Nhặt Một Tên Ngốc Là Hoàng Đế

Chương 31

Nàng thế mà lấy thiên tử đương triều vào cửa? Không chỉ thế, nàng còn bảo hắn chăm sóc mình, làm tay chân của mình, gọi mình là tiểu thư? An Nguyễn Nguyễn nhìn Ôn Hạc Hiên hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, nàng cứ có cảm giác như đang nằm mơ.

A Hiên của nàng lại là hoàng đế? Sau khi hắn khôi phục trí nhớ, nhớ ra những việc trải qua trong khoảng thời gian này, có thể nào chém đầu nàng không?

Vua của một nước nhưng lại làm chàng rể ở rể nhà người ta, chuyện này truyền ra ngoài có khả năng cả nhà bị tịch thu tài sản xử trảm. Không được, nàng phải bảo cha nàng trốn trước, cũng phải giải tán hạ nhân trong phủ, bảo bọn họ thay đổi cuộc sống khác.

Không, A Hiên sẽ không xấu như vậy, hắn nhất định là vị hoàng đế tốt, không tùy tiện chém đầu người ta. Vả lại nàng đã xuyên qua mười ba năm trời, mặc dù không quan tâm chuyện triều đình, nhưng trong nước là cảnh tượng thái bình, biên cảnh không đánh giặc, bên trong biên giới xảy ra thiên tai chỗ nào thì triều đình luôn kịp thời phái người đi xử lý, càng chưa từng nghe nói đến vụ án oan ức lớn nào, những việc này đều có thể chứng minh A Hiên không phải hôn quân, không phải hôn quân thì sẽ không tùy tiện chém đầu người khác…

An Nguyễn Nguyễn nghĩ ngợi lung tung trong đầu, cuối cùng khi nhìn thấy Quý đại phu bắt mạch xong, suy nghĩ của nàng gom lại thành một vấn đề: “A Hiên sao rồi?”

Quý đại phu nói: “Bệ hạ không có gì đáng ngại, An tiểu thư hãy yên tâm.”

An Nguyễn Nguyễn đã biết ông ta là thái y giỏi nhất trong cung, nhưng nàng vẫn không ngăn được sự lo lắng: “Vậy sao hắn còn chưa tỉnh?”

Quý đại phu cười nói: “Bệ hạ nhìn thấy Xa đại nhân mới hôn mê, rõ ràng là trí nhớ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, máu bầm trong đầu ngài ấy cũng đã tan, không tỉnh lại nhanh như vậy, An tiểu thư đừng gấp.”

An Nguyễn Nguyễn nghe xong ngẩn ra: “Ông nói máu bầm trong đầu hắn tan hết rồi? Hắn khôi phục trí nhớ ư?”

Quý đại phu nói lấp lửng: “Chuyện này…lão thần không dám xác định, nếu không có gì ngoài ý muốn thì nên khôi phục rồi.”

An Nguyễn Nguyễn im lặng. Nàng cho rằng khi thời điểm này đến nàng sẽ mừng cho A Hiên. Thế nhưng giờ phút này, nàng chẳng những không vui, thậm chí còn sinh ra sợ hãi và không nỡ.

Sẽ rời xa A Hiên nhanh thế ư? Nàng nghĩ vậy trong lòng, đôi mắt nhìn Ôn Hạc Hiên dần dần trở nên mơ hồ.

Lúc này ở ngoài phòng truyền đến tiếng cãi vã, là giọng An Tiểu Cẩm đang nói: “Nơi này là An phủ, đây là phòng của tiểu thư nhà ta, ngươi là người không biết từ đâu đến, dựa vào gì ngăn cản ta không cho ta gặp tiểu thư hả?”

Một giọng nam khác nói: “Ta nói không được thì chính là không được.”

Hai người trở nên ồn ào, An Tiểu Cẩm không vào được bèn ở cửa hô lớn tiếng “Tiểu thư, tiểu thư”, nhưng chưa hô được hai câu thì đã bị người ta bịt miệng, sau đó là giọng nam tức giận: “Sao cô lại cắn người hả?”

An Nguyễn Nguyễn mở cửa ra, chẳng nói câu nào lại đi vào phòng, vẫn ngồi bên giường Ôn Hạc Hiên.

An Tiểu Cẩm vốn muốn tố cáo với An Nguyễn Nguyễn, nhìn thấy sắc mặt nghiêm nghị của nàng, nàng ta nhỏ giọng dè dặt hỏi: “Cô gia…”

An Nguyễn Nguyễn nghe thấy xưng hô này liền sửng sốt, trong phủ này kể cả cha nàng còn chưa có ai biết được thân phận thật sự của Ôn Hạc Hiên, nàng cũng không biết nên nói sao với bọn họ, nhất là cha nàng, nói không chừng sẽ hù dọa ông ngất xỉu.

Nàng vốn định chờ thêm một khoảng thời gian nữa, nàng cùng Ôn Hạc Hiên đi tới Khúc An một chuyến, ở cùng hắn cho đến khi hắn khôi phục trí nhớ mới thôi. Nếu vẫn không thể khôi phục thì nàng đưa A Hiên trở về làm cô gia của An gia.

Nàng nhớ ra một người, người mặc áo gấm tự xưng là tiểu thúc của A Hiên. Nếu thân phận của y là thật thì y chính là đệ đệ ruột thịt duy nhất của tiên hoàng, Dật Vương Ôn Hồng Lân.

Người này biết thân phận của A Hiên, nhưng vẫn đồng ý để A Hiên thành thân với nàng, còn dùng phương thức ở rể. An Nguyễn Nguyễn cứ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, trong nháy mắt não bổ rất nhiều phim truyền hình âm mưu cung đấu.

Nàng thậm chí nghĩ rằng, sở dĩ A Hiên bị người ta ám sát, nói không chừng chính là người do Dật Vương âm thầm phái tới, thành chủ thành Phú Dương sau khi nhận ra A Hiên muốn diệt trừ A Hiên cũng là do Dật Vương sai khiến.

An Nguyễn Nguyễn bỗng nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt người tên là Xa Lương Cát tự xưng là thị vệ của Ôn Hạc Hiên, nàng nghiêm túc hỏi hắn ta: “Vì sao các người gặp phải ám sát?”

Nàng mang lòng hoài nghi đối với Xa Lương Cát, tại sao hắn ta không chết, nhưng bây giờ mới tìm được A Hiên? Thân là thị vệ bên người hoàng đế, sau khi hoàng đế gặp họa lớn mất tung tích thì lại mất tới hai mươi ngày mới tìm tới đây, thật sự không thể không khiến người ta nghi ngờ.

Xa Lương Cát không biết An Nguyễn Nguyễn nảy sinh lòng nghi ngờ mình, hắn ta cũng không có thiện cảm với An Nguyễn Nguyễn, thậm chí còn mang thái độ thù địch, bởi vì nữ tử này thừa dịp trong thời gian bệ hạ mất trí nhớ chưa nói tới ức hϊếp bệ hạ, còn chiếm lời của bệ hạ bảo bệ hạ đi ở rể, nếu không phải trước khi đến vương gia từng cố ý căn dặn không thể vô lễ với nàng, phải cung kính đối với nàng, hắn ta khẳng định bắt lại nữ tử này nhốt vào đại lao.

Lúc này An Nguyễn Nguyễn hỏi hắn ta, hắn ta lạnh lùng nói: “Đây không phải là chuyện cô nên biết.”

An Nguyễn Nguyễn nhạy bén nhận ra thái độ thù địch của hắn ta. Nàng nghĩ ngợi một chút liền hiểu ngay, nhãn cầu xoay vòng, nàng chống nạnh nói: “Ta đã thành thân với chủ tử nhà ngươi thì chính là chủ mẫu của ngươi, ngươi dùng giọng điệu này nói chuyện với ta, không sợ sau khi chủ tử nhà ngươi tỉnh lại, ta bảo hắn chém đầu ngươi sao?”

Xa Lương Cát sửng sốt một chút, cảm thấy lời nói của An Nguyễn Nguyễn không phải vô lý. Bệ hạ biết ơn, An tiểu thư này đã cứu bệ hạ, ngài ấy khẳng định cảm kích trong lòng, nếu ngài ấy còn nhớ những việc trong lúc mất trí nhớ, thực sự rung động đối với An tiểu thư này, vậy thì vị trước mắt có khả năng là nương nương tương lai rồi.

Nhưng thái độ của Xa Lương Cát vẫn chưa có chiều hướng tốt, hắn ta khô khan nói: “Địch tướng quân đang điều tra chuyện thích khách, ta cũng không biết.”

An Nguyễn Nguyễn không tin lời này cho lắm, nhưng nàng biết mình không hỏi ra được gì từ Xa Lương Cát. Nàng quay đầu nhìn Ôn Hạc Hiên, thấy hắn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nàng nói với An Tiểu Cẩm: “Em ở đây chăm sóc A Hiên, ta ra ngoài một chuyến.”

An Tiểu Cẩm hỏi: “Tiểu thư đi đâu? Hôm nay sắp tối rồi.”

“Ta sẽ mau chóng trở lại.” An Nguyễn Nguyễn nói xong thì rời khỏi, để lại An Tiểu Cẩm trừng mắt liếc Xa Lương Cát một cái rồi đi chăm sóc Ôn Hạc Hiên.



Ôn Hạc Hiên rất cố gắng muốn tỉnh lại, nhưng ý thức lại chìm vào trong cảnh tượng này đến cảnh tượng khác. Lúc thì hắn ngồi trên cung điện cao cao, lắng nghe người phía dưới đồng loạt quỳ xuống yêu cầu hắn nạp phi.

Lúc thì hắn để thư lại ra khỏi cung, cùng thị vệ Trọng Uy, Xa Lương Cát, mỗi người cưỡi một con ngựa đi ra Khúc An, dọc đường đi tới Phú Dương.

Lúc khác nữa thì bọn họ ở trong tửu lâu, gọi món cua tuyết nổi tiếng nhất trong tửu lâu, một lát sau Trọng Uy nói: “Trong đồ ăn có độc!”

Lúc này hình ảnh chuyển giao, bọn họ chạy trốn trong núi rừng, phía sau là thích khách mặc hắc y che mặt…

Hình ảnh lại thay đổi, Trọng Uy mặc y phục màu xanh thẫm bị máu tươi nhuộm đỏ vung kiếm ngăn cản thích khách chém xuống một đao, Trọng Uy quay đầu nói với hắn: “Đi mau, bệ hạ, đi đi!” Xa Lương Cát cũng bị thương kéo hắn rời khỏi…

Hình ảnh lại chuyển sang bên vách núi, thích khách chỉ còn ba người, nhưng trên người hắn và Xa Lương Cát đều bị thương nặng, một mình Xa Lương Cát đối phó hai người, một kiếm trúng bụng, khóe mắt hắn nhìn thấy cảnh này động tác liền khựng lại, sau đó hắn bị một gậy của thích khách đánh trúng đầu dồn ép tới mép vách núi, hắn liếc nhìn dòng nước chảy xiết dưới vách núi, lại thấy Xa Lương Cát liều mạng tạo cơ hội cho hắn chạy trốn, hắn bèn xoay người nhảy xuống…

Ôn Hạc Hiên hô to “Lương Cát” rồi tỉnh lại, tầm mắt còn mơ hồ thì đã có người tới trước mặt: “Chủ tử ngài tỉnh rồi?”

Hắn nhìn thấy người trước mặt, dường như còn đặt mình trong cơn ác mộng: “Ngươi không sao?”

“Hiện tại thuộc hạ đã không còn gì đáng ngại.” Xa Lương Cát nói xong thì lấy lại tinh thần, trừng to mắt hỏi, “Chủ tử nhận ra, nhận ra thuộc hạ sao?”

Ôn Hạc Hiên chợt nhớ tới một việc bởi câu hỏi này, có người nhặt được hắn, chăm sóc hắn chu đáo, gọi hắn là A Hiên; người đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi tỉnh lại chính là người đó, tự nhiên thân thiết với nàng, muốn lúc nào cũng đi theo nàng, muốn nhìn thấy nàng cười, muốn thỏa mãn mọi nguyện vọng của nàng, hắn gọi nàng là tiểu thư.

Hắn quay đầu nhìn xung quanh, bản thân đang ở nơi xa lạ nhưng hết sức quen thuộc, trong phòng ngoại trừ Xa Lương Cát thì không có những người khác, đồng thời trong đầu hắn vang lên một âm thanh quen thuộc: “Nhưng nếu ngươi khôi phục trí nhớ, ta coi như A Hiên của ta chết rồi.”

Ôn Hạc Hiên lập tức muốn xuống giường, hắn bị Xa Lương Cát ngăn lại: “Chủ tử cần gì, căn dặn Lương Cát đi làm là được rồi.”

“Tiểu thư đâu?” Hắn buột miệng hỏi.

Xa Lương Cát hơi ngớ ra.

Ôn Hạc Hiên tìm được giày của mình mang vào, lại đi lấy y phục mặc qua loa trên người: “Ta phải đi tìm Nguyễn Nguyễn.”

Xa Lương Cát muốn ngăn cản hắn: “Chủ tử, ngài vừa tỉnh lại không nên xuống giường.”

Ôn Hạc Hiên đẩy hắn ra muốn đi về phía cửa.

An Tiểu Cẩm đúng lúc bưng một chén thuốc tiến vào, nhìn thấy Ôn Hạc Hiên tỉnh lại, nàng ta vui mừng nói: “Cô gia tỉnh lại rồi.”

Ôn Hạc Hiên khựng lại, xoay người sang chỗ khác buộc dây lưng, hắn chỉnh lại y phục rồi mới xoay người lại hỏi: “Nguyễn Nguyễn đâu?”

“Tiểu thư tưởng cô gia không tỉnh lại nhanh như vậy, nói là ra ngoài một chuyến, có việc gấp gì đó cần làm.” An Tiểu Cẩm bưng chén thuốc tới trước mặt Ôn Hạc Hiên, “Nếu cô gia tỉnh lại rồi thì mau chóng thừa dịp thuốc còn nóng mà uống đi.”

Xa Lương Cát vươn tay cầm lấy chén thuốc uống một ngụm.

An Tiểu Cẩm ơ một tiếng, khi đang muốn nói chuyện thì bị Ôn Hạc Hiên giữ lại: “Nguyễn Nguyễn thật sự có chuyện mới ra ngoài?”

An Tiểu Cẩm cảm giác được hắn dùng sức hơi mạnh, nàng ta giãy dụa, ánh mắt nghi ngờ quan sát Ôn Hạc Hiên, thấp giọng nói: “Sao cô gia khác với mọi ngày nhỉ.”

Ôn Hạc Hiên muốn giả ho một tiếng che đậy, nhưng tay vừa giơ lên thì nghĩ đến đây không phải là hành động hắn làm ra khi mất trí nhớ, thế là hắn mau chóng rụt tay lại.

Hắn nhớ lại cách nói chuyện của mình khi mất trí nhớ, sau đó cất tiếng: “A Hiên muốn gặp Nguyễn Nguyễn.”

An Tiểu Cẩm cảm thấy A Hiên này quen thuộc, nàng ta dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói: “Tiểu thư trở về sẽ tới gặp cô gia, cô gia vẫn nên uống thuốc trước đi, để tránh tiểu thư trở về lo lắng. Lúc cô gia hôn mê, tiểu thư luôn ở bên cạnh trông chừng.”

Câu cuối cùng trấn an được Ôn Hạc Hiên, đồng thời hắn cũng bình tĩnh lại, nghĩ thầm thừa dịp Nguyễn Nguyễn chưa trở về, hắn phải đối phó với trí nhớ đã mất nay khôi phục, đầu óc hắn bây giờ còn chút rối loạn.

Hắn bưng lấy chén thuốc từ trong tay Xa Lương Cát, một hơi uống cạn, rồi tìm lý do đưa An Tiểu Cẩm ra ngoài, sau đó hắn nói: “Lương Cát, việc ta khôi phục trí nhớ, ngươi phải làm bộ như không biết.”

Xa Lương Cát hỏi: “Vì sao? Bệ hạ đã khôi phục trí nhớ thì nên mau chóng hồi cung.”

“Đúng rồi, hoàng thúc cũng tới đây.” Ôn Hạc Hiên nhớ tới người mặc áo gấm, “Ngươi truyền lời của ta cho hoàng thúc, nói rằng…” Hắn thì thầm vài câu bên tai Xa Lương Cát.

Xa Lương Cát nghe xong hỏi ngay: “Vì sao bệ hạ muốn vương gia diễn kịch với ngài?”

“Hỏi nhiều vậy làm gì, mau đi đi!” Ôn Hạc Hiên giả vờ đá hắn ta một cước, cũng đuổi hắn ta ra cửa.