[Học Viện Siêu Anh Hùng] Nhật Ký Phản Động Anh Hùng

Chương 19: Em cũng yêu anh.

Một đêm điên cuồng.

An bị giày vò muốn ngất, cô cuộn tròn cả người lại vào trong lòng của Yong.

Bàn tay to lớn của Yong vuốt ve những vết cắn tím bầm nằm rải rác trên khắp cơ thể của An.

An khẽ nâng mắt nhìn hắn, mắng ỉu xìu: "Anh cầm tinh con chó có đúng không?"

Lại thích cắn cô đến như vậy!

Yong chỉ cười không đáp, an phận ôm cô mà ngủ. Cả đêm vận động khiến hắn có chút mệt.

Đến giữa trưa, khi da bụng sắp dính vào da lưng thì An mới chịu nhấc người ngồi dậy bước xuống giường. Đưa mắt nhìn sang thấy Yong còn say ngủ nên cũng không đành đánh thức hắn dậy. Cô khập khiễng đi vào phòng tắm, thay đồ nghiêm chỉnh rồi mới ra khỏi phòng ngủ.

Đi xuống nhà bếp thì nhìn thấy Len gương mặt phiếm hồng đang vui vẻ nấu ăn. Nghe thấy động tĩnh, Len quay đầu, nhìn thấy An liền vui vẻ chào hỏi: "Chào buổi trưa."

"Có gì ăn không vậy?"

"Cô đợi một chút đi. Tôi đang nấu nè." Len cười tươi. "Lấy bánh mì ăn đỡ trước đi."

An đành lấy bánh mì gặm lót dạ, đưa mắt quan sát Len vẫn đang cười hì hì không dứt, cô dứt khoát giơ chân đá anh ta một cái. Len bị đá lắc lư cả người muốn ngã nhưng vẫn đứng thẳng trở lại, vui vẻ mà âm thầm mỉm cười.

"Ngủ với chị tôi khiến anh vui như vậy sao?"

"Cô không hiểu được đâu. Hì hì."

An nhướng mày, "Nhìn anh chắc cũng duy trì được hai ba tiếng? Chị Rin thì thế nào? Thấy chị ấy hơi nhỏ con chắc không chịu nổi hai hiệp đâu nhỉ?"

Len mặt mũi đỏ bừng, nhìn chằm chằm An, "Cô nói linh tinh gì đấy?" Có thể đem chuyện giường gối ra để mà nói chuyện phím luôn hả?

"Ngủ rồi thì ngại gì nữa? Anh còn là trai tân chắc?" An bĩu môi. "À, tôi hỏi anh cái này, phải thành thật trả lời tôi đấy!"

"Chuyện gì?"

"Yong chưa bị ai bóc tem có đúng không?"

Len nhíu mày nhưng vẫn gật đầu. "Anh ấy trước kia rất đáng sợ, lúc nào toàn thân cũng vô hình có những cái gai nhọn, khiến trai hay gái đều không dám đến gần. Lão Đại lúc đó hoàn toàn không hề để ai vào trong mắt. Tôi cứ nghĩ anh ấy thuộc dạng vô tính cơ!"

Nhìn thấy An hơi nhăn mày, Len liền tò mò hỏi dò: "Cô hỏi chuyện này làm gì? Muốn ngủ với Lão Đại rồi sao? Sợ là không được đấy nha!"

An cười xấu xa, không hề khách sáo: "Tôi và Yong tối qua đã đại chiến ba trăm hiệp!"

Len: "..." Vậy thì cô còn hỏi đến sự trong sạch của Lão Đại tôi làm gì chứ?

An hơi đăm chiêu, lại gặm bánh mì.

Nếu vậy thì công phu trên giường của hắn giỏi đến vậy là từ đâu mà ra?

Chẳng lẽ nhờ coi phim và đọc sách à?

Quá vô lý. Lý thuyết thì phải kèm với thực hành thì ngô mới ra khoai được.

Hay là có thiên phú?

An: "..." Băng khoăng ghê.

...

Trong ba tháng ngắn ngủi, An vô cùng bận rộn vì ra sức giúp Rin và Len chuẩn bị cho lễ cưới. Hai người đẩy nhanh quá trình lắm, chưa gì mà Rin đã mang thai rồi!

An cầm máy tính bảng, nghiêm túc đọc qua kịch bản lễ cưới do Rin soạn sẵn. Tất cả quá trình đều được ghi chi tiết rõ ràng, các chi tiết cần chú ý cũng được tô đậm dễ thấy. An khá hài lòng gấp sang để một bên.

Còn danh sách khách mời thì do Len lên danh sách, cô nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc thì liền nổi cơn lên, "Len, anh mời hết đám đàn em của anh luôn đó hả?"

"Đâu có đâu có, toàn mấy đứa cốt cán thôi à!" Len chớp mắt vô tội.

An ném danh sách khách mời sang cho Len, "Cốt cán cái quỷ gì mà đến năm mươi người?"

Len bắt lấy mở ra xem, liền mở miệng biện minh: "Đàn em của tôi hơn cả ngàn người, lấy có năm mươi đứa ưu tú lên làm quản lý, thật sự là ít lắm đó!"

An hừ một tiếng: "Anh nhắc cái đám đó cư xử cho lịch sự, mấy người đó chỉ cần ồn ào một chút thôi, thì tôi sẽ ném hết vào đồn cảnh sát đấy nhá!"

Len cười giả lả, giơ tay làm dấu ok.

An thở dài lười biếng chẳng buồn làm thêm gì nữa, cô ngả người sang bên cạnh, dựa vào Yong.

Yong vuốt má cô: "Mệt rồi à?"

An gật đầu, vòng hai tay qua cổ hắn. Yong liền thuận thế bế cô lên, đi về phòng.

Len thấy hai người họ khuất dạng sau góc khuất bức tường, anh ta liền nhăn mặt lè lưỡi: "Cơm chó ăn không nổi. Cô ta suốt ngày chỉ biết làm nũng với Lão Đại."

"Em thấy đáng yêu mà." Rin bên cạnh nói.

"Đáng yêu cái gì chứ?" Len bĩu môi. Đột ngột đưa mặt lại gần Rin, chớp mắt: "Có đáng yêu bằng anh không?"

Rin đỏ mặt, vội vàng giơ tay đẩy gương mặt của Len ra xa.

Yong đẩy cửa bước vào, trong phòng ngủ có ánh đèn vàng, không khí trong phòng cũng ấm áp hơn nhiều. Dù sao cũng đã sang thu, thời tiết cũng đã bắt đầu se se lạnh.

Yong vừa đặt An lên giường thì cô đã gấp rút chui vào trong chăn ấm. Nằm trong chăn một lát vẫn chưa thấy Yong nằm bên cạnh, An nhíu mày liền thò đầu ra xem.

Rất vừa vặn nhìn thấy hắn đang cởϊ qυầи.

Yong cảm thấy ánh mắt của cô liền ngẩng đầu, nở một nụ cười không chút liêm chính, đồng thời vứt mất tấm chăn của An xuống đất.

An: "!!!"

Sau vài trận triền miên, Yong vì không muốn bị An ném sang phòng khác ngủ nên mới chấp nhận không chọc phá cô nữa.

Yong thân mật ôm ngang eo An, ngón tay cọ cọ lên bụng của cô, "Không phải lúc trước em nói là Đại chiến ba trăm hiệp sao?"

An lập tức nhích người ra xa, ném gối vào mặt của hắn, "Tránh xa em ra."

Mẹ kiếp!

Ba trăm hiệp cái quỷ gì chứ?

Mệt chết bà đây rồi!

Yong kéo cô lại gần, ôm chặt lấy không cho cô cơ hội giãy dụa, hắn ghé môi gặm lên vành tai cô, khẽ nói: "Anh có cái này muốn cho em."

"Không cần." An giận dỗi đập mặt vào ngực trần của Yong.

Một vật lành lạnh chạm vào bên má của An làm cô giật mình. Khi nhìn sang thì nhìn thấy là một quả cầu pha lê nhỏ màu đen, trông không có gì đặc biệt nhưng An lại cảm thấy nó rất đặc biệt. Vì bao bọc lấy quả cầu pha lê đen là một lớp ánh sáng trắng.

"Cho em đấy."

Yong đặt quả cầu pha lê vào tay của An, quả cầu pha lê đột nhiên trở nên trong suốt. An nhíu mày, lắc qua lắc lại để quan sát.

"Ơ? Thứ đồ chơi này sao vậy nè?"

"Không phải là đồ chơi đâu nên em hãy giữ cho cẩn thận." Yong chạm tay vào quả cầu, rất nhanh xảy ra xúc tác, quả cầu trong suốt lại biến thành đen đặc và tỏa ra thứ ánh sáng màu trắng.

"Khiến thứ tăm tối nhất cũng có thể phát sáng chính là em."

An nhăn mặt, ngớ ngẩn nhìn hắn.

Yong véo chóp mũi của cô, mang quả cầu đặt sang bên cạnh tủ đầu giường.

Hắn chuyển cả thân lên nằm trên người của cô. Có một vật cứng và nóng đang cạ cạ vào hai đùi của cô.

An xanh mặt. "Mẹ kiếp! Vừa mới làm xong anh lại động dục cái gì hả?"

"Chưa đủ."

"Chưa đủ con mẹ anh...A...Đừng có vào đột ngột như vậy chứ?"

...

Một tuần rất nhanh lại trôi qua.

Ở nhà thờ vùng ngoại ô nước Pháp đang diễn ra một sự kiện long trọng. Thời tiết ngày hôm nay vô cùng mát mẻ, rất thích hợp cho việc cưới xin.

Lễ đường trang nghiêm, lối đường đi trải dài một chiếc thảm tối màu được rải những cánh hoa trắng tinh khiết, bên cạnh các băng ghế dài của nhà thờ được treo trang trí bằng vài cành hoa trắng. Những ngọn nến trắng, dùng ánh lửa lung linh để bao bọc tháp ly trong suốt bên cạnh trở nên lấp lánh.

Len một thân lễ phục chỉnh tề trắng tinh, cầm trong tay bó hoa hồng trắng. Trên gương mặt trực diện một nỗi hồi hộp và niềm vui khó giấu.

Đúng thời gian, tiếng chuông của nhà thờ vang vọng trong trẻo. Dàn nhạc giao hưởng bắt đầu ngân lên những điệp khúc khiến những khách khứa ở đây mơ màng đắm chìm.

Cánh cửa lớn của nhà thờ đã mở ra. Buổi lễ quan trọng bắt đầu.

Hai đứa trẻ nho nhỏ trên tay cầm giỏ hoa đi trước, rải xuống đất những cánh hoa trắng tinh tươm. Còn có Phượng Hoàng Lửa bay chậm rãi theo sau. Tượng trưng cho những thiên thần đưa cô dâu tới thiên đường hạnh phúc.

Rin xuất hiện trong bộ váy cưới hồng phấn dịu dàng như một đóa hoa vừa nở. Trên gương mặt thanh tú của cô có chút hồi hộp.

Đứng bên cạnh, An cũng một thân váy trắng xinh đẹp, nhẹ giọng nói nhỏ: "Đừng lo lắng. Có em ở cạnh chị mà!"

Rin được An ở bên cạnh an ủi thì tâm trạng đã bình tĩnh hơn một chút. An đại diện nhà gái sẽ đưa cô dâu vào nơi làm lễ, cô đưa bàn tay đến trước mặt Rin, Rin mỉm cười nắm lấy tay An và tự tin tiến bước trên con đường dẫn tới sân khấu.

Ánh nhìn của Len rơi lên bộ váy cưới của Rin, không có cách nào dứt ra được.

"Tôi giao phó chị ấy cho anh. Nếu anh dám ức hϊếp chị ấy, tôi sẽ không tha cho anh." An nghiêm túc căn dặn Len rồi quay về chỗ ngồi.

Rin và Len nghe thấy đều cùng cười khúc khích.

"Rin đẹp quá!" Len cười tươi và đưa cho cô bó hoa hồng.

Rin thẹn thùng nhận lấy bó hoa, lí nhí: "Len cũng rất đẹp trai."

Linh mục bắt đầu cử hành thánh lễ, cô dâu và chú rể lần lượt đọc Thánh Thư trước lễ đường. Ngay sau đó, dưới sự chứng kiến của mọi người và Chúa, Len và Rin cùng đồng thanh trao nhau lời thề nguyện sẽ mãi mãi ở bên nhau. Cả hai đeo nhẫn cho đối phương, chính thức trở thành vợ chồng.

Buổi lễ kết thúc trong niềm vui và hạnh phúc của mọi người.

Len và Rin nắm tay nhau cùng cười hạnh phúc.

Cô dâu và chú rể dẫn đầu kéo theo mọi người đi ra bên ngoài.

An và Yong đã sớm ra ngoài trước, đón đầu cô dâu chú rể để tặng lì xì.

An tận tay đưa cho mỗi người Rin và Len một bao lì xì đỏ thắm và nặng trịch. Còn Yong đặt tay lên đầu của hai người, mỉm cười hiếm có: "Chúc phúc cho hai người."

"Lão Đại làm tôi cảm động quá đi!" Len cảm kích nhảy đến ôm chặt lấy Yong.

An mặc kệ hai người đàn ông kia, dẫn Rin đến khu vực trưng bày quà cưới ở gần đó. Có rất nhiều hộp quả màu đỏ rực với hoa văn long phượng viền ánh vàng đẹp mắt, những hộp quà lớn nhỏ được chất cao trông giống như cây thông ngày giáng sinh.

Quà cưới xây thành núi cao. Tình yêu lấp thành biển rộng.

An cười, "Cho chị với anh rể mở quà mệt luôn đấy nhỉ?"

"An à." Rin cảm động ôm lấy An. "Cảm ơn em vì tất cả."

An vỗ nhẹ lên lưng Rin, "Chị hạnh phúc là được. Em rất vui."

Hai người ôm nhau một lát mới buông ra. Rin với thân phận cô dâu là nhân vật chính của buổi tiệc nên bây giờ phải cùng Len là chú rể ra chào rượu với khách khứa.

Khách mời một phần là cấp dưới của Len, còn những người còn lại đều là bạn bè đồng nghiệp trước kia của Rin khi cô đang giữ chức quản lí ở nhà hàng Nam Đại. Vì vậy, không khí của buổi tiệc cưới ngoài trời vô cùng vui vẻ, khiến họ ôn lại những hồi ức đẹp đẽ khó quên.

Và đúng là ngày hôm đó quả thật rất khó quên.

An đứng bên cạnh khoác tay với Yong, cô đưa mắt nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt của mỗi người. Bất ngờ cao hứng hỏi: "Yong, có muốn cùng em tổ chức một hôn lễ không?"

Yong nhớ đến hình ảnh mệt mỏi của An khi cô chuẩn bị cho lễ cưới thì cảm thấy hơi chua xót. Hắn lắc đầu, hỏi ngược lại cô: "Em có thích không?" Nếu cô thích thì hắn sẽ tổ chức một hôn lễ cho cô.

An lắc đầu. Lần chuẩn lễ cưới này, thật sự là gây cho An bóng ma tâm lý luôn rồi!

"Đám người đó là ai vậy?" Vị khách vừa nhận lấy rượu cưới của Len ra chiều thắc mắc nhìn ra đằng xa. "Là khách mời sao? Đông thật đấy!"

Len đưa mắt ra xa nhìn, gương mặt liền biến sắc.

Nhà thờ ngoại ô nằm trên một ngọn đồi thoai thoải với thảm cỏ xanh mướt. Nhưng, ngay bây giờ, thảm cỏ xanh đã bị hàng trăm người mặc đồ đen mặc kệ giẫm đạp dưới chân.

Trong đám người toàn là đồ đen kia lại có duy nhất một người mặc nguyên thân lễ phục màu đỏ rực rỡ, là một điểm chấm nổi bật nhức nhối nhất cho những người đang đưa mắt quan sát.

An nhìn bằng nửa con mắt cũng nhận ra mặt mũi của người áo đỏ nổi bật kia.

Là cái tên trâu già thích gặm cỏ non, Lyous Han.

Dẫn theo cả đám đàn em, gã điên đó lại là đang muốn làm gì đây?

An đã cầm sẵn Hỏa Linh kiếm trong tay, cùng Yong đi đến trước mặt lão già kia. Ánh mắt của Yong và Lyous Han chạm nhau, khoảnh khắc đó dường như có cả tia lửa bay ra.

Yong lạnh nhạt buông lời, "Ông mau cút."

Lời nói vừa dứt còn kèm theo cả hiệu ứng hình ảnh sống động, cả đám người áo đen đứng gần với Lyous Han đều đồng loạt ngã xuống, bỏ mạng. Bọn họ đến lúc chết cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Những tên áo đen đằng xa xa nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy có chút thấp thỏm trong lòng, không nhịn được đều hơi run rẩy.

An không biết rõ năng lực này của Yong, hắn chỉ nói rằng có thể bóp nát trái tim của người khác, khiến họ chết ngay lập tức mà không kịp mở miệng kêu la. Nói chung là, cô rất thích kiểu năng lực như vậy. Gϊếŧ người trong chớp mắt, không máu me, không ồn ào, vô cùng sạch sẽ và gọn gàng.

An chọc chọc mũi kiếm xuống nền cỏ, "Lyous Han, hôm nay ông đem người đến đây cho chúng tôi chém để giải trí hả?"

Cấp dưới của gã vừa bị gϊếŧ không ít người nhưng Lyous Han dường như không quan tâm, chỉ cong mắt nhìn về phía của An,"Tôi vẫn như cũ, rất thích cô. Thời gian trôi qua cũng đã lâu, không biết cô cân nhắc thế nào rồi?"

An nổi da gà. Tên biếи ŧɦái này vẫn còn mang ý đồ với cô!

Mẹ kiếp! Sợ quá đi!

Trạng thái cảm xúc của Yong bắt đầu biến hóa không ổn định, quanh thân hắn đều tràn ngập mùi nguy hiểm. Hắn xông về phía của Lyous Han, vẻ mặt của Yong hiện giờ rất đáng sợ.

Chắc chắn một điều rằng Yong sẽ gϊếŧ chết Lyous Han.

Những tên áo đen cũng bắt đầu chạy về phía nhà thờ, bắt đầu tổng tấn công.

An khí thế hừng hực cùng Hỏa Linh kiếm tiến lên, cô đi đến đâu liền san bằng đến đó, không ai có thể ngăn cản. An giẫm đạp lên đống xác chết để tiếp tục đồ sát.

Len lập tức ra lệnh những cấp dưới của mình tham gia trận chiến.

Những nhân viên từng làm việc ở nhà hàng Nam Đại cũng không phải dạng vừa. Bọn họ kết hợp năng lực rất ăn ý với nhau, dẹp loạn cả một vùng.

Rin cũng góp sức dùng năng lực Băng hoại để chôn vùi lũ người không mời mà đến.

Cuộc chiến này có thể làm rõ nghĩa như thế nào là Đại khai sát giới.

An khó chịu vẫy vẫy đi máu tươi trên thân kiếm.

Mẹ kiếp! Ở đâu ra mà nhiều người đến như vậy?

Hỏa Linh kiếm dù phân thân ra làm trăm cũng không thể gϊếŧ hết được.

"An, tôi không thể dùng năng lực được." Len đột ngột xuất hiện bên