Mạc Tuân lần thứ hai gật gật đầu, trong lòng nói : trên người Trác Tri Viễn này, xem ra thật là có không ít bí mật a. Bảy năm trước tiểu tử này tựa hồ đối với hết thảy đều không hiểu rõ, bằng tuổi hắn lúc đó, những sự việc hắn làm ra hẳn không phải là giả. Trải qua bảy năm trong thập vạn thâm uyên, hắn về phương diện này lại giống như được mở ra thần trí, chẳng lẽ có người ở trong cơ thể hắn giấu diếm cái gì, muốn đợi đến một thời gian thích hợp liền sẽ đem chân tướng nói cho hắn biết?
Đối với việc này, Mạc Tuân cũng là không thể nào biết, cũng chỉ có thể dựa vào suy luận của mình mà phán đoán.
"Dịch Đông Lai ở chỗ nào trong trận?" Những lời này của Mạc Tuân xem ra có hơi thừa, nơi này hiện tại tổng cộng chỉ có hai trận pháp để mà diện bích, nếu một trong hai cái là Trác Tri Viễn, như vậy cái còn lại hiển nhiên cũng chỉ có thể là Dịch Đông Lai.
"Hồi bẩm Mạc tiên sinh, Dịch sư huynh ở bên kia! Dịch sư huynh thì lại khác ở trong trận không có việc gì, mỗi lần đồng tử đưa cơm đến, hắn đều cũng lôi kéo đồng tử tán gẫu hơn mấy câu, xem ra rất khó chịu được sự cô độc tịch mịch của hình phạt diện bích này." Hình đường đệ tử cũng đem những biểu hiện của Dịch Đông Lai nói ra.
Mạc Tuân hơi hơi vuốt cằm : "Ngươi nếu xưng hô Dịch Đông Lai là sư huynh, vậy cũng nên xưng hô Trác Tri Viễn là sư huynh, ngươi cần phải biết, Trác Tri Viễn cũng là đệ tử đích truyền của Cửu Tiêu tôn giả, đồng thân phận với Dịch Đông Lai.
Hình đường đệ tử nghe nói như thế, trên vẻ mặt lộ ra vài phần bối rối, vội vàng quỳ mọp xuống đất :"Mạc tiên sinh xin thứ tội, đệ tử nhất thời sơ xuất, cờn chưa thích ứng với thân phận của trác... Trác sư huynh!"
Mạc Tuân duỗi tay nâng tên đệ tử của hình đường kia đứng dậy :"Điều này cũng không tính là có tội gì, ta chỉ nhắc nhở ngươi quy củ mà thôi."
"Đệ tử sai rồi!"
"Tốt lắm, ngươi đi đi. "Mạc Tuân khoát tay áo, tên đệ tử hình đường kia vội vàng lui ra ngoài thật xa, vẻ mặt hơi có chút khẩn trương nhìn về phía hai cái trận pháp kia, không còn dám giống như vừa rồi không chịu làm gì nữa.
Mạc Tuân đứng vậy một hồi lâu, lại tự xoay người lại, ánh mắt nhìn về chỗ trận pháp của Trác Tri Viễn, trong hai mắt lộ ra hai đạo bạch quang không dễ dàng phát giác, Trác Tri Viễn nhìn thấy hai đạo bạch quang này, trong lòng liền biết không ổn, tựa hồ Mạc Tuân quả nhiên có thể nhìn thấu trận pháp này. May mà Trác Tri Viễn giờ phút này là ngồi quay lưng về phía Mạc Tuân, mà trang giấy "ngọc chẩm đệ nhị quyết" kia, hoàn toàn là bị thân thể Trác Tri Viễn che đi.
"Mạc Tuân có thể nhìn thấy 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 này không?" Trác Tri Viễn trong lòng rối bời nghĩ.
Mạc Tuân nhìn chằm chằm trận pháp kia hồi lâu, miệng đột nhiên nói :"Xem ra không lâu nữa, Trác Tri Viễn này mọi mặt sẽ hoàn toàn vượt qua hai cái tên không nên thân Dịch Đông Lai cùng Giang Vô Hoạn kia. Cũng không biết Đặng sư huynh trở về sẽ có cảm tưởng thế nào. Tiểu tử này trên người có bí mật a, thêm với tâm tư rất cẩn mật, rõ ràng trong lòng hận ta thấu xương, lại giả vờ làm ra bộ dáng hồn nhiên vô tư. Tuổi còn nhỏ mà đã có đươc tâm cơ bậc này. Bất quá cũng tốt, hắn càng là tìm mọi cách che dấu, lại càng dễ dàng bị bại lộ bí mật, bản thân ta cũng muốn nhìn thử, tiểu tử này đến tột cùng có cơ duyên gì, mà lại có thể vô duyên vô cớ có được nhãn thức viên mãn. Nóng vội thăng cấp, hừ! với cái đà này, sớm hay muộn sẽ rơi vào kết cục tẩu hỏa nhập ma toàn thân bạo liệt!"
Sau khi nói xong lời này, Mạc Tuân vung ống tay áo, cũng không thấy hắn làm động tác gì, một đạo hàn quang đem hắn bao bọc lại, rồi sau đó phóng lên cao, rất nhanh biến mất khỏi Tư Quá Nhai.
Trác Tri Viễn "tận mắt nhìn thấy " tất cả chuyện này, cuối cùng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng thầm nói :"nguyên lai vũ khí của Mạc Tuân thanh phân thủy thứ*, ngươi càng hy vọng ta bại lộ bí mật, ta liền càng cẩn thận che giấu, tuyệt sẽ không để cho ngươi nhìn ra manh mối gì. Mạc Tuân ơi là Mạc Tuân, ngươi tuyệt đối sẽ không ngờ rằng, những lời ngươi nói, những việc ngươi làm, ta tất cả đều nhìn thấy nghe rõ, muốn chứng kiến ta tẩu hỏa nhập ma bạo thể mà chết sao? Ngươi không có cơ hội như vậy đâu. Đa tạ nhắc nhở của ngươi, ta hiện giờ đã biết mình quả là có chút nóng vội thăng cấp. 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 này vốn là mãnh liệt vô cùng, ta thật là không nên vội vàng tu luyện như thế. Nếu không phải ngươi hôm nay sơ hở, bản thân ta có thể thật sự một ngày nào đó bạo thể mà chết, bất quá, hiện tại ta đã tỉnh ngộ ra rồi.
Nhắc tới cũng lạ, sau khi trong lòng Trác Tri Viễn bình tĩnh trở lại, nguyên bản chân khí cũng các điểm trắng bên trong huyệt đạo tần suất va chạm với nhau cũng lập tức giảm chậm lại, thân thể Trác Tri Viễn cũng không đau đớn giống như như trước nữa, tuy rằng cẫn còn cảm giác được huyệt đạo cả người đôi lúc nhảy vọt lên, nhưng lực độ cũng nhu hòa hơn, không có mãnh liệt giống như vừa rồi.
Không lâu sau, Trác Tri Viễn lại cảm giác được chân khí không tiếp tục va chạm nữa, mà chân khí cả người chậm rại rút về trong đan điền, chậm rãi xoay quanh, giống như đang tích góp lực lượng từng tí một lại.
Trác Tri Viễn biết, chân khí chỉ cần khôi phục vài phần, nó liền sẽ bắt đầu dọc theo nhâm mạch ngược lên, rồi sau đó phân ra một tia chân khí tiến vào huyệt ngọc chẩm, vì thế càng thêm thả lỏng tinh thần, tùy ý chân khí ở trong người tự động tích tụ từng tí một lực lượng, đồng thời tâm niệm không tự chủ được đem chân khí dẫn về phía đoạn ngọc kiếm cùng đoản kiếm trong suốt ở hai tay, bắt đầu thử cảm ứng sự hiện hữu của bọn chúng.
Khi chân khí một lần nữa bắt đầu men theo nhâm mạch tự động chảy ngược lên, Trác Tri Viễn quả nhiên cảm ứng được bên trong hai cánh tay của mình tựa hồ thật sự có sự tồn tại của hai thanh kiếm, nhưng mà, khiến cho Trác Tri Viễn cảm thấy cổ quái chính là, thanh đoản kiếm trong suốt hắn luôn quen thuộc vô cùng, thân kiếm lại tựa hồ so với trước đυ.c hơn vài phần, không còn trong suốt nữa. Kiếm thì vẫn là thanh kiếm trước kia, nhưng lại hình như không còn giống như lúc trước!
Lúc này đây, chân khí chảy bên trong đốc mạch so với lúc trước còn mạnh mẽ hơn, lực đạo thì càng thêm nhu hòa, phảng phất còn mang theo vài phần cảm giác ấm áp, sau khi tràn vào huyệt ngọc chẩm, vòng xoáy hình thành cũng so với lần trước lớn hơn một vòng.
Trác Tri Viễn cũng bắt đầu dần dần hiểu được, đại khái phương thức tu luyện chính xác của "ngọc chẩm đệ nhị quyết" chính là đem chân khí tán nhập tứ chi bách hài, để cho nó tiến vào toàn bộ huyệt đạo toàn thân, khuấy động va chạm với điểm sáng, tôi luyện huyệt đạo, đồng thời cũng khiến cho chân khí gia tăng. Tuy rằng cuối cùng khi chân khí hao hết trở về đan điền, Trác Tri Viễn cả người liền sẽ mềm nhũn vô lực, nhưng hắn cũng có thể cảm giác được, chân khí trong đan điền, so với trước càng thêm tinh thuần, hùng hậu thêm vài phần.
Chỉ là tựa hồ chân khí trong cơ thể Trác Tri Viễn vẫn như cũ chưa đạt đến trình độ xông phá được huyệt ngọc chẩm, không thể vận chuyển tạo thành vòng tiểu chu thiên, nhưng mà tại trong huyệt ngọc chẩm không ngừng xoay tròn, đại khái đến khi chân khí đủ hùng hậu xông phá được huyệt ngọc chẩm, khi đó "ngọc chẩm đệ nhị quyết" sẽ hoàn toàn được Trác Tri Viễn học xong, có thể chân chính tiến hành tu luyện.
Đến lúc đó, chỉ sợ "ngọc chẩm đệ nhị quyết" này cũng sẽ giống như "lao cung đệ nhất quyết", không cần Trác Tri Viễn dụng tâm tu luyện, chân khí liền sẽ tự động ở gần huyệt ngọc chẩm tiến hành vận chuyển vòng tiểu chu thiên.
Chân khí chậm rãi ở trong huyệt Ngọc Chẩm biến mất, Trác Tri Viễn lại từ trong trạng thái kỳ ảo tỉnh lại, tuy rằng vẫn cảm giác được khốn ý dào dạt, tuy nhiên nó so với lần trước đã tốt hơn rất nhiều, không cảm thấy chóng mặt nhiều nữa.
Trên mặt đất là tám cái bọc, xem ra, Trác Tri Viễn lần này tiêu phí thời gian so với lần trước ít hơn nửa ngày.