Huyễn Thần

Chương 113: Tòng trường kế nghị

Nghe xong La Tạp nói, Lý Dật không khỏi mỉm cười, thản nhiên trả lời: “La Tạp tiên sinh! Ngươi hẳn là hiểu được, ta nếu đã hiểu rõ cái gì mới gọi ‘người làm việc lớn’, như thế nào lại có thể lầm lẫn giống người xưa đây chứ?”

Nghe được lời này của Lý Dật, La Tạp không khỏi bàng hoàng chấn động, nhìn Lý Dật với vẻ mặt kinh hãi. Dưới cái nhìn của lão, Lý Dật tiếp tục ung dung nói: “Quyền lợi hay không quyền lợi chính là việc nhỏ. Việc ta muốn làm chính là thành lập lực lượng quân sự của Huyễn Thạch thành. Nhường cho các ngươi đi lo trụ cột kiến thiết, cùng với kinh tế kiến thiết, bảo đảm đời sống cho dân chúng. Nói cách khác mặc dù các ngươi đem thành trì xây dựng tốt đến mấy, tiền tài kiếm được nhiều đến mấy, cũng bất quá là tiện nghi cho đạo tặc mà thôi!”

Cả người run rẩy nhìn Lý Dật, La Tạp thành khẩn cúi gập người, cung kính nói:“Ta, La Tạp, đại biểu cho tất cả thôn dân Huyễn Thạch thôn, hướng đến ngài để tỏ lòng sùng kính nhất. Từ giờ trở đi, La Tạp ta tuyên thệ, vĩnh viễn đi theo ngài, vĩnh viễn không phản bội!”

Kích động nhìn La Tạp, Lý Dật biết... Thông qua lần nói chuyện vừa rồi, hắn rốt cuộc đã chiếm trọn được lòng tin của vị trưởng bối cao ngạo này. Cũng từ giờ khắc đó, Lý Dật rốt cuộc có thể tập trung toàn bộ tinh thần vào việc suy nghĩ kế hoạch xây dựng phát triển Huyễn Thạch thôn!

Nhìn lại một chút hai tài liệu đang có trong tay, Lý Dật ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn La Tạp nói: “Tốt lắm, thời gian gấp gáp, chúng ta không thể có thì giờ nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày mai ngươi nhớ kỹ tới nơi này tập hợp, khi đó... Ta sẽ đứng trước mọi người tuyên bố bổ nhiệm ngươi cùng Mã Lí Áo tiên sinh, các ngươi cùng là hai đại phó thành chủ của Huyễn Thạch thành!”

Không được!

Không như Lý Dật dự đoán, La Tạp như thế nào lại quả quyết cự tuyệt sự ủy nhiệm của hắn. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Lý Dật, La Tạp nghiêm túc nói:“Mặc dù ta rất mong tới cái chức vị kia nhưng là nghiêm khắc mà nói, vô luận là ta, hay là Mã Lí Áo đều không có năng lực ngồi trên vị trí đó. Huyễn Thạch thành muốn phát triển, tất nhiên còn cần đến đại lượng nhân tài, cho nên... Hai vị trí này, tốt nhất là lưu lại cho những người khác đi!”

La Tạp tiên sinh!

Nghe xong La Tạp nói, Lý Dật không khỏi kích động kêu lên. Tựa hồ sớm đoán trước đến Lý Dật sẽ nói cái gì, La Tạp quả quyết đưa tay ngăn lời Lý Dật, tiếp tục nói: “Thành chủ không cần lo lắng đến cảm thụ của cá nhân chúng ta. Thực ra cũng giống như ngươi đã nói, chúng ta nên vì Huyễn Thạch thành, nên vì tất cả Huyễn Thạch dân chúng mà suy nghĩ!”

Nói tới đây, La Tạp con mắt mãnh sáng ngời, hưng phấn nói: “Ta nghĩ, tài vụ tổng lý, cùng với cơ kiến tổng lý, lại càng thích hợp cho ta và Mã Lí Áo. Ta tin tưởng... Đối với vị trí này, Mã Lí Áo thậm chí còn hài lòng hơn. Dù sao, lấy kinh tế cùng cơ kiến phương diện mà nói, phó thành chủ cũng không có quyền lợi lớn như chúng ta a!”

Than thở nhìn La Tạp, Lý Dật không thể không thừa nhận, chỉ có hai vị trí này mới thích hợp nhất để hai người bọn họ đảm nhiệm. Hai người bọn họ đều có sở trường đặc biệt, nhưng tại phương diện khác thì lại không mạnh, thậm chí có thể nói rất yếu. Người như vậy, hiển nhiên không thích hợp với yêu cầu để đảm đương vị trí phó thành chủ một cách toàn diện!

Nhưng là, Lý Dật đã đáp ứng Mã Lí Áo, như thế nào có thể nói lời không giữ lấy lời đây chứ? Nếu như ngay cả đến quyết định đầu tiên cũng không thực hiện, vậy sau này ai còn tin tưởng hắn! Nghĩ tới đây, Lý Dật không khỏi khó khăn nhíu mày.

Chứng kiến bộ dáng này của Lý Dật, La Tạp trong lúc nhất thời thông minh, như thế nào lại đoán trúng được tâm sự của hắn. Lão mỉm cười hướng Lý Dật nói: “Ta hiểu được ngươi đang lo lắng cái gì, ngươi yên tâm, ta có biện pháp làm cho Mã Lí Áo tự mình phải tới tìm ngươi để yêu cầu thay đổi vị trí!”

Điều này sao có thể!

Nghe được La Tạp nói, Lý Dật không thể tin kêu lên. Chứng kiến vẻ mặt hoài nghi của Lý Dật, La Tạp mỉm cười nói: “Chưa người nào có thể hiểu rõ Mã Lí Áo hơn ta. Hắn đối với tiền tài du͙© vọиɠ hơn xa so với quyền lợi du͙© vọиɠ. Chỉ cần cho hắn biết, tài vụ tổng giám là vị trí mà phó thành chủ muốn can thiệp cũng không được, là hoàn toàn độc lập, chỉ chịu trách nhiệm đối với thành chủ về lĩnh vực này. Ngươi suy nghĩ xem, hắn còn có thể không buông tha cái vị trí phó thành chủ kia sao?”

Nghe xong La Tạp nói, Lý Dật nhất thời hoàn toàn minh bạch, đúng vậy... Phó thành chủ mặc dù nghe tên rất uy phong, nhưng là kì thật chỉ là hiệp trợ thành chủ để quản lý. Đối với tài vụ phương diện, căn bản không có nhiều quyền lên tiếng. Đa phần, tài vụ tổng lý căn bản là không cần để ý đến phó thành chủ. Mà phó thành chủ, cũng không có thực quyền hành trực tiếp trong tài chính phương diện, căn bản là không có quyền lợi trong việc quản lý kinh tế.

Vui sướиɠ nhìn La Tạp, Lý Dật trịnh trọng nói: “Tốt lắm, chuyện này, tựu ta ủy thác La Tạp tiên sinh. Khiến cho chúng ta cùng nhau liên thủ, đem Huyễn Thạch thôn kiến thiết trở thành đô thị cường đại nhất trên thế giới!”

Ân!

La Tạp hai mắt tỏa ánh sáng gật đầu, kích động nói: “Để cho giấc mộng của chúng ta sớm thành hiện thực, ta cũng không nên chậm trễ thời gian. Ta lập tức sẽ đi tìm Mã Lí Áo!”

Được sự đồng ý của Lý Dật, La Tạp dĩ nhiên cùng Mã Lí Áo giống nhau, cung kính hướng tới hắn cung kính khom người. Sau đó mới dứt khoát xoay người, hướng phía ngoài đi ra.

Nhìn bộ dáng nhiệt tình mười phần của La Tạp, Lý Dật cũng không khỏi cảm thấy hào khí nổi lên. Cứ như vậy ngồi ở trên ghế, cẩn thận xem lại bản kê khai do La Tạp mang đến!

Huyễn Thạch thôn kì thật không chỉ có những con người này. Còn có rất nhiều thợ săn ở bên ngoài săn bắn, cũng còn có một ít thôn dân hài tử ở bên ngoài làm công nhân, cho nên mặc dù Huyễn Thạch thôn chỉ có khoảng hai trăm hộ dân, một phần bởi vì thế giới này không có kế hoạch sinh đẻ, cho nên mỗi hộ dân đều ở ba người trở lên, thậm chí có hộ nhiều đến năm sáu người.

Theo bản kê khai của La Tạp, tổng số thôn dân Huyễn Thạch thôn xuất ngoại săn bắn, cùng với xuất ngoại làm công, đạt tới một ngàn người, trong đó:

Năm mươi tuổi trở lên có một trăm người.

Ba mươi đến năm mươi tuổi có hai trăm người.

Hai mươi đến ba mươi tuổi có hai trăm người.

Mười đến hai mươi tuổi có năm trăm người.

Dưới mười tuổi có ba trăm người.

Tổng số người cuối cùng nhiều hơn một ngàn ba trăm người một chút. Nhìn vào bản kê khai này, Lý Dật tựa hồ có thể hình dung được trăm năm thời gian trong quá khứ của Huyễn Thạch thôn. Huyễn Thạch thôn nhân rất khó có thọ mệnh cao, trong đó hai mươi tuổi chính là một cột mốc. Vừa đến hai mươi tuổi, bọn họ liền có thể tham gia chiến đấu, cũng chính bởi vì như vậy, nên rất nhiều người đã mất đi tính mạng của mình.

Cùng với lịch sử cận đại Trung Quốc giống nhau, Huyễn Thạch thôn trăm năm vừa qua chính là chịu đủ trăm năm xâm lược. Không có cường đại vũ lực để bảo vệ, họ căn bản chỉ có thể cam chịu để bị cướp đoạt. Vô luận là địa cầu, hay là ma huyễn thế giới, đều là như thế cả.

Xem xong tài liệu này, Lý Dật vừa khổ sở, vừa lại rất mừng rỡ. Khổ sở là vì những tao ngộ mà Huyễn Thạch thôn gặp phải trong trăm năm qua, vui mừng là bởi vì đối với thế hệ hiện tại tổn thương không lớn. Chỉ cần hảo hảo bồi dưỡng Huyễn Thạch trong tương lai, nhất định sẽ trở nên dị thường cường đại!

Khép lại bản kê khai, đang chuẩn bị chuyển sang xem một chút phần của Mã Lí Áo, thì một thảo đồ ở mặt sau của tài liệu hấp dẫn sự chú ý của Lý Dật. Nhìn kỹ lại thảo đồ này hóa ra là địa đồ thu nhỏ của Huyễn Thạch thôn a!

Hưng phấn, Lý Dật vội vàng đem thảo đồ này cẩn thận nhìn lại. Mặc dù không có trải qua chuyên nghiệp huấn luyện, nhưng là La Tạp đã vẽ thật chuẩn xác, có thể nói là vừa xem hiểu ngay.

Huyễn Thạch thôn thực chất là một thôn có hình vuông, chiều dài dựa theo chú giải của La Tạp là khoảng bốn ngàn bước, cũng là khoảng hơn bốn dặm, Lý Dật nghĩ... Với chiều cao như vậy của La Tạp, mỗi bước đi chả nhẽ lại không tới một thước sao!

Bất quá, mặc dù nơi này đều là phạm vi của Huyễn Thạch thôn nhưng theo chú giải của La Tạp đã ghi rõ, Huyễn Thạch thôn kiến thiết cho tới bây giờ không có quy hoạch qua. Ai thích ở đâu thì cất phòng ở ngay chỗ đó. Cho nên kiến trúc rất tán loạn, khoảng cách cũng rất xa. Mỗi một hộ dân đều có tiền viện cùng hậu viện thật lớn đến không cách nào tưởng tượng. Khuôn viên diện tích thật sự cũng đủ để tái xây dựng đến mười phòng ốc cho mười người ở.

Nói cách khác, nếu như dày đặc sắp xếp lại, diện tích bên trong củaHuyễn Thạch thôn có thể xây dừng hai ngàn tòa phòng ốc có thể chứa được mười người ở mỗi phòng. Nói cách khác, nếu chỉ tính tầng trệt, Huyễn Thạch thôn cũng đã nhiều nhất có thể dung nạp đến hai mươi ngàn người! Đây chính là quy mô của một trấn cấp!

Huyễn Thạch thôn nằm trọn ở giữa Huyễn Thạch sơn, hai bên đều là một bộ phận của Huyễn Thạch sơn. Tựa giống như một đôi tay mạnh mẽ hữu lực bảo vệ Huyễn Thạch thôn cả phía sau, cùng với hai mặt tả hữu, chỉ ở để lại ở hướng chính nam một lối vào rộng đến cả ngàn bước, xem lại hình dạng đúng là như một cái mồm lớn!

Nhìn vào bức họa đồ này, Lý Dật không khỏi lâm vào trong trầm tư. Bước đầu tiên trong kế hoạch của Lý Dật chính là đem Huyễn Thạch thôn xây dựng trở thành một tiểu trấn giàu có, dân cư ước đạt tới hai mươi ngàn người. Nếu như vậy, chỉ cần có hiệu lệnh là lập tức có thể thành lập Huyễn Thạch quân đội. Sau đó tiếp tục hướng mục tiêu kế tiếp đi tới, thì mới không còn là suy nghĩ trong mộng nữa! Bất quá thời gian trước đó, như Huyễn Thạch thôn tại thời điểm hiện tại sẽ phải phá đi toàn bộ. Cái này gọi là phá rồi lại lập, không nhất quyết hạ quyết định một lần, Huyễn Thạch thôn sẽ vĩnh viễn không có tương lai!

--------------------------------------------------------------------------------------------