Thí Thiền

Chương 131: Phu phụ Văn Vũ

Sau khi rời khỏi Trần gia thôn, hai người đã không còn phải cố kỵ nữa, đều tự triển khai thân pháp, đi thẳng một mạch, nếu không phải sư môn có lệnh không được thi triển phi độn thuật, để tránh kinh động phàm nhân, hai người sợ là đã sớm dùng kiếm quang lao thẳng tới Tây Kinh. Phi độn thuật cũng không phải chỉ có việc điều khiển kiếm quang bay trên tầng mây, cũng phải tuân theo tu luyện cao thấp, tu luyện càng nhiều thì bay càng cao, bình thường mà nói, tuyệt đại đa số môn phái tu chân đều không cho phép đệ tử trong phái dưới tầng thứ sáu thi triển phi độn thuật, rất dễ làm cho người dân nhìn thấy. Chí ít Trác Tri Viễn và Mạnh Vân Cao, lúc này cũng chưa thể nắm chắc trăm phần trăm trong lúc dùng phi độn thuật không bị dân thường phát hiện, cho nên cũng không dám làm trái mệnh lệnh của sư môn, chỉ mặt đất đi thằng một mạch

Cũng lo lắng hai người đi đầu sẽ như lúc trước quá mức kinh người, nên lộ tuyến của hai người cũng do sư môn đưa tới bản đồ đặc thù, hạn chế tối đa dấu vết hai người này khi đi, trong đó việc trèo đèo lội suối thì khỏi phải nói, sơn đạo tự nhiên không có bằng phẳng thoải mái như quan đạo của hoàng triều đời sau, nhưng cũng may hai người ở trên sơn đạo có thể tận tình sử dụng thân pháp, ngược hẳn so với việc phải đi bộ trên quan đạo nhanh hơn rất nhiều.

Hai người tới một ngọn núi vô danh, nhìn lại trên bản đồ, lộ trình từ đây đến Tây Kinh khoảng cách cũng không quá hai ngàn dặm, dựa theo cước trình của hai người ước chừng sáu bảy ngày là có thể đến được Tây Kinh, nơi đấy mới thật sự là nơi phồn hoa, cũng không biết có bao nhiêu sự vật mới lạ đang đợi hai người.

Trác sư đệ, ta có chút mệt mỏi, không bằng ngươi ta ở chỗ này nghỉ ngơi một lát?” trong lúc hai người đang đi, Mạnh Vân Cao đột nhiên mở miệng nói.

Trác Tri Viễn dừng lại cước bộ, thấy trên trán của Mạnh Vân Cao đã đổ ra không ít mồ hôi, thầm nghỉ Mạnh Vân Cao tu trì so với ta cao hơn, nhưng trên thực tế không ít phương diện không bằng ta, ta thật sự quên cứ vậy mà đi thẳng, đối với hắn mà nói cũng là một loại gánh nặng

“Cũng tốt, ta cũng có chút đói bụng khát nước, hai huynh đệ ta ở đây ăn chút gì, uống chút nước cũng tốt.”

Mạnh Vân Cao mỉm cười, lại nói: “Trác sư đệ người ở đây nghỉ ngơi trước đi, ta đi tìm chút nước mang về.”

Trác Tri Viễn vốn muốn nói nên để mình đi, nhưng thấy Mạnh Vân Cao vừa nói xong đã chạy đi, cũng không nói thêm gì nữa, tìm một cây to, tựa vào cây ngồi nghỉ, từ trong bao quần áo nhỏ lấy ra hai cái bánh nướng, đọi Mạnh Vân Cao đem nước quay lại cùng ăn.

Chính là, đợi một hồi lâu, nhưng cũng không thấy Mạnh Vân Cao trở lại, Trác Tri Viễn không thể không tỏ ra ngạc nhiên, yên lặng phân ra thiền niệm, dò xét xung quanh một chút, không xa phía trước có một con suối, lấy cước trình của Mạnh Vân Cao giờ đây đi về cũng đủ lấy hai ba lần, chính là vì lẽ nào không thể trở lại chứ?

Trong lòng sinh nghi, Trác Tri Viễn liền đứng dậy, tiến tới phương hướng con suối, nhưng đi qua, thằng tới bên cạnh con suối cũng không phát hiện bóng dáng của Mạnh Vân Cao.

“Mạnh sư huynh.. Mạnh sư huynh!” Trác Tri Viễn gọi to hai tiếng, nhưng trừ âm thanh vọng lại trống rỗng trong núi cũng không có bất luận người nào trả lời hắn.

Trác Tri Viễn càng thấy kỳ quái, thầm nghĩ Mạnh Vân Cao đã chạy đến nơi nào? Như thế nào lại không có ở đây?

Tinh tế quan sát xung quanh con suối một chút, căn bản không có dấu vết người đi qua, xem ra Mạnh Vân Cao căn bản không có tới đây. Trong lòng Trác Tri Viễn rất nghi hoặc, đi theo đường cũ trở về, không ngừng chú ý hai bên, nghỉ muốn nhìn Mạnh Vân Cao rốt cuộc đã đi nơi nào.

Không đợi hắn phát hiện tung tích Mạnh Vân Cao, lại ngạc nhiên nghe được hai tiếng bước chân một nặng một nhẹ, theo âm thanh nhìn lại, Trác Tri Viễn thấy từ trong rừng rậm đi ra hai người trang phục thương khách, còn là một nam một nữ, Trác Tri Viễn không thể không đứng lại. Ở trong sơn đạo thế này, nhìn thấy thương khách, thật sự là một việc cực kỳ quái lạ.

“Vị tiểu huynh đệ này, người đây muốn đi nơi nào vậy?” nam tử thương khách thấy Trác Tri Viễn cũng lộ vẻ ngạc nhiên hỏi.

Trác Tri Viễn chắp tay ôm quyền, làm ra dáng điệu thơ ngây: “ta cùng sư huynh đang trên đường muốn đi Tây Kinh, đi tới nơi đây có chút mỏi mệt, sư huynh nói đi tìm nước, nhưng đến giờ vẫn không thấy đâu, có thể đã lạc đường, chẳng biết nhị vị có từng nhìn thấy sư huynh ta không?”

Hai người nọ liếc nhìn nhau, tựa hồ không quá tin tưởng Trác Tri Viễn nói, vẫn là cái nam nhân kia mở miệng nói: “ngươi từ đâu đến?”

Trác Tri Viễn không có nói thật hoàn toàn, nhưng cũng không có hoàn toàn lừa gạt đối phương, vì vậy nói: “ta là từ Lư Lăng Trần gia thôn đến, chẳng biết cao tính đại danh của nhị vị tiền bối?”

“Lư Lăng Trần gia thôn?” người nọ lập lại một lần, rất hiển nhiên là hắn căn bản không biết Lư Lăng có phải ở Trần gia thôn hay không, phải biết rằng, khoảng cách Lư Lăng đến đây cũng xa ngàn dặm, nhưng trong lòng hắn càng khó mà tin được Trác Tri Viễn nói, một người từ Lư Lăng đi đến Tây Kinh, trừ phi cố ý đi vòng vòng, nếu không căn bản không đi đến nơi đây

“Nguyên lai là từ Trần gia thôn tới, ha ha, nghỉ đến lúc đầu ta cũng đi qua Trần gia thôn, tự nhiên bị bênh nặng, còn được thôn dân thiên tính chất phát trong thôn các ngươi thu giữ ta lại, lão thiên thật có mắt, dĩ nhiên như vậy cho ta một cơ hội báo ân, tiểu huynh đệ, ta gọi là Vũ Thiên Luật, nàng gọi là Văn Vân Cơ, theo như ngươi nói, gọi ngươi một tiếng tiểu huynh đệ nhé, đã gặp nhau, xem như duyên pháp tự nhiên, lại là người của ân thôn, ha ha ha, không bằng phu thê ta đưa ngươi trở về, để hai ta hảo hảo chiêu đãi ngươi một phen, xem như báo ân Trần gia thôn năm đó.”

Nghe đến nam tử này gọi là Vũ Thiên Luật, Trác Tri Viễn càng nhíu mày, hai người rõ ràng là trang phục thương khách, nhưng tựa hồ là người cư trú trong núi đã lâu, hơn nữa rõ ràng không biết Trần gia thôn ở đâu, thế mà nói cái gì trong lúc bị bệnh được người trong Trần gia thôn cứu hắn, trong đó tất nhiên là dối trá, không khéo Mạnh Vân Cao đã bị hai người này dùng biện pháp gì bắt đi, Trác Tri Viễn âm thầm lưu tâm.

Lúc này, Vũ Thiên Luật đối với Văn Vân Cơ cười nói: “Vân Cơ, nàng còn nhớ rõ năm đó ta đến nhà nàng, từng trễ tới mười ngày không? Lần đó ta nói ta trên đường bị bênh, may mắn được người Trần gia thôn cứu, nhưng ngươi không tin, nói cái gì ta tự biên ra Lư Lăng Trần gia thôn, bây giờ nàng cũng tận mắt nhìn thấy người của Trần gia thôn, bây giờ đã tin chưa?

Văn Vân Cơ mỉm cười, khom người thi lễ đối với Trác Tri Viễn: “nguyên lai tiểu huynh đệ là người đến từ ân thôn, điều này quả thật là duyên phận, tiểu huynh đệ cùng sư huynh đi đến đây sao? Nếu không ngại hay là theo chúng ta trở về, hai phu thê ta phái nhiều gia đinh đi tìm giúp, trong ngọn núi này không nơi nào mà chúng ta không biết, ngươi với đại ca ngươi ăn uống với nhau hai chén rượu, còn chưa kịp no bụng ta cam đoan sư huynh ngươi sẽ được tìm thấy thôi!