏂịŧ không biết thương hoa tiếc ngọc, một nhát nút cán, đâm sâu vào trong khe suối hồng thần bí.

"A . . . ." Hàn Linh Phượng chỉ cảm thấy giữa hai chân mình giống như bị xé nứt ra, đau nhức cực điểm làm nàng nhịn không được hét thảm lên.

Nhưng là Tiểu Bàn lại không có chút nào thương hoa tiếc ngọc, một bên hung ác tiến lên, một bên lớn tiếng nói: "Đây là ngươi dùng nước của ngươi xối ta này, đây là trả lại cho phi châm của người này. A, đúng rồi, phi châm của ngươi đâm ta 13 cái, ta muốn toàn bộ chọc trả lại cho ngươi, 1, 2, 3. . . .chọc nè, ta chọc, ta chọc, nữa nè, đỡ đi....." (:110: :110: :110: ối zời ơi, nó còn nhớ cả 13 phát :110: :110:)

Tiểu Bàn ủy khuất mười năm, chưa từng có lúc nào lại sảng khoái như vậy. Kìm nén tức giận mười năm mới bạo phát ra, loại kɧoáı ©ảʍ trả thù, xen lẫn cả kɧoáı ©ảʍ chinh phục, từng đợt từng đợt một đập vào tâm trí của hắn, làm cho hắn cảm giác mình giống như là đang bay lên thiên đàng vậy.

Cũng không biết qua bao lâu, Tiểu Bàn mới đưa toàn bộ cơn tức xuất ra theo dòng tinh hoa ấm nóng, tưới ướt đẫm khe suối hồng nơi đào nguyên đó. Và nương theo một trận run rẩy vui sướиɠ đầm đìa, Tiểu Bàn đã kết thúc kiếp xử nam của mình.

Sau khi xong việc, Tiểu Bàn cả người sảng khoái, cũng không có đứng dậy ngay, mà tiếp tục bò tới trên thân thể trắng như tuyết của Hàn Linh Phượng, một bên xoa nắn hai khối Ngọc Thố, một bên cười hì hì nói : "Sư tỷ, cảm giác có sướиɠ hay không??" ( u thằng bệnh, giống con nhép ghê :61:)

Bị Tiểu Bàn làm cho chết đi sống lại, Hàn Linh Phượng lúc này đầu óc trống rỗng, đột nhiên lại nghe thấy câu hỏi vô sỉ đó của Tiểu Bàn, nàng cũng không biết nên nói như thế nào.

Thấy Hàn Linh Phượng không nói câu nào, Tiểu Bàn giả vờ căm tức nói : "Xem ra sư tỷ không thích a! Ta đây cần tiếp tục cố gắng mới được!" Nói xong, hắn càng thêm càn rỡ xoa nắn khắp người nàng.

Hàn Linh Phượng không chịu nổi, chỉ có thể cầu khẩn nói: "Tống sư đệ, ngươi đã trả thù ta rồi, tạm tha thứ cho ta được không!"

"Hắc hắc, bản thân ta dù là rất muốn thả ngươi, nhưng lại không thể được a!" Tiểu Bàn giả bộ nói : "Hôm nay ta liên tiếp phế đi hai gã sư huynh, vạn nhất sau khi ngươi ra ngoài lại đem việc này trình báo, hắc hắc, dựa theo môn quy ta có thể sẽ bị hình phạt "Nguyên thần điểm thiên đăng" (đốt cháy nguyên thần) a! Cho nên, sư tỷ à, ta chỉ có thể xin lỗi ngươi . . . . "

Hàn Linh Phượng vừa nghe thấy lời ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời bị hù trắng bệch, nàng vội vàng cầu khẩn nói: "Không đâu sư đệ, ta thề sẽ không bán đứng ngươi!"

"Thề có lợi ích gì?" Tiểu Bàn khinh thường nói.

"Ta phát ra lời thề tâm ma, nếu làm trái sẽ khiến cho ta vĩnh viễn không thăng cấp!" Hàn Linh Phượng vội vàng nói.

"Vậy cũng không được, ta không thể tin được loại lời hứa mơ hồ đó!" Tiểu Bàn lãnh đạm nói.

"Vậy ngươi muốn như thế nào mới bỏ qua cho ta?" Hàn Linh Phượng đành phải hỏi.

"Kỳ thật cũng rất đơn giản, chỉ cần ngươi đem một tia nguyên thần cho ta nắm giữ là được!" Tiểu Bàn không chút hoang mang nói.

"Cái gì? Ngươi muốn một tia nguyên thần của ta? Đó chẳng phải là sinh tử của ta đã nằm trong tay của ngươi sao?" Hàn Linh Phượng vừa nghe, nhất thời cực kỳ hoảng sợ nói.

Nguyên thần vốn là nguyên căn của một người, dù là một chút hư hao cũng không được. Cho nên nắm giữ một tia nguyên thần của người khác trong tay chẳng khác nào là hoàn toàn nắm giữ sinh mạng của người đó. Hàn Linh Phượng nếu đem một tia nguyên thần cho Tiểu Bàn, vậy sau này nàng hoàn toàn triệt để trở thành nô ɭệ của Tiểu Bàn, hắn cho sống thì nàng sẽ sống, hắn muốn nàng chết thì nàng cũng phải chết, cũng khó trách sau khi Hàn Linh Phượng nghe được lời này sợ tới mức hoa dung thất sắc.

Đáng tiếc, mặc kệ Hàn Linh Phượng hoảng sợ như thế nào, Tiểu Bàn cũng sẽ không dễ dàng buông tha nàng, bởi vì việc này liên lụy quá lớn. Nếu thoáng để lộ tin tức ra ngoài, Tiểu Bàn nhất định sẽ phải chết không có chỗ chôn, cho nên hắn chỉ có thể độc ác nghĩ thầm: "Sư tỷ, đừng trách ta ác tâm, việc này thật sự không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu ngươi không để mạng lại cam đoan, thì bất kể như thế nào ta cũng không thể thả ngươi đi!"

"Ngươi . . . ngươi đã cướp đi sự trong trắng của ta, vậy mà còn muốn . . . . " Hàn Linh Phượng thống khổ nói.

"Nhất mã quy nhất mã!"(ý nói đã chết thì cũng chết cùng nhau đó mà) Tiểu Bàn nói : "Nếu chúng ta không có chút quan hệ này, ai muốn cùng ngươi nói lời thừa a? Ngươi đã sớm có kết cục giống hai tên ngoài kia rồi . Tuy rằng thủ đoạn của ta có chút độc ác, nhưng cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ, ngươi muốn trách cũng chỉ có thể trách chính mình, dù sao cũng là ngươi tìm ta gây phiền phức trước, ta chỉ là phản kích thôi! Được rồi, hiện tại thời gian cấp bách, ta còn phải thu thập thi thể, không có công phu nói nhiều lời vô nghĩa với ngươi, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi muốn sinh tồn hay là hủy diệt!"

Sinh tồn vẫn là hủy diệt, đây là một vấn đề có thể gọi là "thiên cổ gian nan duy nhất tử". Sống chết trước mắt, Hoàng Linh Phượng thân là hoàng thất công chúa cuối cùng cũng không có dũng khí chọn một bước kia. Nhìn biểu tình cương nghị của Tiểu Bàn, nàng biết dù mình có cầu xin thế nào cũng đều là vô dụng. Nếu không đưa ra nguyên thần như lời nói, hắn đã phế bỏ hai sư huynh trước đó, nhất định cũng sẽ không buông tha mình. Vạn bất đắc dĩ, Hàn Linh Phượng cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.

Mặc dù pháp lực mất hết, nhưng Hàn Linh Phượng vẫn có thể điều khiển thân thức rút ra một tia bổn mạng nguyên thần, hóa thành một điểm sáng kỳ dị, nhẹ nhàng phiêu phiêu về hướng Tiểu Bàn.

Luận đàm, báo lỗi Hỗn Độn Lôi Tu:

https://4vn/forum/showthread.php?p=545910