Thí Thiền

Chương 135: Sơn tinh thụ quái (3)

Không quan tâm đến Xuân Mai, Trác Tri Viễn hai chân dùng lực, chỉ một cái nhún người liền xông vào trong rừng, hiện ra trước mắt, đích thị là Mạnh Vân Cao dụng trường kiếm đang khổ đấu cùng vợ chồng Vũ Thiên Luật và Văn Vân Cơ, còn lại tôi tớ gia đinh đều đã sớm ngã xuống một bên, thậm chí không ít đã hiện ra nguyên hình, nào là hoẵng, dã lộc, cái gì cũng có, mà Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ vừa lúc thấy Trác Tri Viễn tiến tới, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc tột cùng.

Mạnh Vân Cao giờ phút này tình trạng cũng không tốt lắm, trên người đã dính không ít vết máu, cũng không biết là máu của các loại thú tinh mà hắn gϊếŧ hay là hắn bị thương không nhẹ. Nhưng là Trác Tri Viễn xem ra, chỉ sợ đều có đủ cả hai loại.

Nhìn thấy Trác Tri Viễn đến, sắc mặt Mạnh Vân Cao đột nhiên rung lên, trường kiếm đẩy lui lợi trảo của Vũ Thiên Luật, đầu mười ngón tay nhất thời xuất ra một cực đại hỏa đoàn, Trác Tri Viễn vừa nhìn thấy liền biết Mạnh Vân Cao vốn dĩ tính toán được ăn cả ngã về không. Lúc này, trừ khi là Trác Tri Viễn có thể một kiếm đem ba người Vũ Thiên Luật đồng thời xử lý, nếu không Mạnh Vân Cao cơ hồ phải chết không còn nghi ngờ gì nữa. Hắn tình trạng đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ sợ tiếp tục chống đỡ thêm một đoạn thời gian đã là điều không thể. Duy nhất có thể làm, liền là đem thứ mà hắn thuần thục nhất【 Ly diễm quyết 】mạnh mẽ xuất ra. đem ba người trước mặt đánh lui, rồi sau đó hoàn toàn không còn chân khí nhưng cũng có Trác Tri Viễn giúp hắn đánh lui kẻ địch. Đánh nhau một thời gian dài như vậy, Mạnh Vân Cao đương nhiên cũng biết ba người trước mặt này cho dù có liên thủ cũng chưa chắc đã đánh bại được Trác Tri Viễn, huốn hồ hiện tại trên người bọn họ cũng có chút thương tổn, hơn nữa là chân khí cũng tiêu hao thật lớn, Trác Tri Viễn hẳn là có thể thong dong thu thập bọn họ.

"Trác sư đệ giúp ta!" Hét to một tiếng, hỏa đoàn trong tay Mạnh Vân Cao đột nhiên bắn ra mạnh mẽ, không đợi cho ba người né tránh, trực tiếp tự động nổ tung, mỗi một hỏa cầu bắn ra lại biến thành vo vàn ngọn lửa nhỏ, uy lực của【 Ly diễm quyết 】 được Mạnh Vân Cao thao túng tinh tế vô cùng.

Nói đến ba người Vũ Thiên Luật cũng thật đắc ý, gần như bị【 Ly diễm quyết 】của Mạnh Vân Cao bao vây toàn thân, hoàn toàn chìm ngập bên trong một biển lửa lại có thể gặp nguy không loạn, tại không trung xoay người mấy vòng tránh thoát tuyệt đại đa số hỏa diễm, trên người chỉ dính một ít hỏa diễm.

Nhưng là hỏa diễm của【 Ly diễm quyết 】tạo ra so với hỏa diễm bình thường còn muốn mãnh liệt hơn rất nhiều. một khi dính vào người, lập tức như lửa được đổ thêm dầu, bốc lên cháy hừng hực, khiến cho ba người Vũ Thiên Luật không thể không tạm thời dừng lại, trước tiên dùng pháp môn dập tắt hỏa diễm trên người.

Mà lúc này đây, Trác Tri Viễn đã đứng tại bên cạnh Mạnh Vân Cao, cúi đầu nhìn Mạnh Vân Cao đang ngồi bệt dưới mặt đất, nói: "Mạnh sư huynh, ngươi hiện tại lùi sang một bên a."

Ba người đối diện đang nhanh chóng dập tắt hỏa diễm trên người, nhưng vẫn ít nhiều vẫn lưu lại những dấu vết bị lửa thiêu, nhất là Văn Vân Cơ, cũng là tại nàng xui xẻo, đối gò bổng đảo nhô cao, trở thành mục tiêu rõ ràng,có không ít【 Ly diễm quyết 】tại chỗ đó của nàng mà thiêu đốt (mô phật, cái này là râm hỏa đây mà), khiến cho hiện tại một mảnh áo không thể che hết thân thể nàng, một đôi cực đại ngọc nhũ này cũng thật là sinh động, cơ hồ như muốn phá nát lớp áo mà hiện ra. Làn da không hề có một tì vết, tựa như một khối ngọc ngà, làm cho người khác đỏ mặt tía tai trong lòng cuồng nhiệt không thôi (móa, cảnh này mà không cuồng thì có mà loạn ah).

Nhưng mà Văn Vân Cơ tựa hồ cũng không thèm để ý đến điều này, thấy Trác Tri Viễn đứng giữa ngăn cản, ngược lại còn ưởn ngực, nguyên bản đêm hơn phân nửa ngọc nhũ lộ ra ngoài, hai mắt Trác Tri Viễn chớp động không thôi. Nhất là trong lúc ngọc nhũ nẩy lên, trong lúc này một điểm hồng hồng phảng phất như một nét vẽ sống động, như ẩn như hiện cực kì bắt mắt.

"Yêu, hảo đệ đệ, ngươi không phải là đang uống rượu sao? Cớ sao lại chạy đến nơi này?" thanh âm mềm mại của Văn Vân Cơ vang lên, rõ ràng là ý đồ mê hoặc Trác Tri Viễn.

Nhưng là giờ phút này Trác Tri Viễn sao còn có thể để ý tới chuyện này, lạnh lùng cười: "Các người lúc trước vừa mới nói giúp ta cái gì tìm kiếm sư huynh, nhưng tìm được sư huynh của ta rồi lại cùng hắn động thủ? Hơn nữa, các ngươi lại còn khóa cửa phòng ta lại là có chuyện gì? Khiến ta vất vả phải phá đi cấm chế kia, nếu không chẳng phải sẽ bị hai vợ chồng ngươi ức hϊếp?"

Văn Vân Cơ cười khúc khích: "Hừm, hảo đệ đệ, lời này của ngươi nói ra có chỗ không đúng. Ta có ý tốt đỡ ngươi lên giường nghỉ ngơi, sợ ngươi bị quấy rầy, còn đặc biệt giúp ngươi khóa cửa phòng, ngươi không nói một lời cảm tạ với ta lại còn chạy tới lớn tiếng quát mắng, khiến cho tỷ tỷ ta rất thương tâm a!"

Ngay cả Vũ Thiên Luật bên cạnh nàng cũng cau mày nói: "Trần...e rằng ngươi cũng không phải là cái gì Trần Tần Phỉ, Tinh Quang Cầu Long Tỏa của ta cũng là vo thượng pháp bảo, lại có thể bị ngươi dễ dàng phá vỡ? Hảo tiểu tử, xem ra Thanh Nguyên Sơn lần này cũng đã chịu xuất ra một chút tiền vốn, lại có thể phái ra cao thủ như vậy. Vân Cơ, cũng không cần phải nhiều lời với hắn, lập tức động thủ, bản thân ta cũng muốn biết hắn đến tột cùng là có năng lực gì!"

Nói xong, Vũ Thiên Luật song trảo khẽ vung lên, liền muốn lập tức xông lên, nhưng lão quản gia lại kéo hắn lảo đảo sang một bên, trong miệng hỏi: "Vị tiểu ca này, lão đầu rất muốn biết, Thanh Nguyên Sơn các ngươi vì sao lại không chịu buông tha chúng ra? Chúng ta cũng chỉ muốn tại trong núi sâu này tự thân tu luyện, căn bản Thanh Nguyên Sơn các ngươi lại liên tiếp gây trở ngại là vì sao, vì cớ gì không chịu buông tha cho chúng ta?"

Trác Tri Viễn không hề biết câu trả lời cho vấn đề này? Chính hắn cũng còn là mơ hồ, không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía Mạnh Vân Cao.

Mạnh Vân Cao trên mặt lộ vẻ xấu hổ, nhưng ngoài miệng lại nói: "Trác sư đệ, bọn chúng đều là yêu quái, chẳng qua chỉ là phi cầm tẩu thú tu luyện thành tinh, làm hại một phương, lần này xuống núi, sư môn đã cớm có mệnh lệnh rõ ràng, trên đường đi nếu có gặp phải Sơn tinh Thụ Quái, gϊếŧ không cần hỏi, không được lưu lại trên nhân gian mầm họa này!"

Lời nói phát ra mang vẻ hiên ngang lẫm liệt, Nhưng là từ nhỏ tại Thanh Nguyên Sơn đã nếm không ít sự khinh thị Trác Tri Viễn cũng không tin điều này, lên tiếng hỏi: "Đã là lệnh của sư môn, sư huynh vì sao lại không sớm nói rõ cho ta biết?"

Mạnh Vân Cao lộ vẻ khổ sở, nhỏ giọng nói: "Lúc trước ta đi tìm nước, lại nghĩ đến chuyện mất phương hướng, đợi đến lúc vất vả tìm được về chỗ cũ, ngươi cũng đã đi mất. Sau đó lại gặp lão già kia tại đây, luôn miệng nói ngươi hiện tại đang ở trong phủ, ta nghĩ đến sơn tinh thụ quái nào có phải người tốt? Thường ngày cũng không biết làm hại tính mạng bao nhiêu dân thường vô tội, liền không nghe theo bọn họ cùng về, lập tức động thủ. Ta còn tưởng rằng ngươi đã trúng độc thủ của bọn hắn, cũng may là sư đệ ngươi bình yên vô sự."

Lời này nói ra thật ra cũng có tình có lí, nhưng mà Trác Tri Viễn lại cũng không hoàn toàn tin tưởng. cảm giác trong lời nói của Mạnh Vân Cao có chút không đầy đủ. Hai mắt không khỏi bắn ra hàn quang, lại nhìn về phía ba người dối diện: "Lời nói của sư huynh ta có phải là sự thật?"

Lần này ba người đối diện không hề có ý gì phủ nhận, đặc biệt là Vũ Thiên Luật, cười ha hả nói: "Nếu đúng vậy thì sao, mà không phải thì sao? Dù sao các người cũng tự cho mình là Thiền Tông lớn mạnh nhất nước, còn không có để ý đến sự tồn tại của chúng ta! Bớt nói lời vô nghĩa mà hãy động thủ đi!" Lời nói vừa dứt, song trảo liền rung lên, hướng về phía trước. Trác Tri Viễn cũng không có chút do dự, từ trên lưng rút ra thanh Tinh Cương Trường kiếm bình thường, một đạo kiếm khí nghênh đón, chân khí cực kì hùng hậu, nhất thời liền cùng song trảo của Vũ Thiên Luật phân ra cao thấp, nếu là đơn phương gia đấu, Vũ Thiên Luật hiển nhiên không phải là đối thủ của Trác Tri Viễn.

Lão quản gia kia bất chợt bước tới, chắn ngang Trác Tri Viễn cùng Vũ Thiên Luật, mở miệng nói: "Vị tiểu ca này, chúng ta đều là người một nhà cũng chỉ là tại núi này tập trung tu luyện mà thôi, cũng không hề có việc gì làm hại tính mạng thường dân, việc hôm nay cũng chỉ là hiểu lầm, ngươi xem chi bằng chúng ta ngừng tay, các ngươi đi đường xác ngươi, chúng ta như trước quay trở lại trang viên của mình?"

Trác Tri Viễn nhưng không để những lời này lọt tai, vừa nghe xong liền đối với những nghi ngờ đối với Mạnh Vân Cao cũng gác sang một bên, hừ lạnh một tiếng nói: "Hôm nay nếu ta chỉ là dân chúng bình thường, chỉ sợ đã sớm trúng phải độc thủ của các ngươi, ngươi lại ở nơi này nói chuyện vọng tưởng cái gì chưa từng làm hại tính mạng thường dân? Ta vừa tiến vào trang viện các ngươi liền phát hiện không ổn, hậu viên mơ hồ có mùi tanh tưởi, vợ chồng ngươi lại dùng mê hương đối với ta, cũng may ta sớm cảnh giác, nếu không chỉ sợ hiện tại đã sớm trở thành một đống hài cốt. Các ngươi nếu là không có tâm tư ý định hại người, vậy những chuyện đó tính sao?"

Nói ra lời này, lão quan gia kia thật ra tỏ vẻ hổ thẹn, không khỏi liếc mắt nhìn vợ chồng Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ một cái, thấp giọng cầu khẩn nói: "Hai người bọn họ thấy cách ăn mặc của tiểu ca vốn là người Thanh Nguyên Sơn, liền tự nhiên đối với người xem là địch nhân, chúng ta thường ngày vẫn chưa từng làm tổn thương tính mạng thường nhân, chỉ một lòng tu luyện, tiểu ca vì cớ gì không chụi buông tha cho mấy người chúng ta?"

Mạnh Vân Cao đột nhiên xen vào nói: "Trác sư đệ, ngươi đừng vội nghe lão gia hỏa kia hồ ngôn loạn ngữ, hắn chính là một con Hồ ly lâu năm tinh quái, múa lười như thần. Dười gầm trời này, làm gì có chuyện yêu tinh không làm hại người? Bọn hắn sao có thể thay đổi nhục thể mấy trăm năm chứ? Chẳng phải là đều dựa vào việc hút tinh khí của phàm nhân? Trong núi này phương viên hơn mười dặm không có bất kì một nhà dân nào, chỉ sợ là đều sớm đã bị bọn hắn gϊếŧ sạch. Cho dù núi này là chỗ hẻo lánh, ít có dấu chân người, nhưng hiển nhiên cũng có tiều phu săn bắn các loại, sợ là đã bị bọn hắn độc thủ. Ngươi xem vợ chồng hai người kia, một thân ăn mặc như người đi đường, trên người còn lưu lại máu tanh, sợ là xuống núi tìm kiếm phàm nhân hút cạn tinh khí mới vừa trở về. Mau mau gϊếŧ mấy tên thú tính này, Trác sư đệ, đây cũng chính là công đức của ngươi a!"

Trác Tri Viễn nghe xong những lời này không có phản ứng gì, ngược lại bên kia Vũ Thiên Luật tức giận rống lên, sâu kín trong hai mắt xuất ra lục quang, không còn để ý tới lão quan gia đang giữ chặt hắn, trực tiếp xông tới.