Lục Chỉ Cầm Ma

Chương 35


Đàm Nguyệt Hoa cúi nhìn xuống thấy giữa lòng bàn tay mình tại Lao Cung huyệt có một chấm đỏ rất nhỏ và lu mờ.

Nàng đưa mắt nhìn lên và chưa kịp hỏi chi đã nghe Quỷ Nô kinh hoàng thét lên rằng:

- Huyết Xà Cổ.

Sắc diện Đàm Thăng lộ vẻ kinh ngạc hỏi:

- Không ngờ vị bằng hữu này lại am hiểu về tình hình trong Quỷ Cung.

Đàm Nguyệt Hoa vội nói:

- Anh ấy nguyên là người trong Quỷ Cung mà. Cha, Huyết Xà Cổ là cái chi thế? Đàm Thăng nói:

- Đấy là một thứ độc cổ rất nguy hiểm. Bọn chúng cho ngươi uống vào, và quá thời hạn ba tháng, tất chất độc nổi lên tác quái. Chừng đó, nơi trong lòng bàn tay sẽ xuất hiện một con rắn màu đỏ như máu.

Đàm Nguyệt Hoa hết sức kinh hãi nói:

- Nếu thế, có thuốc chi để giải trừ chăng? Đàm Thăng cười nói:

- Lẽ tất nhiên là có. Hiện giờ Thạnh Linh chỉ còn có một đứa con trai duy nhất. Vậy không khi nào lại chịu để đứa con của mình phải chết bất đắc kỳ tử, nhưng ngươi hãy an lòng ta đã có phương pháp bắt buộc lão ta phải trao thuốc giải độc cho ngươi.

Đàm Nguyệt Hoa nghe thế, mới thở phì một cái nhẹ nhõm nói:

- Thì ra tên lão quỷ quả là ác độc và đáng ghét.

Đàm Thăng cười nói:

- Trong giới giang hồ còn nhiều kẻ ác độc và đáng ghét hơn lão ta nữa, nếu mình không đề phòng sẽ lọt vào tròng của họ ngay. Ngươi mới dấn bước vào giang hồ nên tưởng đâu đi đứng như vậy, chẳng vui vẻ như một du khách du sơn ngoạn thủy hay sao? Đàm Nguyệt Hoa nghe phụ thân mình nói thế, lại chợt nhớ đến lời nói của quái nhân nọ, nên bất giác thở dài não nuột.

Đàm Thăng hỏi:

- Giờ đây ngươi định đi đâu? Đàm Nguyệt Hoa nói:

- Con cần phải đi tìm Lữ Lân, vì không thể không tìm cho được cậu ta.

Đàm Thăng nói:

- Đúng thế. Mình đã cứu người thì phải cứu đến nơi đến chốn. Thằng bé ấy nếu bị rơi vào tay kẻ khác, chắc chắn trong võ lâm sẽ có lắm chuyện rắc rối xảy ra. Ôi! Nếu ta có thể dẫn nó đến được Tiên Nhân Phong thì thật không còn chi hay hơn nữa. Nhưng vì hiện giờ đang bị thương bởi Bát Long Thiên Âm nên không làm sao đi được.

Đàm Nguyệt Hoa nghe thế không khỏi kinh hoàng nói:

- Cha, thì ra thương thế của cha do thứ Bát Long Thiên Âm ấy gây ra sao? Đàm Thăng cười nói:

- Ngươi cũng biết Bát Long Thiên Âm là gì nữa hay sao? Đàm Nguyệt Hoa đáp:

- Lẽ tất nhiên là con được biết. Nó chính là những tiếng đàn du dương, nghe vô cùng vui tai. Con và người bằng hữu này đã từng bị nó làm cho bị trọng thương.

Đàm Thăng dừng lại trong giây lát nói:

- Đúng thế, mầm loạn trong võ lâm hiện giờ chính là do nó gây ra tất cả. Ôi! Lúc ta tuổi còn trẻ, đã có nghe các vị trưởng bối nói: "Bát Long Thiên Âm mất, khắp chốn võ lâm yên. Bát Long Thiên Âm dậy, khắp chốn võ lâm nguy". Hiện nay, sự xuất hiện của Bát Long Thiên Âm tuy chưa quá ba tháng, nên lẽ cố nhiên là võ lâm chưa bị nguy, nhưng chắc chắn nguy cơ chẳng còn cách bao xa nữa.

Đàm Nguyệt Hoa nghe thế, không khỏi kinh hoàng nói:

- Cha, thứ Bát Long Thiên Âm ấy sự thật là thứ gì mà lợi hại đến như vậy? Đàm Thăng nói:

- Đó là một thứ võ công đáng sợ vô cùng, đã bị thất truyền từ lâu. Thứ võ công ấy dựa vào một cây đàn cổ, thùng đàn đóng bằng loài gỗ Vạn Niên Âm Mộc chìm sâu dưới đáy biển đến hàng vạn năm, dây đàn đều lấy gân của tám con rồng làm nên, và đấy cũng chính là một cây đàn quý giá hy hữu trong đời, tên gọi là Bát Long Cầm. Khi khảy dây đàn ấy lên, thì tiếng đàn làm cho người nghe như say sưa ngây ngất, dù võ công cao cường đến mức nào cũng bị người đánh đàn đó sai khiến theo ý muốn được.

Đàm Nguyệt Hoa suy nghĩ một chốc nói:

- Nếu nói như vậy, thì chả lẽ không có phương pháp vào trị được nó hay sao? Đàm Thăng thở dài não nuột, nhưng im lặng chẳng nói chi cả.

Qua một lúc khá lâu ông ta lại lên tiếng nói:

- Ngươi có việc thì cứ tự tiện đi đi, ta ở lại nơi đây địa thế cũng rất kín đáo, không sợ người lạ phát hiện được. Chỉ cần độ nửa tháng sau, thương thế của ta sẽ được bình phục.

Đàm Nguyệt Hoa bỗng chợt nhớ đến một việc, nhưng nàng tạm giấu kín không nói ra, mà chỉ lên tiếng đáp rằng:

- Nếu thế thì chúng con xin đi vậy.

Đàm Thăng khẽ gật đầu, rồi lại nhắm nghiền đôi mắt lo việc dưỡng thương. Đàm Nguyệt Hoa phi thân nhảy ra khỏi bốn tảng đá bao quanh đấy, kéo Quỷ Nô chạy bay đi. Và khi hai người đã lướt đi xa được chừng một dặm đường nàng mới lên tiếng hỏi:

- Trong thạch động của ngươi, hiện giờ còn Thạch Tủy hay không? Quỷ Nô nhăn nhó mặt nói:

- Nếu cần lấy thì cũng có thể lấy được ít nhiều. Song giờ thì không làm sao đến đấy được nữa.

Đàm Nguyệt Hoa lấy làm lạ hỏi:

- Tại sao thế? Quỷ Nô nói:

- Thạch ân nhân vì muốn bắt cho kỳ được tôi, nên đã phái Tả Phán Quan đến canh giữ tại gian phòng đá ấy rồi.

Đàm Nguyệt Hoa cười nói:

- Tưởng có chi đáng sợ? Phải chỉ có mình Tả Phán Quan ở đấy thôi không? Quỷ Nô đáp:

- Phải! Đàm Nguyệt Hoa bèn đưa một bàn tay vỗ nhẹ lên vai của Quỷ Nô nói:

- Tôi cũng đi đến đấy nữa, nếu bất đắc dĩ mình sẽ phải đánh nhau một trận với hắn ta thôi.

Quỷ Nô cười đáp:

- Nếu thế thì còn chi hay hơn. Này Đàm cô nương... vừa rồi Đàm đại hiệp có bảo quái nhân ấy... Chúng ta giờ không đi tìm Lữ công tử hay sao? Đàm Nguyệt Hoa cất tiếng than dài, nói:

- Lẽ tất nhiên là mình phải đi tìm, song nóng lòng thì cũng có lợi chi. Tất nhiên giờ đây nên nghĩ cách để giúp cho thương thế của cha tôi mau bình phục, và chừng đó, mình sẽ nghĩ biện pháp tìm Lữ Lân sau Quỷ Nô khẽ gật đầu, và hai người nhằm hướng sơn động của hắn ta chạy bay đi.

Kể từ lúc Đàm Nguyệt Hoa và Quỷ Nô rời khỏi Quỷ Cung, hai người chỉ mới đi được có một đêm trường, và khi đến thị trấn ấy, họ bèn dừng lại để nghỉ ngơi ăn uống. Hiện giờ, họ vẫn còn đang ở trong vòng một dặm quanh Quỷ Cung.

Vì vậy, muốn đi đến ngôi sơn động của Quỷ Nô cũng không xa lắm.

Bởi thế, Đàm Nguyệt Hoa và Quỷ Nô đi đến xế chiều đã đến ngôi sơn động ấy rồi.

Đàm Nguyệt Hoa đưa chân bước thẳng tới trước, vượt qua đường mòn rồi tung sợi lòi tói sắt giáng thẳng vào cánh cửa nghe một tiếng bốp. Tức thì từ trong có tiếng người quát hỏi:

- Ai thế? Đàm Nguyệt Hoa nghe ra, đấy là tiếng quát hỏi của Tả Phán Quan nên quay lại đưa mắt ra hiệu cho Quỷ Nô.

Quỷ Nô bèn vội vàng lên tiếng nói:

- Tả Phán Quan, tôi đã trở về đây rồi.

Tả Phán Quan cất giọng lạnh lùng cười khanh khách và tiếng cười chưa dứt thì cánh cửa đá đã mở toang ra.

Đàm Nguyệt Hoa đã có chuẩn bị từ trước, nên khi thấy cánh cửa vừa mở, nàng liền vung tay lên giáng thẳng vào phía trong một chưởng mãnh liệt.

Đồng thời sợi lòi tói sắt trong cổ tay nàng cũng theo chưởng thế bay múa như một con rồng đang l*иg lộn, nhằm ngay đỉnh đầu của Tả Phán Quan bay vυ't tới.

Tả Phán Quan vốn tưởng Quỷ Nô là một con người quen với kiếp sống nô ɭệ, nên giờ đây y trở về tự tìm hy vọng được Quỷ Thánh Thạnh Linh giảm khinh một phần nào. Cho nên hắn ta hoàn toàn không ngờ Quỷ Nô lại dẫn theo một nhân vật lợi hại như vầy.

Bởi thế, khi thế chưởng và sợi lòi tói của Đàm Nguyệt Hoa công tới nhanh như gió, mà hắn ta vẫn còn ngạc nhiên đứng trơ người ra chưa kịp đối phó ngay. Nhưng dù sao hắn ta vãn là một tay võ công cao cường, nên giữa lúc nguy cấp ấy đã kịp thời dùng thế Thiết Bảng Kiều ngả nửa thân trên ra sau để tránh khỏi thế công bất thần của Đàm Nguyệt Hoa.

Nhưng có điều là vừa chạm mặt với đối phương là hắn ta đã bị lâm vào thế thủ, nên lẽ tất nhiên đã hoàn toàn bị động. Do đó, Đàm Nguyệt Hoa liền tràn người tới một bước, vung cả đôi chưởng lên, dùng thế Thái Điệp Song Phi quét nhanh ra như điện chớp.

Thế Thái Điệp Song Phi chẳng những vô cùng mãnh liệt mà lại nhẹ nhàng như cánh bướm đang bay. Thêm vào đó, trên hai cổ tay của Đàm Nguyệt Hoa lại có hai sợi lòi tói sắt, đang theo với thế chưởng bay múa vun vυ't. Tuy mới xem qua nó chẳng thành một thế võ chi, song kỳ thực nó lại bay múa theo với chưởng pháp của Đàm Nguyệt Hoa và đó gọi là bí quyết Thần Tự trong võ học. Chính vì thế, nên hai sợi lòi tói sắt ấy trở nên thần ảo vô cùng, nhắm chụp xuống khắp cả thân người của Tả Phán Quan, đi đôi với những bóng chưởng chập chờn dày đặc, trông thực đáng sợ vô cùng.

Mãi đến chừng ấy, Tả Phán Quan vẫn chưa thấy rõ được kẻ địch bất thần tấn công mình là ai. Song hắn ta căn cứ vào hai sợi lòi tói sắt cũng đoán biết được đối phương chính là Đàm Nguyệt Hoa.

Bởi thế, hắn ta không khỏi thầm kinh hãi, mà cũng thầm lấy làm lạ. Hắn quát to lên một tiếng, rồi xô mạnh cả đôi chưởng ra, khiến chưởng phong cuốn tới ào ào, làm chậm bớt phần nào thế công của Đàm Nguyệt Hoa.

Nhưng giữa lúc hắn ta định nhảy lùi ra sau để tránh, hai sợi lòi tói sắt ấy bất thần hạ thấp xuống và giáng trúng thẳng vào bên vai của hắn ta.

Tả Phán Quan cảm thấy đôi vai bị đau đớn khôn tả, nhưng vẫn gắng gượng lùi ra sau, và thừa lúc thế võ của Đàm Nguyệt Hoa đã hết đà chưa kịp đánh ra thế thứ hai, hắn ta nhanh nhẹn nhào xuống đất lăn trở ra xa mấy trượng.

Đàm Nguyệt Hoa trông thấy hai thế võ xuất kỳ bất ý của mình không thể hạ được đối phương, nàng đoán biết võ công của Tả Phán Quan chẳng phải tầm thường. Nếu không giành lấy phần chủ động, tràn tới tấn công ồ ạt để hạ hắn ngay, ắt mình sẽ gặp nhiều trở lực.

Bởi thế, nàng không chờ cho Tả Phán Quan kịp đứng lên, đôi chân đã điểm nhẹ, tràn người theo đối phương như hình với bóng rồi vung chưởng lên dùng thế Thiên Băng Địa Liệt quét thẳng vào kẻ địch. Cùng một lúc với luồng chưởng phong đang cuốn tới, lại còn nghe tiếng rít gió loạn của binh khí bằng sắt thép nhằm ngay thân mình của Tả Phán Quan áp xuống.

Chưởng pháp ấy của Đàm Nguyệt Hoa chính là một thế đánh tối nguy hiểm trong Thất Sát. Thần Chưởng, [mất trang] ………

Nguyệt Hoa tuyệt nhiên chẳng dám xem thường. Thế là hai người lại đánh nhau quyết liệt trên mười thế võ.

Cánh tay phải của Tả Phán Quan tuy bị gãy, thương thế khá trầm trọng, song ngọn đao thép trong tay hắn ta vẫn được múa lên vun vυ't, từ công tới thủ đều chặt chẽ, không hề để lộ một tí sơ hở, khiến Đàm Nguyệt Hoa không làm sao thủ thắng được đối phương.

Hai người đánh nhau chẳng bao lâu, lại qua bảy tám thế võ khác. Đàm Nguyệt Hoa nóng lòng cất tiếng trong trẻo nạt to, rồi vung cả hai sợi lòi tói sắt ra, đẩy Tả Phán Quan lùi hai bước. Và giữa lúc Tả Phán Quan vừa lùi trở về phía sau, bỗng nghe có một tiếng cung bắn ra, hắn ta quát to rằng:

- Quỷ Nô, đố ngươi dám...

Tiếng "dám" của hắn ta vừa kịp thốt ra khỏi miệng, thì chưởng thế của Đàm Nguyệt Hoa đã giáng tới. Vì thế hắn phải vội vàng lo nghênh địch, không còn thời gian để đối phó với mũi tên bé nhỏ mà Quỷ Nô mới vừa bắn ra ấy nữa.

Rồi mũi tên bé nhỏ kia đã bay vèo tới nhanh như điện xẹt, cắm phập vào cổ họng Tả Phán Quan.

Thế là Tả Phán Quan chưa kịp gào la một tiếng nào đã ngã lăn quay ra đất. Đàm Nguyệt Hoa nhanh nhẹn vung sợi dây sắt trong tay quét thẳng vào hắn ta nghe một tiếng khịch, khiến thân người của hắn bị hất bổng lên cao, chạm mạnh vào vách sơn động rồi mới rơi trở lại nằm ngay đơ không nhúc nhích nữa.

Đàm Nguyệt Hoa quay đầu ngó lại, trông thấy Quỷ Nô siết chặt chiếc Hỏa Huyền Cung trên tay, sắc mặt có vẻ vô cùng đau khổ. Đàm Nguyệt Hoa biết hắn ta không quen gϊếŧ người, nhất là không quen sát hại nhân vật trong Quỷ Cung, nên bèn lên tiếng an ủi rằng:

- Ngươi chớ ngớ ngẩn như thế nữa. Người này đã gây chẳng biết bao nhiêu là tội ác trong võ lâm, dù có chết đi cũng chưa đáng tội, vậy ngươi thương tiếc làm gì? Thôi, hãy mau lo việc lấy Thạch Tủy đã.

Quỷ Nô cất tiếng than dài nói:

- Hắn ta tuy có nhiều lần hϊếp đáp tôi, nhưng dù sao vẫn phải kể hắn là người đối xử khá tốt với tôi.

Vừa nói, Quỷ Nô vừa đưa chân đến bên cạnh một phiến đá to, cất tiếng hỏi Đàm Nguyệt Hoa:

- Đàm cô nương, cô có thể đánh cho phiến đá này vỡ chăng? Đàm Nguyệt Hoa lấy làm lạ hỏi:

- Nếu đánh vỡ phiến đá này thì từ nay về sau chẳng phải còn mong chi lấy được Thạch Tủy nữa hay sao? Quỷ Nô nói:

- Ngoài phương pháp ấy ra, thực sự chẳng còn phương pháp nào khác hơn được.

Đàm Nguyệt Hoa nói:

- Lẽ tất nhiên là tôi cần Thạch Tủy, nhưng nếu ngươi thấy tiếc uổng nó, thì tôi cũng không khi nào có ý phá hủy.

Quỷ Nô cười đáp:

- Đàm cô nương, tai sao cô lại nói thế? Nếu làm như thế mà có lợi cho cô, dù chết tôi cũng không ân hận. Phương chi, từ nay về sau, mình không mong chi trở lại đây được nữa, vậy để nó làm gì? Đàm Nguyệt Hoa biết lời nói ấy của Quỷ Nô hoàn toàn thành thực xuất phát từ đáy lòng, tuyệt đối chẳng phải những lời nói môi mép, mà cũng không phải lời nói khách sáo. Do đó, nàng liền bước đến trước phiến đá to ấy, vận dụng đến chín phần mười sức mạnh, vung sợi lòi tói sắt lên đánh thẳng vào phiến đá nghe một tiếng ầm. Tức thì, phiến đá vỡ thành bốn mảnh, và từ trong giữa ruột của phiến đá có một vật hình dáng y như một quả trứng gà, vô cùng mềm mại, màu vàng nhạt rơi thẳng vào tay của Quỷ Nô.

Quỷ Nô nhanh nhẹn chụp lấy vật ấy và chẳng thấy còn vật chi khác lạ hơn nữa. Đàm Nguyệt Hoa biết đấy chính là tinh chất của Thạch Tủy nên vội vàng nói:

- Chúng ta hãy mau đi, nếu chậm e có biến.

Vừa nói, nàng vừa thò tay lấy vật ấy từ trong tay Quỷ Nô, rồi cả hai nhanh nhẹn chạy bay ra ngoài.

Lúc hai người trở ra sơn động, trời đã bắt đầu mờ tối. Họ cùng hối hả lướt nhanh trở về, chẳng kể đêm khuya. Đến nửa đêm cả hai đã tới ngọn đồi đầy đá tảng lởm chởm kia.

Đêm hôm ấy, nhờ sáng trăng nên Đàm Nguyệt Hoa vượt lêи đỉиɦ đồi dễ dàng, và tìm ngay đến nơi có bốn tảng đá to bao vây kín đáo. Nàng trông thấy cha nàng vẫn còn ngồi yên tại đấy. Ông đưa mắt nhìn thẳng vào Đàm Nguyệt Hoa, tỏ vẻ rất ngạc nhiên.

Đàm Nguyệt Hoa vội vàng chìa một bàn tay ra nói:

- Cha, chẳng hay cha có biết đây là vật chi chăng? Hắc Sát Thần Quân đưa tay ra nhận lấy vật ấy xem qua một lượt nói:

- Ủa! Đây chính là Vạn Niên Thạch Tinh. Phàm những tảng đá to lâu năm bên trong có Vạn Niên Thạch Tinh, thường chảy ra một thứ Thạch Tủy, vậy con đã tìm thấy vật này từ đâu thế? Đàm Nguyệt Hoa tỏ vẻ rất đắc ý nói:

- Cha chẳng cần tìm hiểu thêm làm chi nữa. Trước đây con bị thương dưới Bát Long Thiên Âm và đã dùng Thạch Tủy nên chỉ trong vòng một đêm thương thế đã hoàn toàn bình phục. Vậy cha hãy mau dùng đi.

Đàm Thăng cất tiếng than dài nói:

- Nguyệt Hoa, viên Vạn Niên Thạch Tinh này, nếu dùng ngay sau khi còn từ trong lòng đá rơi ra thì sẽ gia tăng công lực của mình, bằng khổ luyện suốt mười năm dài.

Đàm Nguyệt Hoa cuống quýt.

- Giờ đây chả lẽ nó không còn dùng được nữa sao? Đàm Thăng đáp:

- Vật này nếu khi gặp gió thì sẽ đông cứng lại ngay, trở thành rắn chắc như đá. Do đó, nó không còn linh nghiệm như mới từ trong lòng đá rơi ra nữa. Thực là đáng tiếc! Như vậy, mới biết vật ngàn năm khó gặp được một lần, và khi gặp được cũng vị tất có thể dùng đúng theo ý muốn.

Nhưng riêng Đàm Nguyệt Hoa thì không thấy ân hận chi trước việc ấy cả. Vì nang tìm Thạch Tinh với mục đích chữa lành thương thế cho phụ thân mình, chứ không hề có ý nghĩ dùng nó để gia tăng công lực cho mình. Giờ đây, nó tuy mất đi một phần nào linh nghiệm, nhưng vẫn còn có thể chữa lành thương thế được thì đối với nàng, thật ra chẳng có chi gọi là đáng tiếc cả.

Đàm Thăng bỏ viên Thạch Tinh vào giữa lòng bàn tay vò qua một lượt, khiến nó tan thành bột nhuyễn, rồi trút cả vào miệng nuốt xuống. Qua một lúc sau, ông ta mới cất lên tiếng nói:

- Có được thứ Thạch Tinh này trợ lực thì chỉ trong vòng ba hôm là thương thế của cha sẽ hoàn toàn bình phục.

Đàm Nguyệt Hoa nghe thế, không khỏi hết sức thất vọng nói:

- Phải đợi tận ba hôm nữa hay sao? Sở dĩ Đàm Nguyệt Hoa lên tiếng hỏi như thế, vì qua lời đó của Đàm Thăng, đã gián tiếp trả lời cho nàng biết là việc truy tầm lại Lữ Lân vẫn hoàn toàn trông cậy ở một mình nàng mà thôi.

Đàm Thăng nói:

- Lẽ tất nhiên là sáng sớm ngày mai, cha có thể đi đứng như bình thường được, không cần ẩn mình tại nơi đây để dưỡng thương nữa. Nhưng hiện giờ cha không thể chậm trễ trong một giây một phút nào, mà phải cấp tốc đến Tiên Nhân Phong hầu ngăn chặn không cho hai phái Nga My và Điểm Thương gây sự chém gϊếŧ nhau với số người của Trúc Lâm Thất Hữu mới được.

Đàm Nguyệt Hoa vốn có ý nhờ cha mình trợ giúp cho trong việc tìm kiếm Lữ Lân.

Nhưng nàng chưa tiện nói thẳng ra vì nàng nghĩ tới việc mất tích của Lữ Lân vô cùng bí mật như vậy, nếu có thêm người tìm kiếm chăng nữa cũng vị tất đã có ích.

Đêm hôm ấy, Đàm Thăng tiếp tục lo vận khí luyện công để chữa trị thương thế. Riêng Đàm Nguyệt Hoa trong lòng không ngớt nghĩ ngợi miên man. Nàng cùng Quỷ Nô tìm đến một nơi khô ráo trên ngọn đồi đầy đá lởm chởm để yên nghỉ qua một đêm dài.

Đến sáng hôm sau, thương thế của Đàm Thăng đã giảm nhẹ đi một nửa. Ông ta nhảy phóc ra khỏi bốn tảng đá to, quay về Quỷ Nô nói:

- Già xin đa tạ sự trợ giúp của bằng hữu. Chẳng rõ bằng hữu danh hiệu gọi là chi? Quỷ Nô nghe hỏi liền bừng đỏ sắc mặt. Đàm Nguyệt Hoa vội vàng đỡ lời rằng:

- Anh ấy ngay từ lúc nhỏ đã mồ côi cha mẹ, nên đến tên họ là chi cũng không hề được biết.

Đàm Thăng nói:

- Nào lại có thế. Chả lẽ Quỷ Thánh Thạnh Linh lại không biết họ của vị chủ nhân chiếc Hỏa Huyền Cung ấy sao? Quỷ Nô nghe thế đôi mắt liền chiếu rực ánh sáng nói:

- Đàm đại hiệp, tôi tin rằng từ khi tôi hiểu biết đến nay, bộ xương khô nằm yên trong ngôi động đá mà tôi ở, chắc chắn là một thân nhân của tôi.

Đàm Thăng gật đầu nói:

- Cũng có lẽ thế, vị chủ nhân của chiếc Hỏa Huyền Cung ấy chính là người anh cả trong Xuyên Biên Lục Xú, được mọi người gọi là Xú Linh Quan, họ Huỳnh tên Đông. Ông ấy vợ chết sớm, nên rất có thể bằng hữu là con trai của ông ấy cũng nên.

Quỷ Nô lập đi lập lại mãi năm tiếng Xú Linh Quan Huỳnh Đông, cuối cùng lại lên tiếng hỏi:

- Nếu thế, thì tôi là người họ Huỳnh rồi? Đàm Nguyệt Hoa vội vàng nói:

- Tất nhiên là thế chứ còn chi nghi ngờ gì nữa. Thôi để tôi chọn giúp cho anh một cái tên luôn.

Quỷ Nô vui mừng nói:

- Chọn tên tôi là gì? Đàm Nguyệt Hoa đáp.

- Gọi anh là Tâm Mỹ có được không? Quỷ Nô lắc đầu nói:

- Không được, vì nếu gọi như thế, thì chẳng phải có ý bảo diện mạo của tôi xấu xí lắm? Đàm Thăng cười nói:

- Cái tên ấy cũng hay lắm. Xưa kia, hành động của Xuyên Biên Lục Xú, thật già đây chả dám khen tặng. Ngày nay, một người có tâm địa ngay thẳng như Huỳnh bằng hữu thật là khó có được. Vậy, nếu chữ "Mỹ" không hay thì có thể sửa lại gọi là "Tâm Trực" được không? Quỷ Nô cười nói.

- Vậy kể từ nay tôi xin cải danh thành Huỳnh Tâm Trực.

Đàm Thăng và Đàm Nguyệt Hoa sau khi giúp Quỷ Nô tìm thân thế, cũng như mệnh danh xong cho hắn ta, thì hắn ta thật vô cùng vui thích. Nhưng Thất Sát Thần Quân nào biết được, vị chủ nhân của chiếc Hỏa Huyền Cung ấy tuy đúng là người anh cả trong Xuyên Biên Lục Xú, Xú Linh Quan Huỳnh Đông như ông ta đã nói, song bộ xương khô chết trong sơn động ấy, lại hoàn toàn không phải là Huỳnh Đông.

Sau đó, Đàm Thăng hối hả lên đường nhắm Tiên Nhân Phong đi tới.

Riêng Đàm Nguyệt Hoa và Quỷ Nô, người vừa cải danh là Huỳnh Tâm Trực, vẫn đứng yên lại nơi ngọn đồi đầy đá lởm chởm đó. Đàm Nguyệt Hoa đưa mắt nhìn theo bóng của Đàm Thăng đi mỗi lúc càng xa, và cuối cùng cất tiếng than dài nói:

- Huỳnh bằng hữu, thế là một ngày đã trôi qua.

Huỳnh Tâm Trực cũng không khỏi thở dài nói:

- Chỉ còn hai hôm nữa mà thôi.

Đàm Nguyệt Hoa ôn lại tất cả mọi việc đã xảy ra, thấy ngay như cha mình mà cũng lên tiếng cảnh cáo, bảo chớ gây sự chọc giận quái nhân ấy. Như vậy, đủ biết lời nói của quái nhân hễ nói ra tất thực hiện được ngay, tuyệt đối không khi nào nói chơi rồi bỏ qua. Bây giờ lòng nàng đang bối rối vì chuyện vô cùng phiền toái mà mình phải đảm đương.

Nếu Lữ Lân đã bị một nhân vật nào đó bắt sống mang đi, thời gian đã trôi qua một ngày, tất đối phương có thể đem Lữ Lân đi xa ngoài hàng mấy trăm dặm rồi. Vậy, dù cho nàng có kiếm được Lữ Lân thì trong vòng ba hôm, cũng không làm thế nào kip quay về khu rừng nhỏ ấy cả.

Nàng hy vọng là Lữ Lân vẫn còn ở chung quanh đâu đây là tốt nhất.

Suy nghĩ một lát, Đàm Nguyệt Hoa bèn đứng lên nói:

- Huỳnh bằng hữu, tài khinh công của ngươi rất cao tuyệt, vậy ngươi nên giúp ta đi rảo khắp chung quanh vùng thị trấn này trong phạm vi một trăm dặm trở lại, và nếu có gặp người nào khả nghi thì chớ nên gây sự với họ, mà trái lại phải cấp tốc về báo cho tôi biết.

Trong thời gian đó, tôi sẽ ở yên tại thị trấn để xem động tĩnh. Dù ngươi có tìm được manh mối hay không, thì cứ đứng trưa, cũng phải quay về gặp mặt tôi một lần, rồi đến hoàng hôn lại gặp lần thứ hai, và vào lúc nửa đêm sẽ gặp lần thứ ba. Nếu chừng ấy mà chúng ta vẫn không tìm được manh mối chi, thì sẽ tính cách khác vậy.

Huỳnh Tâm Trực không ngớt gật đầu nói:

- Được, tôi đi ngay bây giờ đây.

Dứt lời, hắn ta khẽ lắc mình là đã lướt đi xa ngoài ba trượng.

Đàm Nguyệt Hoa kêu vói theo:

- Hãy nhớ, bất cứ trong trường hợp nào ngươi cũng không được gây sự đánh nhau với đối phương.

Huỳnh Tâm Trực từ xa đáp vọng lại, tỏ ý nghe theo lời, đồng thời thân người lại lắc mạnh, thế là hắn đã lướt đi nhanh như một ngọn gió, trong chớp mắt đã mất dạng.

Đàm Nguyệt Hoa trông thấy Huỳnh Tâm Trực đã bỏ đi xa, nàng nghĩ rằng: "Nếu có tìm được Lữ Lân chăng, thì chỉ trong vòng nội ngày hôm nay mà thôi. Và cuối cùng vẫn không tìm hiểu được tung tích chi của Lữ Lân, mình đành phải trơ mặt ra chịu cho quái nhân xử trị thế nào cũng được." Nàng cất tiếng than dài, quấn gọn hai sợi lòi tói sắt vào cánh tay dùng tay áo rộng giấu kín và nhắm ngôi thị trấn đi rút tới.

Khi nàng ra đến đường cái quan, không ngớt chú ý nhìn từng người qua lại. Nàng trông thấy khách bộ hành ngoài những lái buôn, còn thì phần đông đều là sĩ tử hối hả đi dự khoa thi. Nhân vật võ lâm cũng chen lấn giữa khách bộ hành không ít.

Đàm Nguyệt Hoa không hiểu rõ cuộc họp mặt của quần hùng tại Tiên Nhân Phong hiện giờ đã diễn biến thế nào? Tuy nhiên, nàng đoán biết chắc có nhiều người đã rời khỏi ngọn Tiên Nhân Phong rồi. Nhưng nàng không biết vì nguyên nhân nào số người ấy lại rời đi.

Đàm Nguyệt Hoa nhận xét thấy các nhân vật võ lâm, hầu hết đều nhắm hướng Quỷ Cung đi rất hối hả. Đàm Nguyệt Hoa cũng nhớ lại vừa rồi, khi nàng và Lữ Lân ăn uống tại tửu lâu, đã nghe Kim Cô Lâu và Từ Lưu Bản nói với nhau là mọi người tìm đến nơi này để truy tầm Lữ Lân. Vậy hầu hết võ lâm đều biết được Lữ Lân đang bị giam giữ trong Quỷ Cung hay sao? Giả thuyết ấy có thể đúng thật sự. Vì sau khi nàng trốn khỏi Quỷ Cung, nhưng vẫn loanh quanh mãi chung quanh khu vực kiểm soát của Quỷ Thánh Thạnh Linh, thế mà nàng lại tuyệt nhiên chẳng trông thấy người trong Quỷ Cung phái ra tìm kiếm.

Với một con người như Quỷ Thánh Thạnh Linh lẽ tất nhiên khi nàng trốn đi, lão ta không bao giờ lại bằng lòng buông tha cho.

Như vậy, chỉ có thể giải thích là hiện nay các cao thủ trong võ lâm đang tập hợp gần Quỷ Cung không ít, nên Quỷ Thánh Thạnh Linh bận đối phó với họ, không còn thời giờ chú ý đến việc nàng bỏ trốn nữa.

Đàm Nguyệt Hoa nghĩ đến đấy rồi tự hỏi: "Tại sao không đến Quỷ Cung thăm dò cho biết?" Nhưng cũng liền đó, nàng bất giác buồn cười. Vì nàng thấy rằng, nếu có nhân vật nào đó bắt cóc Lữ Lân mang đi, lẽ tất nhiên không khi nào tìm đến Quỷ Cung! Đàm Nguyệt Hoa vừa rảo bước đi nhanh về phía thị trấn, vừa không ngớt nhĩ ngợi miên man. Chẳng mấy chốc sau, nàng đã tới khu thị trấn sầm uất này.

Tình hình tại thị trấn này không có chi khác hơn ngày hôm qua. Đàm Nguyệt Hoa chậm bớt đôi chân, thong thả đi quanh thị trấn mấy vòng, rồi lại trở về gian tửu lầu dùng cơm.

Nhưng mãi đến gần đứng trưa, mà nàng vẫn không tìm thấy một manh mối nào cả.

Đàm Nguyệt Hoa không khỏi hết sức buồn bã, rời khỏi tửu lầu đi trở ra phố. Bỗng nàng nghe có tiếng bánh xe lăn lạch cạch trên đường từ xa tiến lại, gần nên giật mình quay đầu nhìn lại.

Sở dĩ Đàm Nguyệt Hoa giật mình là vì nàng ngờ vực tiếng bánh xe ấy là cỗ xe ngựa bí mật trước kia chăng. Nàng vội vã lách mình bước thẳng vào một ngõ hẻm nhỏ, đưa mắt nhìn kỹ rồi không khỏi hừ một tiếng.

Lúc đầu nàng tưởng đấy là chiếc xe ngựa trang hoàng lộng lẫy mà nàng có dịp gặp được trước kia. Nhưng nhìn kỹ mới biết đấy chẳng qua là một cỗ xe áp tải hàng thông thường.

Phía trước của chiếc xe tải hàng ấy, có mấy tên phu lo việc kéo xe, và phía sau lại có một gã đàn ông gầy bé, cưỡi ngựa thong thả bước theo.

Đáng lý, gã đàn ông gầy bé ấy phải cưỡi ngựa đi trước để dẫn đầu cỗ xe tải hàng, nhưng đàng này không những hắn đi sau mà lúc nào cũng rúc đầu vào cổ áo như đang ngủ gật, chẳng có vẻ hiên ngang oai vệ của một vị tiêu sư.

Nếu ở bên sườn của hắn không có một vật chi gồ ra xem như một ngọi roi mềm dùng làm binh khí, thì chắc chắn không ai biết hắn ta là một nhân vật võ lâm cả.

Đàm Nguyệt Hoa thấy cỗ xe chỉ là một cỗ xe áp tải hàng, nàng không còn chú ý đến nữa. Nhưng lúc nàng vừa định bước ra khỏi ngõ hẻm, bất thần lại trông thấy cỗ xe đó, ngoài một số vật được gói kỹ lưỡng lại còn có một chiếc rương to sơn màu vàng kim óng ánh, dài bốn năm thước, rộng đến một thước.

Đàm Nguyệt Hoa nhìn qua chiếc rương to, trong lòng không khỏi thoáng có một ý nghĩ.

Nàng cho rằng những xe tải hàng thông thường nếu chở vàng bạc hoặc đồ quý giá thì tiêu sư thường mang theo người, còn trên xe chỉ để một số hàng hóa không đáng giá, dùng để nghi trang mà thôi.

Từ trước đến nay, không có một cỗ xe tải nào lại dùng một cái rương to lớn như vậy để đựng đồ vật quý giá bao giờ. Hơn nữa, hình dáng của chiếc rương lại rất cổ quái, nếu nhìn lâu chẳng khác chi một cỗ quan tài.

Đàm Nguyệt Hoa biết thân người của Lữ Lân cũng cao suýt soát như nàng, hơn nữa, cậu ta không béo lắm. Như vậy, nếu đối phương muốn giấu cậu ta vào chiếc rương đó, chắc chắn không có chi khó khăn cả.

Bởi thế, Đàm Nguyệt Hoa không khỏi sinh nghi, quyết tìm cách xem qua chiếc rương đang đựng thứ gì.

Đã quyết định nên Đàm Nguyệt Hoa chờ cho cỗ xe đi xa bốn năm trượng, mới ung dung bước ra, bám sát theo sau.

Chẳng mấy chốc cỗ xe đã rời khỏi thị trấn. Đàm Nguyệt Hoa vẫn một mực bám sát theo mãi. Cỗ xe chỉ đi trên đường cái quan được độ nửa dặm, đoạn rẽ vào một con đường về hướng đông. Con đường ấy nhỏ hẹp lại rất gồ ghề, nên cỗ xe không ngớt lắc lư chao động.

Chiếc rương to lắm lúc bị tung lên rất cao, vì số người áp tải hàng chẳng hề dùng dây buộc chặt chiếc rương vào cỗ xe.

Đàm Nguyệt Hoa tuy cách xa đến bốn năm trượng, song lúc nào cũng đưa mắt nhìn chăm chú vào cỗ xe, nên trông thấy chiếc rương bị tung lên, nàng thấy phía dưới đáy rương hiện rõ nhiều lỗ tròn to bằng đầu ngón tay.

Vì vậy Đàm Nguyệt Hoa lại càng nghi ngờ hơn nữa. Nếu chiếc rương không phải dùng để chứa người, hà tất phải xoi những lỗ tròn để làm gì? Lẽ tất nhiên họ muốn cho người bị nhốt trong rương khỏi bị chết ngạt nên mới xoi nhiều lỗ thủng nhỏ để không khí lọt vào, hầu giúp người trong ấy có thể được dễ dàng như ở ngoài.

Nghĩ đến đây, Đàm Nguyệt Hoa không khỏi vô cùng vui mừng. Nàng lại tiếp tục bám sát theo hơn một dặm đường nữa, và đã cách đường cái quan khá xa, bắt đầu tiến tới vùng hoang vu vắng vẻ. Gã đàn ông gầy bé ngồi trên lưng ngựa, vẫn một mực rúc đầu vào cổ áo chẳng hề nhúc nhích.

Đàm Nguyệt Hoa trông thấy trời đã sắp đứng trưa, đến giờ nàng hẹn gặp Huỳnh Tâm Trực tại thị trấn, nên muốn buông bỏ cỗ xe quay trở về không cần theo dõi nữa.

Nhưng nàng mới sắp sửa quay lưng, bỗng gã đàn ông bé nhỏ ngồi trên lưng ngựa khẽ lay động thân người, rồi lại thò hai cánh tay ra để vươn vai. Kế đó hắn ta quát một tiếng to khiến con ngựa hắn đang cưỡi và cả cỗ xe đang đi chậm chạp kia, đều nhất loạt đứng yên cả lại.

Tức thì, gã đàn ông bé nhỏ ấy liền quay mặt nhìn lại và nhảy ngay xuống khỏi lưng ngựa.

Đàm Nguyệt Hoa trông thấy hành động của đối phương rất linh hoạt nên chẳng dám xem thường vội vàng dừng chân đứng yên.

Nàng trông thấy gã đàn ông gầy nhỏ bé nọ, tuổi trên dưới năm mươi, sắc diện như ngái ngủ. Hắn ta cất giọng lạnh lùng nói:

- Được rồi, cô nương chẳng cần theo dõi chúng tôi nữa, nếu có việc gì cần thiết chi thì xin cứ chỉ giáo.

Đàm Nguyệt Hoa không khỏi giật mình, đoán biết người ấy chẳng phải nhân vật tầm thường. Vì đối phương rất có thể đã phát giác được ngay từ lúc nàng vừa theo dõi họ tại đường phố trong thị trấn.

Đàm Nguyệt Hoa bước tới mấy bước nói:

- Tôi thực có lỗi. Chẳng hay các hạ danh hiệu là chi? Người ấy có vẻ như vừa mới thức giấc, há to miệng ngáp dài nói:

- Tôi chỉ là một tiêu sư vô danh tiểu tôt, vậy cần chi phải xưng danh hiệu. Cô nương từ bên trong một ngõ hẻm bước ra, rồi theo dõi mãi chúng tôi cho đến bây giờ, chắc chắn không phải vì muốn tim hiểu danh hiệu của tôi thôi? Đàm Nguyệt Hoa không khỏi thầm kêu lên rằng: "Đáng sợ thực! Thì ra hắn đã biết mình theo dõi ngay từ đầu." Nàng thấy người ấy không bằng lòng nói rõ danh hiệu nên càng thận trọng, chẳng dám xem thường.

Nàng mỉm cười nói:

- Nếu nói thẳng ý định của tôi, thì không khỏi có phần thất lễ, vậy xin tiêu đầu thứ lỗi cho.

Người ấy cất giọng lạnh lùng nói:

- Cô nương cứ nói đi.

Đàm Nguyệt Hoa chỉ thẳng về cỗ xe nói:

- Này tiêu đầu, trong rương kia đựng vật chi? Tôi muốn xem qua cho biết.

Người ấy nghe thế, dáng điệu buồn ngủ của hắn ta biến mất ngay, đôi mắt lập lòe ánh sáng. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, đôi mắt hắn lại trở thành lờ đờ như khi nãy, đoạn cười nhạt đáp:

- Không thể để cho cô nương xem được.

Đàm Nguyệt Hoa đoán biết trước đối phương sẽ trả lời mình như vậy, chính vì thế, lại khiến nàng càng tò mò muốn tìm hiểu vật gì ở bên trong chiếc rương. Nàng bèn truy hỏi:

- Nếu thế, bên trong chiếc rương của ông đang đựng thứ chi, chắc có thể nói cho tôi nghe chứ? Người ấy lắc đầu há to miệng ngáp dài nói.

- Cũng không thể được Đàm Nguyệt Hoa biết nếu không gây sự đánh nhau với đối phương, thì chắc chắn không làm sao đạt được ý muốn, nên nàng bèn hừ lên một tiếng nói:

- Tôi nhất định phải xem cho biết.

Người ấy cất tiếng cười to nói:

- Con bé kia, tốt nhất ngươi nên trở về nhà yên nghỉ là hơn, chờ hai năm sau tìm một bà già chồng tử tế để làm dâu, sống cuộc đời hạnh phúc thì hay hơn. Ngươi chớ nên ỷ biết một vài đường võ rồi tìm người gây sự như vậy.

Đàm Nguyệt Hoa nghe lời của đối phương, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười.

Nàng cất tiếng hừ lạnh lùng đáp:

- Ai nói lải nhải với ông làm gì? Nếu ông không cho tôi xem qua thì bắt buộc tôi phải gây sự đánh nhau với ông vậy.

Người ấy nói:

- Thì ngươi cứ dùng vũ lực đánh nhau đi.

Hai bàn chân của Đàm Nguyệt Hoa khẽ điểm lên mặt đất, phi thân bay vượt qua khỏi người ấy ngay.

Đàm Nguyệt Hoa chỉ muốn tìm hiểu trong chiếc rương ấy đang đựng thứ gì, có phải chính là Lữ Lân hay không? Nàng không muốn đánh nhau với đối phương nên phi thân bay vọt lên, định lướt qua khỏi người ấy để tràn tới bên cạnh cỗ xe, giở nắp rương ra xem xong là bỏ đi ngay. Nhưng nào ngờ nàng mới vừa phi thân, đối phương bất thần lách mình nhảy lùi sang một bên, rồi nhanh nhẹn thò cả hai cánh tay ra...

Hai cánh tay của người ấy thò ra một cách quái di, động tác xem như chậm chạp, nhưng kỳ thực thì vô cùng nhanh chóng. Hơn nữa, nếu nhìn qua dáng điệu của lão ta, thực chẳng khác chi một người mới ngủ dậy và đang vươn vai, nhưng mười ngón tay đó khi giương thẳng khi co vào không nhất định, xem như điểm mà cũng như chụp về phía nàng.

Đàm Nguyệt Hoa trông thấy đối phương xử dụng một thân pháp kỳ lạ để chặn bước tiến của mình, không khỏi thoáng qua một ý nghĩ. Nàng tuy chưa hề được mục kích thân pháp ấy lần nào, song nàng có nghe người ta nói đến.

Nhưng vì lúc ấy đang quá cấp bách, nên Đàm Nguyệt Hoa không thể nhớ được môn võ học gì.

Đối phương đã ra tay ngăn chặn, vậy nàng không đánh nhau cũng không được. Bởi thế nàng bèn vung cánh tay trái quét thẳng về phía đối phương, sử dụng nửa thế võ Thái Điệp Song Phi.

Thế võ Thái Điệp Song Phi của nàng nếu sử dụng toàn bộ, thì phải đánh ra cùng một lúc hai chưởng. Nhưng giờ đây, nàng chỉ đánh có một chưởng trái, nên phải kể nàng sử dụng có nửa thế mà thôi.

Thế chưởng của nàng vừa quét ra là sợi lòi tói sắt cũng liền cuốn theo. Trong khi đó, khoảng cách giữa đôi bên vốn rất gần, mà thế đánh của nàng lại nhanh như gió hốt, nên người ấy bắt buộc phải ngả ngửa thân trên ra sau, và nhảy lùi liên tiếp để tránh. Thế là hắn đã tránh được thế công của Đàm Nguyệt Hoa một cách dễ dàng. Quả thân pháp vô cùng quái dị, không ai có thể tưởng tưọng.

Người ấy đứng yên cất giọng lạnh lùng nói.

- Con bé kia, thì ra ngươi cũng là kẻ khá cao cường về võ công, chứ không phải là chỉ mới học lóm được vài thế đánh như ta tưởng.

Người am hiểu về võ học, chỉ cần nhìn qua một vài thế đánh của đối phương là có thể đoán biết được trình độ ngay.

Tuy Đàm Nguyệt Hoa mới sử dụng có nửa thế Thái Điệp Song Phi, nhưng người ấy vừa nhìn qua, liền đoán biết võ công của nàng rất có căn bản.

Đàm Nguyệt Hoa nghe đối phương lên tiếng khen mình chẳng những không vui mừng, mà lại thêm lo lắng.

Vì đối phương là kẻ có thể nhận xét được trình độ võ công của nàng, ắt bản thân cũng là kẻ cao cường có hạng.

Bởi thế nàng hừ lên một tiếng nói:

- Tôi xin cảm tạ lời khen ngợi đó.

Dứt lời, nàng xoay thân người một vòng, vung chưởng phải lên sử dụng thêm nửa thế Thái Điệp Song Phi vừa rồi.

Đàm Nguyệt Hoa đã tách làm đôi thế võ của nàng, nhưng khi đánh ra vẫn có một uy lực đáng sợ.

-oOo-

Hết chương 35