Editor: Trà Xanh
Tất cả mọi người trong phòng đều hoảng sợ, trận chiến rất lớn, dường như muốn làm thật. Vương quý gia và Triệu tiến gia đều cảm thấy cái chết cận kề, sắc mặt tái mét, ngồi sụp xuống đất.
“Mọi thứ đều ở đây phải không?” Thẩm Oanh cúi đầu hỏi Vương quý gia.
Vương quý gia ngẩng đầu nhìn nàng, đờ người không phản ứng. Chẳng lẽ nàng còn muốn cứu họ?
“Muốn sống thì lập tức trả lời! Có phải mọi thứ đều ở đây hay không?” Thẩm Oanh hỏi lại.
Lúc này Vương quý gia mới gật đầu, Thẩm Oanh nhanh chóng nhét cái hộp vào lòng Dịch cô cô và nói: “Ngươi đi vào phòng, lập tức đốt sạch mấy thứ này, đừng để lại dấu vết. Côn Luân đi ra ngoài chặn lại.”
Dịch cô cô lập tức ôm cái hộp lao vào trong phòng, Côn Luân bước ra ngoài.
Thẩm Oanh kêu Hồng Lăng và Lục La đem đỡ hai người đang ngồi dưới đất đứng dậy, thấp giọng nói: “Nhớ kỹ, chút nữa người bên ngoài hỏi các ngươi điều gì, hoặc xảy ra chuyện gì, nhất định phải nói mình không biết gì hết. Ta không phải cứu các ngươi, mà không muốn Hầu gia bị các ngươi liên lụy!”
Triệu tiến gia sợ hãi rúc vào lòng Vương quý gia, toàn thân run rẩy.
Vương quý gia vẫn bình tĩnh, bóp mạnh vai bà, nhìn vào mắt bà, bà mới rụt rè gật đầu.
Thẩm Oanh hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh trước khi đi ra ngoài. Trước đây nàng là Hoàng Hậu, đứng trước đám đông chưa bao giờ sợ hãi. Hiện giờ nàng chỉ là một nữ tử bình thường, ở trước mặt quyền quý chỉ như con kiến, nhưng nàng vẫn không sợ. Khi mình muốn bảo vệ thứ gì đó, tự nhiên sẽ trở nên mạnh mẽ.
Côn Luân đang giằng co với quan binh đến lục soát nhà. Những quan binh đó thấy hắn giống bức tường thì đều sợ hãi, không ai dám tùy tiện tiến lên, chỉ không ngừng quát mắng hắn.
Thẩm Oanh đi đến bên cạnh Côn Luân, hỏi những quan binh: “Các ngươi là ai? Nơi này là thôn trang của Tĩnh Viễn Hầu.”
Một kẻ đứng đầu quan binh hùng hổ nói: “Có người nói thôn trang của Tĩnh Viễn Hầu có
tư nhân bán muối, ta nhận lệnh của Hoàng đế đến điều tra, tất cả người không liên quan đều lui ra! Nếu ai chống cự sẽ bị kết án!”
Côn Luân không hiểu tư nhân bán muối là gì, bản năng cảm thấy nó có liên quan đến mấy bà tử trong phòng. Hắn nhìn Thẩm Oanh, không biết nên làm thế nào, Thẩm Oanh nhẹ giọng nói: “Không sao, để bọn họ đi vào lục soát.”
Côn Luân tránh ra, mấy quan binh liền lao vào trong phòng.
Vương quý gia và Triệu tiến gia đứng một bên, hai người đều hơi sợ. Trước đó, họ không biết
tư nhân bán muối có ý nghĩa gì. Nhưng hôm nay nhìn thấy nhiều quan binh, họ mới biết Thẩm Oanh không nói chuyện khoa trương. Lâu nay họ làm chuyện nguy hiểm như ôm đầu trong tay, một khi không cẩn thận thì thật sự sẽ mất mạng!
Quan binh ùa vào phòng, tìm đông kiếm tây, dĩ nhiên chẳng thấy gì. Dịch cô cô đã đốt sạch ngân phiếu và giấy tờ muối diêm, giả bộ đang nói chuyện ở trong phòng với Chu tam gia. Chu tam gia chưa từng trải việc đời, sợ tới mức run rẩy, đôi mắt không dám nhìn xung quanh. Giờ phút này, bà mới có cảm giác đại họa ngập đầu.
Đám quan binh lục soát không thấy gì, chỉ có thể dẫn người đi. Bọn họ xô đẩy Dịch cô cô và những người khác, đến gần Thẩm Oanh thì liếc nhìn Côn Luân, không dám động thủ, chỉ giục Thẩm Oanh đi lên trước.
Quan binh đưa tất cả mọi người đến trước mặt Từ Khí.
Từ Khí vắt chân ngồi uống trà, từ khóe mắt nhìn thấy toàn bộ thôn trang lộn xộn như gà bay chó sủa, trong lòng rất hả hê khi người ta gặp nạn. Khi Phùng Ấp khai thôn trang ra, hắn dự cảm sẽ có kịch hay. Vốn dĩ quan gia buôn bán muối diêm không phải trọng tội, nhưng Tĩnh Viễn Hầu để thuộc hạ bán muối diêm để cất vào túi riêng, coi như chạm vào điều Hoàng thượng cấm kỵ. Hoàng thượng đang lo không tìm được sai lầm của Tĩnh Viễn Hầu, cho nên lập tức phái hắn tới điều tra thôn trang.
Đám người Thẩm Oanh đứng ở đó, Từ Khí đã từng gặp nàng một lần hôm tết thượng nguyên, rất ấn tượng về nàng. Tiểu nha đầu này xem như cháu gái của thê tử ông, nhưng thê tử không qua lại với nhà mẹ đẻ, bọn họ đương nhiên không thân thiết, chỉ là người thân trên danh nghĩa. Nếu không, dựa vào mối quan hệ này, Hoàng thượng cũng sẽ nghi ngờ ông.
“Ngươi, lại đây.” Từ Khí lấy tay ra hiệu.
Thẩm Oanh đi tới, hành lễ không kiêu ngạo không nịnh nọt: “Dân phụ gặp qua Từ đô đốc.” Nàng rất thức thời gọi Từ Khí là “đô đốc” chứ không phải là “dượng”.
Từ Khí có địa vị cao, từng gặp nhiều người rụt rè trước mặt mình. Tiểu nữ tử này lại không hề sợ hãi, cũng không nhận người thân, ông cảm thấy không đơn giản chút nào.
“Không ngờ ngươi cũng ở đây. Hóa ra thôn trang này rất quan trọng đối với Tĩnh Viễn Hầu.”
“Dân phụ không khoẻ, ở Hầu phủ sợ ảnh hưởng đến long thể, Hầu gia đưa dân phụ đến đây tĩnh dưỡng. Không biết người thôn này phạm tội gì mà làm phiền Từ đô đốc đại giá?”
Từ Khí nhìn nàng, không rõ nàng thật sự không hiểu hay giả vờ không biết, việc công phải xử theo phép công: “Tri phủ Đại đồng tố cáo Tĩnh Viễn Hầu sai người trong thôn trang bán muối diêm kiếm lợi nhuận khổng lồ. Hoàng thượng biết nên rất giận, đặc biệt phái ta tới xử lý vụ án này.”
“Xem ra ngài không lục soát được gì.” Thẩm Oanh nhìn bốn phía và nói, “Như vậy tri phủ Đại Đồng đã vu khống Hầu gia.”
Từ Khí giật khóe miệng: “Bổn đô đốc phải điều tra mới biết có phải vu khống hay không.”
Tương Tư đứng ở một bên nhịn không được nên hỏi: “Xin hỏi đại nhân, chẳng lẽ Hoàng thượng nghe lời của tri phủ Đại Đồng xong là định tội Hầu gia?”
Từ Khí lắc đầu: “Như vậy không đủ, Tĩnh Viễn Hầu có thân phận cao quý, Hoàng thượng anh minh, sẽ không tin vào lời nói của một bên.”
Ba người Vương quý gia căng thẳng đến mức lòng bàn tay đều ra mồ hôi. Có vài quan binh còn khám xét nhà ở, lục soát vô cùng cẩn thận, thậm chí còn nhìn dưới giường đất. May mắn hôm nay Thẩm Oanh phát hiện chuyện của họ trước, nếu chậm một bước, lúc này bọn họ đã gặp tai họa. Không chỉ khó giữ tánh mạng mình còn liên lụy Hầu gia!
“Các ngươi nghe rõ, nếu biết nội tình thì báo ra, bổn đô đốc sẽ thưởng nhiều!” Từ Khí nói với đám người trước mặt. Chân Chu tam gia mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững, nhờ Dịch cô cô giữ khuỷu tay bà mới không bị những người khác phát hiện.
Tim Tương Tư đập nhanh như muốn nhào ra ngoài. Nàng không có tật giật mình giống đám Vương quý gia, chỉ lo Hầu gia bị hãm hại. Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Oanh đứng phía trước mình bỗng nhiên cảm thấy an tâm.
Nữ nhân này tuy dáng vẻ vô cùng nhỏ xinh, nhưng không hiểu sao lại cho người ta một cảm giác khống chế được toàn cục. Thân thể nàng tựa như ẩn chứa sức mạnh làm người ta tin tưởng.
Tất cả nông dân trong thôn đều nhận ơn Bùi Duyên, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng đều duy trì trầm mặc. Lúc này, đột nhiên Thẩm Oanh nở nụ cười, Từ Khí hỏi: “Ngươi cười chuyện gì?”
“Dân phụ cười tri phủ Đại Đồng ngày thường chính vụ bận rộn, còn biết chuyện bên trong thôn trang nho nhỏ dưới danh nghĩa Hầu gia. Hơn nữa hắn sớm không báo, muộn không báo, chọn lúc Hoàng thượng bắt giam hắn mới tố cáo. Với kinh nghiệm phá án nhiều năm trước đây ở Cẩm Y Vệ, Từ đô đốc cảm thấy chuyện này có bình thường không?”
Từ Khí vốn định trả lời, đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Oanh: “Sao ngươi sao biết trước kia ta làm việc ở Cẩm Y Vệ?” Những chuyện trước đây của ông ở Cẩm Y Vệ không được tiết lộ. Chỉ có vài quan trong triều biết, nhưng không phải là chuyện mà bá tánh dân gian dễ dàng biết đến.
Tiêu rồi. Thẩm Oanh cắn đầu lưỡi, vừa rồi tự nhiên nói lời kia hoàn toàn quên mất mình không còn là Hoàng Hậu, làm sao biết được chuyện trước đây của Từ Khí?
“Đương nhiên là Hầu gia nói cho dân phụ.” Thẩm Oanh cố gắng như cũ, “Hắn nói lúc Từ đô đốc ở Cẩm Y Vệ có năng lực hơn hẳn chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ hiện nay, rất được Hoàng thượng nể trọng.”
Từ Khí cảm thấy có thể chấp nhận lời nhận xét của Thẩm Oanh. Ông đã không vừa mắt Phùng Miểu từ lâu, quản lý Cẩm Y Vệ mà lo trước lo sau. Nhưng hiện giờ ông quyền cao chức trọng, cho nên không thèm tranh chấp với Phùng Miểu.
“Tri phủ Đại đồng đương nhiên muốn minh oan cho bản thân, nhưng hắn không phải cố tình cắn người khác nên chỉ tên Tĩnh Viễn Hầu. Không có động sẽ không có gió, nếu Tĩnh Viễn Hầu không có vấn đề gì, điều tra xong sẽ trả lại sự trong sạch cho hắn.” Từ Khí cao giọng nói, tựa như muốn cho tất cả mọi người nghe.
Quan binh cẩn thận lục soát khắp thôn trang nhưng vẫn không tìm thấy gì, đi đến báo cáo với Từ Khí.
“Có một nhà, có thể gỡ một viên gạch trên tường. Chúng ta gỡ ra, bên trong không có gì. Ngoại ra, không có gì bất thường.”
Khi Vương quý gia nghe điều này, hai tay nắm chặt, không dám thở mạnh.
“Không tìm thấy gì, cũng không thể chứng tỏ thôn trang này không có vấn đề. Đem vài người trở về thẩm vấn kỹ trước khi bẩm báo với Hoàng thượng. Người tới! ” Từ Khí hét lên, lập tức có quan binh xông vào đám đông tùy tiện kéo người.
Chu tam gia cũng bị lôi đi, bà liều mạng nắm cánh tay Dịch cô cô, không chịu buông tay, nhưng Dịch cô cô không cứu được, cuối cùng vẫn bị quan binh lôi đi.
Thẩm Oanh biết Chu tam gia nhát gan, có lẽ không chịu nổi tra tấn sẽ khai ra mọi chuyện. Hơn nữa muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do. Đến lúc đó Từ Khí vì muốn báo cáo kết quả với Bùi Chương, tạo ra khẩu cung giả cũng không ai biết.
Từ Khí đứng lên khỏi băng ghế, chuẩn bị thu binh.
“Từ đô đốc định đưa bọn họ về thẩm vấn?” Thẩm Oanh hỏi.
Từ Khí quay đầu nhìn nàng: “Đương nhiên.”
“Dân phụ có nghe nói vài thủ đoạn trong quá khứ của Từ đô đốc, làm thế nào đảm bảo rằng bọn họ không bị đánh đến khi nhận tội? Việc này liên quan đến sự trong sạch của Hầu gia, không thể qua loa.”
Từ Khí nhướng mày, hỏi ngược lại: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Nếu Từ đô đốc phụng hoàng mệnh điều tra thì phải đảm bảo thi hành pháp luật một cách công bằng, không biết ngoài ngài chủ trì vụ án này ra, Hoàng thượng có phái quan viên khác ở bên cạnh để duy trì trật tự? Nếu không có, ngài cứ dẫn người đi như vậy không hợp lý.”
Từ Khí như nghe một câu chuyện cười, lạnh lùng nói: “To gan, ngươi có biết mình có thân phận gì không? Dám nói chuyện kiểu đó với bổn đô đốc? Ta nghĩ ngươi không muốn ở đây mà muốn vào nhà lao ăn cơm!”
Thẩm Oanh nắm chặt tay trong tay áo. Giờ phút này lấy trứng chọi đá thì không sáng suốt.
Nàng biết Từ Khí hơi bảo thủ, ông và Bùi Duyên cũng không có quan hệ chung sống hoà bình. Vào lúc Từ Khí tiếp nhận phụ trách Tây Bắc thay Bùi Duyên, lại khiến cho trong quân bất ngờ làm phản, phải xám xịt hồi kinh, trong lòng ông đã mọc gai. Cái gai này thường xuyên đâm vào dây thần kinh khiến ông đau đớn, khiến ông muốn tìm cơ hội rửa mối nhục xưa để trút giận.
Cho nên lần này,
ông chắc chắn không dễ dàng buông tha Bùi Duyên, sẽ dùng hết thủ đoạn để chứng minh lời Phùng Ấp là sự thật. Và Bùi Chương khẳng định cũng vui với tình huống này.
Từ Khí hiển nhiên không muốn nói nhảm nhiều với Thẩm Oanh, vung tay lệnh quan binh áp giải những người đó đi, rồi sải bước rời thôn trang.
Chờ ông ra khỏi cửa, Dịch cô cô đi đến bên cạnh Thẩm Oanh: “Cô nương, bây giờ chúng ta nên làm gì? Chu tam gia bị đưa đi, ta thấy dáng vẻ bà ấy, chỉ cần dọa một cái sẽ lòi ra. Đến lúc đó Hầu gia sẽ gặp rắc rối.”
“Đi, thu dọn đồ đạc.” Thẩm Oanh xoay người nói, “Chúng ta cũng về Đại Đồng.”
“Quay về?” Tương Tư và mọi người đồng thanh hỏi.
“Đúng vậy, quay về. Bây giờ lập tức quay về!” Thẩm Oanh kiên định nói. Ngay cả khi nàng không giúp được Bùi Duyên vào lúc đó, thì vẫn tốt hơn là chờ ở chỗ này và không làm gì.