Gương mặt của Chu Thất Thất trở lại vẻ lạnh lùng :
- Từ rày về sau, trước mặt tôi, chị đừng nói đến tên của gã đàn ông nào cả, bởi vì tôi bây giờ đã là vợ của công tử Vương Lân Hoa.
Chu Thất Thất nói bằng một giọng hết sức bình thường, nhưng Nhiễm Hương lại cảm nghe như một tiếng sét xẹt ngang tai, nàng lại thụt lui thêm mấy bước nữa và cất giọng run run :
- Thật... thật như thế sao?
Chu Thất Thất lạnh lùng :
- Tại làm sao lại không thể là thật chứ?
Nhiễm Hương vẫn còn run :
- Tôi không thể nào tin được, cô nương làm sao lại có thể... ưng Vương Lân Hoa? Làm sao có thể ưng một cái tên vô sỉ như thế được? Hắn là một tên vô sỉ nhất trên đời này. Thà là lấy một con heo chứ không thể lấy một người như hắn.
Không tỏ vẻ gì gọi là giận dữ, Chu Thất Thất chỉ cười nhạt :
- Tại làm sao tôi lại không thể lấy hắn?
Nhiễm Hương thở một hơi dài :
- Cô có biết rằng hắn...
Chu Thất Thất chận ngang :
- Chị không phải nói chuyện xấu của hắn trước mặt tôi, hắn là con người như thế nào tôi biết rõ còn hơn chị nữa. Nhưng tôi không cần, cho dù hắn có ngủ chung với chị, tôi cũng không kể ra làm sao cả.
Thật quả là một chuyện không ngờ, Nhiễm Hương không ngờ Chu Thất Thất lại có thể nói hai tiếng “ngủ chung” một cách tự nhiên như thế.
Nàng chợt phát giác ra con người trong trắng của Chu Thất Thất đã biến đổi rồi. Biến đổi một cách không thể tưởng tượng được.
Chu Thất Thất lại cười nhạt :
- Chị hết hồn rồi à?
Nhiễm Hương lắc đầu :
- Tôi tuy có hết hồn thật, nhưng đồng thời tôi cũng biết rằng cô nương không hề yêu hắn, chứng tỏ ở sự bất cần của cô nương. Nếu cô thật tâm yêu một người đàn ông nào thì nhất định cô phải có lòng ghen.
Chu Thất Thất nhướng mắt :
- Thật thế à?
Và nàng lại gật gù :
- Cũng có lẽ...
Nhiễm Hương nói :
- Cô đã không thích hắn, nhưng lại bằng lòng ưng hắn... chỉ tại vì cô oán hận Trầm Lãng, mà có hận Trầm Lãng là tại vì cô yêu Trầm Lãng. Quá yêu sinh hận, và hận quá hóa điên.
Chu Thất Thất nghiến răng :
- Ngậm miệng lại, ngươi nói đến tên hắn nữa, ta sẽ gϊếŧ ngươi ngay.
Nhiễm Hương bùi ngùi :
- Cô cứ gϊếŧ tôi đi, nhưng tôi cần nói cho cô biết rằng cô không nên giận hắn, vì cô sẽ không bao giờ gặp được một người đàn ông như Trầm Lãng... Nếu là tôi, nếu được một người đàn ông đối đãi với tôi như thế, thì nếu tôi phải, tôi phải chết vì hắn, tôi cũng vui lòng...
Chu Thất Thất vụt bật cười, giọng cười sặc sụa :
- Sẽ mãi mãi không bao giờ gặp được một người đàn ông đối đãi với tôi như Trầm Lãng đã đối đãi với tôi... đúng, câu nói đó đúng, trên đời này chắc có lẽ không bao giờ có được nhiều người lòng lang dạ chó như thế nữa.
Nhiễm Hương cau mặt :
- Cô cho rằng hắn đối với cô như thế à? Cô cho rằng hắn đối với cô không tốt à?
- Tốt, hứ, hắn đối với tôi tốt quá... tốt quá...
Nàng lại cười, cười sặc sụa, cười mà nước mắt nước mũi chàm ngoàm.
Nhiễm Hương dịu giọng :
- Hắn đối đãi với cô như thế nào, cô sẽ mãi mãi không làm sao hiểu được.
Dán mắt vào vách núi, Chu Thất Thất rít qua kẽ răng :
- Không biết thì lại càng tốt, tôi cũng sẽ mãi mãi không cần biết.
Nhiễm Hương hỏi :
- Cô có biết tại sao hắn lại đính hôn với Vương phu nhân không?
Chu Thất Thất nghiến răng :
- Tôi là đàn bà cho nên tôi không biết.
Nhiễm Hương cau mặt :
- Cô cho rằng hắn bị Vương phu nhân quyến rũ à?
Chu Thất Thất cười khảy :
- Tự nhiên. Tôi là con nít, còn bà ta thì...
Nói chưa dứt nàng vụt nghẹn ngang và gục xuống nền đá khóc ồ ồ như một đứa trẻ đánh mất một món đồ chơi quí giá :
- Dáng cách của bà ta tôi sẽ không bao giờ làm được, mà... mà cái bọn đàn ông thì lại rất thích dáng cách ấy. Cái bộ uốn éo núng nẩy của bà, cái đôi mắt đong đưa của bà, tôi thấy mà bắt ói...
Nhiễm Hương gật gật đầu :
- Phải, khó có người thoát khỏi sức dụ cảm của bà ta, nếu có người thoát khỏi thì người đó chính là Trầm Lãng.
Chu Thất Thất quắc mắt :
- Thoát khỏi? Thế tại sao hắn... tại sao hắn...
Nhiễm Hương chận ngang :
- Bất luận hắn làm việc gì, bất cứ hắn hành động ra sao, tất cả cũng đều vì cô, cô nên biết rằng nếu hắn không ưng thuận với Vương phu nhân như thế thì cô sẽ bị một hậu quả như thế nào không? Nội một việc đó, tôi tưởng rằng cô cũng sẽ không bao giờ hiểu được.
Chu Thất Thất run giọng :
- Nhưng... nhưng tại làm sao hắn...
Giọng của Nhiễm Hương dịu dàng y như một người chị nói với em :
- Hắn vì cô mà hy sinh tất cả, không nề hà bất cứ một chuyện gì, thế mà cô lại hoàn toàn không hiểu được lòng hắn, cô lại hờn trách và có những hành động phản bội hắn. Trong lòng hắn chịu không biết bao đau khổ, nhưng không hề nói ra một tiếng với ai, chỉ vì hắn thà bằng lòng khổ lấy một mình chứ không chịu làm cho cô phải khổ.
Chu Thất Thất vụt quay lại nói từng tiếng một :
- Tại làm sao ngươi lại cố biện bạch dùm cho hắn như thế? Có phải ngươi và hắn...
Nhiễm Hương cười nhạt :
- Cô nói như thế không phải bôi nhục tôi, mà chính cô đã hôi nhục lấy cô, bởi vì chính tôi, tôi đã cố dụ hắn, tôi đã không ngần ngại làm đủ mọi cách để dụ hắn, nhưng...Trầm Lãng, Trầm Lãng là một con người không phải sinh ra để cho người ta dụ dỗ, hắn đã bỏ tôi ngủ một mình, hắn chỉ nghĩ đến mỗi một mình cô mà thôi.
Nàng thở ra một hơi thật dài và nói tiếp một giọng thật chậm :
- Vì lẽ đó mà tôi phục hắn, đối với một người đàn ông như thế, bất cứ hạng đàn bà nào cũng phải phục tùng chứ không chỉ riêng tôi. Tự nhiên, tôi là một cô gái bần tiện, là một cô gái lẳиɠ ɭơ, nhưng tôi cũng vẫn là người, tôi không thể để cho lương tâm tôi u tối mãi.
Nước mắt Chu Thất Thất đã khô, nét mặt của nàng ngơ ngẩn lạnh lùng...
Đôi mắt của nàng đăm đăm nhìn vào Nhiễm Hương, miệng nàng lẩm bẩm :
- Xem ra thì... thì ai ai cũng hiểu hắn cả, chỉ riêng một mình tôi...
Nhiễm Hương lại dịu giọng :
- Cô không thể hiểu lòng hắn là tại vì cô yêu hắn quá mức... điều đó cũng không phải là đáng trách...
Nàng thở hắt ra và nói tiếp :
- Ái tình, quả là thứ mà có thể làm cho bất cứ người đàn bà nào cũng dễ trở nên mù quáng.
Chu Thất Thất ngẩn ngơ ngồi xuống, nàng ngẩn ngơ nhìn sững vào vách đá không nói một lời...
Thật lâu nước mắt nàng nối tiếp lăn dài theo má...
Nhiễm Hương nhìn nàng và nói thật chậm :
- Bây giờ cũng chưa phải là muộn, tất cả những hố sâu đáng tiếc đều có thể có cách khỏa bằng... Tôi là một người con gái mang nhiều bất hạnh, kiếp sống của tôi đã an bài rằng không bao giờ được nếm mùi hạnh phúc... nhưng còn cô, so với tôi, cô còn có nhiều cơ hội tạo nên hạnh phúc cho mình...
Như không dằn được niềm tủi cực bởi hoàn cảnh quá trái ngang, Nhiễm Hương nói chưa dứt câu đã gục đầu nức nở...
Hai người cùng nhìn nhau và cùng khóc như nhau. Thật lâu không một ai nói được một lời.
Ngay lúc đó, chợt có tiếng người lanh lảnh :
- Chỉ biết khóc thôi là hạng đàn bà ngu dại, là thứ đàn bà bỏ đi.
Tiếng nói lạnh lùng nhưng trong vυ't, một giọng nói thật đẹp...
Nhưng, giữa hang đá tối om om không một bóng người, giọng nói vụt phát lên từ trong hốc tối y như tiếng quỷ gọi hồn, làm cho Chu Thất Thất giật nẩy mình đứng dậy...
Ngay giữa lòng hang, một bóng người áo trắng đứng sững như thiên thần. Tuy trên mặt phủ một mảnh lụa nhưng đôi mắt vẫn lóe lên rờn rợn...
Đôi mắt lạnh lùng ghim thẳng vào mặt Chu Thất Thất và Nhiễm Hương :
- Tại làm sao con gái lại luôn luôn cứ để cho người ta khi dễ? Có phải tại vì mình chỉ biết rơi nước mắt, chỉ biết khóc không thôi? Mà từ trước đến nay nước mắt đã có giải quyết được những gì không đã chứ?
Bị đôi mắt xói vào hồn, và bị bởi lẽ lạnh băng làm cho Nhiễm Hương run rẩy co quắp vào hốc đá, nhưng Chu Thất Thất thì lại đứng phắt dậy quắc mắt trừng trừng :
- Có lẽ từ nhỏ đến lớn người không bao giờ biết khóc à?
Người áo trắng lạnh lùng :
- Không bao giờ.
Chu Thất Thất gặn lại :
- Có lẽ từ nhỏ đến lớn ngươi chưa bao giờ gặp chuyện đau khổ cả à?
Người áo trắng rùn vai :
- Sự đau khổ mà ta đã gặp, các ngươi không bao giờ tưởng tượng nổi, nhưng ta không bao giờ chịu để cho rơi nước mắt. Không một chuyện gì có thể làm cho ta rơi nước mắt được cả.
Chu Thất Thất nhìn người áo trắng trân trối :
- Ngươi... ngươi không phải là đàn bà à?
Giọng nói của người áo trắng chừng như thấp xuống :
- Ta không phải là đàn bà... Hừ, ta quả không phải là đàn bà.
Cách nói và giọng nói của người áo trắng làm cho Chu Thất Thất chợt nghe ớn lạnh, nàng rùng mình và hỏi lại :
- Thế ngươi... Ngươi là... là cái gì?
Người áo trắng nói gằn từng tiếng một :
- Ta chỉ là một nhân vật U Linh... Người ta gọi là U Linh cung chủ....
* * * * *
Hoa Thần miếu.
Mội ngôi miếu cũ hoang tàn, tuy ở trong vùng Khoái Lạc Lâm nhưng thật ra thì không xứng với khu vườn kiến trúc khang trang mang danh từ “Khoái Lạc” ấy chút nào cả.
Tự nhiên, nó là ngôi miếu được dựng lên bởi một vị yêu hoa ngày xưa nào đó, mà người chủ nhân Khoái Lạc Lâm lại không lưu ý đến ngôi miếu ấy bao giờ. Có lẽ là người không nghĩ đến việc tín ngưỡng thần linh.
Vừa vào đến ngôi miếu Trầm Lãng đã vội đưa tay phủi những giọt mưa trên trán. Sự thật thì áo ướt đã quá nhiều, chuyện phủi như thế không phải là hết được, nhưng đó là một cử chỉ mà Trầm Lãng thường có để trấn an.
Vương Lân Hoa và Độc Cô Thương cùng vào đến, nhưng họ không vào thẳng chính diện, đó cũng là sự biểu lộ nỗi lo âu sợ sệt.
Độc Cô Thương khẽ nói :
- Cái hang núi đó ở ngay sau miếu này đây.
Vương Lân Hoa tỏ vẻ băn khoăn :
- Không biết Chu Thất Thất có gặp Hùng Miêu Nhi hay không?
Độc Cô Thương nói :
- Hang núi sâu lắm và Hùng Miêu Nhi ở tuốt trong xa.
Vương Lân Hoa cười :
- Những cô gái nhất định không phải là hạng người hay đi vào hang tối Chu Thất Thất tuy không giống những cô gái tầm thường nhưng cũng vẫn là một cô gái nhỏ.
Như không ưa nói đến chuyện phụ nữ, Độc Cô Thương hứ một tiếng :
- Khéo nói chuyện không đâu.
Vương Lân Hoa cười :
- Đúng, quả đó là một câu nói không đâu, nhưng ai bảo các hạ nghe làm chi? Có lẽ các hạ nên đi vào trong đó xem động tịnh là phải hơn.
Độc Cô Thương phát ghét vừa định muốn xông tới nhưng Trầm Lãng đưa tay cản lại :
- Khoan, hãy xem pho tượng kia kìa.
Nơi điện thờ thần cũng đã bị thời gian làm cho buiïi đóng âm u, nếu đứng xa thì cũng không thấy gì lạ, nhưng nếu lại gần sẽ thấy ngay một pho tượng.
Pho tượng tạc hình một cô gái nhà quê, tay trái cầm một đóa hoa để ngay giữa ngực, tay phải sờ lấy cánh hoa.
Ngôi miếu kiến trúc tuy rất tầm thường, nhưng pho tượng nét khắc cực kỳ tinh xảo, trong vùng bóng tối âm u, nhìn pho tượng y như một người con gái sống.
Hơn nữa, bàn tay sờ cánh hoa lại thật nhẹ nhàng, đúng là một vị Hoa Thần đang tưng tíu nhẹ vuốt cánh hoa, và đôi mắt của tượng thần “Thôn nữ” ấy đang nhìn vào đóa hoa đang vuốt.
Vương Lân Hoa thoáng vẻ trầm ngâm :
- Ai tạc ngôi tượng thật quả là có ý, và ý của người tạc tượng nhất định trong chúng ta khó có ai mà biết được.
Trầm Lãng gật gù :
- Có lẽ không đoán được.
Vương Lân Hoa nói tiếp :
- Huống chi “Hoa Thần” lại là một cô thôn nữ, càng làm cho chuyện thêm kỳ quái, cứ theo tôi biết thì trong sách xưa có nói “Hoa Thần” đáng lẽ phải là...
Độc Cô Thương đâm bực :
- Bây giờ không phải lúc... khảo cổ, cái tượng “Hoa Thần” ấy là nam hay nữ, già hay trẻ, hòa thượng hay ni cô, đối với chúng ta không quan hệ gì cả.
Trầm Lãng nói chầm chậm :
- Có quan hệ chứ sao không?
Độc Cô Thương hỏi :
- Sao gọi là có quan hệ?
Trầm Lãng hỏi lại :
- Huynh đài có nhìn rõ gương mặt của pho tượng ấy chưa?
Vương Lân Hoa vụt kêu lên :
- À, đúng rồi, đúng là gương mặt của nàng.
Độc Cô Thương nhìn kỹ lại và cũng thoáng giật mình :
- Ờ nhỉ, giống in là...
Vương Lân Hoa cười :
- Là nàng.
Trầm Lãng hỏi :
- Độc Cô huynh thấy nó phải là giống không?
Độc Cô Thương trầm giọng :
- Giống lắm, thật là giống.
Họ nói đúng, gương mặt của Hoa Thần vừa hiền dịu vừa đẹp đẽ, trong cái dịu hiền đẹp đẽ đó lại phảng phất nỗi bi thương: giống hệt gương mặt Bạch Phi Phi.
Vương Lân Hoa dòm sững một hồi rồi vụt kêu lên :
- Không, không phải.
Độc Cô Thương hỏi :
- Cái gì không phải?
Vương Lân Hoa nói :
- Ngôi miếu dựng lên đến nay, ít nhất cũng đã mười năm rồi, thế thì, khi tạo tượng này, Bạch Phi Phi còn là một cô bé chừng sáu bảy tuổi làm sao người ta lại...
Vương Lân Hoa chưa nói dứt thì Độc Cô Thương đã vỗ tay :
- Phải rồi người tạc tượng này đâu phải là tiên tri, làm sao liệu được rằng khi lớn lên Bạch Phi Phi sẽ giống y như thế? Cho nên pho tượng này tuy quả có giống nàng nhưng có thể đó chỉ là một sự trùng hợp tình cờ mà thôi.
Trầm Lãng lắc đầu :
- Không, đây không phải là một sự trùng hợp tình cờ.
Độc Cô Thương cau mặt :
- Không phải trùng hợp à?
Trầm Lãng nói :
- Không phải là trùng hợp, nhưng tượng thần này cũng không phải theo dáng vóc của Bạch Phi Phi mà tạc ra.
Độc Cô Thương càng lấy làm lạ :
- Không phải căn cứ theo dáng vóc của Bạch Phi Phi mà tạo ra, lại cũng không phải là sự trùng hợp tình cờ, như vậy là sao?
Trầm Lãng nhìn tượng thần và nói từng tiếng một :
- Tượng thần này mô phỏng theo hình dáng mẹ của Bạch Phi Phi.
Vương Lân Hoa nhướng mắt :
- Mẹ của nàng?
Độc Cô Thương nói lớn :
- Bạch Phi Phi đến đây chưa tròn một tháng, thì tượng của mẹ nàng sao lại ở đây? Mẹ của nàng sao lại có thể biến thành... ra Hoa Thần?
Trầm Lãng nói bằng một giọng hơi lơ đãng :
- Nhất định phải có một nguyên nhân bí mật.
Độc Cô Thương cau mặt :
- Bí mật lại bí mật.
Trầm Lãng nói :
- Bây giờ thì chưa có thể nói ra được, vì ngay bây giờ tôi cũng chưa nắm chắc vấn đề cho lắm.
Trầm ngâm một lúc lâu, Vương Lân Hoa nói :
- Có lẽ mẹ của Bạch Phi Phi chỉ là một người đàn bà tầm thường, chỉ là một thôn nữ tầm thường, thì tại làm sao người ta lại tạc bà ta thành tượng Hoa Thần? Mà nếu mẹ của Bạch Phi Phi không phải là một thôn nữ tầm thường thì tại sao lại để cho nàng lênh đênh trôi nổi?
Trầm Lãng lại gật gù :
- Có lẽ sự lưu lạc của nàng cũng không phải là chuyện thật.
Vương Lân Hoa mở to đôi mắt :
- Không phải là chuyện thật.
Trầm Lãng nói :
- Có thể mẹ của Bạch Phi Phi tuy chỉ là một thôn nữ, nhưng sau lại nhờ vào sự gặp gỡ tình cờ nào đó biến bà ta thành một kỳ nhân... có thể là võ lâm kỳ nhân nữa chưa biết chừng.
Đôi mắt Vương Lân Hoa càng mở to hơn nữa :
- Võ lâm kỳ nhân?
Độc Cô Thương nói :
- Cứ theo chỗ tôi biết thì hơn mười năm trước đây, trong võ lâm không có một kỳ nhân nào như thế cả.
Trầm Lãng nói :
- Có những bậc kỳ nhân mà sự lộ mặt của họ huynh đài không thấy được.
Độc Cô Thương cau mặt :
- Nhưng ít nhất cũng phải nghe tên...
Trầm Lãng lắc đầu :
- Có những võ lâm kỳ nhân mà tên tuổi thật của họ huynh đài cũng không biết được.
Vương Lân Hoa hỏi :
- Nhưng cuối cùng bà ta là ai anh có biết không?
Trầm Lãng gật gù :
- Cũng có thể tôi biết.
Độc Cô Thương hơi bực dọc :
- Biết thì sao lại không nói ra đại cái cho rồi?
Trầm Lãng nói :
- Có lẽ bà ta và nhóm U Linh Quần Quỷ có quan hệ với nhau.
Độc Cô Thương sửng sốt kêu lên :
- Sao? Anh nói sao?
Trầm Lãng mỉm cười :
- Bây giờ thì tôi chưa có thể nói rõ được.
Vương Lân Hoa nói :
- Dù gì thì ngôi miếu này cũng có quan hệ với đám U Linh Quần Quỷ, vậy thì phải chăng cái hang động này... à đúng rồi, cái hang sâu thăm thẳm tối om này nhất định phải là sào huyệt của chúng rồi chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Vương Lân Hoa nhìn Trầm Lãng mỉm cười, nụ cười của hắn tự nhiên là miễn cưỡng, vì ánh mắt của hắn đã rợn lên niềm lo lắng. Hắn nói với Trầm Lãng bằng một giọng trầm trầm :
- Nếu không may mà mình đoán trúng thì tất cả mọi việc đều thay đổi... Mà sự thay đổi đó rất có thể là bất lợi, sự phiền phức của chúng ta sẽ... Rất có thể nhiều hơn...
* * * * *
Thây của Lý Đàng Long vẫn phơi ngoài mưa gió...
Nửa thân người của hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đầu của hắn bị đập nát, chỉ còn có khuôn mặt thì nhìn được rõ ràng.
Độc Cô Thương phát hiện ra trước nhất. Hắn hoảng hốt kêu lên :
- Ai in như là Lý...
Trầm Lãng nói :
- Đúng là Lý Đăng Phong chứ còn ai nữa.
Độc Cô Thương cau mặt :
- Tại làm sao hắn lại chết ở nơi đây?
Vương Lân Hoa tái mặt :
- Chu Thất Thất cũng ở tại hang này, gã họ Lý lại chết trong dáng cách như thế này, hay là hắn đã gặp Chu Thất Thất và vì vô lễ đối với nàng cho nên bị nàng gϊếŧ chết.
Trầm Lãng lắc đầu :
- Chắc không phải là Chu Thất Thất.
Vương Lân Hoa hỏi :
- Làm sao biết không phải là Chu Thất Thất?
Trầm Lãng nói :
- Chu Thất Thất hạ thủ thì không độc dữ như thế.
Độc Cô Thương nói :
- Hay là bọn U Linh Quần Quỷ?... Rất có thể là bọn U Linh Quỷ Nữ hạ thủ đấy nhé.
Trầm ngâm một lúc, Trầm Lãng lại lắc đầu :
- Cũng không phải là bọn U Linh Quỷ Nữ.
Độc Cô Thương cau mày :
- Làm sao chắc không phải là bọn U Linh Quỷ Nữ?
Trầm Lãng nói :
- U Linh Quần Quỷ hành sự vốn rất là bí mật nếu là U Linh Quần Quỷ hạ thủ thì nhất định họ không bao giờ để thi thể lại nơi đây đâu.
Độc Cô Thương ngẫm nghĩ gật đầu :
- Có lý.
Trong cái gật đầu của hắn bộc lộ đầy vẻ bội phục, bây giờ hắn mới hoàn toàn phát giác Trầm Lãng quả cao hơn người một bậc, cao ở chỗ nghĩ ra những việc mà người khác không thể nghĩ ra.
Vương Lân Hoa vẫn còn thắc mắc :
- Không phải Chu Thất Thất cũng không phải đám U Linh Quần Quỷ thì ai vào đây chứ?
Trầm Lãng nói :
- Tự nhiên là nơi đây còn có người khác nữa.
Vương Lân Hoa nhướng mắt :
- Người khác nữa?
Trầm Lãng nói :
- Tuy tôi chưa biết chắc người ấy là ai, nhưng nhất định phải là phụ nữ.
Độc Cô Thương trầm ngâm :
- Phụ nữ?... Nơi Khoái Lạc Lâm này nếu kể về phụ nữ mà có thể gϊếŧ người thì chẳng có bao nhiêu.
Vương Lân Hoa cười :
- Cần gì phải nhiều?
Thấy mình nói câu nào cũng bị gã họ Vương kê vào một vái, Độc Cô Thương nổi đóa không thèm nói nữa bỏ đi thẳng vào trong động.
Càng sâu vào trong, lòng hang càng tối âm âm, giá mà có người đi đυ.ng đầu cũng không thấy rú. Độc Cô Thương đi trước, Vương Lân Hoa và Trầm Lãng theo sau, mắt họ đảo quanh tìm kiếm...
Độc Cô Thương hỏi :
- Cái cô Chu Thất Thất nào đó có phải nói đợi ở đây không?
Vương Lân Hoa nói :
- Nhất định nàng không đi đến nơi nào khác nữa đâu.
Độc Cô Thương gặn lại :
- Như vậy thì tại sao bây giờ lại không thấy?
Vương Lân Hoa nhún nhún vai :
- Có phải Hùng Miêu Nhi nói đợi ở đây không?
Độc Cô Thương trả lời :
- Hùng Miêu Nhi thì nhất định không dám đi bậy đâu.
Vương Lân Hoa nhướng mắt :
- Thế sao bây giờ hắn lại không có nơi đây?
Cách nói của hai người y như là cố tình soi mói lẫn nhau, nhưng thật ra thì họ cũng đang lo quýnh trong bụng. Những người đáng lý phải có mặt nơi đây thì bây giờ lại đều không thấy bóng, như thế thì nghĩa lý làm sao chứ?
Như không dằn được nữa, Độc Cô Thương vụt chụp lấy tay của Vương Lân Hoa giật mạnh :
- Này... độ chừng xem họ có thể đã bị hại rồi không nhỉ?
Vương Lân Hoa rùn vai :
- Vợ tôi tìm không được, tôi còn chưa nôn nóng thay, các hạ chuyện chi mà gấp thế?
Độc Cô Thương quắc mắt :
- Ngươi quả không phải là con người.
Vương Lân Hoa cười :
- Coi gương mặt lạnh như băng thế ấy mà máu trong người lại quá nóng nhỉ? Nhưng Độc Cô huynh cũng đừng tưởng đâu tôi không nôn nảy nhé, tôi cũng đang lo lắm đây, chỉ có điều tôi biết chắc rằng họ không thể chết.
Độc Cô Thương gặn lại :
- Tại sao biết chắc được chứ?
Vương Lân Hoa nói :
- Bọn U Linh Quỷ Nữ không có lý do gì để gϊếŧ họ.
Độc Cô Thương cười :
- Gϊếŧ người có lúc cũng cần phải có lý do nữa à?
Vương Lân Hoa nói :
- Nhưng riêng bọn U Linh Quần Quỷ thì không bao giờ gϊếŧ người mà không có lý do.
Độc Cô Thương chỉ hừ một tiếng chú không thèm nói...
Vương Lân Hoa nói tiếp :
- Nhất là đối với Hùng Miêu Nhi và Chu Thất Thất thì giữ họ lại còn có lợi nhiều hơn là gϊếŧ.
Độc Cô Thương quay lại ngó Trầm Lãng...
Đôi mắt của Trầm Lãng chớp sáng liên hồi nhưng không nói một lời nào cả...
Độc Cô Thương hỏi :
- Hắn nói thế có lý không?
Trầm Lãng nói :
- Cũng có thể như thế lắm.
Vương Lân Hoa nói liền theo :
- Thì thế cho nên bây giờ chúng ta không cần phải đi kiếm họ, cứ việc đi tìm cho ra sào huyệt của bọn U Linh Quần Quỷ thì tự nhiên sẽ lòi họ ra ngay.
Độc Cô Thương hơi do dự :
- Nhưng... nhưng sào huyệt của bọn nó biết ở đâu? Chung quanh đây đâu có manh mối gì để phăng cho được?
Vương Lân Hoa nói :
- Nhất định là sào huyệt của chúng trong hang này chứ không xa đâu.
Độc Cô Thương trừng mắt :
- Ngươi biết à? Tại làm sao ngươi biết? Có đi đến đó rồi à?
Trầm Lãng thấp giọng :
- Vương huynh nói có lý lắm, nhất định sào huyệt của họ ở đây, chỉ có điều hang này có dấu vào mà không có dấu ra, thành thử cũng hơi khó theo dõi.
Độc Cô Thương ngẫm nghĩ và lầm thầm trong miệng :
- Thì ra họ thấy rõ hơn mình...
Vốn là con người từ trước đến nay luôn tự phụ mình hơn kẻ khác, nhưng đứng trước mặt Vương Lân Hoa và Thạch Trầm, Độc Cô Thương mới nhận thấy mình là một kẻ đần. Cái điều mà không bao giờ hắn tưởng tượng có thể xảy ra.
Vương Lân Hoa chợt nói :
- Bây giờ vấn đề đặt ra cho chúng ta là cần phải biết xem cái hang này có rộng lắm không, có sâu lắm không... biết được như thế, là mình sẽ dễ dàng nhận định...
Miệng thì nói nhưng mắt hắn lại ngó Độc Cô Thương.
Mím môi suy nghĩ một giây, Độc Cô Thương nói :
- Đất thì ẩm thấp, bóng tối ngửa bàn tay không thấy, rất khó mà đoán đúng... tôi chưa từng nghe ai nói đã đến đây bao giờ cả.
Vương Lân Hoa nói :
- Rất có thể đây thuộc về đường hầm bí mật, tự nhiên sẽ có nhiều bẫy rập hoặc người mai phục, chúng ta cứ như thế này đi vào thì e rất khó mà lộn ra.
Độc Cô Thương nói :
- Chứ không đi như thế này thì làm sao bây giờ?
Vương Lân Hoa nói :
- Cần phải có một sự chuẩn bị cho thật chu đáo, cần phải có đủ dây, lửa đốt, lương khô... phải có nhiều những thứ ấy.
Độc Cô Thương cười nhạt :
- Bây giờ mới nói đến chuyện chuẩn bị thì thật là quá trễ.
Trầm Lãng gật đầu :
- Đúng, bây giờ thì trễ lắm, nên nhớ rằng trong vùng đất của Khoái Lạc Vương không phải là chỗ có thể diên trì, vì thế cho nên...
Hắn khẽ thở ra và nói tiếp :
- Nhất định trong hang này phải có bẫy rập, và con đường hầm bí mật nhất định cũng có nhiều ngõ ngách lắm, chỉ cần đi sai một bước thì bọn ta sẽ chết rục ở trong này...
Vương Lân Hoa gật đầu :
- Chắc chắn là như thế.
Độc Cô Thương cười nhẹ :
- Nếu thế thì bỏ cuộc à?
Vương Lân Hoa thấp giọng :
- Theo tôi thì cái gì khác tôi cũng có thể làm, nhưng việc bỗng dưng lại tự đi vào chỗ chết thì xin chịu.
Độc Cô Thương hơi giận :
- Người cần phải cứu là ai ngươi quên rồi à?
Vương Lân Hoa nhún nhún vai :
- Bất cứ mạng của ai cũng không thể cân nặng hơn mạng của chính mình.
Độc Cô Thương quắc mắt :
- Ngươi... ngươi quả là...
Thạch Trầm vụt quát khe khẽ :
- Im.
Độc Cô Thương giật mình ngưng nói, và ngay lúc đó chợt có ánh lửa bùng lên...
Giữa vùng bóng tối âm u, giữa lúc không khí đang căng thẳng, một ánh lửa yếu ớt bập bùng in hình thấp thoáng bóng người...
Độc Cô Thương, Vương Lân Hoa, Trầm Lãng, cả ba người nín hơi lặng tiếng nép mình sát bóng tối.
Ánh lửa di động còn cách chừng vài ba trượng đột nhiên dừng lại...
Độc Cô Thương không dừng được, quát lên :
- Ai?
Bốn phía lặng trang. Ánh lửa y như lùi lại...
Trầm Lãng thấp giọng :
- Đuổi theo.
Vương Lân Hoa giật áo nói nhỏ :
- Sao lại theo? Không sợ trúng bẫy của họ à?
Trầm Lãng nói :
- Ánh lửa đó rất có thể là bọn U Linh Quần Quỷ cho đến đón mình, mà họ đã có ý muốn gặp thì nhất định chưa có biến đâu...
Miệng thì trả lời Vương Lân Hoa nhưng chân Trầm Lãng đã phóng đi tới trước.